Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16 QUAN NGÂN BỊ CƯỚP

Sau khi Mạch Sương quay về núi Lăng Vân, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đến phòng ngủ của Đạo trưởng Hư Trường trước.

Đạo trưởng Hư Trường râu tóc lốm đốm bạc ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt in hằn nét tang thương.

“Sương nhi, đến đây.”

Ông thấp giọng gọi một tiếng.

Mạch Sương nhấc chân đi qua, vén vạt áo trước lên, quỳ xuống:

“Sư phụ.”

Đạo trưởng Hư Trường nhìn người quỳ dưới đất:

“Nửa năm này con luôn ở trong kinh thành, cuộc sống có ổn không?”

“Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử sống rất tốt.”

Đạo trưởng Hư Trường gật đầu:

“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.”

Ông lập tức than nhẹ một tiếng:

“Thân thể con từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, thế nhưng thiên phú tu đạo lại cực cao, nếu như kiên trì bền bì nhất định có thể xếp tên vào ban Tiên, chỉ tiếc, chỉ tiếc…”

“Mệnh do trời định, sư phụ đừng nên tiếc hận.”

“Tự bản thân con biết mệnh vốn do trời định đương nhiên là quan trọng, nhưng mà Sương nhi à, con cũng phải nhớ kỹ, phúc họa vốn song hành, ‘Thất chi đông ngung, thu chi tang du’, những khổ sở qua đi rồi sẽ đến những ngày tháng hạnh phúc.”

“Đệ tử cẩn tuân lời dạy bảo của sư phụ.”

Đạo trưởng Hư Trường lại than thở thêm một hồi:

“Vi sư cả đời không con cái, cơ khổ hơn nửa đời người nên đã sớm coi con như con ruột của mình, cuộc đời này ta không cầu mong điều gì khác, chỉ mong con có thể an an ổn ổn, vi sư cũng có thể nhắm mắt.”

Ngữ điệu trong câu cuối kéo ra rất dài, nói xong, ánh mắt ông từ từ khép lại, gương mặt đầy nếp nhăn rất đỗi an tường.

Mạch Sương phát hiện hơi thở của ông không còn thì biết ông đã đi rồi, y đặt hai bàn tay xuống chấm đất, vái một cái thật sâu.

Ánh sáng trong phòng có chút mờ tối, một vị lão giả tóc bạc phơ mặc áo đạo sĩ ngồi xếp bằng đã cưỡi hạc về Tây; một nam tử áo trắng quỳ rạp dưới đất, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy.

Vào đêm, Lăng Vân Quan nằm ở lưng chừng núi hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả đỉnh núi Lăng Vân cũng dần dần bị màn đêm bao phủ.

Đêm nay không có trăng cũng không có sao, đứng trước cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn cũng chỉ thấy một sắc đen thẫm mênh mông vô bờ.

Bên ngoài có người gõ cửa rồi bước vào, nam tử áo trắng đứng trước cửa sổ quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt người kia.

“Muốn đến tìm đệ nói chút chuyện.”

Người đứng ở cửa lên tiếng.

Mạch Sương gật đầu, đi theo người kia ra cửa. Người đó là đại đệ tử đời thứ ba Lý Sâm của Đạo trưởng Hư Trường, tuổi đã quá ba mươi, hiện giờ Lăng Vân Quan có thể coi là do hắn cai quản.

Cạnh bàn đá trong viện có treo hai ngọn đèn ***g, ánh sáng mờ nhạt hắt ra cũng soi tỏ được chút cảnh vật xung quanh, hai người lần lượt ngồi xuống.

Lý Sâm nhấc ấm trà trên bàn lên rót cho y một chén:

“Cuộc sống của đệ ở phủ Thái tử sao rồi?”

“Rất tốt.”

“Đệ có thể lừa sư phụ, nhưng đừng mong lừa được ta.”

Lý Sâm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại đặt chén trà xuống rồi nhìn y:

“Sau khi đệ vào phủ Thái tử, ta đã từng phái người đến hỏi thăm.”

Vẻ mặt Mạch Sương vẫn bình tĩnh:

“Sống tốt hay không là do chính bản thân mình quyết định, người bên ngoài không hề liên quan.”

Lý Sâm cười khẽ một tiếng, nói:

“Việc này thì thật giống tính cách vô cầu vô ham của đệ.”

Mạch Sương nhếch môi không nói gì.

“Sư phụ đi rồi, một mình ta cai quản Lăng Vân Quan cũng có nhiều việc bận rộn không chăm nom được, đệ cần phải quay về chia sẻ bớt phần nào với ta.”

Trên mặt Mạch Sương có thêm vài phần chua xót:

“Chẳng lẽ đệ nói về là sẽ về được ư?”

“Hôn sự của đệ và Thái tử chẳng qua chỉ có cái danh, chẳng lẽ đệ…”

Mạch Sương ngây người ra một lát mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Sâm:

“Thái tử điện hạ cũng không phải kẻ đoạn tụ.”

“Ngài ấy không phải, đệ cũng không phải, hai người cần gì phải gượng ép sống cùng nhau cả một đời.”

Lý Sâm nói:

“Hơn nữa đợi ngài ấy đăng cơ làm Đế, đệ cũng chỉ có thể làm Hoàng hậu, việc này… Theo ta thấy, đệ vẫn nên ở lại Lăng Vân Quan đi, những chuyện khác để ta ra mặt xử lý giúp đệ.”

Mạch Sương im lặng không nói gì mà chỉ nhìn một đám hoa bên dưới ánh đèn ***g cách đó không xa, thần sắc trong mắt rất lạnh nhạt.



Trong kinh thành.

Trên triều đình.

Ba mươi vạn lượng quan ngân được vận chuyển đến Linh Châu để xây sửa hành cung bị sơn tặc cùng thổ phỉ cướp mất, sau này tra xét thì đám sơn tặc thổ phỉ ấy lại mang theo quan ngân không cánh mà bay. Hoàng đế giận tím mặt, bèn triệu tập quần thần bàn bạc kế sách đối phó.

Thượng thư lệnh Viên Cương bước ra khỏi hàng, tâu:

“Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này có điểm kì quái.”

“Ái khánh cho rằng kì quái ở chỗ nào?”

“Sơn tặc thổ phỉ phần lớn đóng ở trên núi, thường sẽ cố thủ đỉnh núi hòng cướp bóc tiền tài, khi quan binh tra xét trong vòng phạm vi một trăm dặm nơi quan ngân bị cướp lại không hề thấy có sơn tặc, ngay cả sơn trại cũng không có dấu vết, điều này nói rõ kẻ cướp quan ngân lần này chắc chắn không phải sơn tặc thổ phỉ bình thường.”

Thừa tướng Doãn Thăng khinh thường nói:

“Lời này của Viên đại nhân đúng là dư thừa, kẻ có thể cướp quan ngân thì đương nhiên không phải sơn tặc thổ phỉ tầm thường.”

“Doãn đại nhân, hạ quan còn chưa nói xong.”

Hoàng đế ngự trên long ỷ nhìn Viên Cương:

“Viên ái khanh tiếp tục nói.”

“Dạ, Hoàng thượng.”

Viên Cương tiếp tục:

“Ba mươi vạn lượng bạc trắng không phải con số ít, nếu như không dùng sức trâu bò thì khó có thể chuyển đi, thổ phỉ sau khi cướp bạc lại biến mất tăm tích, theo thần thì điểm này chính là chỗ đáng nghi.”

Doãn Thăng phản bác:

“Thổ phỉ sơn tặc cũng không phải lũ ngu ngốc, sau khi cướp bạc đương nhiên sẽ đem giấu ở nơi nào đó, chẳng lẽ Viên đại nhân lại không ngờ được đến cả điểm này ư?”

“Cái đó…”

Viên Cương líu lưỡi.

Mục Cẩm thật sự không đứng nhìn nổi nữa, bước ra khỏi hàng tâu:

“Phụ hoàng, việc quan ngân bị cướp có đủ chỗ đáng ngờ, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần đuổi theo tra xét việc này.”

Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi gật đầu:

“Được, vậy trẫm giao việc này cho con điều tra.”

“Nhi thần nhất định dốc hết sức lực.”

Viên Ngọc Chi vừa nghe nói Mục Cẩm sắp xuất kinh thì lập tức chạy từ nhà mình đến phủ Thái tử.

“Mục Cẩm ca ca, nghe phụ thân nói ca sắp đi xa nhà?”

Mục Cẩm đang xem công văn trong thư phòng, từ lúc Viên Ngọc Chi bước vào cũng không hề ngẩng đầu lên:

“Ừ.”

“Phải đi bao lâu ạ?”

“Chưa xác định.”

“Muội không hiểu. Chẳng qua chỉ là mất bạc thôi, cần gì huynh phải đích thân ra mặt, quan viên bên dưới cầm bổng lộc chẳng lẽ không thể giải quyết nổi chút việc nhỏ ấy?”

Mục Cẩm tiếp tục xem công văn, Viên Ngọc Chi lại lay lay cánh tay hắn:

“Mục Cẩm ca ca, ca có thể đừng đi được hay không? Muội không muốn phải chia cách với ca lâu như thế, hơn nữa còn hơn một tháng nữa đã đến Trung thu rồi, hôn sự của ca và muội sẽ được tiến hành, sao ca có thể đi xa ngay vào khoảng thời gian quan trọng thế này chứ?”

Mục Cẩm rút cánh tay mình ra khỏi tay nàng ta:

“Bản cung là Thái tử, giờ phải lấy việc công làm trọng.”

“Nhưng…”

Vẻ mặt Viên Ngọc Chi tràn đầy ấm ức:

“Chẳng lẽ việc lớn trong đời ca không hề quan trọng ư?”

Mục Cẩm liếc nàng ta một cái, đáp:

“Đây là hai chuyện khác nhau, không thể gộp chung làm một.”

Viên Ngọc Chi mím môi:

“Muội biết, Mục Cẩm ca ca một lòng vì việc nước là chuyện đương nhiên, nhưng muội cũng chỉ là muốn ca có thể tập trung một chút vào việc hôn nhân của chúng ta trước khi chúng ta thành thân thôi.”

“Việc này bản cung không thể làm nổi.”

Trong mắt Viên Ngọc Chi dâng đầy nước, nàng ta cắn môi nhẫn nhịn, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của Mục Cẩm là biết nếu nàng ta còn bướng bỉnh thì hai người nhất định sẽ lại cãi nhau. Viên Ngọc Chi suy nghĩ thật lâu, đành phải thỏa hiệp:

“Vậy muội chờ Mục Cẩm ca ca trở về.”

Mục Cẩm lại liếc nàng ta một cái, không nói gì nữa.

Hôm sau, Mục Cẩm dẫn theo một đoàn người rời khỏi kinh thành.

Mấy ngày sau, khi hắn vừa đặt chân vào trong một tửu lâu thì vừa lúc nghe thấy có người nhắc đến Lăng Vân Quan.

“Ông có nghe nói chưa? Đạo trưởng Hư Trường của Lăng Vân Quan đã cưỡi hạc về Tây mấy ngày trước.”

“Cũng đã sống đến một trăm ba mươi tuổi, đến lúc rồi.”

“Phải đó, người thường có thể sống đế tuổi này của ngài ấy trăm ngàn năm qua không có được mấy người. Hiện giờ người cai quản đạo quan chính là đệ tử thứ ba mươi sáu của ngài ấy, nghe nói cực kì trẻ tuổi, hình như mới vừa ba mươi tuổi.”

“Thường thôi, Đạo trưởng Hư Trường sau khi qua trăm tuổi thì chỉ thu nhận hai vị đệ tử, hiện giờ người lớn tuổi nhất còn sống đến giờ chỉ còn người đó. Luận về bối phận, mấy vị trên tám mươi tuổi trong đạo quan còn phải gọi người đó một tiếng sư thúc.”

Mục Cẩm ngồi ngay cái bàn phía sau bọn họ, cầm chén rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ. Trước kia hắn chưa bao giờ nghe thấy Mạch Sương nhắc đến núi Lăng Vân, nhưng hiện giờ nghe người khác nhắc tới lại có chút cảm giác khác thường, giống như vừa nghe có người nhắc đến người thân của mình liền tự nhiên cảm thấy có chút gần gũi vậy.

Đến Linh Châu rồi, quan viên địa phương lập tức trình bản đồ địa hình trong vùng lên, Mục Cẩm lúc này mới biết là núi Lăng Vân cách đây không xa, chỉ đi mất thời gian khoảng một hai ngày mà thôi.

Quan địa phương ở Linh Châu dẫn Thái tử điện hạ đến hành cung đang được tu sửa nhưng chỉ thấy được một nơi trống hoác. Ba mươi vạn quan ngân được triều đình cấp đã bị cướp, không có bạc nên việc tu sửa hành cung cũng bị chậm trễ.

Lại dẫn người đến địa điểm quan ngân bị cướp, Mục Cẩm phát hiện ra vùng đất này bằng phẳng hơn mình nghĩ nhiều, mặc dù có núi nhưng chỉ là loại đồi núi thấp, không hề cao.

Thứ sử Linh Châu Lưu Phó Sơn bên cạnh chỉ vào khoảnh đất bằng phẳng đằng trước, nói:

“Ngày đó quan binh vận chuyển quan ngân tạm nghỉ ở nơi này, nhưng lương khô cùng túi nước bị thêm thuốc nên quan binh đều ngất hết, sau khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi quan ngân đâu hết.”

Mục Cẩm nhíu mày:

“Vậy sao có thể quả quyết phán là do sơn tặc thổ phỉ làm?”

Lưu Phó Sơn chần chừ hồi lâu mới đáp:

“Nghe vài quan binh còn nhận thức được nói thì đúng là sơn tặc thổ phỉ.”

Mục Cẩm thoáng trầm tư: Có thể thêm thuốc vào lương khô và túi nước, lại không bị người phát hiện ra thì chỉ có thể là việc làm của kẻ bên trong. Nếu như là kẻ bên trong làm thật, vậy rất có khả năng đằng sau việc này còn ẩn chứa ngàn vạn dây mơ rễ má khác.

Mục Cẩm quay lại phủ Thứ sử liền lần lượt triệu kiến từng quan binh vận chuyển quan ngân lúc trước đến hỏi mấy câu, thấy không hỏi ra được điều gì bất ổn thì cho bọn họ đi về.

Ba mươi vạn lượng bạc trắng, chất vào trong tổng cộng ba mươi hòm, bốn hòm chất lên một chiếc xe ngựa cũng phải mất đến gần tám chiếc xe.

Theo như lời Lưu Phó Sơn nói thì trong vòng hai canh giờ sau khi quan ngân bị cướp, có rất nhiều quan binh đến lục soát ngọn núi một lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Thổ phỉ vận chuyển quan ngân không thể đi vào đường nhỏ được, bên cạnh đường lớn lại chỉ có một chiếc cầu nối thẳng đến thành Linh Châu, vả lại còn phải quay trở về nữa, vậy sau khi đám thổ phỉ cướp quan ngân xong thì rốt cuộc đã đi bên nào?

Chẳng lẽ đúng như lời Doãn Thăng nói, đám thổ phỉ cướp quan ngân xong đã lập tức giấu ở nơi nào đó, định ngày sau mới quay về lấy?

Ban đêm, Mục Cẩm ngồi trong phòng đọc sách, bên ngoài có tiếng người gõ cửa.

“Vào đi.”

Có người đẩy cửa bước vào, chắp tay nói:

“Tham kiến điện hạ.”

Mục Cẩm đặt sách xuống, nhìn người kia:

“Sao rồi?”

“Ty chức dẫn người vào trong ngục lặng lẽ quan sát nhưng vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.”

Sau khi quan ngân bị mất, quan binh hộ tống quan ngân vì tội thất trách mà tạm thời bị giam vào trong ngục, sáng sớm hôm nay Mục Cầm đã sắp xếp người âm thầm quan sát từng hành vi cử chỉ của họ để kịp thời báo lại.

“Ngươi cứ tiếp tục điều tra, nếu phát hiện chỗ không ổn thì lập tức báo ngay.”

“Ty chức tuân lệnh.”

Thị vệ xoay người, đang định xuất môn lại nghe Mục Cẩm nói:

“Từ từ.”

“Điện hạ có điều cần dặn dò?”

Mục Cẩm im lặng một hồi mới đáp:

“Kêu thêm một người đến núi Lăng Vân một chuyến tìm hiểu về tin tức của Thái tử phi.”

“Vâng.”

“Lui xuống đi.”

“Ty chức xin cáo lui.”

Thị vệ đi ra ngoài bèn thuận tay đóng cửa. Mục Cẩm nhấc chén trà nhỏ lên nhấp một hơi, có chút trầm tư: Đạo trưởng Lăng Vân đã đi được hơn nửa tháng, người kia sẽ về kinh thành hay là vẫn tiếp tục ở lại núi Lăng Vân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.