Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 418: Chương 418: Đại hôn




Đông cung.

Khách ra vào tấp nập nhưng Thái tử không chào khách mà cứ đứng đợi ở cửa, hắn là đang đợi ai?

Nhưng cuối cùng, Thái tử nghe thấy một tiếng hô truyền đến, Phụ hoàng hắn đã đến.

Từ lâu, Hoàng đế đã rất có thiện ý với Thái tử, nhưng hôm nay khi nhìn thấy hoàng đế, dù hoàng đế không nói gì nhưng Thái tử vẫn cảm thấy Hoàng đế không hài lòng với mình.

Hoàng đế đến rồi, Ninh Giác nhất định phải đi vào, cuối cùng hắn cũng nhìn ra bên ngoài, có chút lo lắng, sao Y Nhi còn chưa tới?

Cảm nhận được thái độ này của hắn, Ninh Kham dừng lại hỏi:”Làm sao vậy?”

Ninh Giác cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: “Phụ hoàng, Y Nhi không biết vì sao còn chưa tới? Không biết muội muội có chuyện gì không?”

Ninh Kham chế nhạo.

“Y Nhi sẽ không đến đâu!”

Ninh Giác ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Kham.

“Ngọc Kỳ đến cầu cứu. Ta đã phái Y Nhi tới đó. Việc gấp, Y Nhi vừa lên đường chưa kịp nói cho ngươi biết.”

Ninh Giác giật mình, “Người nói Y Nhi đi Ngọc Kỳ?!”

Trông hắn lúc này có chút bối rối, “Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của nhi thần, sao muội muội … không đợi thêm một ngày nữa rồi mới đi?”

“Là ngươi đại hôn, không phải Y Nhi. Chẳng lẽ nếu không có Y Nhi thì ngươi sẽ không kết hôn sao?”

Ninh Kham hừ lạnh một tiếng, Ninh Giác như ngươi mất hồn nói không nên lời, Ninh Giác bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, đoán chắc đã xảy ra chuyện gì rồi! Nếu không, nàng sẽ không nóng lòng như vậy mà lên đường!

Còn chưa kịp phản ứng, Ninh Kham đã bước vào trước, Ninh Giác vẫn đứng đó, như mất hồn.

Chẳng lẽ Diệp Khuynh Vãn nói cho phụ hoàng hắn biết chuyện hắn thích Y Nhi?

Không, không thể nào, hắn nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Vãn, hoàn toàn loại trừ khả năng này, Vậy lý do là gì? Phụ thân nóng lòng muốn đuổi Y Nhi đi, còn giấu giếm hắn, đúng là Phụ hoàng đang biểu hiện sự bất mãn sao?

Ngoài đường, nghe tiếng vui vẻ ồn ào, Ninh Tương Y ở trong lòng vẫn có phần hư ảo. Khi kết hôn với Ninh Giác ở kiếp trước, đám cưới của họ cũng không sôi động chút nào, nhưng nàng khi đó cũng không quan tâm, chỉ nghĩ lấy được hắn là được rồi.

Vào đêm tân hôn, hắn nói với nàng: “Đời này sẽ không phụ nàng”.

Lúc đó nghe xong chỉ cảm thấy hồn mình lâng lâng vui sướng, đến mức không thể kiềm chế được, bây giờ nghĩ lại mới thấy nó giống như một bức ảnh cũ đã phai màu, có vẻ như là một vật chất của kiếp trước.

Không, đó là chuyện của kiếp trước.

Lúc này một đám trẻ con hớn hở chạy ngang qua nàng, hóa ra là kiệu hoa đang đến, những cung nhân đang ném tiền ra đường, đám trẻ con chen chúc nhặt tiền càng làm cho đường phố thêm náo nhiệt. Đội ngũ đưa dâu, tinh tế và sang trọng, điều này cho thấy Diệp Khuynh Vãn được ưu ái đến nhường nào.

Lúc này Diệp Khuynh Vãn dắt ngựa trên con đường hẹp, nàng cười nhạt một tiếng liếc nhìn đoàn rước kiệu rồi bước đi.

Nàng đội mũ che kín mặt nên không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của nàng cả chỉ có Ninh Tương Y trong lòng biết nàng đã hoàn toàn đè xuống những cảm xúc của kiếp trước nên bây giờ mới có thể bình tĩnh như vậy.

Tình cảm kiếp trước từ lâu đã bị quét sạch trong biển lửa chiến tranh, cuối cùng hận chỉ vì không cam lòng, những người đó không còn là gánh nặng của nàng nữa, người không xúc phạm đến nàng và nàng cũng không xúc phạm mọi người, ngoại trừ Ninh Úc, nàng đối với mọi người đều giống nhau.

Lúc thị vệ danh dự của đoàn rước dâu và Ninh Tương Y gặp nhau, Diệp Khuynh Vãn dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ta vén khăn trùm đầu và rèm xe nhìn ra ngoài, nhìn thoáng qua liền thấy Ninh Tương Y.

Diệp Khuynh Vãn nhíu mày, thầm nghĩ người phụ nữ đó hình như là Ninh Tương Y, nhưng làm sao lại như vậy được, Ninh Tương Y hôm nay nàng ta nhất định phải nhìn Diệp Khuynh Vãn nàng được gả cho thái tử.

Diệp Khuynh Vãn bỏ khăn trùm đầu xuống, mím môi tự đắc, lát nữa Thái tử sẽ đích thân đón nàng ở cửa cung, chỉ cần nàng bước xuống kiệu hoa, nàng sẽ là Thái Tử Phi thực sự của Đại Dục này.

Vô số nữ tử sẽ ngưỡng mộ và tôn kính nàng, từ nay về sau nàng sẽ là quý nhân thứ ba trong hoàng cung, vinh hạnh lớn này chỉ có Diệp Khuynh Vãn nàng mới có được!

Công chúa Cố Quốc, sau này không muốn cũng phải ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng chị dâu sao?

Giờ lành đã gần đến, Đông cung có Hoàng đế tọa trấn, Ninh Giác cũng nên đứng dậy đón tân nương, mọi người đều háo hức, Ninh Giác mặc hỉ bào, nhưng sắc mặt hắn lúc này u ám bất thường như người mất hồn vậy.

Nghĩ kĩ hắn liền cảm thấy chính mình đã làm bại lộ mọi chuyện, nếu không phụ thân sẽ không cao hứng đuổi Y Nhi đi, cho dù phát hiện Ninh Úc thích Y Nhi, phụ thân cũng sẽ không phản ứng nhiều như vậy, hoặc là... Phụ hoàng có lẽ đã biết tất cả mọi thứ?

Nếu phụ hoàng biết chuyện thì Y Nhi chắc chắn cũng sẵn lòng rời đi, nàng hẳn cũng biết điều đó, biết rằng hắn không buông tha nàng, đành phải tuân theo sự sắp đặt của Hoàng đế …

Ninh Giác nghĩ đến đây, trong lòng càng sợ hãi, cửa cung ở ngay trước mặt, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến, màu đỏ chói mắt từ đằng xa hiện ra trước mắt hắn khiến hắn da đầu tê dại …

Xung quanh là tiếng ca ngợi và tiếng cười nói hân hoan của mọi người, hắn lúc này sao có thể nghe được gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm đội hỉ càng ngày cang gần trước mắt, trong lòng chợt đau nhói!

Tại sao, người phụ nữ ngồi trên ghế kiệu hoa không phải là Y Nhi? Rõ ràng hắn muốn kết hôn với một người duy nhất là muội muội của hắn, người hắn muốn cưới nhất chính là Y Nhi! Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể gả cho nữ nhân khác, còn Y Nhi, hẳn là vì không kiềm chế được bản thân mà bại lộ nên phải đến Ngọc Kỳ.

Thật không công bằng … Thật không công bằng!

Ninh Giác vừa tới cổng thì đội nghi trượng của Diệp Khuynh Vãn cũng vừa đi tới, khắp nơi đều có người, nhìn mọi người sôi nổi, người nhà ăn mặc chỉnh tề, cấm quân duy trì trật tự, nhưng không có nàng, không thấy nàng đâu……..

Ninh Giác chỉ cảm thấy trái tim ngột ngạt như sắp chia lìa, hô hấp dồn dập.

Nàng đã thật sự đi Ngọc Kỳ, nàng đã biết hết chuyện này, nàng đang nghĩ gì, tâm trạng của nàng giờ như thế nào, tất cả những chuyện này, hắn đều không biết! vậy mà hắn vẫn phải ở lại đây để kết hôn ư?!

“Mời Thái tử đón tân nương xuống kiệu -!”

Bà mối cao giọng nói, đám người phía sau đẩy Ninh Giác đến bên cạnh kiệu hoa, chiếc rèm kiệu hoa cũng được vén lên, hắn chỉ cần đưa tay ra là được.

Diệu Khuynh Vãn nhìn thấy đôi giày nam màu đỏ thêu Kim Long trước mặt, không khỏi ngượng ngùng, đưa tay ra để hắn đỡ nàng xuống kiệu.

Nhưng Ninh Giác như bị hóa đá, không hề nhúc nhích! Nhìn chằm chằm vào tay nàng ta, dường như hắn đang nhìn một người khác.

Nhìn thấy Thái tử như vậy, Bà mối sửng sốt, không khỏi nở nụ cười, nói: “Thái tử sao lại ngẩn người ra như vậy? Đây là Thái Tử Phi của Người, không thể giả được, người còn không dẫn nàng ra, mang về cung?”

Diệp Khuynh Vãn nghe xong càng thêm ngượng ngùng, bàn tay có chút giơ lên giữ ở trên không, chỉ chờ Ninh Giác đưa tay ra.

Không … đây không phải là Thái Tử Phi của hắn! Thái Tử Phi của hắn không phải là nàng ta!

Ma xui quỷ khiến, lúc này Ninh Giác như xuất hiện một con người khác, Ninh Giác trong lòng cứ vang lên một câu nói như vậy, sau đó đột nhiên hắn xoay người, bỏ lại kiệu hoa, vọt lên ngựa chạy khỏi kinh thành.

Diệp Khuynh Vãn còn chưa hoàn hồn, bên ngoài đã có tiếng động lớn, tất cả mọi người bàng hoàng, chấn động vì hành động này của Thái Tử, đến nỗi hai tay giơ lên của Nàng đều như bị liệt, cũng không có người dìu nàng ra ngoài.

Đã xảy ra chuyện gì, người trước mặt nàng tại sao lại đột nhiên rời đi, còn Thái tử đâu rồi? Lúc này, bà mối đột nhiên kìm nén không được nữa kêu lên: “Thái tử trốn hôn rồi?!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.