Tiêu Triệt cả một đêm không ngủ, cố gắng lái nhanh nhất có thể để đến được nơi đó vào sáng sớm. Nhìn người đang ngồi trên đùi mình say ngủ, anh cảm thấy không thể hạnh phúc hơn, mặc dù chân anh lúc này đã tê hết rồi.
Cố gắng lái thêm một đoạn đường nữa, cuối cùng cũng đến nơi. Tiêu Triệt nhẹ nhàng đặt Ngô Phong ngồi ở ghế phụ, sau khi chân anh đã hết tê, liền bế Ngô Phong bước vào căn biệt thự nhỏ trước mặt. Đây là căn nhà anh đã mua từ lâu, vị trí lại nằm kế bên biển, rất thích hợp với không khí lãng mạn.
Sau khi đặt Ngô Phong lên giường, Tiêu Triệt ngay lập tức đi vào phòng tắm thỏa mãn “nơi kia” của mình. Anh cũng không ngờ khi Ngô Phong vừa ngồi lên đùi anh không lâu, “nơi kia” đã ngay lập tức có phản ứng.
Tiêu Triệt mất hơn nửa tiếng trong nhà tắm, lúc này, người đang nằm trên giường cũng đã tỉnh lại.
Ngô Phong cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài, lúc cậu tỉnh dậy chỉ thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh đều tối đen, còn Tiêu Triệt lại không thấy đâu.
Cậu nhớ lại khoảng khắc mà Tiêu Triệt tỏ tình với mình, nói không cảm động chính là lừa dối. Mấy ngày nay, cách mà Tiêu Triệt chăm sóc cho cậu, tất cả đã khiến cho lòng cậu hướng về anh. Nhưng cậu không dám tiếp nhận tình cảm đó, cậu chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, còn Tiêu Triệt lại là tổng giám đốc của một công ty lớn, cậu không dám trèo cao như vậy.
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, lúc này ánh dương của ngày mới đã bắt đầu xuất hiện. Đây là lần đầu Ngô Phong được ngắm nhìn bình minh, nên cậu nhanh chóng xuống giường chạy ra ban công. Vì ngôi nhà nằm kế bên biển nên từ ban công đã có thể nhìn thấy biển, lúc này lại thêm vài ánh nắng ban sớm, khiến cho khung cảnh trước mặt lại càng thêm đẹp.
Ngô Phong chỉ lo ngắm cảnh đẹp trước mắt, không để ý đến phía sau lưng mình có một người đang chăm chú ngắm nhìn mình.
“Em thấy đẹp không?” Tiêu Triệt từ phía sau ôm lấy Ngô Phong, để cằm mình đặt lên vai cậu.
“Tiêu... Tiêu tổng!” Ngô Phong giật mình nói.
“Xin lỗi, làm em giật mình à? Thấy thế nào, cảnh bình minh trước biển rất đẹp phải không?” Tiêu Triệt nói, tay vẫn không bỏ khỏi eo cậu.
“Anh nói có thứ muốn cho tôi xem, chính là khung cảnh này sao?”
“Đúng vậy. Tôi biết em không dám chấp nhận tôi do thân phận của em, và bởi vì em đã bị tổn thương trong quá khứ. Ánh bình minh này là dấu hiệu của một ngày mới, tôi muốn em rũ bỏ quá khứ, bắt đầu một con đường mới.
Anh sẽ chờ em nói về quá khứ của mình, còn về người nhà của anh, anh sẽ tự mình lo liệu. Bọn họ không dám làm gì em đâu, vì thế nên Phong, em cho anh một cơ hội, được không?”
Từng lời từng chữ của Tiêu Triệt trực tiếp đánh thẳng vào tâm của Ngô Phong. Cậu không nói gì, chỉ đứng đó im lặng, chỉ có đôi bàn tay của cậu nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Tiêu Triệt đang ở eo của mình, yên lặng nắm lấy.
Hành động đó khiến Tiêu Triệt biết rằng, cậu đã đồng ý tiếp nhận anh. Tiêu Triệt xoay người Ngô Phong lại, nhìn vào gương mặt đang ửng đỏ kia, anh nâng cằm cậu lên, sau đó phủ xuống đôi môi kia.
Kể từ giờ phút này, người này chính thức là của anh, là Ngô Phong mà anh đã tìm kiếm suốt mấy năm nay. Hai người đứng dưới ánh bình minh của ngày mới say sưa hôn nhau, cứ thế điên cuồng mút lấy môi của đối phương. (@Nguyệt: vì đã chấp nhận nhau nên từ đây ta đổi cách xưng hô của hai người nha ^^.)
Cảm thấy Ngô Phong dường như không thể thở được nữa, Tiêu Triệt mới không đành lòng buông đôi môi đã bị anh cắn cho sưng đỏ lên.
'Hộc... hộc...' Ngô Phong nhanh chóng hít lấy không khí để thở.
“Phong, hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của anh. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ khiến cho em hạnh phúc.”
“Ừm... Tiêu tổng à, tôi...”
“Đã chấp nhận quen nhau rồi mà còn gọi anh là Tiêu Tổng sao? Lại còn xưng tôi nữa? Gọi tên anh thử xem nào.”
“Nhưng... nhưng mà...” Cả khuôn mặt Ngô Phong đỏ bừng lên.
“Ngại ngùng gì chứ! Bây giờ em chính là người yêu của anh, đương nhiên là phải gọi tên anh rồi.”
“Ưm... Tr... Triệt...” Ngô Phong đỏ mặt nói.
“Em nên gọi tên anh thường xuyên hơn. Phong, em bồi anh ngủ, được không?”
“Không lẽ cả tối qua anh thức đêm chạy đến đây?” Cậu kinh ngạc hỏi.
Tiêu Triệt nhẹ nhàng gật đầu. Thấy câu trả lời của anh, Ngô Phong lập tức nắm tay kéo anh đến bên giường. Tiêu Triệt sau khi nằm trên giường, tay vẫn không buông tay Ngô Phong ra.
“Ở cùng anh cho đến khi anh ngủ, được không?”
“Ừm, anh cứ ngủ đi, em sẽ đi kiếm gì đó làm đồ ăn sáng.”
“Không cần đâu, tối qua trên đường đi anh có ghé mua một số thức ăn. Vốn muốn tự mình nấu cho em, không ngờ lúc này cơn buồn ngủ lại kéo tới.”
“Em biết rồi, anh nghỉ ngơi trước đi. Khi nào anh dậty thì xuống dưới ăn sáng.”
Tiêu Triệt vui vẻ nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc liền đi vào giấc ngủ. Ngô Phong ngồi cạnh anh một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, đắp lại chăn cho Tiêu Triệt rồi mới đi xuống nhà làm đồ ăn.
--- -------- Tại bệnh viện H --- --------
Lưu Nhân Vũ theo giờ hẹn đi đến bệnh viện H, theo thói quen đi đến của phòng ở tầng 15, sau đó gõ cửa.'Cốc cốc'
“Cũng may là cậu đến đúng giờ, không thì chết chắc với tôi.” Người bên trong mở cửa nói.
“Anh Tiểu Vũ, anh đừng nên nói những điều mà anh không làm được.” Lưu Nhân Vũ cười đùa nói.
Người bác sĩ mà Lưu Nhân vũ hẹn gặp không ai khác chính là Mộc Tiểu Vũ. Một lần Lưu Nhân Vũ vì quá buồn nên đã đến quán bar giải sầu, vô tình vướng vào một cuộc ẩu đả, Một Tiểu Vũ đã đứng ra giúp đỡ, hai người quen thân từ lúc đó.
“Cậu có bôi thuốc thường xuyên không đấy?” Mộc Tiểu Vũ hỏi.
“Tôi vẫn bôi thuốc đúng giờ, chỉ là vài hôm trước....”
“Có phải tên khốn Vương Tuấn Lâm lại làm nhục cậu không?” Trong lời nói của Mộc Tiểu Vũ ẩn chứa sự tức giận.
“Điều này cũng không thể trách Tuấn Lâm, tất cả đều do tôi tự nguyện.” Lưu Nhân Vũ gượng gạo nói.
'Rầm'
Mộc Tiểu Vũ tức giận đập bàn đứng lên, nói.
“Cậu mau vào trong thay quần áo ra, sau đó tôi sẽ vào khám tổng quát cho cậu.”
Lưu Nhân Vũ biết người này quả thật đang tức giận, cũng ngoan ngoãn đi vào bên trong thay quần áo.
“Sức khỏe của cậu đang dần hồi phục, tốt nhất là đừng nên “ở chung” với Vương Tuấn Lâm quá nhiều.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
“Đúng rồi, cậu có phải cùng với Vương Tuấn Lâm và em gái mình bắt nạt một sinh viên ở đại học A phải không?” Mộc Tiểu Vũ hỏi.
“Chuyện này... Vì muốn Tuấn Lâm để ý nên tôi mới cùng cậu ấy làm chuyện đó, thật ra tôi cũng không muốn tổn thương một người lạ.” Lưu Nhân Vũ đỏ mặt nói.
“Chắc là cậu cũng biết cậu sinh viên kia có quen biết với Tiêu tổng. Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên tránh xa Vương Tuấn Lâm, tên kia mà nổi điên lên thì dù cho là ai cũng không thể cứu cậu được đâu.”
“Tôi... tôi đã biết, cảm ơn anh.”
Lưu Nhân Vũ cúi đầu xuống, nhanh chóng nói cảm ơn rồi bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra thì lập tức bị đóng lại, Lưu Nhân Vũ cũng được người ở đằng sau ôm chặt lấy.
“Vũ, cậu cũng không phải không biết tình cảm của tôi. Tên khốn Vương Tuấn Lâm có gì tốt chứ!? Tôi biết dù nói gì cậu cũng sẽ không nghe, Vũ, tôi chỉ muốn cậu biết rằng, tôi mãi mãi chờ đợi cậu, mãi mãi.”
Lưu Nhân Vũ lặng im đứng đó nghe từng lời từng chữ Mộc Tiểu Vũ nói. Cậu đương nhiên biết tình cảm của anh dành cho mình, nhưng đáng tiếc, cậu lại gặp Vương Tuấn Lâm trước.
Cả hai người cứ ôm nhau như thế, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại reo, Mộc Tiễu Vũ mới để Lưu Nhân Vũ đi.
... ...... ....
Tiêu Triệt cảm thấy giấc ngủ này của mình thoải mái nhất kể từ khi sống lại. Nhin vào đồng hồ, anh thấy cũng đã gần trưa, ngay lập tức anh ngồi dậy vào phòng tắm vệ sinh thân mình.
Khi xuống dưới lầu, anh liền thấy trên bàn là một ít thức ăn do Ngô Phong làm. Lúc anh lại gần, khói từ thức ăn vẫn còn tỏa ra, chứng tỏ Ngô Phong làm những món này không lâu khi anh tỉnh dậy. Nhìn một vòng, Tiêu Triệt không thấy người đâu, anh thử ra cửa trước mở cửa, thì thấy người mình cần tìm đang ở dưới biển.
Ngô Phong đang để đôi chân trần của mình ở dưới biển, đây là lần đầu tiên cậu tới biển, đương nhiên muốn thử cảm giác nước biển chạm vào người như thế nào. Quả thật là thoải mái!
“Cảm xúc như thế nào?” Tiêu Triệt một lần nữa từ phía sau ôm lấy cậu.
“Anh dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm một chút nữa? Anh đã thức cả đêm rồi.” Ngô Phong trách cứ.
“Nhiêu đây tính là bao nhiêu, có lúc anh còn ngủ ít hơn như thế. Cảm giác nước biển chạm vào người rất thích sao?”
“Ừm, đây là lần đầu em thấy biển, quả thật rất thoải mái.” Ngô Phong vui vẻ nói.
“Vậy sao? Nếu vậy thì em phải thử một trò chơi mới được, anh đảm bảo rất thú vị.” Tiêu Triệt cười gian nói.
“Trò gì vậy?” Ngô Phong ngây thơ hỏi.
Ngay khi cậu vừa dứt lời, Tiêu Triệt ngay lập tức hất nước biển lên người cậu. Bất ngờ một lúc, Ngô Phong sau đó cũng đáp trả. Hai người ở dưới biển không ngừng té nước vào đối phương, lúc này cả người Ngô Phong đã ướt toàn bộ. Quần áo vì ước và dán sát vào cơ thể cậu, thân thể bên dưới lúc ẩn lúc hiện khiến Tiêu Triệt cảm thấy rất nóng. Anh ngay lập tức bắt lấy người đang chạy lại, trực tiếp hôn cậu.
Ngô Phong không phản kháng, thậm chí còn phối hợp với anh. Hai người cứ say sưa hôn nhau, cảm tình che dấu bao lâu nay cũng theo đó mà bộc lộ ở nụ hôn ngọt ngào này.