Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8 HOÀI NGHI · SỰ THỰC

Sau khi ăn xong, Thái tử phi muốn đi tắm rửa, Thái tử điện hạ thì đến thư phòng xem công văn.

Từng ngày từng ngày vẫn trôi qua như cũ: Đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, múa kiếm chính là một ngày của Mạch Sương; mà vào triều, phê duyệt công văn lại là một ngày của Mục Cẩm.

Đêm đó động tĩnh bên ngoài phủ Thái tử khá lớn, hơn một ngàn quân Ngự Lâm giơ cao đuốc vây kín phủ Thái tử. Mục Cẩm đang ngồi xem công văn trong thư phòng nghe thấy nên đi ra, chỉ thấy ngay trước cổng có một đoàn quân Ngự Lâm, dẫn đầu là Lục Vương gia Triết Khám.

Mục Cẩm đứng ở cửa nhìn lướt qua đám người đứng bên ngoài, cảm xúc trong mắt không rõ:

“Lục Hoàng huynh đêm khuya dẫn quân Ngự Lâm đến phủ đệ của bản cung là vì chuyện gì?”

Lục Vương gia Triết Khám bước lên chắp tay:

“Hồi Thái tử điện hạ, tối nay có thích khách xâm nhập Hoàng cung mưu đồ ám sát Hoàng thượng, lúc đó bổn vương đang ở trong cung nên mới cùng quân Ngự Lâm xông lên đuổi bắt thích khách. Vừa rồi thích khách đã lẩn vào trong phủ Thái tử, bổn vương không dám tự ý lục soát phủ nên đành bao vây phủ Thái tử nghiêm ngặt trước, phòng ngừa thích khách chạy trốn.”

Mục Cẩm thầm nghiến răng, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế, thích khách kia không đi chỗ nào lại cố ý trốn vào trong phủ Thái tử của hắn, lại còn là do Triết Khám dẫn đầu đuổi bắt.

“Việc này rất khẩn cấp, mong rằng Thái tử điện hạ chấp thuận cho bổn vương dẫn người soát phủ cùng tróc nã thích khách.”

Triết Khám chắp tay nói.

Mục Cẩm trừng mắt liếc gã một cái, nếu cho cho gã soát phủ thì chắc chắn không phải là chuyện tốt:

“Tróc nã thích khách là việc thuộc trách nhiệm của bản cung, nếu như thích khách đã đột nhập vào phủ Thái tử thì nên do bản cung tự mình dẫn người đi điều tra, không cần phải làm phiền Lục Hoàng huynh.”

“Vậy… Đành làm phiền Thái tử điện hạ.”

Mục Cẩm xoay người định đi vào thì Triết Khám lại gọi hắn lại:

“Thái tử điện hạ, bổn vương xin nhắc nhở một câu, tay phải của thích khách bị thương, điện hạ xin đừng nhận sai.”

Mục Cẩm hơi khựng lại rồi lập tức đi vào, sai người khép cổng rồi nhanh chóng triệu tập thị vệ trong phủ đến tìm kiếm tung tích của thích khách.

Sau khi thị vệ tản đi, bóng dáng Mạch Sương xuất hiện trên hành lang gấp khúc cách đó không xa, chỉ đưa mắt liếc quá bên ngày một cái đã xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng y, Mục Cẩm liền nhíu mày đầy hoài nghi.

Thời gian một nén nhang qua đi, thị vệ lần lượt báo lại nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng của thích khách. Mục Cẩm im lặng hồi lâu:

“Tìm tiếp!”

Thị vệ lại tản ra từng tốp tìm tiếp, Mục Cẩm thì đến chủ phòng.

Đông Linh vừa đi từ chủ phòng ra đã gặp được Thái tử điện hạ đang vội vã đi đến, chưa kịp thỉnh an thì Thái tử điện hạ đã đẩy mạnh cửa ra, nhấc chân đi vào.

Mạch Sương ngồi trên tháp lùn đang muốn đứng dậy hành lễ, còn chưa kịp đứng lên thì Mục Cẩm đã lao đến trước mặt y, nắm lấy cổ tay y kéo y đứng dậy. Mạch Sương không hề chống cự nên cánh tay bị kéo lên cao, ống tay áo dồn hết xuống bả vai để lộ cánh tay cân đối trắng nõn, trên cánh tay không có bất cứ vết thương nào.

Đông Linh nhìn thấy cảnh tượng này thì hô lên:

“Thái tử điện hạ!”

Sắc mặt Mục Cẩm âm trầm hổn hển thở dốc, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người cực kì gần, thân thể gần như dán lên nhau. Cánh tay Mạch Sương bị kéo lên cao, ống tay áo dài rộng đổ lên bả vai.

Đôi con ngươi giống như hồ sâu ngàn năm của Mục Cẩm nhìn thẳng tắp vào trong mắt của Mạch Sương, ***g ngực phập phồng, toàn bộ hơi thở ra đều phả thẳng lên mặt y. Mạch Sương quay mặt đi trước, Mục Cẩm cũng buông tay y ra lùi về phía sau một bước, xoay người rời khỏi phòng.

Đông Linh nhanh chóng bước qua chỉnh lại tay áo cho công tử nhà mình, cổ tay bị siết chặt thành một vết đỏ hồng, nhìn vậy là có thể tưởng tượng ra vừa rồi Thái tử điện hạ dùng lực mạnh thế nào, nàng đau lòng nói:

“Công tử, ngài không sao chứ?”

Mạch Sương im lặng thật lâu:

“Không sao, lui xuống đi.”

Đêm ngoài cửa sổ lạnh như nước, thỉnh thoảng có vài thị vệ cầm đèn ***g đi qua. Lục soát khắp phủ Thái tử cũng không thể tìm ra được thích khách, quân Ngự Lâm sau khi nhận được câu trả lời của Mục Cẩm thì cũng tản hết đi.

Giữa bầu trời tối đen như mực có hai nam tử đang bồng bềnh trong không trung, nam tử áo xanh là Lan Chu Tiên Quân, nam tử áo đen lại chính là Minh Vương. Cảnh tượng Mục Cẩm đối xử như thế với Mạch Sương ở trong phòng khi nãy đều bị họ nhìn thấy rõ ràng.

Lan Chu Tiên Quân hít sâu một hơi nhìn về phía Minh Vương ở bên cạnh:

“Giờ ngươi đã vui chưa?”

Khóe môi Minh Vương nhếch lên:

“Năm đó y cũng từng hại bổn vương chịu đủ tra tấn.”

“Việc năm đó không phải là lỗi của Tử Nguyệt.”

“Phải trách y xen vào việc của người khác.”

“Năm ấy là ngươi đơn phương tình nguyện dùng thuật Nhiếp hồn để nhốt Ngọc Quế Tiên Tử trong Minh phủ, Tử Nguyệt Tiên Quân chẳng qua là giải thoát nàng ấy khỏi thuật Nhiếp Hồn, trả tự do cho nàng, là do ngươi không chịu tỉnh ngộ thôi.”

“Nhưng nếu không phải y xen vào chuyện của người khác, hiện giờ bổn vương đã được nắm tay Ngọc Quế mãi mãi.”

Nói đoạn, hắn vung tay áo lên biến mất trong không trung.

Minh Vương gian ngoan mất khôn năm đó từng say đắm Ngọc Quế Tiên Tử, ương ngạnh đau khổ theo đuổi mãi không được liền dùng thuật Nhiếp hồn mê hoặc Ngọc Quế Tiên tử nhốt trong Minh phủ suốt mười mấy năm.

Sau này là Tử Nguyệt Tiên Quân giải cứu Ngọc Quế Tiên Tử, giải trừ thuật Nhiếp hồn Minh Vương ếm lên người nàng. Ngọc Quế Tiên Tử giận dữ, từ đó về sau oán hận Minh Vương, thề không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Minh Vương đau lòng chán nản, mấy lần lên Thiên Cung quỳ gối trước mặt Ngọc Quế Tiên Tử cũng không được tha thứ. Sau khi nản lòng thoái chí rồi hắn liền không lên Thiên Cung nữa, cũng từ lúc ấy hắn bắt đầu căm hận Tử Nguyệt Tiên Quân.

Ngày tiếp theo, một hạ nhân trong phủ sáng sớm phát hiện ra thi thể của một kẻ mặc áo đen trong giếng nước.

Chuyện thi thể của thích khách được phát hiện ra trong giếng nước ở phủ Thái tử nhanh chóng truyền ra, Mục Cẩm bị Hoàng đế triệu vào trong cung hỏi chuyện.

Hoàng đế mặc một thân long bào sáng chói ngồi trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm túc:

“Đêm qua sao thích khách lại chạy vào chỗ của con? Mục Cẩm, con giải thích cho trẫm xem.”

“Hồi phụ hoàng, nhi thần cũng không biết.”

“Thích khách xông vào phủ mà con cũng không biết?”

“Hôm qua nhi thần bận rộn công vụ, nghe thấy Lục Hoàng huynh nói mới biết rằng có thích khách xông vào phủ.”

Lục Vương gia đứng bên cạnh nói:

“Phụ hoàng, ngày hôm qua nhi thần cùng những người khác quả thực tận mắt nhìn thấy thích khách trốn vào trong phủ Thái tử, hôm qua Thái tử trả lời rằng không hề phát hiện bóng dáng của thích khách, đến hôm nay phủ Thái tử lại tìm được thi thể của thích khách, chuyện này không khỏi có chút mâu thuẫn.”

“Hử?”

Tầm mắt Hoàng đế đặt lên trên người Mục Cẩm.

“Thật có chuyện này ư?”

“Hồi phụ hoàng, ngày hôm qua nhi thần dẫn người điều tra khắp trên dưới trong toàn bộ phủ đệ nhưng quả thực không phát hiện ra tung tích của thích khách. Về phần thi thể của thích khách sáng nay, là do hạ nhân trong phủ vô tình phát hiện ra.”

Triết Khám liếc nhìn Mục Cẩm:

“Hôm qua Thái tử điện hạ đã thề thốt một hai nói thích khách không có trong quý phủ, hôm nay lại tìm thấy, là hôm qua Thái tử điện hạ không hề tận tâm tận lực tìm kiếm? Hay là do trong chuyện này còn có ẩn tình khác?”

Mục Cẩm giận dữ trừng mắt nhìn gã, đây rõ ràng là cố ý châm ngòi thổi gió.

Hoàng đế nghe lời Triết Khám nói xong thì trên mặt lộ vẻ không vui:

“Mục Cẩm, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”

Mục Cẩm chắp tay đáp lại:

“Hồi phụ hoàng, đêm qua không thể truy ra được thích khách là sơ suất của nhi thần, xin phụ hoàng trách phạt.”

Hoàng đế im lặng hồi lâu rồi hít sâu một hơi:

“Việc này trẫm không truy cứu nữa, việc cấp bách là phải điều tra rõ lai lịch của thích khách. Trẫm sẽ giao trọng trách này cho con, xem con sẽ làm thế nào?”

Mục Cẩm lại chắp tay:

“Nhi thần nhất định dốc toàn lực ứng phó.”

Triết Khám thấy mình gây rối không được thì thầm nghiến răng.

Quay về phủ đệ, thị vệ bên cạnh hắn lập tức đến thông báo tình hình.

“Điện hạ, trên tay phải của thích khách quả thực có một vết thương ngoài. Mặc dù phát hiện thi thể trong giếng nhưng thích khách thực chất có dấu hiệu là trúng độc mất mạng, không phải do bị chết đuối. Vả lại nước trong giếng cũng không sâu, cho dù kĩ năng bơi kém đến đâu cũng sẽ không chết đuối. Phỏng đoán bước đầu là thích khách bị trúng độc từ trước, đụng phải nước giếng lạnh lẽo mới độc phát vong mạng.”

Mục Cẩm uống một hớp trà, hắn cảm thấy chuyện này có chút lạ, thị vệ của mình năng lực ra sao tự hắn biết.

“Ngươi tra được?”

Thị vệ kia trầm ngâm giây lát rồi thành thực:

“Ty chức ngu dốt, phải phiền đến Thái tử phi nhắc nhở.”

Mục Cẩm khựng lại, đáy mắt dâng lên một mạt phức tạp:

“Y còn nói gì nữa?”

“Trên người thích khách có rất nhiều vết thương do đao chém, cũ mới không giống nhau, là do tích lại nhiều năm mà thành. Thái tử phi suy đoán, kẻ này là sát thủ chốn giang hồ, sau lưng gã nhất định có kẻ giật dây.”

Mục Cẩm nghe xong liền trầm tư, sát thủ giang hồ là nghề của mấy kẻ chuyên thu tiền giết thuê, nhưng một thân một mình xông vào Hoàng cung giữa đêm là cực kì mạo hiểm, cho dù có võ công cao đến đâu cũng sẽ không bí quá làm liều.

Lời giải thích hợp lí duy nhất là gã không chỉ nhận tiền mà còn bị hạ độc, vì muốn đổi lấy thuốc giải nên không thể không mạo hiểm, huống chi bên trong còn có kẻ âm thầm trợ giúp nên hắn mới có thể dễ dàng chạy thoát khỏi cung, trốn vào trong phủ Thái tử chỉ đơn giản là muốn đổ tội. Chẳng may thích khách trốn trong giếng, bị nước lạnh kích thích nên mới trúng độc bỏ mạng.

Giả thiết như vậy hoàn toàn ăn khớp.

Mục Cẩm bưng chén trà trầm ngâm, vì sao Mạch Sương phải giúp hắn?

Đôi mắt sáng rực nhắm lại, bên môi hiện lên một mạt cười lạnh, người đó là nhi tử của Doãn Thăng thì sao có thể giúp hắn? Mục Cẩm nghĩ, nếu y là một trong những kẻ chủ mưu đứng sau thì đương nhiên biết rõ chân tướng mọi việc, nói ra cũng chỉ là để chiếm được lòng tin.

Lai lịch của thích khách không bao lâu sau đã điều tra được rõ, Hoàng thượng vui mừng bèn thưởng cho Mục Cẩm một khối san hô Nam Hải tốt nhất, còn liên tục khích lệ không ngừng.

Quay lại phủ đệ, Mục Cẩm lệnh hạ nhân đặt khối san hô Nam Hải quý giá này vào trong chủ phòng.

Đông Linh nhìn khối san hô cao đến hơn nửa người nàng thật lâu rồi cảm thán:

“Công tử này, san hô Nam Hải quả thực là vật quý báu, rất đẹp mắt, đây là lần đầu tiên nô tì được nhìn thấy một khối lớn như thế.”

Mạch Sương nhìn lướt qua khối san hô cao hơn nửa người kia, mím môi không nói gì.

Qua mấy ngày nữa là đến đại thọ sáu mươi của Thừa tướng Doãn Thăng, Trần bá đến đây hỏi ý kiến Thái tử phi xem tên tặng thứ gì làm thọ lễ.

Mạch Sương trả lời qua loa, đại thọ sáu mươi của cha mình chính bản thân y còn không nhớ rõ ngày nữa. Năm đó ba tuổi y bị đưa đến đạo quan, một năm khó có được một lần quay về phủ Thừa tướng, cho dù quay về cũng vì thân mình quá yếu, không chịu được bao lâu đã bị đưa trở lại.

Theo tuổi tác dần tăng, thân thể y mới dần dần đỡ hơn chút. Nhưng từ trên xuống dưới trong phủ Thừa tướng y đều thấy xa lạ, vị phụ thân kia của y là Thừa tướng quyền cao chức trọng, mà hai vị huynh trưởng lớn hơn y những năm sáu tuổi hiện giờ đều đã làm quan lớn trong triều, lần này y quay về gặp mặt mấy lấn đều chỉ biết nhìn nhau không biết nói gì, chỗ nào có dáng vẻ người cùng một nhà.

Đại thọ sáu mươi của Thừa tướng cực kì khoa trương, văn võ bá quan đều đến đủ, ngay cả Hoàng hậu ở tận thâm cung cũng cho người đưa thọ lễ đến.

Thái tử đưa Thái tử phi cùng đến mừng thọ, vẻ mặt cực kì không mong muốn. Mạch Sương đi theo đằng sau Mục Cẩm, khi đám quan viên đến hành lễ thì y cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Gặp mặt Doãn Thăng mà mình thống hận thấu xương, Mục Cẩm vẫn không hề dao động mà chắp tay chúc mừng:

“Chúc Thừa tướng phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.”

Doãn Thương cười rạng rỡ:

“Có những lời này của Thái tử điện hạ, cựu thần nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Đắc ý xong rồi tầm mắt lão mới đặt lên người Mạch Sương đứng đằng sau Mục Cẩm, nét cười bớt đi một chút, trong mắt lại dâng lên áy náy vô hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.