Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 419: Chương 419: Đuổi theo nàng




Trốn hôn? Làm sao điều này có thể xảy ra?!

Diệp Khuynh Vãn kéo khăn trùm đầu chạy ra ngoài, nhưng nàng không thấy bóng dáng Thái tử đâu, lúc này vẻ mặt nàng bỗng điên cuồng méo mó trong chốc lát, liền chửi người bên cạnh!

“Ngươi chết hết rồi sao? Tại sao không đuổi theo Thái tử?!”

Bên cạnh kiệu hoa là một thị vệ của Trấn Quốc Hầu, cảnh tượng này đã khiến hắn sợ hãi như hóa đá, lúc này,lời nói của Diệp Khuynh Vãn khiến hắn như tỉnh lại sau một giấc mơ khi nghe thấy giọng nói sắc bén của chính chủ nhân mình, và hắn lập tức nhanh chóng đưa người đuổi theo.

Sau đó mới có người nghĩ tới chạy vào bẩm báo Hoàng đế, Cửa cung giờ đây thật sự hỗn loạn.

Mọi người bắt đầu tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, và khi sự hỗn loạn này lắng xuống một chút, thì chợt giọng nói của một đứa trẻ đột ngột vang lên.

“Mẫu thân!, nàng ấy bị bỏ rơi sao?”

Người phụ nữ sau lưng vội vàng lấy tay che miệng đứa nhỏ, bỏ chạy không đợi các bá quan văn võ ở đó kịp phản ứng.

Nhưng những lời của vô tình của đứa trẻ dường như đánh thức bộ não còn đang hỗn loạn của mọi người khiến nó trở nên rõ ràng ngay lập tức.

Thái tử trốn hôn vì bất mãn với Thái Tử Phi … nàng là mỹ nhân số một của Kinh Thành, nàng sao có thể chịu nổi cú sốc bị một nam nhân trốn hôn ngay trước mắt bàn dân thiên hạ chứ?

Ánh mắt của một số người còn như trần trụi giễu cợt, Trấn Quốc Hầu vốn thường coi mình là nhạc phụ của Thái Tử, hắn cậy quyền thế làm mất lòng nhiều người, nay tất cả đều nên đổ dồn vào con gái của hắn như vậy sao?

Thậm chí có người còn ác ý cho rằng Diệp Khuynh Vãn này ngày thường luôn lên mặt, bây giờ bị như vậy thật hả long hả dạ.

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng luôn có vài tiếng xì xào, những ánh mặt của mọi người thật đáng sợ, lúc này Diệp Khuynh Vãn đã xé bỏ khăn trùm đầu, nàng ta giờ phút này cũng không kìm được bản thân nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vặn vẹo,nàng ta hận không thể đêm đám người này khâu hết miệng lại.

Tại sao Thái tử lại trốn tránh hôn sự này?Thật sự hắn không muốn thành hôn với nàng sao? Nếu nàng không làm được Thái Tử Phi, chuyện này không còn gì đáng xấu hổ nữa, nàng lúc này chỉ muốn chết.

Nhìn mặt nàng trắng xanh trông rất đáng sợ, nhiều người bật cười, hóa ra cái gọi là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, chẳng qua là cái họ đang nhìn thấy đây sao? họ thực sự mù quáng khi tung hô nàng ta như vậy.

Lúc này, Hỉ Nương mới run rẩy bước tới, “Tiểu thư … tiểu thư nên quay lại kiệu đi. Thái tử có thể sẽ sớm trở lại.”

Trong đám đông vang lên tiếng cười rộn rã, không biết có chuyện gấp gì mà để Thái tử bỏ lại nương tử ngay tại buổi đại hôn trọng đại như vậy?

Diệp Khuynh Vãn nhìn Hỉ Nương một cái nhìn chua xót, nàng sợ tới mức không dám nói bất kì tiếng nào, Diệp Khuynh Vãn nghĩ, nhất định là Hỉ Nương, câu nào chọc giận Thái tử, nếu không tại sao Thái tử lại trốn hôn không báo trước?

“Chuyện này là thế nào!”

Người đầu tiên bước ra khỏi cung chính là Trấn Quốc Hầu, hắn là lo cho nữ tử của hắn, thậm chí còn vượt qua cả trước mặt Hoàng đế.

Nhìn cảnh hỗn loạn ở cửa cung lúc này, sắc mặt Trấn Quốc Hầu tái nhợt, “Thái tử đâu?”

“Phụ thân!” Diệp Khuynh Vãn không nhịn được nữa, ngã vào trong tay Trấn Quốc Hầu, khóc lóc kể lể, không thể đau lòng hơn.

Đúng lúc này Hoàng đế cũng đi tới, hắn tới thì mọi người đều quỳ xuống, Hoàng đế sốt ruột hét lên: “Quỳ cái gì mà quỳ, Thái tử thì sao? Hắn đâu sao không ra đón tân nương?”

Nói đến đây không ai dám trả lời Hoàng đế, dù sao cũng là Thái tử, sau này hắn sẽ làm Hoàng đế.

Vẫn là Diệp Khuynh Vãn thì thào nói.

“Bệ hạ … Thái Tử, không hiểu sao lại vội vàng … rời đi!”

“Cái gì?!” Hoàng đế kinh ngạc, “Nghịch Tử…….!

Vừa chửi vừa nhanh chóng phái Cấm quân đi tìm!

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Haongf đế, Diệp Khuynh Vãn nhanh chóng thoát khỏi tay phụ thân nàng, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Bệ hạ, nếu Thái tử không thích Khuynh Vãn, vậy … Cứ coi Khuynh Vãn phúc mỏng, xin đừng Bệ hạ đừng trách phạt Thái tử. Bệ hạ, Thái tử hẳn là đã bị lừa dối mới làm chuyện như vậy! “

Mà trong lòng nàng cũng rõ chỉ có Ninh Tương Y mới có thể ảnh hưởng đến Ninh Giác như vậy!

Cho nên nàng mới nói lời này cố ý gây chuyện cho Ninh Tương Y, nàng không dễ chịu thì Ninh Tương Y cũng sẽ không được yên thân.

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi là thê tử của hắn, là thái tử phi. Ai còn có thể quan trọng hơn ngươi được? Đứng dậy!”

“Không… Khuynh Vãn đã không mặt mũi làm người... Không bằng chết đi...”

“Khuynh Vãn!” Trấn Quốc Hầu kêu lên đầy thương tâm, trên mặt tràn đầy tức giận cùng đau lòng cho nữ tử của mình.

Còn Hoàng đế nhìn vẻ mặt khóc lóc của Diệp Khuynh Vãn, lửa giận trong lòng lập tức lên đến đỉnh điểm!

“Quay lại kiệu hoa!” Hoàng đế ra lệnh.

“Nhưng là …” Diệp Khuynh Vãn vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

“Trẫm nhất định bắt hắn trở về thành hôn! Ngươi trở lại kiệu hoa đi! Trẫm sẽ cho hắn tới đón ngươi vào cung!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Khuynh Vãn có vẻ bị hoàng đế làm cho sợ hãi, yên lặng trở lại kiệu hoa.

Chuyện này, chỉ cần Hoàng đế bằng lòng làm chủ nàng hoàn toàn yên tâm.

Không nói đến chuyện hỗn loạn ở đây, đằng kia, ở ngoại thành, Ninh Tương Y dù đi xa vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của Kinh thành, nàng lắc đầu, chuẩn bị tăng tốc.

“Y Nhi!”

Trong chốc lát, Ninh Tương Y dường như nghe thấy Ninh Giác gọi nàng, nhưng làm sao có thể, lúc này hắn đang đón tân nương cơ mà..

Vì vậy Ninh Tương Y không dừng lại mà đi tiếp.

“Y Nhi!”

Ninh Tương Y lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt nàng đầy nghiêm túc, nàng nghe đúng rồi, là giọng của Ninh Giác, nhưng sao Ninh Giác không đi thành thân, sao ca ca của nàng lại ở đây?!

Nàng cho ngựa quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người đỏ rực đang nhanh chóng tiến tới! Đúng là Ninh Giác, hắn đang ở trước mặt nàng trong bộ hỉ phục.

Bởi vì chạy quá nhanh, búi tóc của Ninh Giác có chút lộn xộn, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tương Y vẫn còn ở đó, trong phút chốc ánh mắt của hắn ta chợt lóe lên một tia sáng. Cả người như bừng tỉnh.

Lúc này hắn đang mặc một bộ hỉ phục sang trọng, ngay cả con ngựa phía dưới cũng buộc bằng lụa đỏ, không có vẻ gì là đang đuổi theo người, mà giống như đang tới đón người thân. Hắn như vậy khiến Ninh Tương Y có cảm giác như trở về kiếp trước trong chốc lát.

Có vẻ như Thái tử của nàng bay đến đây vào lúc này, chỉ để kết hôn với nàng.

Chỉ là kiếp trước không có cảnh này nhưng vẫn khiến nàng vì hắn cảm động mà cảm động không thôi.

“Y Nhi…”

Ninh Giác dừng ngựa ở bên cạnh Ninh Tương Y, tim hắn đập thình thịch lên xuống, khuôn mặt hắn nhuốm một nét mỹ lệ, nhưng dung mạo xinh đẹp lại sáng ngời như một vị thần, đặc biệt, hắn hiện tại đã phóng thích toàn bộ bản thân, không kiềm chế.

“Đừng đi … hãy ở lại!”

Trên đường đến đây, Ninh Giác đã tính toán rõ ràng, bấy lâu nay dung túng, rút lui cũng vô nghĩa, vẫn chưa có được tình cảm của Ninh Tương y, cũng không có giải quyết chuyện này. Lẽ ra hắn phải như thế này từ lâu rồi, lẽ ra hắn phải như Ninh Úc, dồn ép từng bước, không cho đối phương có cơ hội chạy thoát! Thay vì thành hôn với một nữ nhân khác để che giấu suy nghĩ của mình với thiên hạ để khiến hắn không khỏi xấu hổ.

Ninh Tương Y thở dài, xuống ngựa, Ninh Giác cũng nhảy xuống ngựa, nhìn nàng bằng ánh mắt như thiêu đốt như mong chờ.

Dù sao thì nàng cũng biết hắn yêu nàng rồi, và hắn cũng không muốn giấu giếm nữa.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.