Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6 BỊA ĐẶT

Quản gia nhíu mày không biết xử sao. Mạch Sương buông chén trà xuống, lên tiếng:

“Nếu hai người họ đã biết sai, cũng hứa sẽ hối cải, vậy cứ tha cho họ một lần đi, cho hai người lui xuống.”

Hai nha hoàn lập tức dập đầu:

“Đa tạ Thái tử phi.”

Mạch Sương:

“Sau này nếu các người còn dám làm những chuyện hại người hại thân như thế này nữa, đừng trách bản cung không nể mặt nương tay.”

Hai nha hoàn liên tục gật đầu:

“Nô tì xin ghi nhớ lời Thái tử phi dạy bảo.”

Quản gia trầm giọng:

“Nếu Thái tử phi đã lên tiếng thì hai ngươi đứng dậy đi thu dọn phòng của Đông Linh cho sạch sẽ đi, còn phải nhận lỗi với cô ấy nữa.”

“Vâng, nô tì xin đi.”

Hai nha hoàn đứng dậy, khom lưng lùi ra khỏi sảnh chính.

Đợi bọn họ đi rồi, quản gia liếc mắt nhìn Thái tử phi một cái, khom người nói:

“Là lão nô không biết cách quản giáo, xin Thái tử phi trách phạt.”

“Việc này không thể trách ông, mọi việc lớn nhỏ trong quý phủ đều do ông chăm lo, luôn có vài việc không thể để tâm hết được.”

Trần bá cúi đầu nói:

“Lão nô hổ thẹn.”

Giải quyết xong việc này, Mạch Sương lập tức quay về phòng cầm kiếm đi luyện.

Vừa luyện xong mấy bộ kiếm pháp đã thấy Đông Linh chạy đến đây dâng khăn lau mồ hôi. Mạch Sương thu kiếm vào trong vỏ đưa cho nha đầu ôm, cầm khăn tay lên lau mồ hôi.

Đông Linh hai tay ôm kiếm, mỉm cười rạng rỡ:

“Đa tạ công tử.”

“Đa tạ cái gì?”

“Nô tì biết hết, hai nha hoàn kia vừa mới đến nhận lỗi với nô tì, còn nói sau này muốn ở chung hòa thuận.”

Nha đầu kiêu ngạo mím môi, hừ nhẹ một tiếng:

“Nhưng nô tì vừa nhìn đã biết là không phải thật lòng nên đã mặc kệ họ.”

Mạch Sương nhếch môi cười không nói gì.

Đông Linh nhìn Mạch Sương:

“Công tử.”

“Ừ?”

“Sao ngài biết được là bọn họ lén trêu chọc nô tì?”

Ngay cả chính nàng cũng không biết được là ai làm, sao công tử nhà mình lại biết được?

Mạch Sương thản nhiên nhẹ giọng đáp:

“Đúng lúc nhìn thấy thôi.”



Một đêm dài.

Phủ Thái tử bị bao phủ trong bóng đêm, mấy chiếc đèn ***g treo trên hành lang gấp khúc khẽ lay động trong gió.

Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh phất qua, toàn bộ đèn ***g trong phủ bị dập tắt chỉ còn vương lại mấy làn khói nhẹ lượn lờ. Một cơn gió lốc màu đen xuất hiện giữa không trung, trên nóc nhà xuất hiện một bóng người mặc áo đỏ. Đôi mắt của kẻ mặc áo đỏ kia sáng lấp lánh đảo qua từng gian phòng, khi lướt qua thư phòng của Mục Cẩm thì đôi mắt đó lóe sáng lên, khóe môi nhếch cao rồi thả người nhảy xuống khỏi nóc nhà.

Lúc này, một bóng người màu trắng bay từ trong góc ra chặn đường kẻ mặc áo đỏ lại.

Kẻ mặc áo đỏ lùi lại hai bước, nheo mắt nhìn Mạch Sương cầm kiếm bất chợt xuất hiện:

“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”

Nữ tử mặc áo đỏ này là một con hồ ly tinh, phép ẩn thân của ả chỉ người có đầy đủ pháp lực mới có thể nhìn thấu.

Mạch Sương không trả lời câu hỏi của ả mà lạnh giọng nói:

“Ban đêm ngươi xông vào phủ Thái tử là có ý đồ gì?”

“Hừ.”

Hồ ly tinh hừ một tiếng đầy khinh thường:

“Dựa vào gì mà ta phải nói cho ngươi biết?”

Mạch Sương đứng trong đình, bạch y thắng tuyết, sắc mặt lạnh lùng.

“Xin khuyên ngươi một câu, nhanh chóng rời khỏi đây đi, bằng không đừng trách ta không khách sáo.”

Hồ ly tinh biến ra một bộ vuốt nhọn, đôi môi yêu dã nhếch lên:

“Ta cũng khuyên ngươi một câu, muốn giữ mạng sống thì đừng xen vào việc người khác!”

Nói đoạn, móng vuốt nhọn hoắt của ả vung lên bổ về phía Mạch Sương.

Mạch Sương rút kiếm lên đón đầu, vừa qua hai chiêu thì đầu kia của hành lang dài sáng rực ánh đuốc, thị vệ của phủ Thái tử vội vàng chạy đến đây. Hồ ly tinh đang lâm trận liền bỏ chạy bay lên giữa không trung, trước khi biến mất còn nói:

“Trong cơ thể của Thái tử kia có nửa viên tiên đan đã thành hình, nếu yêu ăn vào sẽ có thể phi thăng thành tiên, cho dù không thể thành tiên thì yêu lực cũng tăng vọt, ngàn yêu vạn yêu đều muốn chiếm nó làm của riêng. Ngươi bảo vệ hắn được nhất thời, không bảo hộ hắn được một đời!”

Một câu đó vang vọng lại giữa không trung nhưng chỉ có một mình Mạch Sương nghe được.

Bảy tám thị vệ giơ cao ngọn đuốc vây xung quanh, đứng đầu là Mục Cẩm đã khoác áo ngoài, trên tay hắn còn cầm kiếm, nhìn thấy Mạch Sương cầm kiếm đứng trong đình thì lạnh giọng hỏi:

“Ngươi làm gì hả?”

Mạch Sương từ tốn đáp lại:

“Vừa rồi có một tên trộm ranh xông vào, thần đuổi theo được đến đây nhưng tiếc là đã để gã chạy thoát.”

Mục Cẩm cười lạnh một tiếng:

“Bổn cung ngược lại thật muốn biết là tên trộm to gan lớn mật nào lại dám xông vào phủ Thái tử ta?”

“Thần không thấy rõ.”

Mục Cẩm trừng mắt nhìn y, nói với thị vệ bên cạnh:

“Lui hết đi.”

Bảy tám tên thị vệ cầm đuốc lui ra, Mục Cẩm đi từng bước qua mấy bậc của hành lang gấp khúc chậm rãi đến gần, ánh mắt sắc bén theo dõi y không ngừng, hắn hạ giọng lạnh lùng nói:

“Đây chính là cái gọi là ngàn phòng vạn phòng nhưng khó phòng cướp nhà, ngươi tốt nhất là đừng để bổn cung bắt được nhược điểm.”

“Việc nên nói cũng đã nói, nếu điện hạ không tin thì thần không còn cách nào khác.”

Đút kiếm vào trong vỏ, Mạch Sương chắp tay nói:

“Giờ đã không còn sớm, thần xin phép cáo lui.”



Tiết trời vào đầu hạ khiến chồi sen mơn mởn liên tục xuất hiện trong ao sen, đong đưa giữa nền lá xanh cực kì xinh đẹp. Trong lương đình cạnh ao sen, Viên Ngọc Chi lấy từ trong hòm ra một đôi giày vừa làm xong:

“Mục Cẩm ca ca, đây là giày muội làm cho huynh, huynh đi thửxem có hợp chân hay không.”

Mục Cẩm nhìn lướt qua đôi giày trên tay nàng ta:

“Để lát ta thử.”

Viên Ngọc Chi đặt giày xuống, túm chặt lấy cánh tay hắn:

“Dù sao thì giờ huynh cũng rảnh rỗi, thử một lần có phiền phức gì đâu, nếu như không vừa chân thì muội cầm về phủ sửa lại.”

Mục Cẩm không chịu nổi hành động nũng nịu của nàng ta nên đành gật đầu đồng ý:

“Được rồi.”

Viên Ngọc Chi lập tức mỉm cười:

“Để muội giúp huynh.”

Vị thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé ngồi xổm xuống đất cởi chiếc giày cổ ngắn trên chân Mục Cẩm, sau đó mới đi đôi giày mình mới làm vào. Nàng ta hầu hạ đến cẩn thận thích thú, lúc ngẩng đầu lên trộm liếc nhìn người trong lòng thì mặt cũng đỏ hồng.

Mục Cẩm đi giày mới bước vài bước trong đình mới nói:

“Vừa chân.”

Viên Ngọc Chi lại kéo tay hắn:

“Thế Mục Cẩm ca ca có thích không?”

Khóe môi Mục Cẩm hiện lên một nét cười:

“Sao không thích được?”

Viên Ngọc Chi lại đỏ bừng mặt lần nữa:

“Vậy từ lần sau cứ để muội làm giày cho huynh đi được không?”

“Nếu muội không ngại mệt thì được thôi.”

“Không đâu.”

Lúc này, có một tên hạ nhân vội vàng đến báo:

“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, trong phủ mới phát hiện ra một vật khả nghi, hình như… hình như…”

Mục Cẩm không kiên nhẫn nói:

“Hình như cái gì?”

“Hình như là muốn gây bất lợi cho điện hạ.”

Tên hạ nhân nói thẳng một mạch.

Mục Cẩm biến sắc, Viên Ngọc Chi đứng một bên lập tức lên tiếng:

“Mục Cẩm ca ca, hay là chúng ta sang đó xem sao.”

Đám hạ nhân đứng vây kín ngoài cửa một gian sương phòng, sương phòng này vẫn luôn để trống không có ai vào ở. Trần bá đứng bên trong cuống quít rối bời, Thái tử điện hạ vừa đến, tất cả mọi người đứng ở cửa đều cúi xuống vấn an. Quản gia Trần bá bước ra nghênh đón.

“Thái tử điện hạ.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia Trần bá chần chừ hồi lâu mới bước qua mở ngăn tủ ra, trong tủ quần áo có đặt hương nến, bù nhìn cùng với mấy thứ bùa vàng linh tinh gì đó, trên người bù nhìn có dán bùa vàng, trên bùa là hàng chữ màu đỏ thẫm viết tục danh của Thái tử điện hạ. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là đàn phép được lập để hạ bùa chú nguyền rủa.

Hạ nhân đầu tiên phát hiện ra cái này khúm núm nói:

“Hôm nay tiểu nhân đến đây quét dọn, mở ngăn tủ ra liền thấy thứ này nên hoảng sợ vội vã đi bẩm báo với điện hạ.”

Mi tâm của Mục Cẩm tối sầm, không ngờ trong phủ này lại có kẻ âm thầm nguyền rủa hắn. Viên Ngọc Chi ghé sát bên tai Mục Cẩm thì thầm:

“Mục Cẩm ca ca, kẻ họ Doãn kia xuất thân từ trong đạo quan, chuyện này e rằng không thoát khỏi liên quan đến y.”

Mục Cẩm nói với quản gia:

“Gọi Thái tử phi đến đây.”

Quản gia Trần bá khom người nhận lệnh:

“Vâng.”

Mạch Sương đang vẽ tranh liền đặt bút xuống đi theo quản gia đến sương phòng. Mục Cẩm nhìn y, ánh mắt phát lạnh chỉ vào đàn phép trong tủ quần áo:

“Giải thích cho bản cung xem đây rốt cuộc là thứ gì?”

Mạch Sương nhìn lướt qua tủ quần áo, lạnh nhạt đáp:

“Đây là đàn phép do đám thuật sĩ giang hồ lập nên.”

“Mấy thứ này rốt cuộc là do ai đặt? Có ý đồ gì?”

“Việc đó thì thần không biết.”

Mục Cẩm hơi nâng cằm lên.

“Ngươi là thật sự không biết hay giả vờ không biết?”

“Thần không dám lừa gạt điện hạ.”

Viên Ngọc Chi ra mặt:

“Mấy thứ này rõ ràng là ngài đặt ở đây muốn đẩy Mục Cẩm ca ca vào thế bất lợi, giờ lại còn dám phủ nhận.”

Mạch Sương không chút dao dộng nói:

“Viên cô nương có bằng chứng gì không?”

“Từ trên xuống dưới trong phủ Thái tử cùng chỉ có mình ngài hiểu biết mấy thứ bàng môn tà đạo đó, không phải ngài thì còn ai vào đây?”

“Chỉ dựa vào thứ đó mà khẳng định là do công tử nhà ta làm, đúng là ngậm máu phun người.”

Đông Linh phản bác.

Viên Ngọc Chi liếc mắt nhìn Đông Linh một cái rồi làm nũng với Mục Cẩm:

“Mục Cẩm ca ca xem kìa, chỉ là một đứa nha hoàn mà cũng dám cao giọng quát tháo muội.”

Mục Cẩm liếc mắt nhìn Đông Linh, Đông Linh đành cắn môi lùi về phía sau một bước nhỏ. Mục Cẩm lại nhìn Mạch Sương chằm chằm, gằn hỏi từng chữ một:

“Bản cung hỏi ngươi một câu, tốt nhất là ngươi nên thành thật trả lời. Mấy thứ đồ bàng môn tà đạo này rốt cuộc có phải là ngươi lập nên hay không?”

Mạch Sương:

“Hồi điện hạ, việc này không phải do thần làm.”

“Ngươi dám cam đoan?”

“Thần cam đoan.”

Mục Cẩm:

“Ngươi nghĩ lại cho kĩ đi, nếu như bị bản cung điều tra ra thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Mạnh Sương vẫn lạnh nhạt:

“Vậy thần xin đợi đến sau khi điện hạ tra rõ chân tướng.”

Mục Cẩm mím môi trầm ngâm không nói, Viên Ngọc Chi vội xen lời:

“Mục Cẩm ca ca, y đang nói dối đấy, huynh ngàn vạn lần đừng tin y, nếu không ngày sau sẽ hối hận không kịp.”

Mục Cẩm:

“Việc này bản cung sẽ điều tra rõ ràng. Nếu tra ra là người này, bản cung sẽ không dễ dãi nữa.”

“Nếu điện hạ muốn tra, thực ra thần muốn đưa ra vài đề nghị.”

Mục Cẩm nhìn y:

“Nói.”

“Trình tự lập đàn nguyền rủa có chút phức tạp, thứ nhất là cần có tóc của người bị nguyền rủa rồi đặt trong rơm rạ buộc lại thành hình nhân, tên viết trên bùa phải dùng chính máu tươi của nạn nhân làm mực, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được, điện hạ thử nghĩ lại một chút xem gần đây có ai lấy tóc hoặc gây thương tích cho ngài để lấy máu tươi không? Nếu như nhớ ra được, vậy trong vài ngày nữa có thể điều tra được sự thật.”

Mục Cẩm nghe vậy thì lập tức nhìn về phía đàn phép trong tủ quần áo, trên bù nhìn bên trong quả thực có dùng chữ viết màu đỏ thẫm viết tên mình lên lá bùa, nhưng gần đây hắn không hề bị thương, vậy có thể nói rõ máu kia không phải của hắn.

Nếu như thật sự có người muốn hại hắn thì sẽ tìm mọi cách lấy được máu của hắn trước khi lập đàn phép, nhưng máu trên hình nhân là giả, rõ ràng không phải thực sự muốn hại hắn.

Mục Cẩm suy tư một lát rồi mới trầm ngâm nói:

“Người đâu, đem mấy thứ này ra ngoài đốt hết. Bản cung sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sau.”

Nói đoạn hắn xoay người ra khỏi sương phòng, Viên Ngọc Chi cũng theo sát đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.