Kiếp Này Vẫn Mãi Yêu Em

Chương 12: Chương 12: Chương 11




“Cậu chắc chắn đây là người mà ta cần tìm?” Vương Phúc nhìn tấm ảnh trên tay hỏi người đàn ông trước mặt.

“Tôi chắc chắn đây là người mà ngài cần tìm, cậu ta tên là Ngô Phong. Theo như tôi điều tra được, hiện tại cậu ta đang ở nhà của Tiêu tổng, và cậu ta cũng là cậu sinh viên con trai ngài đã hành hạ.”

“Thế giới quả thật rất nhỏ, Tuấn Lâm không nhận ra đứa trẻ đó sao?”

“Theo tôi thấy là không, vì nếu đã nhận ra, con trai ngài sẽ không bao giờ đối xử với cậu ta như vậy. Bây giờ ngài muốn tôi làm gì?”

“Tiêu Triệt chắc chắn sẽ cho người theo dõi cậu ta 24/24, tạm thời khoan hãy hành động. Chỉ cần có cơ hội, lập tức giải quyết Ngô Phong, chuyện này tuyệt đối không được để cho Tuấn Lâm biết!”

“Tôi đã biết.”

... ......

Trở lại Tiêu thị, Tiêu Triệt giữ Ngô Phong ở trong phòng, bắt cậu ăn hết bữa ăn sáng xong liền bắt đầu giao việc cho cậu làm. Điều này khiến cho Tiêu Triệt rất ngạc nhiên, bởi vì tất cả những gì anh đưa cho cậu, Ngô Phong đều có thể giải quyết ổn thỏa.

“Phong, anh không ngờ em lại có tài đến thế.” Tiêu Triệt ôm eo cậu đùa nói.

“Đừng mà, đây là công ty, anh không sợ mọi người xung quanh bàn tán sao?” Ngô Phong ngượng ngùng nói.

“Em quên anh là chủ Tiêu thị sao? Ai dám nói gì, anh sẽ cho người đó nghỉ việc hết, với lại em cũng thấy phòng thư ký của anh rồi, trong công ty này ngoài anh, thì họ là người có quyền lực thứ hai.”

“Thật sao? À đúng rồi, Triệt, hủ nữ nghĩa là gì vậy?” Ngô Phong ngây thơ hỏi.

“Em không biết đó nghĩa là gì sao?”

“Không biết, anh nói cho em biết được không, công là gì và thụ là gì?”

“Em thật sự muốn biết!?”

“Thế anh có muốn nói cho em biết hay không, không thì để em tự tìm hiểu.”

Ngô Phong giận dỗi nói, vừa đứng lên muốn rời khỏi phòng, cậu liền bị Tiêu Triệt kéo lại, dỗ.

“Ngoan, em muốn biết điều gì thì anh sẽ nói tất cả, chỉ có điều... không phải là lúc này. Bây giờ em nên trở về phòng thư ký thôi, nếu em vẫn muốn biết, tối nay qua phòng anh, mọi thứ sẽ rõ.”

“Thật không?”

“Thật, ngoan, em về phòng thư ký trước đi.” Tiêu Triệt dụ dỗ Ngô Phong rời đi.

Cậu vui vẻ rời khỏi phòng, Tiêu Triệt bình tĩnh nở một nụ cười đắc ý, dùng điện thoại bàn bấm một dãy số, gọi.

“Lệnh cho mọi người trong phòng không được nói gì với Phong... Đúng, tôi sẽ là người “dạy bảo” cậu ấy.... Được rồi, cô mau làm việc đi...”

'Phong, tối nay tôi sẽ tận tình dạy em thế nào là công, thế nào là thụ.' Tiêu Triệt vừa suy nghĩ vừa nở nụ cười.

Khi Ngô Phong vừa về đến phòng thư ký, ngay lập tức các cô gái liền xông đến bên cậu, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, và lại bắt đầu phát cuồng lên bởi vì vết sưng đỏ trên môi cậu.

... ...... ...

Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, Ngô Phong lúc này đang ở trong phòng giúp Tiêu Triệt hoàn thành công việc của ngày hôm nay thì Hạo Quân bước vào với một thông báo.

“Tiêu tổng, phía khách hàng muốn mời chúng ta một bữa vào tối nay, ngoài ra còn có Vương thị và Lưu thị cùng tham gia.”

“Nếu có cả hai tập đoàn đó thì tôi không đi, cậu cứ trả lời như thế.” Tiêu Triệt lạnh lùng nói.

Ngay khi Hạo Quân muốn rời đi thì Ngô Phong lại khuyên Tiêu Triệt.

“Đối tác đã có lời mời thì anh nên đi, nếu chỉ vì có hai nhà Vương - Lưu mà không đi thì thật không đúng. Anh cứ đi đến đó, cười nói vài câu khách sáo sau đó viện cớ về cũng được mà.”

“Haiz, được rồi, nghe lời em vậy.” Tiêu Triệt không muốn nói không với cậu.

Hạo Quân ở bên cạnh nghe cũng kinh hãi, có phải Tiêu tổng của bọn họ vừa đổi ý chỉ vì lời nói của một thư ký không? Có phải anh đang nằm mơ không?

“Vậy, Tiêu... Tiêu tổng, vậy nghĩa là....?”

“Tôi sẽ đến đó, anh mau chuẩn bị xe đi, còn Phong, em không nhất thiết phải đi cùng anh. Để anh gọi người chở em về.” Tiêu Triệt nghiêm nghị nói.”Không cần đâu, em có thể tự về bằng xe bus, em không muốn làm phiền anh đâu.”

“Tiêu tổng, đã sắp tới giờ phải đi rồi.” Hạo Quân rất không biết thời điểm mà cắt ngang cuộc nói chuyện.

“Đã sắp trễ rồi, anh còn không mau đi nhanh đi, đừng để khách hàng đợi.” Ngô Phong thuận theo Hạo Quân nhanh chóng đẩy Tiêu Triệt ra khỏi phòng.

“Được thôi, nhưng trước khi đi, em giúp anh chỉnh lại cà vạt đi.” Người nào đó mặt dày nói.

Tiêu Triệt đứng trước cửa phòng, ngưởng cổ lên chờ đợi Ngô Phong giúp mình chỉnh và vạt. Còn Ngô Phong đang đứng sững ở đó, mặt đã sớm đỏ, thấy Tiêu Triệt vẫn còn đứng đó chờ cậu, Ngô Phong xấu hổ giúp anh chỉnh lại cà vạt.

“Nơi đây là công ty mà, anh lại còn ngang bướng như vậy.” Ngô Phong bĩu môi nói.

“Thì đã sao? Nơi đây là công ty của anh, anh muốn làm gì cần phải hỏi ý nhân viên sao. Với lại, chỉnh cà vạt cho người yêu của mình, chẳng phải là một hành động lãng mạn sao.”

“Anh còn dám nói.” Ngô Phong giận dỗi đấm vào ngực Tiêu Triệt.

“Phong, em đúng là càng ngày càng biết làm nũng.”

Tiêu Triệt trực tiếp kéo Ngô Phong lại hôn thật sâu, sau đó luyến tiếc buông tha, hôn nhẹ lên trán cậu.

“Trên đường về nhớ cẩn thận, nếu anh về trễ thì đừng đợi anh, còn nếu anh về sớm thì qua phòng của anh, anh sẽ chỉ cho em như thế nào là công, như thế nào là thụ.”

Tiêu Triệt nói rồi đi thẳng vào thang máy, để lại Ngô Phong đỏ mặt đứng đó. Ở một góc khuất gần đó.......

“Này, các cô đều thấy cả chứ?” Tiểu Hoa hưng phấn nói.

“Đương nhiên là thấy, Tiêu tổng thật là có lòng nha.”

“Quả là mỹ cảnh a~, tiểu Phong đúng là có dáng của thụ mà.”

“Từ giờ nhiệm vụ chính của chúng ta ngoài làm thư ký cho Tiêu tổng, chính là phải bảo vệ Phong a, nói không chừng còn được Tiêu tổng cho thưởng thức mỹ cảnh nữa thì sao.” Tiểu Hoa đề nghị nói.

“Được, em tán thành ý kiến của chị.”

“Em nữa.”

“Tụi em cũng vậy.”

... ...... .......

Ngô Phong sau khi làm xong công việc của mình liền nhanh chóng tan làm, bắt xe bus về biệt thự Tiêu gia. Còn ở khách sạn nơi tổ chức tiệc, có người đang rất mất kiên nhẫn.

“Cha, tại sao hôm nay con phải đến đây chứ?” Vương Tuấn Lâm mất hứng nói.

“Bữa tiệc này do đối tác của Tiêu thị tổ chức, lúc này công trình hợp tác của hai bên đã chấm dứt, đây chính là tiệc cảm ơn.” Vương Phúc bình tĩnh nói.

“Vậy tại sao con phải tham dự vào bữa tiệc dành cho hắn ta chứ!? Lại còn kéo theo cả bác Lưu cùng hai anh em Lưu Nhân Vũ chứ?”

“Con quá nóng vội. Lúc này hợp đồng giữa Tiêu thị với đối tác đã chấm dứt, nếu ta nhanh chân, có thể dành được cơ hội hợp tác với họ. Đây là công tý có tiếng ở nước ngoài, con đừng để chuyện riêng làm mờ mắt mình.” Vương Phúc nghiêm khắc răn dạy.

“Hahaha, anh Vương, anh cũng quá nghiêm khắc với Tuấn Lâm rồi.” Lúc này Lưu Thiện Nhân dắt theo Lưu Nhân Vũ cùng Lưu Nhã Thi đi đến. Hai bên gia đình thân thiết chào hỏi nhau.

Lưu Nhã Thi vận trên mình một chiếc đầm hàng hiệu mới nhất, vô cùng đắt tiền, trên người cũng mang rất nhiều trang sức, tất cả đều được gắn kim cương. Lưu Nhân Vũ cùng Vương Tuấn Lâm đều chỉ vận một bộ vest, nhưng cả hai đều có giá trị không nhỏ.

“Hôm nay Nhân Vũ cũng đi cùng anh sao?” Vương Phúc nhấn mạnh hai chứ “Nhân Vũ” nói.

“Hahaha, anh không cần lo lắng quá. Vài ngày nữa Nhân Vũ phải xuất ngoại nên bây giờ tôi đưa nó đến đây học hỏi một chút, nhân tiện chào tạm biệt Tuấn Lâm luôn.”

Trong khi trưởng bối hai nhà đang vui vẻ nói chuyện, Lưu Nhã Thi đã vội vàng đi đến bên cạnh Vương Tuấn Lâm.

“Anh Tuấn Lâm, hôm nay anh thấy em như thế nào?” Cô đỏ mặt nói.

“Đẹp lắm.” Vương Tuấn Lâm không lạnh không nóng nói.

Lưu Nhân Vũ cũng đi đến bên cạnh anh, nhưng lại không nói lời nào. Không khí vui vẻ bên trong bữa tiệc cứ tiếp tục diễn ra, cho đến khi Tiêu Triệt xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.