Còn Long Thành Vô Cực kia! Hắn vậy mà cũng không giúp muội muội của hắn!
Cuối cùng, ngay cả lão Lâu Diệp Vương và Lão Vương phi nàng đều ghi hận! Nếu không phải bọn họ vô dụng, nàng sao lại bị như vậy?
Đây tất cả, đều là người khác sai!
Lúc nàng muốn dập đầu cái thứ ba, dân chúng đều tản hết ra...
Điều này khiến Long Thành Thính Tuyết sững sờ, Ninh Tương Y cười, đúng là người Lâu Diệp có tình cảm, cũng không tiếp nhận nàng lời xin lỗi, đúng là chơi vui!
Nhục nhã...!
Khi Long Thành Thính Tuyết phát hiện, nàng đã bị nhân dân quốc gia mình chán ghét mà vứt bỏ!
” Hai tay nắm chặt thành nắm đấm run lên, không thể nào làm được cái dập đầu thứ ba.
Nhưng nàng bất động, Long Thành Vô Cực cũng bất động! Như đã đến bước này, như vậy nàng nên dập cho xong!
Im lặng cúi đầu một hồi lâu, Long Thành Thính Tuyết cắn răng ngậm chặt mặt dập đầu cái thứ ba xuống dưới, không còn một người đứng dưới đài, chỉ có nỗi nhục, vô cùng nhục nhã!
Lúc này, đột nhiên có vài tiếng hỗn loạn, hóa ra những người còn sống kia, sau khi thấy nàng dập đầu xong, cũng cùng nhau tự sát!
Chỉ là trên mặt bọn họ đã thỏa mãn, cam lòng chịu chết.
Người cuối cùng quỳ gối có chút kinh hoàng trước mặt Long Thành Vô Cực, trên người hắn là những vết thương đang chảy máu, ánh mắt lại trong veo thanh thản, nhìn Long Thành Vô Cực nói.
“Lâu Diệp… Có Vương... Nhất định sẽ tốt đẹp hơn… Ta muốn đem tin tức này, đến nói cho… Bố Cát đại nhân…”
Sau đó, hắn quỳ xuống chết, và trong giây lát, dường như mọi ân oán đã nguôi ngoai.
Lúc này, trên bầu trời có tiếng chim ưng bay lượn, rất có thể trong đám người chết này đã nuôi ưng, chúng bay lượn trên bầu trời rất lâu rồi rời đi, lúc này trên đài, khí âm lạnh lẽo cũng biến mất, bởi vì sự công chính của Long Thành Vô Cực cuối cùng đã xoa dịu những linh hồn của Chiến Sĩ đã chết.
“Tại sao phải tự sát…” Có người thấp giọng nói.
Mà Ninh Tương Y nhìn Long Thành Thính Tuyết đang quỳ ở đó không nói một lời.
Bởi vì Long Thành Thính Tuyết còn sống a...nhưng bọn họ hiện tại đã chết hết, cho nên vẫn không thể làm thoả lòng.
Nghĩ như vậy, nàng lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, đám thị vệ của lão Lâu Diệp Vương chặn đường Ninh Tương Y lại, mà bên cạnh Ninh Tương Y cũng có đội cấm quân bảo vệ, hai phe đối đầu gay gắt, còn Lão Vương phi thì đau lòng đem Long Thành Thính Tuyết đỡ dậy, giận dữ trừng mắt Ninh Tương Y. . Đam Mỹ H Văn
“Muốn làm cái gì!”
Long Thành Vô Cực lại một lần nữa tức giận, có thể đừng gây thêm phiền phức không? Hắn nhìn cha mình.
Lão Lâu Diệp Vương cắn răng, “Chính là nữ nhân này, hại muội muội của người thanh danh bại lụi, vô cực, ngươi không giết nàng, chẳng lẽ là ngươi sợ Đại Dục?!”
Ninh Tương Y không sợ chút nào, nàng nhìn mấy người trước mắt, nàng ung dung đứng ở đó! Khuôn mặt không hề có biểu cảm gì.
Bọn người của Tư Không căng thẳng, bọn họ sẽ không để đám người Lâu Diệp làm tổn thương công chúa dù một sợi lông!
“Đủ rồi! Lui ra!” Long Thành Vô Cực ra lệnh, người của lão Lâu Diệp Vương vội vàng lui ra, nhường ra một con đường.
Mà lão Lâu Diệp Vương mặt mày đều đỏ! Quả thực muốn ngăn cản Ninh Tương Y, “Ta không cho phép người này bước vào hoàng cung một bước! Trừ phi bước qua trên người ta mà đi!”
Long Thành Vô Cực cũng mạnh mẽ, hắn bước nhanh đến phía trước, trực tiếp giữ chặt tay Ninh Tương Y đi lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
“Bản Vương xem ai dám ngăn cản!”
Hắn làm kiểu này giống như hung tợn đánh một bạt tai vào mặt cha mình, và biểu lộ trên khuôn mặt già của hắn lúc đó thật sự rất đặc sắc! el
Chắc chắn không người nào dám cản đường Long Thành Vô Cực, thế là Ninh Tương Y cứ như vậy bị hắn kéo lên trên Vương hiệu, đi đến hoàng cung.
Bọn người Tư Không thấy công chúa bị Lâu Diệp Vương kéo đi, trong lòng đều xoăn cả lên, Vương gia à, công chúa bị người ta đoạt đi rồi…!
Bên trên Vương hiệu, Long Thành Vô Cực còn đang nắm tay Ninh Tương Y, nàng nhíu mày lại, “Ngươi còn không buông ra?”
Long Thành Vô Cực đang giận lại bật cười, “Không thả, ngươi thật hung dữ, thật giống như ngựa hoang ở trên thảo nguyên, nhưng ngươi hôm nay đã chọc giận ta!”
Ninh Tương Y cười lạnh, “Ta còn không muốn gây phiền phức cho ngươi đâu! Long Thành nhà các ngươi toàn người tài, những cách thâm độc như vậy cũng có thể nghĩ ra được, ta đã lớn như này, lần đầu tiên gặp phải người vô sỉ như vậy!”
Nàng nói chuyện, Long Thành Vô Cực cứ nắm lấy cổ tay nàng xiết chặt! Trong mắt là nặng nề lửa giận!
Ninh Tương Y, đừng cho rằng ta không dám giết ngươi!”
Ninh Tương Y khí thế cũng rất mạnh, “Ta không nhớ rõ ta có làm cái gì động chạm đến ngươi!”
“Ngươi...” Hắn đưa khuôn mặt tuấn tú bỗng tới gần!
“Ngươi có ý đồ khiêu khích tôn nghiêm Vương tôn của ta!”.
Ninh Tương Y liếc mắt nhìn trời, “Nếu như ta muốn động đến tôn nghiêm của ngươi, ta đã lấy ra bảng tên của ngươi không phải tốt hơn sao? Ai dám động đến ta?”
Nàng khiến Long Thành Vô Cực sững sờ, lại không còn tức giận.
Đúng thế, bảng tên của Long Thành Vô Cực đại diện cho tôn nghiêm của Long Thành Vô Cực, chỉ cần nàng ngay từ đầu lấy ra, không có bất kỳ người nào dám động nàng! Nhưng đồ vật quan trọng như vậy rơi vào tay người khác, người bên ngoài sẽ cảm thấy hắn làm Vương mà vô dụng! Đó mới thật sự mất sạch tôn nghiêm.
Nghĩ như vậy, Long Thành Vô Cực liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của Ninh lại Tương Y một chút.
“Vậy ngươi vì sao không lấy ra?”.
Phải chật vật mở sinh tử cục, lấy ra bảng tên không phải cách giải quyết đơn giản nhất à?
Lúc này, Ninh Tương Y trên mặt hơi cứng, “Nếu như có một lần nữa, ta sẽ lấy ra.”
Thốt ra câu này, hai người đều im lặng.
Ninh Tương Y không ngờ Long Thành Thính Tuyết sẽ dám hạ lệnh bắn tên, bên trong hỗn loạn, nàng lấy bảng tên ra cũng không làm nên chuyện gì, nếu như nàng vừa xuất hiện, đã lấy bảng tên ra, hôm nay những người kia cũng sẽ không chết.
Cũng nói không chừng, có lẽ Long Thành Thính Tuyết sẽ nói bảng tên trong tay nàng là giả, vẫn hạ lệnh bắn tên.
Long Thành Vô Cực hiển nhiên cũng nghĩ đến cái này, hắn giơ tay… Sờ sờ đầu Ninh Tương Y, thế nhưng có trời mới biết, thật ra hắn muốn dùng ngón tay vuốt lên nếp gấp trên mí mắt của nàng.
“Việc này là lỗi của ta, đến hoàng cung, ta sẽ đích thân đến ưng thần miếu thỉnh tội.”
Ninh Tương Y đây tay của hắn ra, vậy thì dùng có lợi ích gì?
“Ta mệt mỏi rồi, ngủ đây!” Nàng nói xong, thật sự nằm xuống ngay trên lạc giường bên cạnh chỗ ngồi trong kiệu, từ sáng sớm đã bị người đến tận giường dựng đầu lên, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là mệt chết người!
Thấy nàng thở phì phò dùng lưng đối diện với mình, Long Thành Vô Cực bật cười, cũng may kiệu của hắn bên trên là một cái giường nằm lớn, nếu e không, nàng sẽ không có chỗ ngủ.
Hắn có chút không yên lòng, chọt lưng Ninh Tương Y.
“Này, đã nói phải giữ lời, ngươi không thể vì chuyện của Thính Tuyết mà quên hứa hẹn của người ngày hôm qua.”
Ninh Tương Y vẫn đưa lưng về phía hắn không có tức giận nói.
“Nếu không thì người đem Long Thành Thính Tuyết gả cho lão già nào đó? Ta sẽ làm cho Lâu Diệp người phát tài?”
Long Thành Vô Cực dở khóc dở cười, “Ngươi à!”
Hắn biết, Ninh Tương Y nói như vậy là không vì việc tự mà tổn hại chuyện quốc gia, vậy là đủ rồi, nữ tử có thể phân rõ chuyện nặng nhẹ như nàng thật sự quá ít...
Long Thành Vô Cực trong lòng thầm than, nếu như Long Thành Thính Tuyết được một nửa lòng dạ như Ninh Tương Y, cũng không đến nỗi như thế.
- ---------------------------