Hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Phong thực tập, từ sáng sớm cậu đã thức đậy chuẩn bị đi làm. Nhanh chóng vệ sinh thân thể, sau đó ra tủ quần áo, chọn một cái áo sơ mi màu trắng cùng với quần tây màu đen rồi mặc vào người. Lúc Ngô Phong xuống dưới nhà, toàn bộ người hầu đang chuẩn bị bữa sáng.
“Ngô thiếu gia, sao cậu dậy sớm như vậy?” Lý quản gia kinh ngạc hỏi.
“Bác Lý, hôm nay là ngày đầu tiên cháu thực tập ở Tiêu thị, đương nhiên là cháu phải dậy sớm rồi. Đồ ăn sáng có chưa bác?” Ngô Phong tươi cười nói.
“Cũng sắp xong rồi, cậu không cần phải đi sớm làm chi. Đợi thiếu gia tỉnh dậy rồi cùng đi cũng được mà, dù sao cậu cũng là thư ký của thiếu gia.”
“Dù sao cũng là ngày đầu tiên, con không muốn có chuyện gì xảy ra cả. Chết, sắp trễ xe bus rồi! Bác Lý, con đi trước, có gì con sẽ ăn sáng ở gần Tiêu thị.”
Ngô Phong nói xong liền ngay lập tức quay lưng chạy ra khỏi cửa, để lại quản gia Lý ở phía sau thở dài. Lúc ông vừa quay lại, Tiêu Triệt đã đứng ở chân cầu thang nhìn về phía cửa.
“Thiếu... thiếu gia, cậu đã tỉnh rồi à?”
“Quản gia Lý, ông gọi cho văn phòng thư ký cử người xuống đón Phong. Với lại mau dọn thức ăn sáng lên cho tôi, lấy thêm một phần bỏ vào hộp.” Tiêu Triệt nói xong liền bước trở lên phòng.
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Ngô Phong ngồi trên xe bus, nhìn phong cảnh bên ngoài cậu không khỏi nghĩ về chuyện ngày hôm qua.
Sau khi vui đùa ở dưới biển, cậu và Triệt trở vào nhà thay quần áo sau đó xuống dưới nhà ăn trưa. Bởi vì bộ đồ trên người cả hai đều bị ướt nên chỉ đành quấn khăn tắm quanh người. Ngô Phong cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Tiêu Triệt nhìn vào thân thể của cậu, cậu biết hai người quen nhau sẽ phải làm gì, nhưng cậu rất sợ chuyện đó...
Khi hai người về đến biệt thự Tiêu gia, Tiêu Triệt muốn cậu ở chung một phòng với anh nhưng Ngô Phong đã cương quyết từ chối. Cậu phải để cho anh “ăn” một ít đậu hủ của mình, Tiêu Triệt mới chịu để cho cậu ngủ riêng.
Ngồi trên xe bus một tiếng, rốt cuộc Ngô Phong cũng thấy được tòa nhà Tiêu thị. Phải nói rằng Tiêu thị rất lớn, tòa nhà gồm 60 tầng, thậm chí còn có một sân nhỏ để trực thăng đậu. Ngô Phong căng thẳng đi đến cửa chính của Tiêu thị, cậu thấy có một người đang chạy đến hướng cậu, tâm thắc mắc không biết người mà người đó cần có phải làm mình không?
“Cậu là Ngô Phong phải không?” Người đó hỏi.
“Vâng, là tôi. Anh là...” Ngô Phong hoang mang hỏi.
“Tôi là người của phòng thư ký, hiện tại là thư ký bên cạnh Tiêu tổng. Tiêu tổng nói hôm nay sẽ có thực tập mới đến, nên tôi xuống đây để đón cậu. Tôi là Hạo Quân, cậu có thể gọi tôi là Hạo ca, đi thôi, để tôi giới thiệu cho cậu về công việc cần làm.”
“Làm phiền anh rồi Hạo ca.”
Ngô Phong xấu hổ đi theo Hạo Quân, nếu là người mới đến thực tập thì cậu phải vào trình diện ở quầy tiếp tân sau đó mới phải lên phòng thư ký theo hướng dần, mà hiện tại cậu lại được người ở phòng thư ký đi đón. Người đứng sau chuyện ngoài người kia thì ai có thể chứ. Dù sao bây giờ cậu coi như “tình nhân” trong tối của Tiêu Triệt, cậu không muốn gây phiền phức cho anh.
“Hạo ca, gần đây có nơi nào bán đồ ăn sáng không?”
“Cậu chưa ăn sáng sao?”
“Tôi nghĩ vì là ngày đầu tiên nên tôi cần đến sớm để ra mắt mọi người nên.... Với lại nhà tôi cũng xa nên tôi không muốn mất thời gian ăn sáng.” Ngô Phong xấu hổ gãi đầu nói.
“Người như cậu ngày nay quả thật rất hiếm, nếu là người khác, bọn họ còn dám đến trễ, trên tay cầm theo vài tờ để hối lộ nữa. Gần đây không có bán thức ăn sáng, công ty chỉ bán thức ăn trưa thôi. Cậu có đói lắm không? Tôi có một ít trái cây ở văn phòng.”
“Không cần đâu, cảm ơn Hạo ca. Tôi vốn cũng nhịn ăn sáng đã quen rồi.”
Hạo Quân dẫn Ngô Phong lên phòng thư ký, cậu mới vừa đặt chân vào phòng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Ngô Phong chăm chú, và tất cả đều là con gái.
“U, thực tập mới đó, nghe nói Tiêu tổng muốn cậu ta làm thư ký cho mình.”
“Vậy sao? Có phải giữa cậu ta với Tiêu tổng có gì đó không?”
“Ừm, nhìn cậu nhóc này rất có tướng của manh thụ a~”
... ...
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, Hạo Quân thở dài quay sang nói với Ngô Phong đang ngơ ngác nhìn mọi người.
“Đây là phòng thư ký, như cậu thấy đấy, hiện tại chỉ có cậu và tôi là con trai thôi. Một đặc điểm nổi bật của phòng thư ký, là tất cả mọi người trước mặt cậu đây đều là hủ nữ. Tôi đã bị bọn họ gán ghép với Tiêu tổng không biết bao nhiêu lần rồi, haiz~”
“Hạo ca, anh không thể đổ hết tội cho chúng tôi. Tiêu tổng muốn thư ký là con trai, lại không hề gần gũi với bất kỳ cô gái nào, đương nhiên bọn tôi có quyền nghi rồi.” Một cô gái nói.
“Này lính mới, cậu còn muốn ngơ ngác đến khi nào vậy. Mau giới thiệu đi chứ.” Mọi người trong phòng bắt đầu hối Ngô Phong.
Ngô Phong nghe tiếng ồn cũng bắt đầu tỉnh lại, cậu nhìn trong phòng thư ký toàn là con gái, tất cả đều từ 25 - 30 tuổi.
“Chào... chào mọi người, em tên là Ngô Phong, mong mọi người chiếu cố.” Ngô Phong trịnh trọng cuối đầu nói.
Im lặng một hồi......
“Hahaha, thật là một cậu bé dễ thương nha.”
“Phong à, cậu đừng lo, các chị sao dám nỡ đối xử tệ với một cậu bé dễ thương như em chứ. U, làn da thật là mịn nha.” Một cô gái nói.
“Được rồi, được rồi, các cô còn tiếp tục nữa thì cậu ta chạy mất.”
“Anh không dễ thương như cậu bé này nên ghen tức sao.”
“Hừ, ai thèm ghen với cậu ta. Phong, cậu tạm thời ở đây làm quen với mọi người đi, tôi đi lấy thẻ nhân viên cho cậu.”
“Cảm ơn Hạo ca.”
Sau khi Hạo Quân vừa rời đi, mọi người liền vây kín Ngô Phong.
“Chị là Tiểu Hoa. Phong, da của em thật là mịn nha, có bí quyết nào không, nói cho chị biết đi.”
“Phong, sao em được nhận vào làm thực tập vậy? Lại được nhận làm thư ký cho Tiêu tổng nữa, em mau kể cho chị đi.” Một người khác nói.
“Đúng đúng, Phong à, qua đây nói chuyện với tụi chị đi.”
... ...... ....
Ngô Phong bối rối quay một vòng đối phó với những người không ngừng tò mò kia, đột nhiên nhớ tới hai chữ “hủ nữ” mà Hạo Quân nói lúc nãy, cậu mở miệng hỏi.
“Các chị cho em hỏi, Hạo ca nói các chị là hủ nữ, nghĩa là sao vậy?”
Một câu này của Ngô Phong khiến cho toàn bộ phòng thư ký phải trợn mắt nhìn cậu với vẻ mặt không tin được. Ngô Phong ngơ ngác nhìn bọn họ, không lẽ cậu nói gì sai sao?
“Phong, em... em không biết hủ nữ là gì sao?”
Ngô Phong thành thật gật đầu, tất cả mọi người nhìn hành động đó của cậu liền đồng thanh la lên.
“Không thể tin được, thời buổi này mà còn có người không biết hủ nữ nghĩa là gì!”
“Phong à, em rất có tố chất làm ngây thơ thụ đó. Không được, nếu như vậy chẳng phải Tiêu tổng là gian manh công sao? Nhất định Phong sẽ bị lừa ăn sạch a~”
“Nhưng vậy chẳng tốt sao, chúng ta có dịp nhìn thấy mỹ cảnh a~”
“Tiêu tổng thật là gian manh a~, lừa một con cừu non dễ thương thế này.”
“Theo tôi thấy các cô chính là người đang muốn lừa cậu ta thì có.”
Hạo Quân sau khi trở lại liền thấy cảnh Ngô Phong đang bị các hủ nữ ở đây vây quanh. Nói cái gì mà ngây thơ thụ, gian manh công,.... anh chỉ biết nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, Tiêu tổng nhất định giết chết anh.
“Hạo ca, anh về sớm quá vậy? Bọn tôi còn nhiều chuyện muốn nói với Phong, anh mau đi chỗ khác chơi đi.” Tiểu Hoa đứng ra đuổi Hạo Quân đi.
“Tôi rất muốn đi nhưng không thể không mang Ngô Phong đi cùng. Ngô Phong, Tiêu tổng muốn gặp cậu.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa...”
Quân Hạo vừa nói xong, một tiếng hét có sức công phá ghê gớm ngay lập tức phát ra.
“Các cậu nghe không, Tiêu tổng muốn gặp Phong kìa.”
“Hôm nay Tiêu tổng đi sớm hơn mọi khi, có khi nào là để gặp Phong không?” (@Nguyệt: Chính xác =))) )
“Vậy Tiêu tổng chính là thê nô công rồi a~, vừa gian manh lại vừa rất bám thụ nữa.”
*Đã lược bỏ vô số lời bàn tán*
Hạo Quân nhanh chóng đưa Ngô Phong rời khỏi phòng thư ký, sau đó liền đưa cậu đến phòng của Tiêu Triệt.
'Cốc cốc'
“Tiêu tổng, tôi đã đưa Phong đến rồi.”
“Để cậu ấy vào.”
Ngô Phong mở cửa bước vào, cậu đóng cửa lại, vừa quay lại nhìn người trong phòng liền bị Tiêu Triệt áp lên cửa dùng sức hôn.
“Ưm... ưm... Triệt, đừng.... nơi đây... là... là công ty... ưm”
Chờ đến khi Ngô Phong không còn không khí để thở, Tiêu Triệt mới buông đôi môi đã bị anh hôn đến sưng đỏ.
“Cái này xem như là phạt em vì rời khỏi nhà mà không chờ anh.”
“Hộc... hộc. Triệt, em chỉ là không muốn... không muốn mọi người ở công ty nhìn thấy, điều đó sẽ gây ảnh hưởng xấu cho anh.” Ngô Phong thở từng ngụm nói.
“Ngốc, nói em ngốc mà em còn cố cãi. Em chưa ăn sáng đúng không? Anh có bảo quản gia Lý chuẩn bị một phần thức ăn cho em, mau lại ăn đi.”
Tiêu Triệt hôn nhẹ lên trán Ngô Phong rồi cầm tay cậu đi về phía ghế sô pha, bón từng miếng thức ăn cho cậu.
“Anh coi em là con nít sao? Em có thể tự mình ăn.” Ngô Phong phồng má nhai thức ăn nói.
“Đương nhiên rồi, em hiện tại chính là bảo bối của anh.” Tiêu Triệt vươn tay nhéo cái má đang phồng lên của Ngô Phong.
Hai người ở trong phòng tâm tình với nhau, còn ở phòng thư ký đã loạn thành một đoàn....
“Lâu như vậy mà Phong chưa về, có khi nào Tiêu tổng....“. Một người thắc mắc nói.
“Aaaaaaaa, có thể a~. Chắc chắn Tiêu tổng đang trực tiếp làm luôn thì sao?”
“Chắc chắn rồi, ôi thật là muốn vào đó xem a~, chắc chắn Phong bị Tiêu tổng “ăn” đến tận xương a~....”
“Tiểu Hoa, chị chảy máu mũi rồi kìa.”
“Lát nữa Phong trở về, nhất định phải kiểm tra cậu ta một phen.”