Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24 CÙNG NGỦ · ẤM GIƯỜNG

Đông Linh ôm vỏ kiếm đứng đằng sau cách đó không xa trợn mắt há hốc miệng, tròng mắt thiếu chút nữa là lọt ra ngoài.

Đây đây đây… Rốt cuộc là có chuyện gì đây, Thái tử điện hạ sao lại, sao đột nhiên lại… Lại…

Hôn đến suýt chút nữa là thở không nổi, Mục Cẩm bắt buộc phải buông ra, hơi thở cũng trở nên dồn dập phả hết lên mặt Mạch Sương. Đôi môi y được thấm ướt càng hồng hào hơn trước.

“Ngươi đang làm gì đấy!”

Viên Ngọc Chi tức giận đến khó thở nhào về phía này, ánh mắt gần như có thể giết người.

Mục Cẩm buông Mạch Sương ra, Viên Ngọc Chi đã chạy đến trước mặt:

“Không biết phải trái, ngươi lại còn dám câu dẫn Mục Cẩm ca ca!”

Nói đoạn liền giơ tay lên muốn tát Mạch Sương.

Bàn tay đang giơ cao của nàng ta bị Mục Cẩm nắm chặt:

“Muội nổi điên cái gì hả?!”

Viên Ngọc Chi tức đến mức ánh mắt đỏ vằn lên:

“Mục Cẩm ca ca, ca buông ra, y dám câu dẫn ca, để muội thay ca dạy cho y một trận!”

Mục Cẩm nắm chặt cổ tay nàng ta đẩy ra:

“Muội một vừa hai phải thôi cho ta!”

Viên Ngọc Chi bị Mục Cẩm quát liền thu tay về, vẻ mặt tràn đầy ấm ức.

Đông Linh sợ Viên Ngọc Chi thật sự sẽ làm ra chuyện gì nên vội vã tiến đến, nhỏ giọng thì thầm với Mạch Sương:

“Công đi, đi trước đã.”

Mạch Sương gật đầu, liếc mắt nhìn Mục Cẩm rồi xoay người rời đi.

Mục Cẩm hít sâu một hơi, nhìn Viên Ngọc Chi:

“Muội ra đây với bản cung.”

Vào trong thư phòng, Viên Ngọc Chi căm giận nói:

“Họ Doãn kia lại dám ôm ca, sao ca còn ngăn cản muội dạy dỗ y!”

Mục Cẩm chắp tay sau lưng, nói:

“Muội nhìn lầm rồi, là bản cung ôm y.”

Viên Ngọc Chi cũng nhìn thấy được là Mục Cẩm ôm y, chẳng qua nàng ta không muốn thừa nhận mà thôi, không ngờ Mục Cẩm lại chính miệng xác nhận. Viên Ngọc Chi cắn môi:

“Vì sao?!”

“Không vì sao cả.”

“Vì sao lại là y?”

“Y là Thái tử phi của bản cung, bản cung ôm y thì có sao?”

“Nhưng, nhưng chính ca đã nói là không thích nam nhân!”

Ánh mắt Mục Cẩm hiện lên vẻ phức tạp, hắn đúng là đã từng nói rằng hắn không thích nam nhân.

“Đó là trước kia.”

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Viên Ngọc Chi lã chã tuôn rơi, nàng ta không dám tin mà nói:

“Như vậy là ca thừa nhận ca thích y?”

“Không phải.”

Mục Cẩm đầu tiên là hoàn toàn phủ nhận, nhưng lại lập tức hạ giọng xuống:

“Bản cung cũng không biết.”

Viên Ngọc Chi vòng đến trước mặt hắn, lay lay cánh tay hắn:

“Mục Cẩm ca ca, ca tỉnh táo lại chút đi, y chính là nhi tử của lão cáo già Doãn Thăng kia, lúc trước Doãn Thăng từng âm thầm hãm hại ca như thế nào, chẳng lẽ ca đã quên?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Sao có thể là hai chuyện khác nhau? Y là gian tế Doãn Thăng sắp xếp bên cạnh ca, chỉ cần ca lơi lỏng đề phòng thì y sẽ biến thành rắn độc cắn ca một cái, sao ca có thể hồ đồ như thế!”

“Đây là chuyện của ta, không cần muội quan tâm.”

Viên Ngọc Chi hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, chóp mũi cũng ửng hồng:

“Mục Cẩm ca ca, ca không phải là bắt đầu chán ghét muội rồi chứ?”

Mục Cẩm im lặng không nói gì.

Nước mắt làm nhòa lớp trang điểm trên mặt nàng ta nhưng Viên Ngọc Chi cũng không rảnh để ý, nàng ta ngây ngốc nhìn Mục Cẩm không nói nổi một lời, giọng nói khàn khàn khó khăn lắm mới mở miệng nổi:

“Cha muội nói ca muốn giải trừ hôn ước với muội, đây là sự thật ư?”

“Đúng.”

“Là bởi vì họ Doãn kia?”

“Không phải.”

Mục Cẩm nhìn nàng ta, đáp:

“Bản cung vẫn luôn chỉ coi muội là muội muội ruột, vì thế không thể thành thân cùng muội được.”

Viên Ngọc Chi tựa như bị đả kích, cực kì kích động:

“Không, không phải! Muội gọi huynh là Mục Cẩm ca ca nhưng trong lòng muội vẫn luôn thích huynh! Muội không coi huynh là ca ca ruột, nếu như huynh không thích thì về sau muội sẽ gọi huynh là Mục Cẩm, không gọi là ca ca nữa.”

Mục Cẩm nắm chặt bả vai nàng ta:

“Ngọc Chi, muội hãy nghe ta nói!”

Viên Ngọc Chi che kín hai tai, ra sức lắc đầu:

“Không, muội không muốn nghe! Muội nói rồi, nhất định phải gả cho Mục Cẩm ca ca, ngoại trừ Mục Cẩm ca ca thì muội không gả cho bất cứ ai cả!”

“Muội bình tĩnh trước đã.”

Mục Cẩm thấy hơi đau đầu, hắn đã qua được một cửa chỗ Hoàng hậu và Thượng thư lệnh, nhưng cửa Viên Ngọc Chi này mới là khó khăn nhất.

“Ngọc Chi, muội phải nghĩ cho rõ ràng, ta chỉ coi muội như muội muội ruột, dù cho muội có gả vào đây thì ta cũng không thể trở thành phu thê thực sự với muội!”

Viên Ngọc Chi chui thẳng vào trong ngực Mục Cẩm, ôm chặt lấy hắn:

“Không, muội không quan tâm, muội chỉ muốn ở cùng huynh.”

Mục Cẩm gỡ tay nàng ta, đứng cách ra một khoảng:

“Muội bình tĩnh lại trước đã, cũng suy nghĩ lại cho cẩn thận đi, ta không muốn hại muội.”

Nói đoạn hắn xoay người đi ra ngoài, để lại một mình Viên Ngọc Chi trong thư phòng khóc không thành tiếng.



“Công tử, ngài nói xem nữ tử họ Viên kia có phải bị điên rồi không? Con mắt nào của nàng ta thấy ngài quyến rũ Thái tử chứ? Rõ ràng là Thái tử điện hạ… Ừm, chủ động.”

Đông Linh vừa mới về đến phòng đã lập tức bênh vực cho công tử nhà mình.

Mạch Sương cầm sách lên xem.

“Ta muốn đọc sách, ngươi yên lặng một chút.”

Đông Linh rụt rè liếc nhìn công tử nhà mình một cái, ngoan ngoãn nói:

“Vâng.”

Mạch Sương lật từng trang một của quyển sách trên tay, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, mệt cho y vẫn còn có thể yên lặng đọc sách.

Đông Linh đứng một bên không có việc gì làm lại nhớ đến một màn Mục Cẩm hôn Mạch Sương vừa rồi, thật sự không thể ngờ nổi vị Thái tử luôn lạnh lùng kia lại có hành động như thế.

Trong lòng dâng lên ham muốn nhiều chuyện mãnh liệt, nhưng nàng vẫn khom lưng xuống, nhỏ giọng nói:

“Công tử, hình như Thái tử điện hạ đối xử với ngài đã có chút khác biệt.”

Mạch Sương tiếp tục đọc sách, nha hoàn tinh quái bên cạnh lại toét miệng cười:

“Theo nô tì thấy thì hẳn là ngài ấy bắt đầu thích ngài.”

Mạch Sương cầm quyển sách trên tay gõ nhẹ một cái lên đầu nàng:

“Đừng có nói lung tung.”

“Không phải nói lung tung mà, nếu như Thái tử điện hạ không thích thì sao lại… làm thế với ngài chứ, vừa rồi nô tì đã nhìn thấy rất rõ ràng.”

Mạch Sương ném một ánh mắt không rõ ý nghĩa về phía nha hoàn đang ghé sát lại bên cạnh:

“Ồ? Ngươi thấy rõ ràng?”

Đông Linh cứng đờ, cười khan một tiếng:

“Không phải, nô tì… nô tì chỉ là bất cẩn nhìn thấy, chỉ thấy thoáng qua thôi.”

Mạch Sương cũng không so đo với nàng ta, chỉ nói:

“Nhanh đi pha một chén trà đến đây.”

Phản ứng đầu tiên của Đông Linh là công tử vừa tiếp nhận nụ hôn vừa rồi nên giờ rất khát nước:

“Nô tì đi ngay.”

Đêm xuống, Mạch Sương rửa mặt xong liền cởi áo lên giường. Mấy ngày nay Mục Cẩm vẫn luôn ngủ trên tháp ở phòng ngoài, y thì ngủ ở trên giường.

Mới nằm xuống giường không bao lâu, y vừa nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì màn giường bị đẩy ra, Mạch Sương mở to mắt, nhìn thẳng nam tử chỉ mặc nội y đứng ở bên giường.

Mục Cẩm nắm tay lại đặt trước miệng, ho nhẹ mấy tiếng:

“Phòng ngoài hơi lạnh.”

Mạch Sương ngầm hiểu ý bèn ngồi dậy.

“Thế thì điện hạ nằm giường đi.”

Đang chuẩn bị xuống giường, Mục Cẩm lại vươn tay ngăn y.

“Ngươi ở lại làm ấm giường cho bản cung.”

Mạch Sương:

“…”

Mạch Sương nằm dịch vào bên trong nhường ra một chỗ, Mục Cẩm liền nằm xuống, hai người dùng chung một chiếc gối dài, cùng đắp một chiếc chăn gấm, đây là lần thứ hai bọn họ ngủ cùng giường.

Trong ổ chăn có hơi lạnh, Mục Cẩm giờ mới nhớ ra thể chất của Mạch Sương là thiên hàn, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn người thường. Nếu như thật sự muốn y làm ấm giường, khéo ủ cả đêm cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt.

Lúc ngủ giữa hai người còn có chút khoảng cách, đến lúc tỉnh dậy thì vị trí của Mạch Sương không hề thay đổi, Mục Cẩm lại đã dịch vào bên trong không ít, thân mình hai người kề sát nhau.

Vì sợ đánh thức hắn nên Mạch Sương lại nhắm mắt lại, mãi cho đến khi Mục Cẩm tỉnh thì y mới rời giường mặc y phục.

Tâm tình Mục Cẩm rất tốt. Lúc thượng triều, viên quan cẩn thận một chút đều có thể nhận ra gương mặt Thái tử điện hạ luôn mang theo một nụ cười nhạt, nhất định là đã gặp được chuyện gì vui vẻ.

Hạ triều, Mục Cẩm bắt kịp bước chân của Thượng thư lệnh Viên Cương rồi hỏi về chuyện của Viên Ngọc Chi.

“Cữu cữu, Ngọc Chi hiện giờ đã đỡ hơn chưa?”

“Nó ấy à, ai…”

Trên mặt Viên Cương hiện lên vẻ sầu khổ:

“Nó từ nhỏ đã bị chiều hư, chỉ không vừa lòng thỏa ý một cái là bắt đầu nổi tính nổi nết, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa là ổn thôi.”

Mục Cẩm nghe xong, trong lòng không biết là cảm giác gì.

“Là bản cung có lỗi với muội ấy trước, bản cung nợ muội ấy rất nhiều, nếu như ngày sau muội ấy cần bản cung giúp đỡ chuyện gì, bản cung chắc chắn sẽ dốc sức giúp đỡ.”

“Thần thay tiểu nữ tạ ơn điện hạ.”

Viên Cương rầu rĩ không vui, rõ ràng là trong lòng vẫn còn chút khúc mắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.