Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 71: Chương 71: Rung động làm đói mất quyền rũ




Ngày hôm sau, ở cách xa kinh thành, Ninh Tương Y sở sờ cái tai hơi ngửa, vui vẻ nói.

"Ba ngày sau đi sao?!"

Nàng vui lắm! Nàng muốn ra ngoài chơi! Nàng còn có thể tiện đường đi gặp sư phụ!

Hôm nay Ninh Tương Y mặc y phục màu xanh biếc, cả người thoải mái khoan khoái như chồi non trổ nhánh. Lúc này nàng ngồi trong sân, đang hớn hở vừa ăn từng miếng lớn đá bào vừa trò chuyện với Ninh Giác, sướng khỏi nói!

"Trời ạ! Món này ngon quá, Thái tử ca ca muốn nếm thử không?"

Vẻ mặt Ninh Tương Y hạnh phúc như mùa hè thế này mà được mỗi ngày một bát đá bào thì đó chính là hưởng thụ cao nhất.

Ninh Giác cũng nhận ra nàng là người cực kỳ dễ thỏa mãn, có đôi khi hắn ta trở về mang một món đồ thủ công hơi tinh xảo chút thôi, nàng cũng như nhặt được bảo bối vậy.

"Ta không ăn."

Ninh Giác không thích ăn đồ ngọt, đây là chuyện Ninh Tương Y biết từ kiếp trước, nhưng kiếp trước khi làm phu thê với hắn, nàng thích nhất là ép đối phương ăn món hắn không thích!

Kiếp này cũng không ngoại lệ! Ca ca là để bắt nạt mà!

Nàng múc một thìa đá bào mật ong, cười xấu xa xích đến bên người Ninh Giác: "Ta mặc kệ! Vui một mình không bằng vui chung! Huynh ăn đi! Ăn một miếng đi! Chỉ một miếng nhỏ thôi!"

Một tay nàng giờ thìa bạc xích lại gần, một tay khác giơ lên trước mắt, chỉ một đốt ngón tay út trắng nõn ý bảo hắn ta có thể chỉ cần ăn một chút thôi.

Nhưng Ninh Giác lại tránh, hằn cảm thấy không hợp lý vì Ninh Tương Y đã dùng thìa này rồi.

Mà gần đây hắn cũng càng ngày càng không cách nào ở cạnh Ninh Tương Y tự nhiên được, nhưng muốn hắn không gặp nàng thì hắn càng không quen hơn. Hắn càng tránh, Ninh Tương Y lại tưởng rằng hắn không muốn ăn, càng muốn ép hắn ăn!

"Ai da, Thái tử ca ca đừng trốn nữa, sắp chảy rồi này!"

Nghe tiếng cười khanh khách của nàng, Ninh Giác thực sự phải bó tay với nàng, đành cúi đầu, liếm miếng nhỏ trước thìa, ngậm trong miệng.

Thật sự quá ngọt...

Thấy cuối cùng Ninh Giác cũng bị ép nuốt xuống dưới uy quyền của mình, Ninh Tương Y vô cùng hài lòng rồi cho thìa đá bào còn dư lại vào miệng!

Cử chỉ tự nhiên này của nàng khiến Ninh Giác vốn đã hơi ngượng đỏ bừng mặt!

Bọn họ chia nhau ăn một thìa đá bào?!!!

Ninh Giác không khỏi nhìn bờ môi ngậm đá bào của nàng, phía trên còn lấp loánh ánh nước, non mơn mởn, dường như thời tiết thoắt chốc đã trở nên khô nóng hơn...

Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy, trong lòng luôn ngứa ngáy là sao?

Tựa như tia sáng lóe lên.

Chẳng biết tại sao, Ninh Giác nhìn thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với mình, tim hắn ta đập thình thịch, tự dưng lại nhớ tới thuật phòng the mà ma ma từng dạy hẳn...

Lúc trước, hắn vốn phải có thông phòng, có điều mẫu hậu sợ những nữ nhân hậu cung sẽ ra tay với nha đầu thông phòng, cho nên hắn ta chỉ học được chút... chứ chưa từng thực hành...

Tất cả hành động thân mật của hắn... Đều xảy ra với Ninh Tương Y... Ngày thường tay nắm tay, hôn nhau trên thuyền giữa hoa sen... Ý nghĩ này khiển hắn ta càng thấy miệng đẳng lưỡi khô!

Những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai trong sách không ngừng lặp lại trong đầu hắn, bọn họ chia nhau ăn một thìa đá bào như này thật giống nụ hôn vẽ trong sách!

Hôn?!

Hắn ta không khỏi nhìn bờ môi đỏ hồng của Ninh Tương Y... phát hiện hóa ra mình khao khát đến thế...

Khao khát... Hắn đang khao khát điều gì?

Bị Ninh Giác nhìn chòng chọc như này, Ninh Tương Y thấy lạ ngẩng đầu: "Sao vậy Thái tử ca ca?"

Da mặt nàng trắng như tuyết, ánh nắng từ giàn cây tử đẳng trên đỉnh đầu chiếu xuống càng trắng hơn, đôi mắt đen láy trong veo như giăng màn nước, ánh nhìn ngơ ngác khiến nhịp tim Ninh Úc đập nhanh hơn, hắn ta sắp phát bệnh rồi sao?

Không... Trong lòng bàn tay hắn ta toàn là mồ hôi!

Cuối cùng, hắn ta đột nhiên quay người chạy trối chết, trở tay nhốt mình trong phòng, nhưng không nhìn thấy nàng cũng không cách nào diễn tả rõ được nỗi mất mát trong lòng...

Hắn làm sao vậy...

Ninh Giác quăng mình lên giường, nhưng trong đầu lại không kìm được suy nghĩ, lúc thì là sách ma ma cho hắn ta xem, lúc lại là nh Tương Y, mãi đến khi trong áo tưởng của hắn, người trên sách biến thành mặt của Ninh Tương Y! Hắn căng thẳng khó hiểu, nhưng chờ đợi và khát vọng trong lòng phút chốc bộc phát như muốn nhấn chìm hắn!

Điều này không đúng!

Ninh Giác đánh mạnh bản thân! Sao hẳn có thể ảo tưởng chuyện cầm thú như thế? Hoàng muội còn nhỏ như vậy! Nàng không hiểu gì cả, nàng luôn che chở cho hắn như ca ca ruột!

Không biết vì sao, ba chữ ca ca ruột khiến tim hắn run lên, đau đến nỗi không kìm được...

Vì sao... Rõ ràng trước kia hắn muốn tới gần nàng như vậy, nghe thấy nàng gọi tiếng ca ca ngọt ngào là đã thỏa mãn rồi?

Vì sao, vì sao bây giờ, mấy chữ ca ca ruột lại khiến hắn khó chịu đến vậy! Giống như không thể hít thở...

Lẽ nào... Ta thích nàng?

Lòng như được khai sáng, hắn tỉnh táo lại! Hắn sững sờ nhìn về phía nào đó nơi chân giường, ta.. Ta thích Ninh Tương...

Ngón tay vô thức níu chặt chăn gấm, suy nghĩ này điên cuồng mọc rễ lan tràn như cỏ dại.

Rõ ràng hắn nên phỉ nhổ bản thân! Nên đánh mình một trận sau đó bóp chết suy nghĩ này từ trong trứng nước!

Nhưng niềm vui sướng trong lòng không lừa được người, chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn nhận rõ tình cảm đối với nàng đã khiến hắn vui như thế sao?

Không! Không không!

Nàng là hoàng muội, là muội muội ruột của hắn ta mà!!

Sau này nàng sẽ lấy chồng, sẽ có phò mã, hơn nữa còn có có thể là tự tay hắn dẫn người trao vào tay đối phương, chẳng biết tại sao, chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến hắn tưởng muốn ngạt thở!

Nội tâm luôn yên bình của hắn thậm chí còn sinh ra ý niệm giết chóc! Hắn muốn giết tất cả những ai muốn lấy nàng!

Không... Đây không phải hắn... Hắn không thể làm như thế... Không thể... Không thể...

"Thái tử ca ca?"

Giọng của Ninh Tương Y khiến Ninh Giác run lên, thấy bên trong không ai trả lời, Ninh Tương Y thấy lạ sờ cằm.

Vừa rồi hắn hoảng hốt bỏ chạy, lẽ nào bệnh kín tái phát trước thời kỳ?

Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y không chậm rãi gõ cửa nữa mà mở cửa đi vào luôn, gian ngoài không có người, nàng đi thẳng vào

bên trong. Quả nhiên Ninh Giác đang nằm trên giường, có điều lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, trông thất hồn lạc phách, Ninh Tương Y giật

mình, đi lên trước mấy bước.

"Thái tử ca ca, huynh sao vậy?"

Nàng thấy đối phương không nhúc nhích, nàng bèn cẩn thận ngồi bên giường, cau mày nói...

"Ngã bệnh rồi sao?"

Lời của nàng bỗng nhiên khiến Ninh Giác nhớ tới lần phát bệnh, Ninh Tương Y truyền khí cứu hắn!

Nàng hôn hẳn, nàng hôn hằn rất nhiều lần...

Xúc cảm mềm mại và hương rượu triền miên nháy mắt như được khơi lên trong trí nhớ! Nhìn thấy Ninh Tương Y gần trong gang tấc, Ninh Giác không kiềm chế được bản thân nữa! Ôm nàng vào

lòng! Thật chặt! Thật chặt! Ninh Tương Y bị ôm vào lòng thì ngỡ ngàng hết sức, cơ thể của

đối phương căng lên, như đang đè nén điều gì, mà hơi thở gấp gáp nóng hồi của hắn phả vào bên cổ nàng, khiến nàng ngứa ngáy, không khỏi cựa quậy nhưng lại bị Ninh Giác ôm càng chặt hơn!

"Đừng nhúc nhích!"

Giọng thiếu niên khàn khàn mà trầm thấp, nếu lúc này Ninh Tương Y có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, chắc hẳn sẽ không mù mờ như vậy.

Bởi vì từng làm vợ chồng, nàng biết mỗi lần Ninh Giác động tình, đôi mắt sẽ hiện lên màu đỏ sậm, có lẽ là liên quan đến bệnh kín của hắn, nhưng đó lại là phong thái có một không hai trên thế gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.