CHƯƠNG 14 HIỆU SÁCH · NGÀY XUÂN
Hắn đi vòng qua y, tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại có một nam tử mặc áo xanh đứng ở đầu một ngã rẽ, ánh mắt hắn dừng lại trên người Mạch Sương một thân áo trắng. Vì e ngại Mục Cẩm ở bên cạnh y nên hắn cũng không định đi qua, chỉ đứng ở đây nhìn một lúc rồi bắt tiên ấn, biến mất khỏi chỗ rẽ.
Hết dừng bên này lại chạy sang bên kia, đi một lượt từ đầu phố đến cuối phố cũng hết hơn một canh giờ. Mạch Sương đi theo phía sau hắn lại không hề có một câu oán giận, hơn nữa sắc mặt cũng chẳng lộ chút vẻ không kiên nhẫn.
Đi xong một lượt, Mục Cẩm xoay người hỏi:
“Hiệu sách ngươi nói ở đâu?”
“Giờ đã là giữa trưa, điện hạ vẫn nên về phủ dùng bữa thôi.”
Mục Cẩm ngẩng đầu lên, hiện tại quả thực đã là giữa trưa:
“Tìm một nơi dùng bữa tạm đi, lát đi tiếp.”
Trong lòng hắn đã quyết định là phải đi.
Gọi một phòng hảo hạng ở tầng hai một tửu lâu gần đó, tiểu nhị lập tức đến hỏi họ muốn dùng đồ ăn gì, Mục Cẩm tùy tiện gọi mấy món.
Không ngờ mấy món ăn được bưng lên đều là đồ ăn mặn, chút đồ ăn chay ít ỏi có được chỉ là mấy cọng hành thái rắc ở trên. Mục Cẩm đưa mắt nhìn Mạch Sương vẫn im lặng không nói gì ở bên cạnh một cái, sau đó dặn tiểu nhị:
“Mang thêm mấy món ăn chay lên đây.”
“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”
Dùng bữa xong, hai người nghỉ ngơi trong tửu lâu một lát rồi mới xuất phát đến hiệu sách ở gần đó.
Vừa vào hiệu sách, ông chủ liếc mắt một cái đã nhận ra Mạch Sương:
“Công tử đã đến rồi, quyển sách lần trước ngài muốn đã được người mượn trước trả lại, ta vẫn giữ cho ngài đây.”
Mạch Sương mỉm cười ôn hòa với ông chủ:
“Cảm ơn ông chủ.”
“Khách khí rồi.”
Ông chủ hiệu sách thân thiện nhìn thấy nam tử đằng sau Mạch Sương liền hỏi:
“Vị này là…?”
Mạch Sương hơi ngây ra rồi đáp:
“Là một tri kỉ của tại hạ.”
Ông chủ lập tức hiểu ý, chắp tay nới với Mục Cẩm:
“Hân hạnh, hân hạnh.”
Mục Cẩm mặt không đổi sắc, dáng vẻ như chẳng có việc gì liên quan đến mình. Ông chủ hiệu sách xoay người lấy quyển sách trong tủ ra đưa cho Mạch Sương, Mạch Sương đón lấy sách rồi đưa cho Đông Linh.
“Ta muốn vào trong xem thêm.”
Nói đoạn liền vào căn phòng chuyên dùng để cất giữ sách. Căn phòng bên trong có xếp bảy tám giá sách dựa sát vào tường, ít nhất cũng có hơn vạn bản sách đủ thể loại và kiểu dáng. Mục Cẩm cũng theo vào, thấy Mạch Sương đứng trước giá trước lật xem, hắn đứng ở đằng sau liền nói:
“Lần sau nếu có người hỏi nữa, ngươi nên nói bản cung là phu quân của ngươi.”
Ngữ giọng có thể nghe ra chút châm chọc.
“Thần sao cũng được, chỉ sợ Thái tử điện hạ để ý.”
Mục Cẩm muốn nói lại thôi, trong cổ họng giống như bị nghẹn thứ gì đó nên không nói nên lời.
Mạch Sương tiếp tục lựa sách, Mục Cẩm cũng ngắm nghía xung quanh một lượt.
Sách cất chứa trong phủ có thể nói là cần cái gì thì có cái đó nhưng đều là mấy tác phẩm của tác giả nổi tiếng, Mạch Sương đa phần đều đã xem qua. Mà nơi này lại có rất nhiều sách có chút danh tiếng nhưng chưa từng được biết đến, ở ngoài cũng không thường thấy nên y mới thích đến đây đọc sách.
Chợt ‘rầm’ một tiếng, Mạch Sương xoay người lại liền nhìn thấy mặt đất trước mặt Mục Cẩm rơi đầy sách, mà trên giá sách lại bị trống một khoảng lớn.
Mạch Sương đi qua, Mục Cẩm đưa quyển sách đang mở trên tay hắn ra:
“Ngươi đến đây chỉ để xem thứ sách này?”
Mạch Sương nhìn lướt qua quyển sách trên tay hắn thì thấy là một quyển tranh đông cung, cụ thể là bị kẹt ở bên trong nên hắn vừa kéo một cái đã khiến toàn bộ sách trên giá rớt xuống.
Mạch Sương vẫn lạnh nhạt, trong mấy hiệu sách dù lớn dù nhỏ, có một hai quyển như thế này cũng chẳng có gì lạ.
“Thần vẫn luôn muốn xem thử, chỉ tiếc là không tìm được, chẳng ngờ lại nhờ điện hạ tìm thấy trước.”
Mục Cẩm:
“…”
Đông Linh, tiểu tư cùng ông chủ hiệu sách nghe thấy tiếng động liền vội ùa từ bên ngoài vào, thấy đống sách trên mặt đất liền nhìn sang Mục Cẩm. Mục Cẩm giấu quyển sách đang cầm trên tay vào trong tay áo, nói với tiểu tư đi theo:
“Còn không mau vào đây thu dọn.”
“Vâng.”
Tiểu tư lập tức đi đến thu dọn.
Trước khi rời đi, Mạch Sương thanh toán tiền ba quyển sách cho ông chủ, rõ là tay cầm hai bản nhưng lại trả tiền nhiều hơn một quyển. Ông chủ hiệu sách cũng chẳng tham chút lợi nhỏ ấy:
“Công tử, ngài trả thừa.”
“Chưởng quầy cứ nhận đi, tôi lấy ba quyển đấy, một quyển đã cất trong tay áo.”
Sắc mặt Mục Cẩm trở nên cực khó coi, thứ đặt trong tay áo càng lúc càng cảm thấy quái dị.
Ông chủ hiệu sách lập tức hiểu ngay, người dù có đứng đắn thế nào thì vẫn sẽ xem loại sách đó thôi, đã là nam nhân thì đều có thể ngầm hiểu.
Đi từ trong hiệu sách ra, đoàn người dẹp đường về phủ.
Dạo chơi bên ngoài cả một ngày, Mục Cẩm trước tiên là đến thư phòng xem công văn, vừa ngồi xuống thì nha hoàn đã bước vào hầu hạ. Mục Cẩm nhớ ra trong tay áo mình vẫn còn một quyển sách, bèn nói với nha hoàn đang mài mực:
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Đợi nha hoàn lui xuống rồi, Mục Cẩm mới lấy quyển sách vẫn cất giấu trong tay áo ra.
Nét vẽ của họa gia trên từng bức tranh tuy rằng thô ráp nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai người trong tranh đang làm cái gì. Sách này cũng không phải đông cung bình thường, hình vẽ là mô tả hai nam tử đoạn tụ đang mập hợp theo đủ loại tư thế ở những địa điểm khác nhau.
Ngày trước ở trong cung cũng có tranh đông cung, mấy huynh đệ tình cảm tốt vẫn luôn có cách tuồn vào tay hắn, hắn cũng từng lật xem qua một hai bản, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tranh về hai nam nhân.
Mục Cẩm tùy tiện lật vài tờ, sau khi nhìn rõ vài tư thế thì không hiểu sao thân thể lại nóng lên, hắn lập tức khép sách rồi quẳng sang bên cạnh, lại uống thêm một hớp trà để lấy lại bình tĩnh.
Buổi chiều quay về phòng, Mạch Sương vấn an hắn xong rồi tiếp tục xem hai quyển sách mới mua từ hiệu sách hôm nay về. Mục Cẩm đi qua đứng lù lù trước mặt y, Mạch Sương liền ngẩng đầu lên từ cuốn sách:
“Điện hạ có việc?”
Mục Cẩm rút quyển tranh đông cung kia từ trong tay áo ra:
“Chẳng phải ngươi nói muốn xem ư? Cho ngươi.”
“Cảm ơn ngài.”
Mạch Sương thản nhiên đón lấy, đặt ở bên cạnh.
Mục Cẩm nhìn lướt qua cuốn sách bị y đặt sang một bên, nhướn mày:
“Sao lại không xem? Chẳng lẽ ngươi không dám xem?”
Mạch Sương bình thản nhìn hắn.
“Điện hạ muốn thần xem ngay bây giờ?”
“Bản cung chỉ tò mò muốn biết, ngươi rốt cuộc là dám xem hay không dám xem.”
“Chuyện này có gì mà không dám?”
“Vậy giờ xem trước mặt bản cung đi.”
Mạch Sương đặt quyển sách trên tay xuống, cầm lấy tập đông cung bên cạnh bắt đầu xem. Đáy lòng Mục Cẩm cực kì căng thẳng, lại như đang chờ mong điều gì đó.
Mạch Sương lật từng tờ từng tờ một, có vẻ còn như đang xem rất nghiêm túc. Mục Cẩm lén nhìn phản ứng của y thì thấy không khác với thường ngày là bao. Chẳng lẽ, vẻ bình tĩnh trên mặt y thực chất là để che giấu sự xao động bồn chồn trong lòng?
Mạch Sương lật xem được hơn một nửa, Mục Cẩm thấy vẻ mặt y vẫn không có bất cứ cảm xúc nào như trước thì càng lúc càng tò mò, nếu như là nam nhân bình thường thì đã sớm đỏ mặt tía tai, hoặc chí ít thì thân thể cũng sẽ nóng lên.
Mục Cẩm đột nhiên nắm chặt cổ tay y, muốn kiểm tra nhịp mạch của y như thế nào lại không hề thấy nhanh hơn. Hắn theo bản năng lại đảo mắt qua phía đũng quần y nhưng cũng không nhìn thấy có phản ứng gì, người này rốt cuộc đã thanh tâm quả dục đến mức độ nào?
Mạch Sương ngước mắt lên nhìn hắn:
“Sao vậy?”
Mục Cẩm nhất thời cảm thấy lúng túng, không tìm được cớ nào lại bất chợt thốt ra một câu:
“Bả vai của bản cung hơi mỏi, xoa bóp cho bản cung.”
Mạch Sương im lặng hồi lâu rồi mới buông sách, đứng dậy nói:
“Mời điện hạ ngồi.”
Mục Cẩm cũng chẳng hiểu vì sao vừa rồi mình lại thốt ra câu ấy, nói ra xong mới thấy chột dạ. Hắn ngồi xuống ghế, Mạch Sương đi vòng ra sau lưng hắn, hai tay đặt trên vai hắn bắt đầu đấm bóp.
Mạch Sương vừa miết nhẹ một cái, Mục Cẩm đã cảm nhận được một dòng điện lan khắp toàn thân, cảm giác vừa tê dại lại vừa có chút thoải mái.
Mặt hơi nghiêng qua, dư quang khóe mắt có thể liếc đến dáng người trắng muốt đằng sau, một loại cảm khác khó hiểu nhè nhẹ dâng lên. Cảm giác này không thể nói rõ được, loanh quanh lẩn quẩn trong đầu, trái tim không biết từ lúc nào cũng đập nhanh hơn chút.
Mục Cẩm hơi khép mắt lại, thầm nghĩ xem bản thân từ lúc nào đã bắt đầu cho phép y tiến sát lại gần mình?
Lúc đầu, ngay cả nhìn thấy y hắn cũng không muốn chứ đừng nói là đến gần, nhưng sau này qua qua lại lại, việc dùng bữa cùng nhau dường như cũng diễn ra rất tự nhiên, không có mâu thuẫn cũng không còn chán ghét.
Vừa rồi rõ ràng là mình muốn nhìn dáng vẻ của y khi xem tranh đông cung, chẳng ngờ rằng cuối cùng lại tiến triển thành xoa bóp vai.
Độ lực của đôi tay trên vai rất vừa vặn, tiết tấu không nhanh không chậm khiến người ta thấy thật thoải mái. Mục Cẩm nhớ rất rõ bàn tay ấy, trắng nõn thon dài, từng đốt ngón tay hiển lộ rõ ràng, múa kiếm, đánh đàn hay vẽ tranh, không một việc nào mà bàn tay ấy không biết.
Tay Mục Cẩm không kìm nổi mà bắt lấy bàn tay trắng nõn thong dài đang đặt trên vai mình, động tác xoa bóp vai dừng lại, bàn tay kia lại rụt về giống như bị điện giật.
“Đủ rồi.”
Hắn đứng dậy đi về phía trong phòng.