CHƯƠNG 9 GẶP YÊU · HOẠN NẠN
Mục Cẩm xoay người bỏ đi, Mạch Sương nhìn thẳng vào mắt Doãn Thăng, sau đó bước thong thả vài bước đến trước mặt Doãn Thăng, chắp tay bái một cái rồi không nói một câu đã xoay người rời đi.
Sắc mặt Doãn Thừa tướng thường ngày tung hoành chốn quan trường nặng nề, cho dù nói thế nào thì đó cũng là nhi tử ruột thịt của lão, bản thân vì mục đích riêng mà gả nhi tử ra ngoài, người làm cha dù thế nào cũng sẽ áy náy.
Thọ yến kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra về, Thái tử cùng Thái tử phi lên xe ngựa về phủ.
Trong xe ngựa vô cùng yên lặng, Mạch Sương nhắm mắt dưỡng thần, Mục Cẩm thì nghiêm mặt ngồi ngay ngắn. Đột nhiên, một luồng gió âm tà phất qua bên ngoài xe ngựa, Mạch Sương chợt mở to mắt hạ giọng nói:
“Có yêu khí.”
Mục Cẩm nhướn mày tỏ vẻ khinh thường:
“Yêu khí?”
Mạch Sương nhìn vẻ mặt không tin tưởng của hắn cũng không giải thích nhiều:
“Điện hạ phải cẩn thận.”
Yêu khí càng lúc càng đậm, Mạc Sương đẩy mành cửa xe ngựa ra xem, màn đêm bên ngoài vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Nhưng trong không khí quả thực có một luồng yêu khí rất đậm đặc, yêu khí này không khác gì trong phủ đệ lần trước, chắc vẫn là cùng một con yêu tinh.
Bất chợt đám ngựa đang kéo xe rống lên một tiếng, móng trước đá tung lên không, giống như bị kinh hãi mà trở nên cuồng loạn, phu xe bị hất khỏi xe ngựa, Mạch Sương cũng ngã lại vào trong thùng xe.
Một khi có con ngựa không thể khống chế nổi thì những con ngựa khác cũng bắt đầu hoảng loạn mà chạy tán loạn khắp nơi, mấy thị vệ đi theo rút kiếm bên hông ra.
“Bảo vệ điện hạ!”
Nhưng đám ngựa một khi đã phát cuồng thì sức lực lại lớn vô cùng, thị vệ đi theo bị hất mạnh ngã khỏi ngựa, mà đám ngựa kéo xe ngựa tung vó chạy đi, bỏ xa đám thị vệ đi theo.
Mục Cẩm đẩy mành nhìn ngựa phát cuồng, cau mày hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?”
Mạch Sương kéo tay Mục Cẩm bước ra khỏi xe ngựa:
“Nhảy!”
Hai người cùng nhảy từ trên chiếc xe ngựa đang lao đi với tốc độ cực nhanh xuống, lộn một vòng trên mặt đất rồi bình an đứng dậy, ngựa không còn bị khống chế chạy đi thật nhanh, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
Bất chợt, một móng vuốt sắc bén bổ từ trên trời xuống vung về phía Mục Cẩm, cũng may Mục Cẩm đúng lúc né được, bằng không sẽ có kết cục như bức tường hằn ba vết cào đằng sau.
Mạch Sương đứng thẳng dậy bắt quyết một đạo pháp ấn, miệng hô:
“Hiện thân!”
Pháp ấn trên tay y đánh ra, ánh trăng rọi xuống soi tỏ một nữ tử áo đỏ yêu mị xuất hiện. Mục Cẩm tận mắt thấy ả ta đột nhiên xuất hiện thì ngẩn người, chợt quay đầu nhìn Mạch Sương:
“Nàng ta là ai?”
Mạch Sương không rảnh giải thích:
“Lát nữa sẽ nói cho ngài biết!”
Nữ tử áo đỏ vung móng vuốt sắc nhọn hung hăng nhìn về phía Mạch Sương:
“Đạo sĩ thối, xem ra là ngươi khăng khăng muốn quản đến cùng! Vậy ta đây sẽ giết ngươi trước!”
Mạch Sương tay không tấc sắt lao vào đấu với hồ ly tinh, chỉ dựa vào phép thuật của tự bản thân mình để chống đỡ. Hồ ly tinh này chỉ có tu vi sáu trăm năm, thực sự đối phó cũng không quá gắng sức, Mạch Sương rất nhanh đã chiếm được ưu thế.
Mục Cẩm đứng bên cạnh nhìn một đỏ một trắng lao vào đánh nhau trên không trung liền cảm thấy giống như trong mơ, móng vuốt sắc bén trên tay nữ tử áo đỏ không phải giả, quả thực là yêu vật như trong sách đã nói, vậy yêu khí mà Mạch Sương nói vừa rồi là thật ư?
Mạch Sương một chưởng đánh bay hồ ly tinh ra ngoài, hồ ly tinh rơi xuống đất, thấy Mục Cẩm đứng im tại chỗ liền nhân cơ hội ra tay với hắn. Mục Cẩm mắt thấy móng vuốt bén ngót kia ‘xoạt’ một tiếng vung sang đây bèn lùi về phía sau vài bước, nhưng tốc độ của móng vuốt này cực nhanh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc hắn chỉ kịp giơ cánh tay chặn lại, trên cánh tay lập tức có thêm ba vết cào nhưng miệng vết thương không sâu, Mạch Sương kịp thời chạy đến đánh văng hồ ly tinh ra xa.
Hồ ly tinh miệng nôn máu đen, thấy tình thế không ổn liền hóa thành một ngọn gió đen biến mất trong bóng đêm.
Bốn phía khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có ánh trăng tròn chiếu sáng giữa trời.
Mục Cẩm nhìn theo bóng dáng trắng muốt kia mà xuất thần.
Mạch Sương xoay người, tầm mắt dừng trên cánh tay hắn.
Mục Cẩm vội vàng chuyển tầm mắt đi, Mạch Sương đi qua, nâng cánh tay hắn lên đánh giá vết thương, không nói một lời đã cuộn tay áo hắn lên tận khuỷu tay. Ba vết cào đỏ thẫm vắt ngang cánh tay hắn, Mạch Sương điểm huyệt đạo xung quanh hõm vai Mục Cẩm để ngăn máu độc chạy khắp toàn thân.
“Ngươi làm gì đó?!”
Mục Cẩm quát khẽ một tiếng.
Hắn muốn rút tay về nhưng lại bị Mạch Sương nắm lấy thật chặt không buông:
“Trên miệng vết thương có độc yêu, nếu không bức hết độc ra, cánh tay của điện hạ có thể bị tàn phế.”
Mục Cẩm sửng sốt, Mạch Sương không giải thích nhiều thêm đã cúi đầu xuống hút hết máu bị nhiễm độc trên cánh tay hắn ra.
Mỗi một lần môi Mạch Sương chạm lên cánh tay là lại khiến hắn run rẩy một hồi, ngay cả trái tim cũng vô thức run lên theo, hoàn toàn quên mất sự đau đớn trên miệng vết thương mà còn bị một loại cảm giác không biết tên làm tê liệt toàn thân.
Mạch Sương xử lý hết máu độc trên cánh tay hắn, lại xé một miếng vải từ trên vạt áo xuống, nương theo ánh trăng mờ ảo mà băng bó sơ qua cho hắn.
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương đang cúi đầu băng bó, lạnh giọng hỏi:
“Vừa rồi là thứ gì?”
“Hồ ly.”
Xem tình hình vừa rồi thì hồ ly tinh đó là đến vì mình. Trong lòng hắn lại không hiểu lắm, bản thân mình từ khi nào đã đắc tội với một yêu tinh?
“Điện hạ có nhận ra được đường về phủ không?”
Mạch Sương chợt mở miệng hỏi.
Mục Cẩm lấy lại tinh thần bèn nhìn quanh bốn phía, thấy hai người đang ở giữa một con phố, trước không thấy đầu đường, sau không thấy cuối phố, đằng trước chỉ có một lối rẽ.
“Không biết.”
Mục Cẩm đáp gọn lỏn. Thường ngày hắn ra ngoài đều có người đi theo, việc nhớ đường đương nhiên không cần hắn phải làm.
Mạch Sương nhấc chân đi về đằng trước:
“Vậy thì cứ đi về phía trước đi.”
Mục Cẩm liếc nhìn y một cái, cũng vội đuổi theo:
“Sao ngươi biết đây là đường về phủ?”
“Nếu nhầm thì quay lại là được.”
Mục Cẩm:
“…”
Đi đằng sau Mạch Sương, nhìn theo bóng lưng của y, tâm tình Mục Cẩm rối như tơ vò. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi y hút hết máu độc ra vì mình, trong lòng hắn giống như có thứ gì cào lên.
Dưới ánh trăng, hai người đi một trước một sau, khoảng cách giữa cả hai chỉ khoảng hai bước. Đến đầu lối rẽ, Mạch Sương ngẩng đầu nhìn ánh trăng rồi rẽ sang bên trái. Mục Cẩm nói:
“Đi bên phải.”
Mạch Sương dừng bước, xoay người nhìn hắn:
“Điện hạ biết đường?”
Mục Cẩm chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đáp:
“Ngươi cũng không biết, dựa vào cái gì mà bản cung phải đi theo ngươi?”
“Thần quả thực không biết đường đi, nhưng phủ Thừa tướng ở hướng Bắc, phủ Thái tử ở phía Nam.”
Vừa nghe Mạch Sương nói như thế, Mục Cẩm liền ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, quả thực thấy đi sang bên trái mới là đi về phía Nam. Người tâm tính cao ngạo một khi bị chỉ ra sai lầm, trong lòng sẽ luôn có chút không phục. Mục Cẩm không lên tiếng nữa, nhấc chân đi sang bên trái ngang qua trước mặt Mạch Sương.
Mục Cẩm đi rất nhanh, Mạch Sương đi theo đằng sau hắn cũng bước nhanh hơn.
Khi đi đến ngã rẽ tiếp theo, Mục Cẩm bắt đầu chán ghét những con đường giống như mê cung ở trong kinh thành. Mạch Sương ngược lại không hề xa lạ với nơi này, y đã đến hiệu sách gần đây mấy lần nên vẫn nhớ kĩ đường đi như thế nào.
Mục Cẩm lại ngẩng đầu ngắm nghía ánh trăng hồi lâu, người này thực rất ham học hỏi, Mạch Sương liền lẳng lặng chờ hắn chỉ ra con đường chính xác.
Qua một hồi sau, Mục Cẩm lại rẽ trái nhưng bước đi vẫn không quá nắm chắc, từng bước cũng rất nhỏ, tầm mắt không kìm được nhìn lướt ra phía sau như xác nhận Mạch Sương có đi theo mình không, thấy được góc áo của Mạch Sương mới nhận định là mình xác định đúng hướng như đối phương, không khỏi lại bước nhanh hơn.
Không bao lâu sau có mấy cây đuốc xuất hiện ở đằng trước, nhìn kĩ mới biết là đám thị vệ bị tách ra vừa rồi.
Thị vệ giơ đuốc chạy đến đây, khuỵu một gối quỳ xuống:
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi!”
“Đứng lên hết đi.”
Mục Cẩm nói.
Bốn thị vệ đứng từ dưới đất lên, một người lên tiếng:
“Ty chức thất trách, không thể bảo vệ Thái tử điện hạ, mong điện hạ trách phạt!”
“Việc này không trách các ngươi, không cần nhận phạt.”
“Tạ điện hạ!”
Bốn thị vệ đồng thanh nói.
Cuối cùng cũng không phải rối rắm về việc đi đường ra sao nữa. Bốn thị vệ giơ cao đuốc, hai người đi hai bên, hai người đi ở cuối, Mục Cẩm đi đầu tiên tuốt phía trước, Mạch Sương đi ngay sau hắn cách nửa bước.
Đi thêm khoảng hai khắc mới quay về phủ, hạ nhân trong phủ phần lớn đã đi ngủ hết, chỉ còn quản gia Trần bá vẫn đứng ở phía sau cửa, thấy Thái tử cùng Thái tử phi trở về liền lập tức lên đón.
Vào đến chính sảnh, Mạch Sương dặn dò quản gia:
“Mang hòm thuốc đến đây.”
“Vâng.”
Quản gia xoay người đi lấy hòm thuốc.
Mục Cẩm làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía thư phòng.
“Điện hạ.”
Mục Cẩm dừng lại ở chỗ cửa chính, Mạch Sương bèn nói:
“Vết thương trên tay ngài còn cần bôi thuốc, nếu ngài không muốn thần giúp, vậy để Trần bá làm là được.”
Mục Cẩm nghiêm mặt, lùi về ngồi xuống ghế Thái sư. Trần bá đúng lúc mang theo hòm thuốc bước vào:
“Thái tử phi, đã mang hòm thuốc đến đây.”
“Làm phiền.”
Mạch Sương đáp.
Trần bá đặt hòm thuốc trên bàn trà, Mạch Sương đi qua, nhìn Mục Cẩm nghiêm mặt ngồi ở trên ghế:
“Điện hạ, tay.”
Mục Cẩm ngước mắt lên liếc y, vươn tay ra. Mạch Sương nhẹ nhàng vắn tay áo của hắn lên đến khuỷu tay, kéo hòm thuốc sang chỗ khác rồi đặt thẳng tay hắn lên trên bàn trà.
Mở miếng vải vừa rồi băng bó tạm cho hắn, ba vết cào liền hiện ra. Mạch Sương mở hòm thuốc, lấy một chai thuốc bột rắc một ít lên vết thương của hắn, lấy băng vải sạch quấn quanh vài vòng.
Mục Cẩm lại ngước mắt nhìn y, Mạch Sương nói:
“Đừng để dính nước.”
“Không cần ngươi nói, bản cung cũng biết.”
Vẻ mặt Mạch Sương không chút cảm xúc, cất thuốc bột lại vào trong hòm thuốc rồi đứng thẳng dậy nói với Trần bá:
“Cất hòm thuốc đi, ngày mai nhớ phải thay băng cho điện hạ.”
“Vâng, lão nô nhớ kĩ.”
Mục Cẩm lẳng lặng ngồi trên ghế Thái sư, ánh nến trong chính sảnh chiếu gương mặt nghiêng nghiêng của hắn thành hai mảng sáng tối, khóe mắt nhìn theo bóng dáng Mạch Sương biến mất trong đêm tối, đáy lòng ngổn ngang trăm mối.
Cửa phòng ngủ của chủ nhân vẫn mở, nha đầu Đông Linh kia đang nằm gục trên bàn ngủ. Vốn không muốn quấy rầy để yên cho nàng ngủ, ai ngờ đâu nàng ta đã tỉnh lại, lập tức đứng dậy khỏi bàn:
“Công tử, sao trễ thế này ngài mới về?”
“Trên đường chậm trễ chút việc.”
“Để nô tì đi chuẩn bị bồn nước ấm, ngài nhanh rửa mặt rồi nghỉ ngơi.”
Nha đầu mắt tinh lơ đãng nhìn lướt qua liền thấy chỗ vạt áo bị xé rách của Mạch Sương, kinh ngạc hỏi:
“Công tử, sao xiêm y của ngài lại rách thế này?”
Y phục Mạch Sương đang mặc chính là y bào do tú nương trong phủ làm ra, chỗ vạt áo bị xé rách ở đằng sau vô cùng rõ ràng.
“Bất cẩn làm rách.”
Mạch Sương thản nhiên đáp.
“Không đúng, còn cả vết máu!”
Tiểu nha đầu kinh hoảng nhìn xiêm y của Mạch Sương thì lập tức nghĩ đến chuyện khác, xiêm y bị xé rách, trên người còn có vết máu. Dùng ánh mắt chứa đầy vẻ kì quái nhìn công tử nhà mình, nàng lắp bắp:
“Nhưng, nhưng Thái tử điện hạ ngài ấy… Ngài ấy…”