Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12 TRỜI QUANG MÂY TẠNH

Lúc này Mục Cẩm đang luyện kiếm ở tiền viện, Viên Ngọc Chi ngồi trong lương đình nhìn ngắm đến say mê.

Mục Cẩm luyện xong mấy bộ kiếm pháp mới thu kiếm đi vào trong lương đình, Viên Ngọc Chi nhìn Mục Cẩm đi vào liền lên tiếng:

“Mục Cẩm ca ca luyện kiếm pháp đến say mê, trên đời này chắc chắn không có ai địch nổi!”

Hắn liếc mắt nhìn Viên Ngọc Chi, cười khẽ một tiếng:

“Chỉ biết nịnh nọt thôi.”

Viên Ngọc Chi cười theo:

“Sao có thể, lời muội nói toàn là sự thật, kiếm pháp của Mục Cẩm ca ca quả thực là xuất thần nhập hóa.”

Nói đến kiếm pháp thì kiếm pháp của Mạch Sương mới có thể coi là người kiếm hợp nhất. Mục Cẩm nhấc chén trà lên, hồi tưởng lại chiêu thức của Mạch Sương lúc múa kiếm, rõ ràng chỉ là mấy chiêu thức bình thường, vì sao lúc vào trong tay y lại biến thành thâm sâu khó lường như thế?

“Mục Cẩm ca ca, ca đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Mục Cẩm lại nhấc nắp chén trà lên.

Lúc này, một gã tiểu tư đi từ ngoài lương đình vào.

“Thái tử điện hạ, nô tài có việc bẩm báo.”

Viên Ngọc Chi nhìn gã tiểu tư cúi đầu đứng ngoài lương đình thì mừng thầm trong lòng, mong chờ lát nữa có trò hay để xem.

“Chuyện gì?”

Mục Cẩm đặt chén trà xuống, hỏi.

Gã tiểu tư đáp:

“Nô tài nhìn thấy Thái tử phi dẫn người vào từ cổng sau rồi lén lút đi vào sương phòng, dáng vẻ vô cùng đáng nghi nên đến đây bẩm báo điện hạ.”

Mục Cẩm nhăn mày:

“Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

“Vâng, nô tài tận mắt nhìn thấy.”

Viên Ngọc Chi góp lời:

“Mục Cẩm ca ca, lúc trước không phải ca nói muốn bắt được nhược điểm của y sao? Vì thế muội mới tự ý dặn dò mấy hạ nhân trong phủ âm thầm theo dõi, nếu có việc bất thường phải lập tức bẩm báo.”

“Mục Cẩm ca ca, y dám ngang ngược không coi ai ra gì trong phủ như vậy, ca cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua như thế. Hiện giờ chúng ta đi qua bắt quả tang y tại trận, xem xem y còn nói được gì.”

Sắc mặt Mục Cẩm lại càng thêm khó coi, ngón tay nắm chặt lại đến trắng bệch. Rõ ràng mấy hôm trước mới nhắc nhở y, nếu như dám làm ra chuyện đồi phong bại tục thì đừng trách hắn vô tình, không ngờ mới qua vài ngày đã xảy ra chuyện như thế.

Đứng dậy khỏi ghế đá, ánh mắt Mục Cẩm lạnh như băng:

“Đưa bản cung qua đó!”

Viên Ngọc Chi nhếch môi, cũng đi theo. Gã tiểu tư dẫn đường đưa người đến một gian sương phòng ở hậu viện, đó là chỗ ở của hạ nhân.

Đi đến cửa đã nghe thấy một loạt tiếng thở dốc dồn dập truyền từ trong phòng ra, sắc mặt Mục Cẩm lập tức tái xanh. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn cảm thấy bản thân rất có thể sẽ một kiếm kết liễu luôn y.

Nhấc chân đá văng cửa liền thấy đám chăn nệm trên giường cuộn lại nhấp nhô không ngừng, tiếng thở phát ra từ trong chỗ đó, cảnh tượng dưới chăn quả là khiến người ta suy nghĩ miên man không thôi.Mục Cẩm nghiến răng nghiến lợi cất bước đi vào, xốc chăn lên, cảnh tượng dưới chăn lộ ra không sót chút gì. Đầu tiên là Viên Ngọc Chi đi theo đằng sau thét lên chói tai, sau đó Mục Cẩm mở to hai mắt sửng sốt nhìn.

Hai nam nhân nằm trên giường đều trần truồng, tay chân cũng bị trói hết lại, miệng bị nhét vải nên không nói ra lời, chỉ có thể ngọ ngoạy trên giường không ngừng. Thấy là Thái tử, hai người nằm trên giường cũng mở to hai mắt ra nhìn, miệng bị bịt kín không nói nổi một từ.

Trên giường này không hề có bóng dáng của Mạch Sương, Mục Cẩm thở phào một hơi, quay người lại định hỏi chuyện tiểu tư dẫn đường đứng phía sau:

“Đây rốt cuộc…”

Nhưng đằng sau chẳng còn bóng người, gã tiểu tư dẫn đường đã sớm biến mất.

Viên Ngọc Chi nhắm chặt mắt rúc vào trong ngực Mục Cẩm, không dám nhìn thẳng vào quang cảnh ở trên giường.



Vừa rồi ở trong thư phòng, sau khi Đông Linh ngất đi, Mạch Sương đỡ nàng tựa lên ghế.

Đúng lúc ấy trước cửa xuất hiện một bóng người màu xanh, chính là Cảnh Lan Chu.

Mạch Sương kinh ngạc:

“Cảnh huynh?”

Cảnh Lan Chu nhấc chân bước vào:

“Quyển sách lần trước nói với huynh ấy, ta đã cố ý mang đến đây cho huynh.”

Mạch Sương cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân cũng dần dần không đứng vững nổi nữa. Cảnh Lan Chu bước thêm vài bước đỡ y, lại liếc mắt nhìn nha hoàn đang tựa trên ghế:

“Xảy ra chuyện gì đây?”

Mạch Sương đáp:

“Hình như trong huân hương có bỏ thêm hương mê.”

Cảnh Lan Chu nhìn huân hương trong lư đã bị đổ nước dập tắt, lại kết hợp với hoàn cảnh của y liền lập tức hiểu được, hắn nhanh chóng hạ quyết định rồi nói:

“Ta đỡ huynh đi nghỉ trước đã.”

Rồi bắt quyết tiên ấn, đỡ lấy Mạch Sương biến mất khỏi thư phòng trong nháy mắt.

Sắp xếp ổn thỏa cho Mạch Sương trong phòng ngủ rồi, hắn lại quay trở về thư phòng, bắt tiên ấn xoay người biến thành dáng vẻ của Mạch Sương, đặt nha hoàn lại tư thế ngã té dưới đất, mình thì gục trên bàn giả vờ như đang hôn mê bất tỉnh.

Không bao lâu sau quả nhiên có kẻ lẻn vào nhét hắn vào trong một cái túi cực to màu đen, cõng ra ngoài cửa. Cảnh Lan Chu nằm trong cái túi to thầm nghĩ, đúng là có kẻ muốn hại người kia.

Đến một gian sương phòng thì bên trong đã có một nam tử tuổi còn trẻ đang chờ sẵn, giọng nói nghe qua cực kì lẳng lơ, chắc chắn đây là tiểu quan trong lâu các nào đó ở gần đây.

Cảnh Lan Chu lúc này lập tức thò đầu ra khỏi cái túi, hai kẻ kia thấy người chợt tỉnh lại thì hoảng sợ, muốn trốn đi nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, Cảnh Lan Chu phất tay một cái, hai kẻ đó liền hôn mê bất tỉnh.

Xử lý xong hai kẻ này rồi để cho chúng tỉnh lại, đắp chăn lên, bản thân hắn thì biến thành tiểu tư rồi chạy đến lương đình bẩm báo để Mục Cẩm đúng lúc đến xem trò hay này.

Mạch Sương ngồi trong phòng lật sách đọc, vừa rồi Cảnh Lan Chu lại đến đây nói có người lập bẫy để hại y, kêu y hãy ngồi ở trong phòng đọc sách.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra một cách thô bạo vang lên một tiếng ‘rầm’, Mạch Sương ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thẳng vào hai mắt Mục Cẩm. Mục Cẩm nhìn chằm chằm thẳng tắp vào y, Mạch Sương bèn thong thả đứng dậy:

“Tham kiến điện hạ.”

Khi ngẩng đầu lên thì Mục Cẩm đã xoay người rời đi. Hắn chẳng qua là muốn biết y rốt cuộc đang làm cái gì, đang ở cùng với ai mà thôi.

Bóng dáng của Cảnh Lan Chu lại xuất hiện trong phòng, hắn phất nhẹ tay áo lên, cánh cửa đang rộng mở lập tức khép lại.

Mạch Sương chắp tay:

“Đa tạ Cảnh huynh đã giúp đỡ.”

Cảnh Lan Chu nói:

“Ta chỉ là không thích nhìn việc làm của bọn chúng mà thôi.”

Hắn lại nhìn Mạch Sương rồi thở dài:

“Tâm địa của huynh thật sự là quá tốt, ngày sau muốn sống trong quý phủ này lâu dài thì cần phải có chút mắt nhìn mới được. Đặc biệt là nữ tử họ Viên bên cạnh Thái tử ấy, nàng ta luôn một lòng một dạ nhằm vào huynh.”

Mạch Sương mỉm cười bất đắc dĩ:

“Doãn mỗ sẽ nhớ kĩ lời Cảnh huynh.”

Cảnh Lan Chu nhìn y. Y ở trong phủ này nhất định là phải chịu không ít ấm ức, sau này đợi đến lúc nữ nhân có tâm địa ngoan độc như Viên Ngọc Chi kia vào phủ, y sẽ càng không dễ sống hơn.

“Doãn huynh.”

“Vâng?”

“Huynh có từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây đến một nơi khác không?”

Mạch Sương nghe vậy thì hơi khựng lại rồi mới nói tiếp:

“Nghĩ đến thì có thể làm sao đây? Ở nhân gian này thì mệnh cha hay mệnh vua đều không thể trái, một mệnh lệnh của cha mẹ, một bức thánh chỉ của Hoàng đế, mọi thứ không phải ta muốn là có thể tự chọn.”

Cảnh Lan Chu cười khổ. Một đời này của Tử Nguyệt Tiên Quân nhất định sẽ phải gả cho Mục Cẩm, Mục Cẩm chắc chắn sẽ thống hận Tử Nguyệt Tiên Quân, đây là số mệnh mà Minh Vương đã thiết lập cho bọn họ, một người ngoài như hắn dù thấy hay muốn thay đổi nhưng cũng không thay đổi được.

“Vậy ngày sau ở trong quý phủ này huynh phải tự mình cẩn trọng một chút.”

Mạch Sương gật đầu.

“Vâng.”

“Nếu rảnh rỗi có thời gian ra ngoài thì hãy đến tìm ta, lúc nào ta cũng sẵn sàng.”

Nói xong hắn lại lấy ra một hạt châu.

“Chỉ cần vuốt hạt châu này ba lần, ta sẽ xuất hiện ngay.”

Mạch Sương đón lấy rồi cảm ơn.

Cảnh Lan Chu đi ra khỏi phủ Thái tử liền chạm mặt Minh Vương một thân đồ đen.

“Ngay lúc ban ngày sáng rõ thế này mà Minh Vương điện hạ lại xuất hiện nơi đây, đúng là đáng ngạc nhiên.”

Minh Vương lạnh mặt nói:

“Bổn vương chỉ muốn đến nhắc nhở một chút, nếu có kẻ nửa đường nhảy ra phá hủy số mệnh bổn vương lập ra cho họ, ngươi có biết hậu quả là gì không?”

Tiên giả hạ phàm vượt kiếp, nếu mệnh cách bị thay đổi thì nhẹ sẽ phải luân hồi lần thứ hai, nặng sẽ nhập ma; mà người bị thay đổi mệnh số sẽ vĩnh viễn không thể luân hồi mà chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ nơi Âm phủ. Cảnh Lan Chu vẫn hiểu rõ điểm này.

Minh Vương xuất hiện chẳng qua cũng chỉ vì nói nhưng lời này, sau đó lại lập tức biến mất. Cảnh Lan Chu nhìn xuống đất hồi lâu, xem ra vẫn chỉ có thể mở to mắt nhìn người kia chịu khổ.

Đến chiều muộn, phủ Thái tử lại khôi phục sự yên lặng.

Thái tử Mục Cẩm ngồi trong thư phòng, gần nửa đêm nên ánh sáng trong phòng cũng mờ tối hơn, nửa gương mặt của hắn cũng bị bao phủ trong bóng tối. Trong thư phòng có một kẻ đang quỳ dưới đất, là một trong hai kẻ bị trói trên giường ngày hôm nay.

Mục Cẩm mở miệng:

“Việc hôm nay rốt cuộc là có ẩn tình gì, nói ra kĩ càng cho bản cung, nếu có nửa câu nói dối, bản cung sẽ lấy đầu của ngươi!”

Kẻ quỳ dưới đất đã sớm run rẩy đến ngu người, nghe vậy lại run bắn lên:

“Nô tài biết sai, cầu Thái tử điện hạ tha mạng! Cầu Thái tử điện hạ tha mạng!”

“Nói! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Mục Cẩm quát.

Kẻ quỳ dưới đất sợ đến độ bật khóc.

“Là, là tiểu thư ở phủ Thương Thư, là ngài ấy kêu nô tài làm như vậy. Nô tài sợ đắc tội với ngài ấy nên nhất thời hồ đồ. Cầu điện hạ khai ân tha cho nô tài!”

“Nói cho rõ ràng! Bản cung muốn biết chân tướng mọi chuyện!”

Gã tiểu tư quỳ dưới đất nuốt nước bọt, nói:

“Hôm qua tiểu thư phủ Thượng thư gọi nô tài ra ngoài, nói là ngài ấy muốn bàn bạc một chuyện với nô tài, nô tài cho rằng không có việc gì lớn nên mới đi ra, sau mới biết được là ngài ấy muốn hãm hại Thái tử phi. Ngài ấy kêu nô tài đến thanh lâu mướn một tiểu quan, sau đó chuốc thuốc mê cho Thái tử phi, lột quần áo rồi… rồi để cho Thái tử điện hạ nhìn.”

Mục Cẩm rùng mình, không ngờ nổi nha đầu Viên Ngọc Chi kia lại có tâm kế đến bực này rồi còn lập bẫy nhiều lần, đúng là đã coi thường cô ta. Mục Cẩm tiếp tục hỏi:

“Vậy hôm nay bản cung nhìn thấy ngươi và tên tiểu quan kia trần truồng nằm ở trên tháp là có chuyện gì xảy ra?”

“Là Thái tử phi. Nô tài vốn cho rằng Thái tử phi đã hôn mê bất tỉnh, ai ngờ ngài ấy bất chợt tỉnh táo lại rồi đánh nô tài hôn mê, lúc nô tài tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi.”

Mục Cẩm nghe đến đây, không những không giận mà ngược lại còn thấy buồn cười.

“Nô tài thật sự biết sai rồi, cầu Thái tử điện hạ khoan hồng tha cho nô tài một mạng.”

Gã tiểu tư dập đầu.

Mục Cẩm liếc mắt nhìn gã một cái, nói:

“Thu dọn hành trang rồi cút ngay đi, sau này đừng để bản cung nhìn thấy ngươi.”

“Vâng vâng vâng, nô tài biết ạ, tạ ơn điện hạ không giết.”

Đã biết được chân tướng của mọi chuyện, Mục Cẩm vừa ra khỏi thư phòng đã lập tức đến phòng ăn. Giờ đúng là lúc Mạch Sương dùng bữa.

Trên bàn đã bày mấy món ăn nhưng không thấy Mạch Sương đâu. Mục Cẩm vừa ngồi xuống thì Mạch Sương đã xuất hiện ở cửa, nha hoàn ở đằng sau không cùng đến đây, chắc hẳn vẫn còn đang bị choáng.

Mạch Sương thỉnh an xong liền đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn không hề có chút kiêng dè, vừa định dặn hạ nhân bưng mấy món ăn mặn lên đã bị Mục Cẩm ngăn lại.

“Không cần, hôm nay bản cung muốn ăn chay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.