CHƯƠNG 10 LẦN ĐẦU GHEN TUÔNG
Mạch Sương vẫn ung dung:
“Đi múc nước.”
“Vâng, công tử có muốn tắm rửa không?”
Đông Linh rụt rè hỏi.
“Múc một chậu nước đến đây là được rồi.”
Tiểu nha đầu gật gật:
“Nô tì đi ngay.”
Múc nước về hầu Mạch Sương rửa mặt, Đông Linh vươn tay để lộ ra một hộp thuốc mỡ.
“Gì đây?”
Mạch Sương hỏi.
Đông Linh cúi đầu, gương mặt đỏ bừng:
“Trước kia nô tì từng hỏi Trần bá, ông ấy nói dùng thuốc mỡ này sẽ đỡ hơn một chút. Cho nên… Nô tì vẫn luôn cất giùm cho công tử.”
Mạch Sương sầm mặt:
“Ta không sao, cất đi đi.”
“A, a.”
Đông Linh liền cất vào trong tay áo.
“Giờ cũng chẳng còn sớm, nhanh đi ngủ đi.”
“Vâng vâng, công tử cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau đó nàng bưng chậu nước lui xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạch Sương luyện kiếm ở trong đình, một thân áo trắng thấp thoáng trong rặng cây cùng tán lá vây xung quanh.
Mục Cẩm nhìn thấy người luyện kiếm ở bên này từ phía xa xa, bước chân dừng lại nhìn thêm một lúc. Nhìn một hồi bước chân liền không đi nổi nữa, dần dần thất thần.
“Điện hạ, nên vào triều sớm.”
Trần bá đi bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.
Mục Cẩm có chút chột dạ mà hồi thần, lại nghiêng đầu nhìn lướt qua bóng dáng màu trắng phía xa xa, cất bước rời đi.
Đi đến cửa, quản gia lại nhắc một câu:
“Thái tử điện hạ, đêm nay trăng tròn.”
Mục Cẩm vừa nghe là đêm trăng tròn, phản ứng đầu tiên trong lòng là vui mừng nhưng lại lập tức lạnh mặt:
“Bản cung biết.”
Vào triều, đám quan viên ở trong thiên điện đang đứng thành từng tốp năm ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Mục Cẩm vừa đi vào, lập tức có quan viên lần lượt đến hành lễ vấn an.
Triết Khám ra đón trước, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa:
“Nghe nói đêm qua Thái tử điện hạ bị tập kích, chuyện này có thật không?”
Đáy lòng Mục Cẩm có chút bực bội, thầm nghĩ tin tức của tên này cũng thật nhạy bén. Nghe nói Thái tử điện hạ bị tập kích, quan viên bên cạnh lập tức xông đến ân cần hỏi han:
“Thái tử điện hạ có bị thương ở đâu không?”
Mục Cẩm đáp:
“Chỉ là chút thương tích ngoài da, không đáng ngại.”
“Đã tra ra được là kẻ nào chưa?”
Mục Cẩm thờ ơ nói:
“Chỉ là mấy tên trộm tiểu tốt vô danh, muốn cướp chút tiền tài thôi.”
“Hiện giờ mấy tên trộm vặt đúng là coi trời bằng vung, lại dám tập kích Thái tử điện hạ.”
Doãn Thăng than nhẹ một tiếng:
“Là đêm qua cựu thần sơ suất, đáng ra nên tăng thêm số người theo bảo vệ điện hạ mới phải.”
Mục Cẩm hơi nghiêng mắt liếc lão một cái:
“Thừa tướng có lòng.”
Triết Khám mỉm cười:
“Lần sau Thái tử điện hạ ra ngoài cần phải để tâm một chút, nhỡ như có chuyện gì không hay xảy ra thì thực đáng tiếc.”
Đang ở ngay trước mặt văn võ bá quan, Mục Cẩm vẫn tỏ ra bình tĩnh tự nhiên:
“Đa tạ Hoàng huynh nhắc nhở, bản cung nhất định bảo toàn bản thân.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nụ cười vô cùng gượng gạo.
Đêm sâu dần, ánh trăng bàng bạc treo trên cao, đây là đêm trăng tròn thứ ba kể từ khi Mạch Sương được gả vào phủ Thái tử.
Ánh nến trong thư phòng vẫn sáng, Mạch Sương vẫn chậm rãi đặt bút trên giấy vẽ tranh, Đông Linh đứng mài mực bên cạnh đã bắt đầu buồn ngủ gà gật. Một bức tranh vẽ trăm hoa hoàn thiện, Mạch Sương cũng đặt bút xuống.
Mỗi lần y vẽ tranh đều quên mất thời gian, sau khi vẽ xong mới hỏi nha hoàn bên cạnh:
“Giờ nào rồi?”
Đông Linh giật mình:
“Không, không biết nữa.”
Lại nhìn nhìn ra bên ngoài.
“Hẳn là đã khuya.”
Mạch Sương quay về phòng, Đông Linh đi múc nước.
Trong phòng vẫn sáng ánh nến, Mạch Sương đẩy cửa ra liền nhìn thấy một người nghiêng mình nằm ngủ trên tháp lùn cạnh cửa sổ, trên người phủ chăn, đầu tựa gối mềm.
Mạch Sương ngẩn người, chợt nhớ ra hôm nay là đêm trăng tròn, hắn phải quay về phòng ngủ của chủ nhân nghỉ ngơi.
Đông Linh bưng nước ấm đến đây, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Mạch Sương đã vươn tay làm động tác ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng. Đông Linh ngậm miệng, cũng nhận ra người đang nằm ngủ trên tháp lùn, bèn đặt nước xuống rồi đi ra ngoài.
Mạch Sương nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt, thấy cửa sổ bên cạnh tháp lùn vẫn mở rộng liền bước qua, dùng thêm chút sức khép cửa lại.
“Mở ra.”
Người trên tháp lùn chợt lên tiếng.
Thì ra là hắn vẫn chưa ngủ. Mạch Sương lại mở cửa sổ nhưng chỉ hé ra một chút. Ngày hè đã đến, muỗi và côn trùng buổi tối cũng nhiều hơn, nếu hắn cứ nằm ở đây rồi để cửa sổ mở ra như vậy, không bị đốt đau mới là lạ.
“Điện hạ lên giường nghỉ ngơi đi.”
Mạch Sương nói.
Mục Cẩm lên tiếng:
“Là ngươi nói phải công bằng nên thay phiên, hiện giờ lại định nuốt lời?”
“Ngài là quân, ta là thần, giữa quân thần nào có lí lẽ công bằng hay không công bằng, thần hầu hạ quân mới là chuyện đương nhiên hợp lẽ.”
Mục Cẩm ngồi dậy, nhướn mày nhìn y:
“Thần hầu hạ quân mới là chuyện đương nhiên hợp lẽ?”
Mạch Sương không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Mục Cẩm bỗng nhiên nắm chặt tay kéo y một cái, Mạch Sương bị lôi vào trong lòng ngực của hắn. Một bàn tay bóp chặt cằm y, Mục Cẩm nhìn y thẳng tắp, đột nhiên chạm vào môi y, hạ giọng nói:
“Bản cung muốn ngươi hầu ngủ cũng là chuyện đương nhiên hợp lẽ?”
Mạch Sương chậm rãi nhắm mắt lại, câu trả lời thốt ra thấp đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Vâng.”
Mục Cẩm nhìn hàng mi của y rũ xuống, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím lại, đành phải cố hết sức kiềm chế xúc động muốn hôn một cái, hai tay đẩy y ra:
“Nhưng bản cung không có hứng thú với nam nhân.”
Mạch Sương lùi về phía sau hai bước, thân mình miễn cưỡng đứng vững, gương mặt lại không lộ chút cảm xúc, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mục Cẩm nhìn y đi vào trong phòng, trái tim đập dồn dập mạnh mẽ, hắn lập tức ngã đầu xuống gối, thật lâu sau vẫn khó có thể bình tĩnh lại, bèn túm chăn gấm kéo lên quá đầu, bọc kín lấy thân thể mình.
Trằn trọc mãi vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng hắn dứt khoát ngồi dậy châm nến đọc sách.
Nghe thấy tiếng hắn đứng dậy, Mạch Sương hơi hé mắt ra, không bao lâu sau lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Mục Cẩm tỉnh lại bên chiếc bàn ở phòng ngoài, trên người không biết đã có thêm một chiếc áo choàng từ lúc nào. Phòng này trước sau luôn chỉ có hai người, không cần nghĩ cũng biết áo choàng này là ai đắp thêm cho hắn. Trên áo choàng đã mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, nói rõ rằng nó đã được phủ thêm một lúc lâu.
Có lẽ là đêm qua sau khi hắn thiếp đi, Mạch Sương đã ra đắp thêm cho hắn?
Mục Cẩm nhổm dậy khỏi bàn, cánh tay tê dại đau nhức, ngẩng đầu nhìn cửa giấy thì thấy trời mới tờ mờ sáng. Lại quay đầu nhìn về phía phòng trong, mành vẫn còn rủ.
Nhẹ nhàng nhấc chân đi vào phòng trong, không biết lòng hiếu kì nảy sinh từ đâu lại khiến hắn bước đến bên giường. Mục Cẩm đứng bên ngoài màn giường, cánh tay vươn lên nhấc nhẹ kéo mành ra.
Mạch Sương nằm trên giường đúng lúc mở mắt ra, vừa vặn nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Tay hắn khẽ run, chiếc mành tuột khỏi đầu ngón tay, lại rủ xuống.
Trái tim nằm trong ***g ngực đập nhanh cuồng loạn, ngay chính bản thân hắn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc vì sao mình lại muốn làm như thế.
Xoay người đến bên mắc áo tự mặc y phục, đáy lòng hắn vẫn không bình ổn nổi. Người nằm bên trong màn giường vẫn không có chút động tĩnh nào, xiêm y của y được đặt bên cạnh đồ của Mục Cẩm cực kì ngay ngắn chỉnh tề.
Mục Cẩm thay quần áo xong, lập tức xoay người đi ra cửa.
Mạch Sương hiếm có một lần ra ngoài, vừa bước ra đã gặp được Cảnh Lan Chu mình đã kết bạn trong lần du hồ trước.
Cảnh Lan Chu vô cùng vui mừng, không thể che giấu nổi nét cười trên mặt:
“Có thể gặp lại giữa biển người mịt mờ này, duyên phận giữa Doãn huynh và ta quả nhiên là không cạn.”
Mạch Sương:
“Ta và Cảnh huynh vừa gặp đã cảm thấy như quen biết rất lâu, phúc duyên đương nhiên không cạn.”
“Doãn huynh hiện giờ định đi đâu?”
“Muốn đến hiệu sách xem một chút.”
“Hiệu sách quả thực là một nơi tốt để đến, đúng lúc tại hạ đang rảnh rỗi không biết phải đi đâu, chẳng hay có thể đồng hành cùng với Doãn huynh không?”
“Đương nhiên.”
Hai người sóng vai bước trên đường, nói chuyện thật lâu vẫn không hết đề tài.
“Mấy ngày trước tại hạ có đọc được một quyển sách hay do một tài tử cổ hủ tiền triều viết, mặc dù không có danh tiếng nhưng đọc vào lại thu được lợi ích không nhỏ.”
“Không biết là quyển sách hay nào?”
“Sách hiện đang ở chỗ ta, nếu như Doãn huynh muốn xem, lần sau gặp lại ta sẽ đưa cho huynh.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tuy mới gặp mặt lần hai nhưng lại giống như tri kỉ nhiều năm.
Cảnh Lan Chu và Tử Nguyệt Tiên Quân thực chất đã quen biết mấy trăm năm, lòng cũng thầm mến Tử Nguyệt Tiên Quân mấy trăm năm, còn tốn không ít công sức thăm dò sở thích của Tử Nguyệt Tiên Quân. Mặc dù Tử Nguyệt Tiên Quân hạ phàm nhập luân hồi nhưng sở thích vẫn giống hệt như khi y làm Tiên Quân ngày trước, Cảnh Lan Chu trò chuyện với y đương nhiên là vô cùng quen thuộc.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ xa hoa chạy qua bên đường. Mục Cẩm ngồi trong xe ngựa vừa vặn nhìn thấy bóng dáng chợt xuất hiện bên đường qua khe mành bị gió thổi tung. Hắn hơi ngẩn người, vội vàng vén mành nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mạch Sương sóng vai đi cùng một nam tử áo xanh, xem ra còn đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Không hiểu sao đáy lòng lại dâng lên cảm giác tức giận, Mục Cẩm hô một tiếng ‘dừng’ với người bên ngoài, xe ngựa dừng lại, Mục Cẩm nhìn chăm chú theo hai bóng dáng một xanh một trắng đi càng lúc càng xa kia, đáy mắt bừng lên một ngọn lửa.
Thị vệ bên ngoài ghé sát bên mành:
“Điện hạ có dặn dò gì ạ?”
Mục Cẩm thở hắt ra một hơi, hạ lệnh:
“Về phủ.”