CHƯƠNG 23 GIẢI TRỪ HÔN ƯỚC
“Sao lúc trước con không nói rõ những lời này? Hiện giờ nha đầu Ngọc Chi tha thiết một lòng muốn gả cho con, vào đúng thời điểm quan trọng này mà con lại…”
Mục Cẩm áy náy đáp:
“Là lỗi của nhi thần, nhi thần sẽ gánh vác tất cả hậu quả.”
Hoàng hậu nhíu mày:
“Vậy con định làm thế nào?”
“Nhi thần sẽ đến phủ Thượng thư nói rõ nguyên do cho cữu cữu, sau đó giải trừ hôn ước.”
“Vậy nha đầu Ngọc Chi kia thì sao? Nó phải làm sao giờ?”
“Nhi thần cũng sẽ nói rõ với cô ấy.”
Hoàng hậu lờ mờ cảm thấy có chút bất an, với tính tình của Ngọc Chi chỉ e là sẽ không dễ dàng tiếp nhận như thế. Nhưng Mục Cẩm cũng đã nói chỉ coi Viên Ngọc Chi là muội muội, cho dù thành thân cũng sẽ không thể thực sự trở thành phu thê, đến lúc ấy còn tạo thành bi kịch.
Hoàng hậu mải miết suy nghĩ xong mới nói:
“Hoàng nhi, việc cưới thê nạp thiếp là chuyện của riêng con, bản cung cũng không bận tâm nhiều đến thế, hiện giờ con đã có thể đảm đương nhiều chuyện, vậy hãy tự mình làm chủ đi, nhưng tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì ầm ĩ đấy.”
“Nhi thần hiểu.”
Hoàng hậu xoay người tiếp tục đi về phía trước, Mục Cẩm theo sát đằng sau. Hoàng hậu đi đến trước bụi hoa liền vươn tay vuốt ve một đóa hải đường màu vàng nhạt mới chớm nở.
“Đúng rồi, dạo này con có thích người nào đúng không?”
Hoàng hậu thuận miệng hỏi.
Hoàng hậu đột nhiên hỏi đến việc này, trên mặt Mục Cẩm liền hiện vẻ kinh ngạc:
“Sao mẫu hậu lại hỏi việc này?”
“Thấy khí sắc con dạo này hồng hào nên cho rằng có chuyện tốt, bản cung cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nói đoạn lại nhìn Mục Cẩm:
“Sao nào, bản cung đoán chuẩn rồi đúng không?”
Mục Cẩm ngẩn người, không hiểu sao lại nghĩ đến Mạch Sương, ánh mắt đặt trên đám hoa bên cạnh, hắn đáp:
“Không phải, khí sắc nhi thần hồng hào có lẽ là bởi gần đây uống không ít thuốc thang bồi bổ.”
Phải như vậy mới nói dối được qua cửa.
Lúc quay về phủ lại nghe thấy tiếng đàn, Mục Cẩm dâng trào cảm xúc, bèn đi tìm nguồn gốc của âm thanh theo tiếng đàn phát ra.
Mạch Sương ngồi trong lương đình gảy đàn, trên người mặc bạch y thắng tuyết, đôi môi mỏng hơi mím lại, mặt mày như tranh tựa như tiên hạ phàm. Mục Cẩm đứng từ phía xa nhìn sang liền bị mê hoặc, suy nghĩ không còn là của mình mà nhìn nam tử đang gảy đàn không chớp mắt, một thoáng thất thần lại có cảm giác như mình đang ở giữa chốn tiên cảnh Bồng Lai.
Mấy khúc đàn qua đi, tiếng đàn ngừng lại, một nha hoàn đi vào trong lương đình nói với nam tử mặc bạch y mấy câu. Sau đó nam tử mặc bạch y đi đằng trước, nha hoàn ôm đàn đi theo sau rời khỏi lương đình.
Mục Cẩm ngây ra tại chỗ một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Sau khi qua Trung thu, tiết trời càng lúc càng mát mẻ hơn, một chiếc chăn gấm, một chiếc gối mềm, lại thêm một chiếc tháp gỗ chính là giường của Mạch Sương.
Khi Mục Cẩm trở về phòng thì Mạch Sương đang khom người sắp xếp giường.
“Đêm nay bản cung muốn ngủ trên tháp, ngươi lên giường ngủ đi.”
Mục Cẩm nói.
Mạch Sương bèn dừng tay:
“Tùy theo ý điện hạ.”
Thu dọn giường xong, Mạch Sương đứng thẳng người lại rồi xoay người rời đi, Mục Cẩm cũng đi về phía tháp. Mạch Sương nghiêng người đi tránh sang bên trái thì Mục Cẩm cũng vừa lúc tránh sang bên trái, hai người liếc nhìn nhau rồi lại cùng lúc bước sang bên phải.
Hai người cùng dừng lại, khoảng cách giữa cả hai cũng chỉ có một bước, Mục Cẩm hơi mím môi nhìn y, Mạch Sương lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Không khí dường như đã đông lại vào ngay thời khắc này, hai người đứng đối diện nhau không hề động đậy, chỉ có ngọn nến đang cháy đỏ trong phòng là liên tục lay động.
“Công tử, nô tì mang nước ấm đến đây.”
Đông Linh đúng lúc bước vào lên tiếng.
Mạch Sương bừng tỉnh trước tiên, bèn cất bước đi lướt qua bên cạnh hắn. Đông Linh sửng sốt đứng ngây ra ở cửa, thầm cảm thấy hình như vừa rồi bản thân mình đã làm sai chuyện gì đó.
Mạch Sương nhìn nàng:
“Ngớ ra đó làm gì?”
Đông Linh lấy lại tinh thần, bưng bồn nước ấm trên tay đặt lên cái giá ở ngay gần cửa rồi mới trình khăn tay lên. Chờ Mạch Sương lau mặt xong, Đông Linh bưng nước lui xuống, trong phòng lại chỉ còn hai người kia.
Mục Cẩm cởi áo muốn đi ngủ, Mạch Sương thì đi vào phòng trong.
Hôm sau, Mục Cẩm lên xe ngựa đến phủ Thượng thư một chuyến để giải quyết việc hủy bỏ hôn ước.
“Thái tử điện hạ đại giá ghé thăm, thần không tiếp đón được từ xa, mong điện hạ khoan thứ.”
Viên Cương chắp tay nói.
“Cữu cữu không cần đa lễ.”
Viên Cương làm một động tác mời:
“Mời điện hạ vào trong ngồi.”
Mục Cẩm vào chính sảnh ngồi xuống, hạ nhân nhanh chóng bưng trà lên.
Nhấc chén trà nhấp một ngụm, Mục Cẩm nói:
“Hôm nay ta đến quý phủ là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cữu cữu.”
“A, không biết là có chuyện gì?”
Mục Cẩm đặt chén trà xuống:
“Là về hôn ước của bản cung và Ngọc Chi.”
Viên Cương liền có dự cảm không tốt:
“Xin điện hạ cứ nói thẳng.”
“Thực không dám giấu diếm, cho đến mấy ngày gần đây bản cung mới phát hiện ra mình vẫn luôn coi Ngọc Chi như muội muội ruột, thật sự không hề có chút tình cảm nam nữ nào. Nếu như kết làm phu thê, bản cung và nàng không thể trở thành phu thê thực sự, nếu như vậy sẽ khiến nàng lỡ cả đời.”
“Chuyện đó…”
Viên Cương biến sắc.
“Là tiểu nữ tùy tính điêu ngoa, không xứng với Thái tử, trong lòng thần cũng hiểu được chuyện này.”
“Cữu cữu nghĩ nhiều rồi, bản cung không hề có ý đó. Việc này là lỗi của bản cung, nếu lúc trước sớm phát hiện ra thì cũng sẽ không tùy tiện định hôn ước.”
Mục Cẩm cực kì áy náy.
“Hiện tại từ hôn bản cung cũng biết là có lỗi với Ngọc Chi, cũng có lỗi với cữu cữu. Nhưng đau một lúc còn hơn đau cả đời, bản cung thật sự cũng không muốn hủy cả đời của Ngọc Chi.”
Viên Cương hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Thần hiểu những lời của điện hạ, có nhiều việc quả thực không thể miễn cưỡng được.”
Trên mặt Mục Cẩm xuất hiện vẻ áy náy, hắn hơi mím môi:
“Sau này chắc chắn sẽ có người tốt hơn cả bản cung yêu thương nàng.”
Sắc mặt Viên Cương giống như màu đất, cố gắng cười nói:
“Thần cũng ngóng trông đến một ngày như vậy.”
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, ngoài mặt Viên Cương cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng thì không vui nổi, Mục Cẩm im lặng hồi lâu mới nói:
“Bản cung sẽ tự mình nói rõ chuyện giải trừ hôn ước với Ngọc Chi.”
“Không cần phiền đến điện hạ, việc này để thần làm là được.”
“Đa tạ cữu cữu.”
Mục Cẩm ra khỏi phủ Thượng thư, trong lòng tuy đã bỏ bớt được một tảng đá nhưng lại áy náy không thôi, tâm tình không được tốt đẹp lắm.
Trong phủ, Mạch Sương khom người, tay cầm kéo đang sửa sang mấy khóm hoa trong viện. Mục Cẩm đứng trên hành lang gấp khúc nhìn thấy y như vậy liền không dời nổi bước chân nữa, tựa như bị mê hoặc mất.
Mạc Sương vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy hắn. Thấy mình bị phát hiện, Mục Cẩm chần chừ một lúc mới nhấc chân tiến đến, nhìn lướt qua đám cành lá vừa mới bị cắt xuống:
“Sao lại tự mình làm? Chẳng phải còn có hạ nhân ư?”
“Dù sao cũng nhàn rỗi, tìm chút chuyện làm cũng tốt.”
“Nếu như nhàn rỗi, vậy luyện kiếm với bản cung được không?”
Mỗi lần Mục Cẩm thua đều sẽ bày trò đùa giỡn vô lại, còn thêm thức ăn mặn vào trong đồ ăn cố ý trêu chọc y, không biết lần này hắn sẽ làm như thế nào đây. Mạch Sương cũng không từ chối mà sai Đông Linh đi lấy kiếm đến.
Mục Cẩm cầm kiếm nói:
“Kiếm thuật của bản cung kém ngươi khá xa, ngươi nhớ xuống tay lưu tình.”
Mạch Sương:
“Tư chất của điện hạ cao hơn thần, chẳng qua ngày thường bỏ bê luyện tập thôi.”
“Vậy đúng lúc có thể mượn cơ hội này luyện tập.”
Nói đoạn bèn lao lên đón kiếm.
Hoa quế nở khắp sân khiến không khí tràn ngập mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp của ngày thu trải kín khoảng sân trống, hai bóng người một trắng một lam so kiếm trong viện, tay áo tung bay tựa tranh vẽ.
Mạch Sương chỉ dùng sáu phần công lực ứng phó với hắn, hai người luận bàn hết một nén hương mà vẫn bất phân thắng bại. Thể lực Mục Cẩm không chống đỡ nổi, dù Mạch Sương chưa dốc hết toàn lực thì hắn cũng dần dần rơi xuống thế yếu. Khi kiếm của Mạch Sương đâm đến là lúc hắn nghiêng người tránh đi, trong lúc cấp bách liền vung tay cho y một chưởng.
Bả vai Mạch Sương trúng một chưởng, thân mình bị đánh bay ra ngoài. Mục Cẩm trong lúc cấp bách dùng toàn lực, thấy vậy thì kinh sợ vội tiến lên vài bước lớn, tay vươn đến kéo Mạch Sương ôm vào trong ngực.
Thân mình hai người tựa sát vào nhau, khi y nâng mắt lên liền thấy gương mặt Mục Cẩm gần trong gang tấc, hơi thở cũng nghe được rõ ràng, bàn tay đặt bên hông y siết chặt thêm một chút, thân mình càng dán sát vào nhau hơn.
Mục Cẩm nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc không hề chớp mắt, hơi thở bất tri bất giác ngừng lại trong một thoáng. Lần ôm trước là vì hắn bị thuốc tác động, mà lần này không có gì cả, hắn vẫn cảm thấy nóng mặt hồi hộp như trước. Môi giật nhẹ mấy cái, mặt kề sát từng chút từng chút một, chóp mũi chạm chóp mũi, cuối cùng cũng chạm được vào cánh môi mềm mại.
Kiếm trên tay bị buông lỏng dần rồi rơi xuống đất, tay còn lại của Mục Cẩm đặt lên phía sau lưng Mạch Sương.
Bốn cánh môi dán vào nhau, Mục Cẩm mở miệng ngậm lấy cánh môi y, đầu lưỡi đảo qua bờ môi y. Đôi môi Mạch Sương hơi hé mở, Mục Cẩm bèn thừa dịp xâm nhập, khiến nụ hôn nhẹ từ từ sâu thêm.