Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22 BĂNG CƠ NGỌC CỐT

Người bên dưới tựa như một khối hàn ngọc ngàn năm lạnh lẽo đến thấu xương. Thân thể Mục Cẩm dán lên thân thể y giống như băng gặp lửa, chặt chẽ dung hòa vào nhau.

Môi hắn đặt trên môi y liếm hút mãi nhưng không thấy thỏa mãn, động tác đổi thành cắn nhá như thể muốn chiếm hữu mỗi một tấc trên thân thể y, như muốn khiến thân thể y hòa vào thân thể của mình vậy.

Lúc hai người kết hợp, cảm giác dồn chặt thiếu chút nữa khiến hắn ngạt thở, cảm giác thỏa mãn chưa từng có cũng xuất hiện. Ánh nến lụi tắt khiến hắn không thể thấy rõ sắc mặt của người bên dưới, nhưng hắn vẫn nghe được nhịp thở dần trở nên dồn dập của người kia, ngoài ra còn có vài âm tiết thỉnh thoảng bật ra khỏi cổ họng.

Có lẽ, thứ không ngừng phát huy tác dụng không chỉ có thuốc mà còn là tâm của chính hắn, từ trong tiềm thức hắn đã muốn hoàn toàn chiếm hữu người này rồi.

Cơn mưa tầm tã kia đến nửa đêm mới chịu tạm ngừng, mây đen dày đặc tán đi, bầu trời đen như mực lấp lánh từng đốm sao, không trung thanh sạch thoáng mát.

Hôm sau trời quang mây tạnh, tia nắng ban mai ấm áp xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ.

Mục Cẩm mở to mắt, khi nhớ đến đêm qua thì động tác có hơi cứng ngắc nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy chỗ giường bên cạnh đã trống không.

Người kia đã dậy rồi ư?

Hai tay chống xuống giường nhổm người dậy, chiếc chăn gấm tuột từ ***g ngực của hắn xuống khiến thân trên không mặc đồ lộ ra không sót một chút gì, Mục Cẩm nhớ lại hình ảnh quấn quít cùng người kia hôm qua thì không khỏi đỏ mặt phấn khích.

Xiêm y bị ném lung tung dưới đất đã được gấp gọn chỉnh tề đặt ở cuối giường, Mục Cẩm chỉ cần vươn tay là có thể lấy được.

Mục Cẩm mặc y phục xong thì ra khỏi phòng, lúc đi trên hành lang gấp khúc lại gặp được Viên Ngọc Chi đi đến từ phía đối diện. Vẻ mặt nàng ta tràn đầy tâm sự nặng nề, hôm qua nàng ta ước lượng chuẩn giờ rồi đến nhưng không ngờ Mục Cẩm không ở trong thư phòng. Hỏi hạ nhân mới biết được hắn về phòng của chủ nhân, vội vàng chạy đến phòng lại đứng ngoài nghe thấy tiếng Mục Cẩm đang hung tợn tra hỏi Mạch Sương, nàng ta liền chột dạ mà chạy biến đi.

“Mục Cẩm ca ca, chẳng phải là ca không về phòng của chủ nhân à? Sao tối hôm qua…”

Mục Cẩm đáp:

“Bản cung về phòng ngủ của chính mình, chẳng lẽ lại không được?”

“Nhưng Mục Cẩm ca ca rõ ràng đã nói rằng không thích nam nhân, không thích ở cùng một phòng với họ Doãn kia mà.”

Mục Cẩm nghẹn lời. Hắn quả thực là không thích nam nhân, chính xác là không thích ngủ cùng nam nhân, nhưng tất cả đều là quá khứ, hắn của hiện tại dường như đã thay đổi.

Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm im lặng thì cố ý châm ngòi:

“Đúng rồi Mục Cẩm ca ca, hôm qua muội nhìn thấy họ Doãn kia bỏ thuốc gì đó vào trong nước trà của ca, ca không sao chứ?”

Nghe Viên Ngọc Chi nói xong, Mục Cẩm ngẩn ra, sau lại lập tức hiểu được, đêm qua Viên Ngọc Chi nói muốn ngủ lại ở phủ, chuyện bỏ thuốc này nếu là do nàng ta âm thầm tiến hành thì càng hợp tình hợp lý hơn.

Viên Ngọc Chi lay lay cánh tay Mục Cẩm:

“Mục Cẩm ca ca, y ngang ngược như vậy đó, ca không thể để y kiêu ngạo mãi như vậy được…”

“Đủ rồi!”

Mục Cẩm tức giận quát, rút cánh tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh lùng nói:

“Muội có thể tự cho mình là nhạy bén thông minh, nhưng đừng có coi những người khác đều là đồ ngốc!”

Viên Ngọc Chi thầm giật mình, ngây ngốc sững người:

“Mục Cẩm ca ca, muội…”

Mục Cẩm quay đi không nhìn nàng ta nữa:

“Người đâu, tiễn Viên tiểu thư về phủ Thượng thư!”

Viên Ngọc Chi cắn môi, hốc mắt đỏ dần:

“Mục Cẩm ca ca, ca đuổi muội à?”

Mục Cẩm không bận tâm đến nữa, nhấc chân rời đi. Thị vệ bên cạnh Mục Cẩm làm một động tác mời:

“Viên cô nương, mời.”

Đi được vài bước, Mục Cẩm dặn dò Trần bá:

“Lát nữa bản cung còn muốn tắm rửa, ông đi chuẩn bị đi.”

“Lão nô đi ngay.”

Mục Cẩm đang định đi vào phòng tắm thì thấy Mạch Sương vừa lúc đi từ trong phòng ra, hai người chạm mặt nhau.

Mục Cẩm nhìn y mà không hiểu sao lại thấy nhịp tim đập nhanh hơn, thậm chí còn có phần luống cuống giống như thiếu niên mới lần đầu biết yêu. Mạch Sương chắp tay, lên tiếng trước:

“Kiến quá điện hạ.”

Mục Cẩm nhác thấy dấu hồng nhạt trên cổ y, biết đây là dấu đêm qua hắn để lại thì hơi căng thẳng, tầm mắt vội vàng chuyển đi lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của y. Tối qua đúng là mình đòi hỏi hơi vô độ, Mục Cẩm lặng im một lát mới mở miệng:

“Ngươi… Sắc mặt không được tốt.”

Mạch Sương thản nhiên đáp:

“Không sao cả.”

Mục Cẩm mím môi không biết nên nói cái gì nữa, Mạch Sương lại chắp tay:

“Thần cáo lui trước.”

“Đợi lát đã.”

Mục Cẩm vươn tay bắt lấy tay y.

Mạch Sương dừng lại:

“Điện hạ có việc?”

Mục Cẩm nghiêng qua nhìn y:

“Bản cung đã tra ra ai là kẻ chuốc thuốc, hôm qua là bản cung trách lầm ngươi.”

Mạch Sương thản nhiên nói:

“Cảm ơn điện hạ đã trả lại trong sạch cho thần.”

“Nhưng cho dù không phải là ngươi bỏ thuốc, thê thiếp của bản cung chỉ có một mình người, chẳng lẽ…”

Câu nói tiếp theo lại không thốt lên nổi, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ lắm mình định biểu đạt điều gì.

Mạch Sương nói tiếp:

“Chuyện đã qua, điện hạ điều tra được sự thật trả lại trong sạch cho thần, vậy thần cũng sẽ coi như không có chuyện này.”

“Thật ư?”

Nghe Mạch Sương nói coi như không có chuyện này, trong lòng Mục Cẩm cảm thấy cực kì mất mát, tay buông lỏng cổ tay y ra, thấp giọng nói:

“Vậy cũng tốt.”

Nói đoạn liền cất bước đi về hướng phòng tắm, Mạch Sương đi về phía ngược lại.

Đông Linh mới nhìn lướt qua công tử nhà mình đã cảm thấy không ổn lắm.

“Công tử, sắc mặt của ngài không được tốt, thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái à?”

Mạch Sương đáp:

“Không có.”

Đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Linh vừa rót cho y một chén trà vừa nói:

“Mấy ngày hôm nay thời tiết có hơi lạnh, ngài cần phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.”

“Ừ.”

Mạch Sương đáp lời, cầm trà lên uống một ngụm.

Nha hoàn có ánh mắt cực sắc bén sơ sẩy liếc mắt thấy dấu hồng trên cổ Mạch Sương liền kinh hãi:

“Công tử, trên cổ ngài có rất nhiều nốt đỏ!”

Sắc mặt Mạch Sương cứng đờ, lúc sáng sớm y còn chưa soi gương nên cũng không biết trên cổ có dấu đỏ gì, tiểu nha hoàn ở một bên lại hô to gọi nhỏ:

“Xảy ra chuyện gì đây, có cần gọi thầy thuốc đến xem không ạ?”

“Không cần.”

“Công tử, hay là để thầy thuốc xem cho đi, nhỡ như mắc phải bệnh gì kì quái thì phải làm sao bây giờ?”

Nói xong những lời này, Đông Linh lại lập tức bịt miệng mình:

“Không đúng, không đúng, nô tỳ đúng là lắm miệng, công tử sao có thể mắc bệnh gì kì quái được!”

Mạch Sương nói:

“Mới sáng sớm đừng có hò hét như thế, ta không sao.”

“Còn nốt đỏ trên cổ thì sao?”

Mạch Sương không hề biến sắc đáp:

“Là bị muỗi cắn, qua một hai ngày nữa là ổn ngay.”

Đông Linh lập tức bừng tỉnh:

“Thì ra là vậy.”



Trong Ngự hoa viên, Hoàng hậu một thân áo phượng chói lọi cùng Thái tử mặc y phục kì lân đi dạo trên con đường nhỏ lát đá. Mục Cẩm hạ triều xong liền thuận đường đến đây thỉnh an, Hoàng hậu lại muốn đến Ngự hoa viên đi dạo ngắm hoa.

Trong Ngự hoa viên có đủ loại hoa cỏ quý báu, bốn mùa quanh năm đều có hoa nở. Hiện giờ đang là giữa thu, hoa hải đường cùng hoa cúc đang rở rộ rực rỡ.

Hoàng hậu vừa đi vừa hỏi:

“Nghe nói hôn sự của con và Ngọc Chi bị hoãn lại, chuyện này có thật không?”

Mục Cẩm đáp:

“Việc này là thật.”

“Lần trước là do bản cung sơ sót nên định sai ngày, nhưng lần này lại là vì sao?”

Mục Cẩm:

“Nhi thần bận rộn công vụ, không rảnh bận tâm tình nhi nữ.”

“Mấy năm nay thiên hạ cũng coi như thái bình, có loại công vụ nào quan trọng hơn việc lớn cả đời ư?”

Mục Cẩm trầm ngâm thật lâu, cũng hiểu được cứ kéo dài mãi như vậy cũng không phải là cách:

“Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện muốn bàn bạc với người.”

“Có chuyện gì? Con nói đi.”

Mục Cẩm chần chừ mãi mới nghiêm mặt nói:

“Nhi thần muốn giải trừ hôn ước với Ngọc Chi.”

Bước chân Hoàng hậu dừng lại, trên mặt ngài hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Con vừa nói cái gì?”

Mục Cẩm nhắc lại lần nữa:

“Nhi thần muốn giải trừ hôn ước với Ngọc Chi.”

“Chẳng lẽ con cảm thấy nó không tốt?”

“Không phải.”

Mục Cẩm nói:

“Qua nhiều năm như thế, con chỉ coi Ngọc Chi giống như muội muội ruột, thực sự không thể kết nên tình nghĩa phu thê với cô ấy.”

“Vậy thì có gì đâu, nhiều cặp biểu huynh muội chẳng phải cuối cùng cũng trở thành phu thê.”

“Không giống.”

“Có chỗ nào không giống?”

“Nhi thần chỉ coi Ngọc Chi là muội muội, nếu như cưỡng ép kết làm phu thê thì nhi thần chỉ có thể cho cô ấy danh phận, không thể thực sự trở thành phu thê với cô ấy.”

Hoàng hậu cũng hiểu được ý của Mục Cẩm, Ngọc Chi gả qua đó, nếu Mục Cẩm chỉ coi nó là muội muội ruột thì sẽ để nó lỡ cả đời. Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, hỏi:

“Con đã nghĩ rõ ràng?”

“Nhi thần đã nghĩ rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.