Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15 XA RỜI · VƯỚNG BẬN

Hôm sau, Viên Ngọc Chi đeo trên tay một chiếc vòng ngọc trong suốt lấp lánh đi đến phủ Thái tử, tay áo còn cố ý kéo lên trên một chút như sợ người khác không nhìn thấy chiếc vòng ngọc kia.

Hôm qua mua vòng tay xong, Mục Cẩm lập tức phái hạ nhân đưa đến phủ Thượng thư. Viên Ngọc Chi lần đầu tiên nhận được trang sức do người thương tặng thì đáy lòng mừng như nở hoa, chỉ hận không thể lập tức bày tỏ sự yêu thương nhung nhớ chứ nào còn giận dỗi gì.

Hôm nay vừa đến, Viên Ngọc Chi đã túm chặt cánh tay Mục Cẩm:

“Mục Cẩm ca ca, muội biết là ca quan tâm muội.”

Mục Cẩm nói:

“Sau này phải biết nghe lời một chút.”

Viên Ngọc Chi vội vàng gật đầu:

“Vâng vâng, sau này muội tuyệt sẽ không làm những việc mà Mục Cẩm ca ca không thích.”

“Vậy mới ngoan.”

Mục Cẩm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nha hoàn Đông Linh của Mạch Sương đang vội vã chạy đi cách đó không xa, vội vàng như vậy không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.

Đông Linh thở hổn hển chạy vào thư phòng, Mạch Sương đang vẽ tranh bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng:

“Có chuyện gì mà vội vã thế?”

Tiểu nha đầu nâng vật trong tay lên:

“Công tử, ngài có thư.”

Mạch Sương đón lấy rồi mở ra xem, đây là thư được gửi đến từ núi Lăng Vân. Xem qua nội dung thư, chân mày Mạch Sương nhăn lại.

“Công tử, sao thế ạ?”

Đông Linh hỏi, công tử trong ấn tượng của nàng rất ít khi cau mày như thế.

Mạch Sương cất thư vào trong tay áo, dặn dò:

“Ngươi đi thu dọn vài thứ, ngày mai khởi hành đến núi Lăng Vân.”

Đông Linh nhìn sắc mặt công tử nhà mình không tốt nên không dám hỏi nhiều hơn, lập tức xoay người chạy ra ngoài thu dọn đồ đạc.

Lúc gặp được Trần bá, Mạch Sương đầu tiên là nói với Trần bá rằng mình phải rời khỏi phủ Thái tử một khoảng thời gian, nhờ ông xử lý mọi chuyện trong phủ ổn thỏa. Trần bá cũng sắp xếp xe ngựa cho y ngày mai rời nhà, còn chuẩn bị cả hạ nhân đi theo.

Buổi tối, Mạch Sương mới nhắc đến chuyện này với Mục Cẩm.

“Điện hạ, ngày mai thần muốn ra ngoài một chuyến.”

Mục Cẩm thản nhiên nói:

“Ngươi ra ngoài cũng chẳng có gì liên quan đến bản cung, không cần cố ý bẩm báo.”

“Lần này thần phải đi khá xa, cho nên mới nói trước một tiếng với điện hạ.”

Mục Cẩm ngẩn người. Vừa rồi hắn là nghĩ y nói ra ngoài chẳng qua chỉ là đi loanh quanh một chút, không ngờ là phải đi xa thế, bèn thuận miệng hỏi một câu:

“Đi đâu?”

“Về núi Lăng Vân một chuyến.”

Mục Cẩm vừa nghe là núi Lăng Vân, không hiểu sao lại buông xuống một câu:

“Chân mọc trên đùi ngươi, ngươi muốn đi, bản cung cũng không ngăn được.”

Mạch Sương nhếch môi không nói gì, cũng không giải thích nhiều.

Ngày hôm sau, khi Mục Cẩm tỉnh lại thì Mạch Sương đã dậy từ sớm rồi, tháp ở phòng ngoài được được thu dọn gọn gàng chỉnh tề.

Thay y phục, rửa mặt rồi ra ngoài. Mạch Sương đi từ dưới mái hiên của hành lang bên cạnh đến đến trước mặt Mục Cẩm, tay cầm một thanh kiếm đưa qua:

“Trên kiếm này có linh khí đủ để đối phó với yêu ma, điện hạ mang theo người có thể đảm bảo an toàn.”

Mục Cẩm lặng im hồi lâu rồi mới nhận lấy, nhìn Mạch Sương muốn nói lại thôi, cuối cũng cũng chẳng thốt lên nổi một từ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bóng dáng mặc bạch y tựa tuyết kia đi xa dần.

Hạ triều quay về đã không còn nhìn thấy bóng dáng của y, Mục Cẩm ngồi trong thư phòng nhìn chuôi kiếm kia, trông không khác gì mấy thanh kiếm bình thường khác ngoài việc trên thân kiếm có thêm mấy lá bùa.

Y về núi Lăng Vân làm gì? Về đó rồi có còn quay lại đây không?

Mục Cẩm chìm sâu trong suy nghĩ chợt hồi thần, lòng thầm mắng bản thân rốt cuộc là đang nghĩ bậy cái gì? Hắn thống hận một nhà Doãn Thăng đó, cũng căm ghét mối hôn nhân chính trị hoang đường này, mà hắn cũng không hề thích nam nhân. Y đi rồi, không quay lại nữa là tốt nhất!

Nhưng mà lúc đi lại ở trong phủ thì đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó, thiếu bóng dáng trắng muốt cầm một thanh kiếm múa chiêu kia, thiếu một người mỗi khi nhìn thấy hắn đều cung kính chắp tay vấn an, thiếu một nam tử tuyệt sắc mà mỗi khi hắn về phòng đều có thể nhìn thấy…

Viên Ngọc Chi nghe nói Thái tử phi rời khỏi phủ Thái tử thì vui sướng không kìm nổi, lập tức chạy đến phủ Thái tử:

“Mục Cẩm ca ca, cái người chướng mắt kia đi rồi thật đúng là khiến người ta vui sướng! Tốt quá! Mong rằng y sau này cũng đừng về nữa!”

Mục Cẩm cố gắng cử động cơ mặt, nhếch khóe môi lên để lộ ra một nụ cười chua xót.

Nếu y không quay về, nếu y không quay về, nếu y không quay về…

Ngẫm nghĩ một hồi, tâm không hiểu sao lại cảm thấy trống rỗng.

Xem xong công văn liền quay về phòng, thế nhưng hắn đứng trước cửa phòng ngủ lại chậm chạp không chịu đẩy cửa ra. Nha hoàn đằng sau nhỏ giọng hỏi:

“Điện hạ?”

Mục Cẩm quay mặt:

“Lui ra.”

Suốt mấy tháng qua, chỉ cần bước vào phòng của chủ nhân là hắn sẽ cho người lui ra ngoài. Mục đích ban đầu chính là không muốn để người khác biết được hắn và Thái tử phi cùng phòng nhưng không cùng giường, dần dần sau này đã biến thành một loại thói quen, dù là thay y phục hay đi giày đều là tự mình làm lấy.

Đẩy cửa vào phòng, ánh nến trong phòng đổ xuống hắt bóng của hắn xuống sàn nhà. Chắp tay sau lưng đóng cửa lại, cất bước đi về phía tháp lùn kê sát bên cửa sổ rồi ngồi xuống, trên bàn trà cạnh tháp còn đặt vài cuốn sách xếp chồng lên nhau, có hai bản là mua về từ hiệu sách, còn có một quyển đông cung, y thế nhưng lại trắng trợn đặt ở cùng một chỗ.

Nên nói y thế nào mới được? Một nam tử có dáng vẻ tao nhã như vậy, dù thế nào cũng sẽ không hi vọng người khác biết chuyện y xem loại sách thô tục thế này đi? Nhưng cố tình y lại chẳng hề kiêng kị chút nào.

Cầm một quyển sách lên lật lật thì thấy đây là tác phẩm của một văn nhân vô danh viết, nhưng từng chữ bên trong đều toát lên sự nho nhã, từng câu văn đều ẩn chứa khí khái bên trong, chẳng trách mà y thích.

Ngày thứ hai hạ triều về, lúc đi ngang qua một con phố sầm uất đông đúc, Mục Cẩm hô dừng. Sau khi xe ngựa dừng hẳn lại hắn mới nhớ ra trên người mình còn mặc y phục kỳ lân của Thái tử, nếu đi trên đường chắc chắn sẽ khiến kẻ khác chú ý.

Vì thế hắn về phủ, thay một thân thường phục rồi quay lại, lập tức đi đến hiệu sách trong ngõ nhỏ. Ông chủ hiệu sách đang ngồi phía sau quầy ghi chép lại tên từng cuốn sách một, ngẩng đầu lên thấy Mục Cẩm đi vào liền nói:

“Vị công tử đây muốn mua sách hay là đọc sách?”

Hắn nhất thời không đáp được, vốn ban đầu cũng chỉ định đến đây đọc sách mà thôi, vì thế thật lâu sau hắn mới đáp:

“Đọc sách.”

Ông chủ hiệu sách liền dẫn hắn đi vào:

“Vậy công tử cứ chọn vài quyển trong này rồi lên lầu trên đọc.”

Ông ta lại gọi tiểu nhị giúp đỡ trong hiệu đến, kêu cậu ta nhanh chóng pha một bình trà nóng.

Sau đó ông ta lại hỏi:

“Vì sao vị công tử áo trắng kia không cùng đến đây với ngài?”

Mục Cẩm liếc ông ta một cái:

“Ông còn nhớ rõ ta?”

“Nhớ rõ chứ, sao có thể không nhớ được, tôi luôn nhớ rõ từng vị khách đến hiệu này của tôi.”

“Vậy vị công tử lần trước cùng ta đến đây cũng thường xuyên đến nơi này ư?”

“Cũng không hẳn, trong vài tháng qua ngài ấy cũng chỉ đến năm sáu lần, mỗi lần đến đều ngồi trên lầu khoảng một, hai canh giờ.”

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, nói với ông chủ ở bên cạnh:

“Dọn hết mấy cuốn sách mà y đọc lên cho ta.”

“Cái này… Công tử à, mặc dù tại hạ nhớ rõ từng gương mặt của mỗi vị khách, nhưng những quyển sách mà họ xem thì tại hạ lại không biết rõ như thế.”

Ông chủ hiệu sách áy náy nói tiếp:

“Hay là lần sau công tử gặp được vị công tử ấy thì đích thân hỏi thử xem, nếu hỏi được tên sách thì tại hạ có thể tìm ra cho ngài.”

“Thôi.”

Mục Cẩm vào phòng đặt sách, tùy ý rút vài quyển trên giá sách xuống rồi lên lầu hai.

Hắn cũng chỉ ngồi được một lát đã lại đi xuống, kêu tiểu tư đi theo đặt một thỏi bạc lại rồi rời đi.

Tính đến nay thì Mạch Sương đã đi được nửa tháng.

Mục Cẩm quay về phủ, quản gia đi ra đón nói rằng bữa trưa đã được chuẩn bị ổn thỏa. Bước chân dừng lại, Mục Cẩm liếc mắt nhìn ông, lạnh giọng hỏi:

“Y có nói bao giờ sẽ về không?”

Quản gia nhất thời không hiểu gì cả, khi kịp phản ứng lại mới e dè hỏi:

“Điện hạ đang hỏi Thái tử phi sao?”

Mục Cẩm thoáng chốc có chút xấu hổ:

“Coi như bản cung không hỏi.”

Nói đoạn liền cất bước rời đi.

Quản gia nhìn theo bóng lưng hắn, lặng lẽ thở dài. Sau đó, quản gia lại tự mình đến tìm Mục Cẩm.

“Thái tử điện hạ, nghe Thái tử phi đích thân nói thì lần này ngài ấy quay về núi Lăng Sơn là muốn gặp sư phụ của ngài ấy là Đạo trưởng Hư Trường một lần cuối cùng. Thời gian của lão Đạo trưởng không còn nhiều, vậy nên Thái tử phi mới rời đi rất vội vàng.”

Thì ra là vì như vậy nên y mới quay về. Mục Cẩm không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng, gương mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc, nghiêm nghị nói:

“Ông nói chuyện này cho bản cung làm gì?”

Lão quản gia lập tức cúi đầu:

“Đạo trưởng Hư Trường có ơn dưỡng dục với Thái tử phi, hiện giờ mệnh ông ấy chỉ trong sớm tối, lão nô chỉ muốn hỏi điện hạ một câu xem có cần đưa chút dược liệu tẩm bổ qua không, cái chính là để biểu lộ thành ý.”

“Ông tự xem rồi làm.”

“Vâng.”

Đạo trưởng Hư Trường hiện đã một trăm ba mươi tuổi, tuổi qua bán trăm mới bắt đầu tu tập đạo pháp, hi vọng một ngày có thể phi thăng thành tiên, nhưng việc tu đạo thăng thiên nào có dễ như thế, ngàn vạn người dốc lòng tu đạo cuối cùng cũng chỉ có một hai người có thể phi thăng.

Hiện giờ mệnh số của ông đã cạn, tự biết thời gian không còn nhiều, trong lòng lại vô cùng nhung nhớ vị đệ tử mà mình chăm lo trưởng thành nên mới sai người viết một phong thư, kêu Mạch Sương nhanh chóng quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.