CHƯƠNG 11 ĐIÊN ĐẢO THỊ PHI
Xe ngựa lại tiếp tục về phủ.
Trở về phủ đệ, chưa kịp thấy bóng người đã nghe thấy tiếng của Viên Ngọc Chi.
“Mục Cẩm ca ca.”
Viên Ngọc Chi đi từ chính sảnh ra.
Tâm tình Mục Cẩm không được tốt lắm.
“Sao muội đến đây?”
Viên Ngọc Chi bước tới ôm lấy cánh tay hắn:
“Đã mấy ngày không gặp rồi, nhớ huynh.”
Đằng sau còn có hạ nhân đi theo, hành động của này của Viên Ngọc Chi quả thực là quá mức, Mục Cẩm nói:
“Muội vẫn là một khuê nữ, còn là thiên kim tiểu thư, lúc có mặt người ngoài không thể quên thân phận của mình.”
Trước kia nàng vẫn ôm cánh tay huynh ấy như vậy, huynh ấy cũng chưa từng nói gì cả, sao hôm nay lại cố tình nói nàng? Viên Ngọc Chi cũng chẳng bận tâm, vẫn ôm lấy cánh tay hắn không buông:
“Sợ gì chứ, sớm hay muộn thì muội vẫn được gả cho Mục Cẩm ca ca mà.”
Viên Ngọc Chi kéo cánh tay Mục Cẩm đi vào bên trong.
“Ca mới hạ triều về nhất định là mệt mỏi, ca ngồi xuống trước đi, muội rót cho ca chén trà.”
Mục Cẩm đi vào chính sảnh ngồi xuống, Viên Ngọc Chi rót một chén trà rồi cầm bằng cả hai tay đưa cho hắn:
“Mục Cẩm ca ca, sắc mặt ca không tốt lắm, chẳng lẽ lúc lên triều lão hồ ly Doãn Thăng kia lại gây khó dễ cho ca?”
“Không phải.”
Mục Cẩm nhấc nắp chén trà lên nhấp một ngụm.
“Phải chăng là Lục Vương gia?”
“Cũng không phải.”
“Vậy vì sao lúc nãy mặt ca sa sầm như thế? Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì không hài lòng?”
Mục Cẩm thản nhiên đáp:
“Không có việc gì đâu.”
Viên Ngọc Chi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, hai tay nắm chặt tay Mục Cẩm:
“Mục Cẩm ca ca, chi bằng chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ giải sầu đi. Hoa sen ở hồ Minh giờ đương là lúc nở rộ xinh đẹp nhất, rất nhiều văn nhân cùng tài tử nho nhã phong lưu đều đến đó mà.”
Mục Cẩm chợt nhớ tới không lâu trước đó Mạch Sương cũng từng đến hồ Minh ngắm hoa sen, lại nhìn sang người bên cạnh, hắn nói:
“Nếu muội muốn xem hoa sen, hậu viện ở phủ này cũng có.”
“Không giống nhau mà.”
“Chẳng phải đều là hoa sen đấy ư, có gì khác biệt?”
“Hoa sen ở hồ Minh cần phải ngồi trong thuyền hoa để thưởng thức, vừa du hồ vừa ngắm hoa mới thấy thú vị.”
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm thờ ơ bèn hết lời cầu xin:
“Mục Cẩm ca ca đi cùng với muội đi, được không? Ca đã rất rất lâu không ra ngoài cùng với muội, lần trước khi chúng ta cùng ra ngoài đã chuyện của năm trước rồi.”
Mục Cẩm không chịu nổi nàng ta cứ ngồi bên cạnh nhì nhèo mãi, đành gật đầu đồng ý.
Hai người cùng ra ngoài chơi. Lúc ngồi trên xe ngựa, Viên Ngọc Chi thích ý vén màn xe lên nhìn cảnh vật hai bên phố, lúc đi ngang qua một gian trà quán liền vừa vặn nhìn thấy vị Thái tử phi ở phủ Thái tử kia, ngoài ra còn có một nam tử áo xanh đang ngồi cùng bàn với y, nhìn lướt qua thì quan hệ của hai người có vẻ không tầm thường.
Viên Ngọc Chi lập tức nảy ra một ý trong lòng. Nàng ta vẫn luôn muốn tạo một cơ hội khiến Mục Cẩm phế Thái tử phi một cách hợp tình hợp lẽ. Giả sử việc y tư thông với kẻ khác bị truyền ra, vậy y cũng đừng hòng ngồi tiếp ở cái vị trí Thái tử phi này nữa.
Thầm suy mưu tính kế trong lòng một hồi, Viên Ngọc Chi vẫn luôn bám lấy chuyện này rất nhanh nghĩ ra một kế.
Nàng ta nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm đang ngồi ngay ngắn, lập tức nghiêng qua nắm lấy tay hắn, nhíu mày:
“Mục Cẩm ca ca, có một chuyện này muội không biết có nên nói cho ca biết hay không.”
Mục Cẩm nhìn nàng ta:
“Chuyện gì?”
“Muội sẽ nói, nhưng ca đừng có tức giận.”
“Ừ.”
Mục Cẩm thuận miệng đáp.
“Muội nghe hạ nhân trong quý phủ của ca nói, họ Doãn kia cấu kết với tiểu quan chốn thanh lâu, còn…”
Viên Ngọc Chi ngập ngừng.
Sắc mặt Mục Cẩm lập tức trầm xuống:
“Nói tiếp đi, còn cái gì nữa?”
Viên Ngọc Chi nhìn sắc mặt hắn lúc này cũng có chút sợ hãi, bèn lấy hết dũng khí nói ra:
“Còn… Còn mang vào trong phủ.”
Bàn tay Mục Cẩm đặt trên đầu gối siết chặt lại thành nắm, nhớ đến bóng dáng sắc xanh nhìn thấy trên đường lúc trước thì ngọn lửa trong mắt càng bốc cao.
Viên Ngọc Chi vỗ nhẹ bàn tay đã nắm chặt lại của hắn:
“Việc này muội chẳng qua cũng chỉ là nghe hạ nhân nói, không chắc chắn được có phải thật hay không. Mục Cẩm ca ca, ca đừng giận.”
“Bản cung giận cái gì. Y tư thông với ai thì có liên quan gì đến bản cung?”
“Cũng phải, ca với y cũng chỉ có một cái danh, y yêu ai thì ở cùng với người đó.”
Viên Ngọc Chi lén nhìn sắc mặt Mục Cẩm, thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tuyệt hảo để kịp đuổi Mạch Sương đi trước khi Mục Cẩm cưới nàng ta vào cửa, đến lúc ấy nàng ta chính là Thái tử phi chân chính.
“Mục Cẩm ca ca, y ở cùng ai cũng không sao, nhưng y vẫn đang mang cái danh Thái tử phi, nếu như bị người ngoài biết được sẽ khó tránh khỏi rước lấy lời bàn tán.”
Viên Ngọc Chi dừng lại một chút.
“Chi bằng sớm ngày đuổi y đi, cứ như vậy ca cũng bớt phải phân tâm.”
Ánh mắt Mục Cầm dần trở nên sâu thẳm:
“Tốt nhất là y đừng để bị bản cung bắt được nhược điểm.”
Viên Ngọc Chi nói:
“Vậy thì đơn giản thôi. Hạ nhân trong phủ chắc chắn đã từng nhìn thấy, chẳng qua vì ngại y là Thái tử phi nên không dám tùy tiện nói ra, nếu cố ý sắp xếp người theo dõi, chẳng sợ không bắt được nhược điểm của y.”
Mục Cẩm nhếch môi không nói gì thêm, nghe nói Mạch Sương tư thông với người khác hắn liền cảm thấy phiền muộn bất an, nhưng lại không biết nguyên nhân của sự bực bội này bắt nguồn từ đâu.
Đến hồ Minh du hồ ngắm hoa mà Mục Cẩm chẳng có nổi chút tâm tình nào, ngồi trong khoang thuyền một lúc, uống xong một chén trà nhỏ liền đứng dậy đi ra phía đầu thuyền. Viên Ngọc Chi lúc đầu đến còn hưng phấn không thôi, thấy Mục Cẩm không có tâm trạng ngắm hoa thì cũng chẳng còn chút hứng trí nào nữa.
Lúc quay về phủ thì đúng lúc gặp được Mạch Sương, liền thấy y chắp tay:
“Kiến quá điện hạ.”
Trên mặt y không hề có chút cảm xúc nào. Mục Cẩm nhìn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của y thì không hiểu sao lại phát cáu, hôm nay lúc đi trên đường cái nhìn y trò chuyện vui vẻ cùng với người khác như thế, lúc gặp mình lại chỉ toàn trưng ra một cái mặt lạnh không!
Mục Cẩm bước lên một bước đến sát bên cạnh Mạch Sương, nhẹ giọng căm hận thì thầm bên tai y:
“Nếu ngươi làm ra chuyện đồi phong bại tục để bản vương bắt được nhược điểm, bản vương chắc chắn sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Đông Linh vừa lúc liếc thấy gương mặt hung ác của Thái tử điện hạ, thầm giật mình một cái. Mục Cẩm phất tay áo rời đi, Đông Linh lại nhìn sắc mặt của công tử nhà mình, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Buổi tối, Đông Linh múc nước đến cho công tử nhà mình rửa mặt. Lúc bưng bồn nước chuẩn bị đi ra ngoài thì đúng lúc gặp được Thái tử điện hạ, thấy hắn đến thì tay nàng không khỏi run lên, suýt nữa đánh rơi bồn nước xuống dưới đất. Nàng vội vàng hành lễ:
“Nô tỳ kiến quá Thái tử điện hạ.”
“Lui xuống.”
“Vâng.”
Đông Linh lo lắng bất an đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn công tử nhà mình một cái, trong lòng có chút lo lắng.
Mục Cẩm lập tức đi vào trong phòng. Mạch Sương thấy hắn đến liền chắp tay:
“Kiến quá điện hạ.”
Hôm nay là mười sáu, sao hắn lại đến đây?
Mục Cẩm chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói:
“Từ sau bản cung sẽ về đây ngủ, giường là của bản cung, ngươi nằm ở phòng ngoài.”
“Vâng.”
Mạch Sương lấy bộ chăn nệm gấm từng dùng trong tủ quần áo ra, cầm đến chỗ tháp ở phòng ngoài sắp xếp. Trải nệm gấm, đặt gối mềm ngay ngắn, sau đó lại vươn tay qua đóng cửa sổ cạnh tháp lại.
Mục Cẩm ngồi bên trong nhìn ra, nhìn y thu dọn giường ngay ngắn, nhìn y nghiêng người qua đóng cửa sổ, hắn thu hết từng động tác của y vào trong mắt.
Vừa rồi ngồi ở thư phòng xem công văn, tâm tư không biết đã bay bổng đến tận đâu. Nhớ đến lời Viên Ngọc Chi nói Mạch Sương tư thông với người khác, cơn tức giận trong lòng hắn lại không biết phải trút đi đâu.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý, nếu như ngày nào hắn cũng quay về phòng, để xem y còn vụng trộm gặp kẻ khác như thế nào?
Mạch Sương cởi áo ra gấp gọn rồi đặt lên chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, đợi Mục Cẩm ngủ rồi y mới thổi tắt nến.
Viên Ngọc Chi ở bên kia một khi đã bịa ra một lời nói dối với Mục Cẩm thì đành phải dùng mọi biện pháp để biến lời nói dối này thành hiện thực. Bí mật gọi một tiểu tư trong phủ Thái tử đến, nàng ta giao cho gã một việc.
Gã tiểu tư kia nghe xong lời nói của Viên Ngọc Chi thì đáp:
“Tiểu thư, chuyện như thế này tiểu nhân không dám làm. Ngài… Ngài vẫn nên gọi người khác đi làm đi.”
Viên Ngọc Chi nhướn mày:
“Tìm người khác?”
Nàng ta đi quanh gã vài vòng.
“Ngươi đã biết được kế sách của ta lại còn muốn lùi bước, ngươi nói xem bản tiểu thư có bỏ qua cho ngươi không?”
Gã tiểu tư lộ ra vẻ mặt đau khổ, gấp đến độ giậm chân:
“Nhưng, nhưng nếu như bị Thái tử phi phát hiện, mạng này của tiểu nhân sẽ khó giữ được!”
“Ngươi sợ y cái gì? Y ở trong phủ này cũng chỉ có một cái danh hão, ngươi thực sự cho rằng y có thể làm gì được ngươi hay sao?”
Gã tiểu tư do dự không thôi:
“Nhưng, nhưng…”
“Nhưng cái gì? Ngươi cảm thấy thân phận cùng địa vị của bản tiểu thư kém hơn y?”
Viên Ngọc Chi liếc nhìn gã một cái:
“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, phụ thân của bản tiểu thư là Quốc cữu, bản tiểu thư lại gọi Hoàng hậu nương nương một tiếng dì, tâm của Mục Cẩm ca ca cùng đặt ở chỗ ta, có điểm nào là không mạnh hơn y?”
“Tiểu nhân không có ý này, tiểu nhân chỉ là sợ…”
“Có gì mà phải sợ. Cứ đi làm theo ý của bản tiểu thư đi, nhất định có thể thành công.”
Gã tiểu tư vẫn còn sợ hãi, Viên Ngọc Chi bèn bồi thêm:
“Hơn nữa, nếu sau này bản tiểu thư trở thành Thái tử phi thì chính là chủ tử của ngươi, đương nhiên cũng sẽ không quên cho ngươi nhiều chuyện tốt.”
Gã tiểu tư nghĩ qua nghĩ lại một hồi, cũng cảm thấy mình chẳng còn đường lui nào khác, đành phải đồng ý.
Ngày ấy Mạch Sương ngồi trong phòng vẽ tranh, Đông Linh đứng bên cạnh mài mực, trên bàn học có đặt một lư hương. Hương khói lượn lở tản ra từ trong lư hương được chạm rỗng, vấn vít tràn ngập cả trong phòng.
Đông Linh đứng bên cạnh mài mực không giữ nổi mí mắt của mình nữa, đầu óc cũng choáng váng nặng nề, Mạch Sương đang tập trung vẽ tranh cũng chưa phát hiện ra nha hoàn đứng cạnh có điểm nào không ổn, mãi cho đến lúc thân mình Đông Linh nghiêng hẳn sang một bên.
Mạch Sương kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy nàng:
“Sao thế này?”
Đông Linh khép mắt lại, nhỏ giọng nói:
“Công tử, nô tỳ choáng.”
Mạch Sương cũng cảm thấy có chút váng vất liền nhìn sang lư hương đang không ngừng tản ra khói trắng đặt trên bàn, cảm thấy không quá thích hợp bèn nhấc chén trà lên, mở nắp lư hương đổ hết chén trà vào.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Đông Linh nằm trên ghế đã thấy nha đầu kia hôn mê bất tỉnh. Mạch Sương lắc đầu, cũng cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, mí mắt bắt đầu hạ xuống.