CHƯƠNG 7 BÈO NƯỚC GẶP NHAU
Mạch Sương vẫn đứng trong phòng, chờ hạ nhân dọn sạch sẽ hết mọi thứ ra ngoài thì y mới rời đi. Đông Linh đứng một bên bất bình thay y:
“Công tử, đây rõ ràng là cố ý muốn hãm hại người mà.”
“Chỉ cần không làm chuyện trái với lương tâm là được, kẻ khác muốn nghĩ thế nào thì đó là việc của họ.”
“Vâng ạ, chúng ta không làm chuyện mờ ám thì nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa.”
Viên Ngọc Chi đi theo Mục Cẩm đến lương đình cạnh ao sen. Mục Cẩm khoanh tay quay mặt nhìn ra phía ao sen, Viên Ngọc Chi đứng đằng sau nói:
“Kẻ họ Doãn kia đúng là âm hiểm, cũng may có người phát hiện kịp thời.”
Mục Cẩm im lặng thật lâu mới lên tiếng:
“Ngọc Chi.”
“Vâng, muội đây.”
Mục Cẩm nghiêm mặt:
“Nói cho bản cung nghe, chuyện này có liên quan đến muội không?”
Viên Ngọc Chi nhìn theo bóng dáng của Mục Cẩm, thầm chột dạ mà vò vò chiếc khăn lụa trong tay, cố nặn ra một nụ cười:
“Sao có thể, sao muội lại muốn gây bất lợi cho Mục Cẩm ca ca được.”
“Nói thật!”
Dáng vẻ nghiêm túc của Mục Cẩm có chút đáng sợ, Viên Ngọc Chi thầm giật mình, cúi đầu không nói nên lời.
Mục Cẩm xoay người nhìn nàng ta cúi đầu, hít sâu một hơi:
“Nếu như muội không nói thật, đợi đến lúc điều tra ra được thì bản cung cũng không bảo vệ nổi muội.”
Hốc mắt Viên Ngọc Chi đỏ hồng, cắn chặt môi đành phải nói tường tận hết ra:
“Muội… Muội, muội không phải là muốn hại Mục Cẩm ca ca, chỉ là muội thấy Mục Cẩm ca ca khó xử nên nghĩ cách muốn giúp ca đuổi kẻ họ Doãn kia đi thôi mà.”
Nghe được Viên Ngọc Chi chính miệng thừa nhận, trong lòng Mục Cẩm không hiểu sao lại nhẹ nhõm như trút được một tảng đá, hắn cũng không biết vì lí do gì mà mình lại có cảm giác như thế khi biết không phải là Mạch Sương làm.
“Thật mà Mục Cẩm ca ca, muội thật sự không phải muốn hại huynh, huynh nhất định phải tin tưởng muội.”
Mục Cẩm nhìn nàng ta:
“Bản cung biết.”
Ngày hôm sau chợt nghe được đám hạ nhân trong phủ Thái tử bàn tán xôn xao rằng đã điều tra ra được kẻ lập đàn phép trong tủ quần áo ở sương phòng, đó chính là tên hạ nhân phát hiện ra đàn phép đầu tiên. May mắn sao Thái tử điện hạ khai ân, chỉ đánh gã một trận rồi trục xuất khỏi phủ Thái tử.
Sau giờ Ngọ, Trần bá ôm sổ sách tìm đến chỗ Thái tử phi.
Mạch Sương vừa lật xem sổ sách vừa uống trà lá sen mới pha.
Trần bá đứng bên cạnh cố ý nhắc:
“Nghe nói hai ngày gần đây hoa sen bên hồ Minh nở rất đẹp, Thái tử phi không nhanh chân đến xem ư?”
Mạch Sương còn chưa kịp trả lời, nha hoàn đứng hầu bên cạnh đã nhanh miệng:
“Công tử đi đi, hoa sen ở hồ Minh vốn nức tiếng gần xa, vừa lúc thời tiết đẹp nên có rất nhiều người đi ngắm đó.”
Mạch Sương lật một tờ sổ sách:
“Nếu như là nức tiếng gần xa thì đúng là phải đi xem.”
Đông Linh đứng một bên cười rạng rỡ, quản gia Trần bá thì mỉm cười hòa ái:
“Thái tử phi định bao giờ ra ngoài để lão nô tiện sai người chuẩn bị trước.”
“Ngày mai luôn đi.”
Hôm sau trời trong vắt, bầu trời xanh ngàn dặm không mây, đúng là ngày lành để ra ngoài. Trần bá sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho chuyến du xuân hôm nay, xe ngựa, thuyền hoa đều đã chờ sẵn.
Mạch Sương dẫn theo nha hoàn và tiểu tư, đang định ra cửa thì chạm mặt Thái tử vừa hạ triều.
“Thần kiến quá Thái tử điện hạ.”
Mạch Sương chắp tay nói, mỗi khi gặp hắn thì y gần như đều phải thi lễ quân thần, quả thực không giống một đôi phu phu.
Mục Cẩm liếc mắt nhìn y, thuận miệng hỏi:
“Định ra ngoài?”
“Vâng.”
Sau đó không còn gì để nói tiếp, Mục Cẩm tiếp tục đi vào trong, Mạch Sương thì ra ngoài.
Vào đến sảnh chính, Mục Cẩm ngồi xuống uống trà, vẻ mặt hoài nghi ngẩng đầu hỏi quản gia đứng bên cạnh:
“Y có nói sẽ đi đâu không?”
Trần bá đáp:
“Cũng chỉ là đến hồ Minh ngắm hoa.”
“Hử?”
Sau đó Mục Cẩm không hỏi lại nữa.
Ngồi xe ngựa đi hơn nửa canh giờ mới đến được ven bờ hồ Minh, đi thưởng hoa sen mà ngồi thuyền hoa thì thật không thể nào tốt hơn. Trần bá đã sớm cho người bao một con thuyền hoa lịch sự tao nhã ngay bên bờ, chỉ cần chờ người đến là có thể xuất phát.
Mạch Sương mang theo tất cả gia đinh lên thuyền hoa, đang định rời bến thì chợt nghe thấy có tiếng nói:
“Vị công tử này!”
Mạch Sương đứng trên thuyền hoa nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bờ có một nam tử áo xanh cầm một chiếc sáo ngọc trong tay, quần áo phục sức đều đẹp đẽ quý giá đang ôm quyền nói:
“Các thuyền hoa rời bến hôm nay đều đã bị người nhà quyền quý bao hết, tại hạ đến chậm một bước đang lo không có thuyền đi trên hồ, không biết công tử có thể tiếp nhận ta một đoạn đường không?”
Mạch Sương nghe vậy liền đáp:
“Không sao.”
“Đa tạ công tử.”
Nam tử áo xanh nhẹ nhàng nhảy lên thuyền hoa. Hai người xưng tên với nhau, nam tử áo xanh họ Cảnh, tên Lan Chu.
Hai người vừa gặp đã như quen lâu, bàn luận từ chuyện sông nước hai bên bờ đến hoa sen trong hồ, từ thơ cổ đến thơ nay, còn nói đến các lí luận nổi tiếng. Cuối cùng cũng bàn luận đến đạo pháp, chủ đề này mới bàn được một chút mà hai người đã cảm thấy có chút tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.
Thuyền hoa đẹp đẽ quý giá chậm rãi lách vào giữa đám lá sen màu xanh ngọc bích, lá sen giống như những chiếc ô lớn vươn ra khỏi mặt nước cao hơn nửa người, so le không đồng đều nhưng lại khiến người ta dâng tràn hứng thú. Giữa đám lá lại có sắc sen hồng nhạt điểm tô, gió vừa thổi qua đã khiến cả lá và hoa sen lay động khiến hương hoa sen nhàn nhạt lan ra khắp nơi.
Vừa thưởng thức hoa sen vừa uống trà lá sen ngâm, nhấp môi là vị sen đầy miệng, quả thực có một loại phong vị khác.
Uống hết một chén trà nhỏ, Mạch Sương ngồi ở cửa khoang thuyền nhìn ra bên ngoài thuyền hoa, sau lại nhìn Cảnh Lan Chu nói:
“Cảnh công tử cũng không phải là người phàm.”
Cảnh Lan Chu hơi sửng sốt:
“Vì sao Doãn công tử lại nói thế?”
“Vừa rồi từ ánh mắt đầu tiên ta đã cảm thấy Cảnh công tử khác với người thường, quanh thân ngài có tiên khí quấn quít, Doãn mỗ cả gan suy đoán ngài là vị Tiên quân nào đó trên trời.”
Lan Chu Tiên Quân bị nhìn thấu thân phận trước tiên là ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ Tử Nguyệt Tiên Quân đã khôi phục kí ức kiếp trước, sau đó ngẫm lại thấy khả năng này không lớn thì cười to mấy tiếng:
“Quá hay, quá hay, nhãn lực của Doãn công tử thật phi phàm, Cảnh mỗ thực sự bội phục.”
“Là do tiên khí quanh người Tiên Quân quá dày đặc nên Doãn mỗ mới có thể nhận ra.”
Cảnh Lan Chu:
“Xem ra Doãn công tử cũng là người tu tập đạo pháp từ nhỏ.”
“Đúng là có tu tập qua vài năm đầu, nhưng ta chỉ đọc lướt qua một phần nên rất nông cạn.”
“Người phàm tu đạo, có thể phân biệt được khí tức ở tuổi này của ngươi chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong trăm ngàn năm qua.”
“Tiên quân quá khen.”
Cảnh Lan Chu nhấp một ngụm trà, nhìn hoa sen nở quanh bốn phía thì vui vẻ nói:
“Trà ngon phối với cảnh đẹp, quả đúng là cảnh đẹp ý vui.”
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Mạch Sương:
“Hôm nay có thể gặp được Doãn công tử thực khiến tại hạ vui sướng trong lòng, ngươi ta tuy là bèo nước gặp nhau nhưng duyên phận không cạn, không biết có thể kết thành tri kỉ hay không?”
“Nhận được ưu ái của Tiên quân, Doãn mỗ cầu còn không được.”
Cảnh Lan Chu thoải mái cười lớn:
“Vậy là tốt rồi, ngươi ta sau này hãy đối xử với nhau như tri kỉ.”
Mạch Sương tự tay rót cho Cảnh Lan Chu một chén trà:
“Không biết Tiên Quân dự định ở lại nhân gian mấy ngày?”
Cảnh Lan Chu ngẫm nghĩ, đáp:
“Ta phụng lệnh xuống trần thị sát, chậm thì một năm rưỡi, lâu thì tám năm mười năm, không nói rõ được.”
“Ra là vậy.”
Cảnh Lan Chu nhìn Mạch Sương có chút tiều tụy thì thầm xót xa trong lòng. Y rõ ràng đang yên lành làm Tử Nguyệt Tiên Quân của y, cố tình tiên nguyên bị Yêu Vương thương tổn rồi lại gặp phải Minh Vương có chút oán thù cũ với y, thế nên giờ mới xui xẻo phải chịu đựng những ngày khổ cực chốn nhân gian.
“Doãn huynh.”
Mạch Sương ngước mắt nhìn hắn:
“Ừ?”
“Vừa rồi ta thấy chân mày huynh nhíu chặt, là do gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng ư?”
Mạch Sương mỉm cười:
“Có thể thưởng thức trà ngon rồi ngắm nhìn cảnh đẹp, sao có thể có chuyện phiền lòng.”
Cảnh Lan Chu mỉm cười xoay xoay cây sáo ngọc trên tay:
“Cũng phải, ngày tốt cảnh đẹp quả thực không nên có chuyện phiền lòng, khó có được một hôm cao hứng thế này, Cảnh mỗ xin bêu xấu một khúc có được?”
“Cầu còn không được.”
Cảnh Lan Chu mang theo nét cười trên mặt ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền đặt sáo ngọc bên môi, một khúc nhạc thanh thúy dễ nghe truyền ra, vạt áo tung bay, phối với hoa sen mười dặm này quả giống như tiên cảnh.
Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc chia cách, thuyền hoa dừng lại bên bờ liễu rủ thướt tha, Mạch Sương chắp tay nói:
“Cùng du ngoạn hồ Minh với Cảnh huynh là vinh hạnh Doãn mỗ có được. Nhưng ngày tốt đã hết, hôm nay xin từ biệt ở đây, ngươi ta ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Cảnh Lan Chu có chút không nỡ, cũng ôm quyền đáp lại:
“Có duyên lại gặp.”
Mạch Sương xoay người đi về phía chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang đứng chờ cách đó không xa, hạ nhân vén mành để y đi lên, phu xe vung roi ngựa, chiếc xe lộng lẫy khí phái liền biến mất ở cuối ngã tư đường. Cảnh Lan Chu nhìn xe ngựa đi xe thì lặng lẽ thở dài, xoay người vung tay áo biến mất trong không trung.
Quay lại phủ đệ, quản gia túm chặt Đông Linh đến thấp giọng hỏi:
“Không biết hôm nay Thái tử phi ra ngoài có vui vẻ không?”
Đông Linh cười đáp:
“Rất vui, vô cùng vui vẻ.”
Quản gia mỉm cười nhẹ nhõm:
“Vậy là tốt rồi.”
Sau đó ông lại dặn dò:
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, ngươi về nhớ nhắc nhở Thái tử phi.”
“Vâng.”
Nàng múc một chậu nước cho Mạch Sương rửa mặt rồi mới đến phòng ăn. Trên bàn trong phòng ăn chỉ bày vài món chay cùng một bát canh suông, là do Mạch Sương cố ý dặn dò.
Y ngồi xuống, nha hoàn liền nhanh tay nhanh chân bưng một bát cơm tẻ lên, y vừa định ăn thì bóng dáng của Mục Cẩm đã xuất hiện ở cửa. Mạch Sương đặt bát xuống, chắp tay thỉnh an:
“Kiến quá điện hạ.”
Mục Cẩm đứng đó không biết nên vào hay ra, hắn vốn cho rằng Mạch Sương sẽ không đến đây.
Đông Linh cau mày nhìn thoáng qua công tử nhà mình, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút lạ lùng. Thường ngày Thái tử phi và Thái tử điện hạ không cùng dùng bữa với nhau, thời gian dùng bữa cũng rất khác biệt, hôm nay trùng hợp Mạch Sương ra ngoài về trễ nên đúng giờ Mục Cẩm dùng bữa.
Mục Cẩm sửng sốt hồi lâu mới nhấc chân đi vào, ngồi xuống trước bàn. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh ngây ra cả đám, không biết nên làm thế nào mới được. Mục Cẩm lên tiếng:
“Thất thần cái gì, mang bát đũa lên cho bản cung.”
“Vâng.”
Mục Cẩm liếc xéo Mạch Sương một cái, im lặng không nói gì. Mạch Sương bình tĩnh thản nhiên mà ngồi xuống, dặn dò tiểu tư đứng một bên:
“Xuống phòng bếp bưng đồ ăn lên đây.”
Chốc lát sau, hạ nhân bưng lên vài món ăn mặn. Thức ăn chay đặt trước mặt Mạch Sương, món ăn mặn đặt trước mặt Mục Cẩm, coi như không quấy rầy lẫn nhau.
Hai người ăn đồ riêng, lúc ăn cũng vô cùng im lặng. Mạch Sương vươn đũa ra định gắp món bí đao hầm suông, đúng lúc đũa của Mục Cẩm cũng định thò vào đây, hai đôi đũa giao nhau, không khí quỷ dị lập tức đông cứng lại.
Mạch Sương thu đũa về, chuyển sang gắp món khác, Mục Cẩm liếc nhìn y rồi gắp một miếng bí đao hầm lên đưa vào miệng, tiếp tục im lặng ăn cơm.
Hai người đương sự thì gió êm sóng lạnh như thế, chỉ khổ đám nha hoàn tiểu tư hầu hạ bên cạnh vã mồ hôi lạnh đầm đìa. Ai cũng hiểu rằng Thái tử điện hạ và Thái tử phi không hòa thuận.