CHƯƠNG 26 KHÔNG THỂ NHƯ Ý
Viên phu nhân dẫn Mục Cẩm đi gặp Viên Ngọc Chi, vào khuê phòng của Viên Ngọc Chi thì thấy nha hoàn đang bưng một bát cháo muốn đút cho nàng ta ăn một chút. Viên Ngọc Chi sống chết không chịu ăn, miệng còn nỉ non:
“Mục Cẩm ca ca không cần ta, ta còn sống làm gì.”
Viên phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi như vậy, nước mắt lại tuôn rơi. Viên Ngọc Chi ngước mắt lên liền thấy Mục Cẩm đứng ở cửa, gương mặt lập tức sáng bừng:
“Mục Cẩm ca ca!”
Mục Cẩm chần chừ một lúc mới nhấc chân bước qua, Viên Ngọc Chi đang mệt mỏi lại nhào đến. Mục Cẩm đè nàng ta lại, nhẹ giọng nói:
“Muội ngồi đi.”
Viên Ngọc Chi ôm thắt lưng Mục Cẩm, đầu vùi vào trong ngực hắn:
“Mục Cẩm ca ca… Không được, gọi huynh là ca ca thì huynh sẽ coi muội như muội muội, muội nên gọi ca là Mục Cẩm hoặc là Thái tử điện hạ.”
Mục Cẩm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, trong lòng không biết là cảm giác gì, dù sao nàng ta trở thành như thế này đều là bởi vì hắn.
Viên Ngọc Chi tựa vào ngực Mục Cẩm, nức nở nói:
“Mục Cẩm ca ca, huynh đừng không cần muội mà, cả đời này muội chỉ theo huynh thôi, nếu huynh không cần muội thì muội sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mục Cẩm thật sự không còn cách nào khác, đành giơ tay lên vuốt ve đỉnh đầu của nàng ta:
“Không đâu.”
Viên phu nhân đón bát cháo trên tay nha hoàn, nhân lúc Mục Cẩm ở đây bèn dỗ dành Viên Ngọc Chi:
“Ngọc Chi, con mấy ngày nay chưa ăn gì cả, Thái tử điện hạ ở ngay đây rồi, con ăn chút cháo đi, bằng không gầy quá cũng chẳng còn xinh đẹp đâu.”
Viên Ngọc Chi túm chặt lấy áo Mục Cẩm không buông:
“Con muốn Mục Cẩm ca ca đút con ăn.”
Viên phu nhân khó xử liếc nhìn Mục Cẩm, Mục Cẩm đón lấy bát cháo:
“Để bản cung làm cho.”
Mục Cẩm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cầm thìa lên đút cho nàng ta ăn từng thìa từng thìa một cho đến khi hết một bát cháo. Viên phu nhân thật vất vả mới thấy được nữ nhi chịu ăn gì đó, vì thế lại kêu hạ nhân đi hầm một bát canh bổ đến, cũng để Mục Cẩm đút uống từng thìa từng thìa một.
Có Mục Cẩm ở đây, Viên Ngọc Chi cực kì ngoan ngoãn, không ồn ào cũng không quậy phá.
Lúc Mục Cẩm quay về phủ Thái tử thì đã là nửa đêm, ngày hôm nay quả thực là mệt mỏi hơn thường ngày rất nhiều, tâm cũng cảm thấy hết sức.
Khi về đến phòng thì Mạch Sương đã chuẩn bị đi ngủ, Mục Cẩm cởi áo lên giường, nằm ở bên ngoài. Tuy rằng mệt mỏi nhưng hắn lại không ngủ được, bởi vì trong lòng có chuyện phiền muộn.
Nến bị thổi tắt, trong phòng chìm vào một mảnh tối đen, hai người trên giường đều không ngủ được.
“Ngươi có từng gặp phải chuyện ngươi không muốn làm, nhưng lại không thể không làm chưa?”
Mục Cẩm đột nhiên mở miệng nói chuyện, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, một lúc lâu sau mới nghe thấy Mạch Sương trả lời:
“Từng có.”
“Là chuyện gì?”
“Vào tám tháng trước, giống như điện hạ.”
Tám tháng trước đúng là ngày hai người bọn họ thành thân.
Mục Cẩm hơi kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ngươi cũng bị ép thành thân?”
Bên môi Mạch Sương hiện lên một nét cười khổ:
“Cũng chẳng phải bị ép, nhưng ‘Phụ vi tử cương, quân vi thần cương’*, đây chẳng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?”
“Cho nên, trong lòng ngươi nhất định từng hận bản cung.”
“Chưa từng.”
“Cho dù trước kia bản cung đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng không hận?”
“Hận một người tất sẽ căm giận, căm giận sẽ tổn thương thân mình, kết quả vẫn là bản thân mình chịu thiệt.”
Mục Cẩm cảm khái:
“Nếu con người trên đời này ai cũng giống như ngươi thì có thể bớt được rất nhiều chuyện.”
Trong phòng lại không còn tiếng nói, một lát sau Mục Cẩm dịch người vào bên trong, tay đặt lên vai Mạch Sương kéo y nằm nghiêng rồi vùi đầu chui vào trong ngực y hệt như một đứa trẻ.
“Điện hạ?”
Mục Cẩm ôm chặt lấy y, đầu dựa sát vào ***g ngực của y thêm một chút:
“Đừng cử động, mệt cả một ngày rồi, cho bản cung nghỉ ngơi một chút.”
Mạch Sương nằm nghiêng không hề động đậy, không hỏi vì sao hắn lại mệt cũng không lên tiếng nữa, để mặc hắn nằm trong lòng mình, tay từ từ đặt lên người hắn.
Hôm sau, Đông Linh nghe lén được đám hạ nhân trong phủ bàn luận chuyện của Viên Ngọc Chi, bèn chạy đến kể với Mạch Sương.
“Công tử, nghe nói Thái tử hủy hôn sự với tiểu thư Viên gia, tiểu thư Viên gia đòi chết không muốn sống, không ăn không uống, còn treo cổ nữa.”
Mạch Sương thản nhiên hỏi lại:
“Nghe được từ đâu?”
“Ngày hôm qua có người theo điện hạ đến phủ Thượng thư nên mới thám thính được về. Sáng sớm nô tì đi giặt quần áo, nghe được hạ nhân trong phủ đang bàn tán nên mới biết.”
Mạch Sương im lặng không nói gì, Đông Linh lại nghiêng đầu có chút hoài nghi:
“Công tử, ngài nói xem vì sao Thái tử điện hạ lại muốn từ hôn? Chẳng lẽ là vì thấy được lòng dạ thâm độc của Viên Ngọc Chi này? Hay là vì… Ngài?”
Tiểu nha đầu lẩm bẩm:
“Thực ra nô tì cho rằng rất có khả năng là vì ngài. Thái tử điện hạ phát hiện ra người mình thích chính là ngài, vì thế không thể đón nhận thêm bất kì ai khác ngoài ngài ra!”
Mạch Sương không quá thích bàn luận mấy thứ thị phi này nên nói:
“Không có bằng chứng, đừng đoán mò lung tung.”
“Không phải là không có bằng chứng, theo như nô tì quan sát mấy ngày nay thì phát hiện ra Thái tử càng ngày càng để tâm đến ngài mà.”
Nha đầu lắm miệng này vừa nói xong, Mạch Sương lại nói:
“Đi mang kiếm của ta đến.”
“Công tử, ngài muốn luyện kiếm?”
“Ừ.”
Đông Linh ước lượng canh giờ một chút, nói:
“Thái tử điện hạ còn chưa hạ triều, chi bằng ngài luyện muộn hơn chút đi, chờ ngài ấy về rồi cùng luyện cũng tốt.”
Mạch Sương nghiêng đầu nhìn nha hoàn, đuôi mày nhướn lên:
“Hửm?”
Đông Linh vừa bị nhìn như vậy thì lập tức ngoan ngoãn nói:
“Nô tì đi lấy kiếm.”
…
Viên Ngọc Chi vẫn không chịu ăn uống như trước, nhất định phải có mặt Mục Cẩm thì nàng ta mới chịu ngoan ngoãn ăn chút gì đó. Mấy ngày gần đây Mục Cẩmgần như ngày nào cũng phải đến phủ Thượng thư nghỉ lại một canh giờ, chỉ cần hắn không đến một ngày thì Viên Ngọc Chi không chịu ăn gì cả.
Mỗi ngày Mục Cẩm đều bận rộn công vụ đến đau cả đầu, giờ còn như vậy nữa nên thật sự có chút không chịu nổi.
Hoàng hậu cũng biết chuyện của Viên Ngọc Chi, cảm thấy thương xót cho nàng ta nên triệu Thái tử Mục Cẩm đến, tận tình khuyên nhủ một hồi:
“Hoàng nhi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Con chạy hai bên đã đủ mệt, Ngọc Chi cứ phá hỏng thân mình như thế cũng thật khiến người ta đau lòng, bằng không… Bằng không con cứ thuận theo ý nó đi.”
Mục Cẩm nhăn mày, vô cùng khó xử:
“Mẫu hậu, nhi thần…”
“Bản cung biết rằng con vẫn luôn coi nó như muội muội, nhưng chuyện diễn biến đến tình hình này con cũng thấy rồi đấy. Nha đầu kia một lòng chỉ muốn con, cứ lấy nó về thì đã làm sao? Chẳng lẽ con thật muốn nhìn nó mỗi ngày một tiều tụy đi như thế?”
“Nhưng dù nhi thần có cưới cô ấy, cô ấy chưa chắc đã sống tốt hơn.”
“Có con ở bên cạnh thì ít nhất nó còn có thể ăn uống, còn có thể sống sót được.”
Hoàng hậu hít một hơi.
“Hoàng nhi, con với Ngọc Chi coi như là lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho dù con không có tình yêu nam nữ với nó, nhưng vẫn còn tình huynh muội đúng không?”
Sắc mặt Mục Cẩm lộ vẻ thống khổ:
“Nhi thần không muốn khiến cô ấy lỡ làng cả đời.”
Hoàng hậu nói:
“Hoàng nhi, con nghe mẫu hậu nói một câu, mọi việc không phải cứ khăng khăng một đường được, hiện giờ con coi nó là muội muội, chẳng lẽ sau này sẽ không thay đổi? Mẫu hậu biết con nghĩ như thế nào, nhưng tình hình hiện giờ đã như thế, liệu còn biện pháp nào tốt hơn giải quyết được không?”
Ánh mắt Mục Cẩm hiện lên vẻ bối rối, hắn quả thực không còn cách nào khác ngoài việc cưới Viên Ngọc Chi.
Tự bản thân mình cũng không hiểu vì sao lại cực kì phản cảm với việc thành thân với Viên Ngọc Chi như thế. Lúc trước Hoàng hậu nói muốn định thân, hắn cũng cảm thấy chẳng sao cả, dù sao sau này có cưới cũng phải cưới các tiểu thư từ phủ đại thần, cho đến mấy ngày gần đây, cứ nghĩ rằng phải cưới Viên Ngọc Chi thì đáy lòng hắn lại cực kì kháng cự.
Hắn vẫn luôn cho rằng qua được cửa của Hoàng hậu và Viên Cương thì có thể huy bỏ hôn ước, lại không ngờ thua ở cửa cuối cùng chỗ Viên Ngọc Chi. Chuyện đến nước này, hôn ước của hắn và Viên Ngọc Chi đương nhiên không chỉ đơn giản là hôn ước, nó còn có quan hệ đến sống chết của Viên Ngọc Chi.
Không đến mấy ngày sau liền truyền ra tin tức Thái tử điện hạ chuẩn bị cưới tiểu thư Viên Ngọc Chi ở phủ Thượng thư, nghe nói sính lễ đã được đưa đến, ngày cưới định là mười sáu tháng sau.
Viên Ngọc Chi nghe được tin Mục Cẩm muốn cưới mình thì cuối cùng cũng có sức sống trở lại, nàng ta ôm chặt Mục Cẩm:
“Muội biết mà, Mục Cẩm ca ca không phải là không cần muội.”
Mục Cẩm mặc nàng ta ôm, nói:
“Mấy ngày này muội mỗi ngày đều phải ăn uống đúng giờ, ta còn công vụ quấn thân nên không thể đến đây mỗi ngày.”
“Vâng vâng, muội nhất định sẽ ăn cơm thật ngoan, không khiến Mục Cẩm ca ca bận lòng.”
Đáy lòng Mục Cẩm mờ mịt, giờ hắn cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Phu thê Viên thị vô cùng cảm kích, đang định quỳ xuống tạ ơn thì Mục Cẩm đã vội vàng nâng hai người họ dậy.
Viên Cương lão lệ tuôn trào:
“Tiểu nữ bướng bỉnh, cũng may có điện hạ khoan hồng độ lượng, cựu thần thật sự không biết phải tạ ơn như thế nào.”
“Việc này là do bản cung gây nên, là bản cung có lỗi với Ngọc Chi, hiện giờ thật sự không dám nhận lời cảm ơn.”
Viên phu nhân gạt lệ:
“Hi vọng nha đầu Ngọc Chi đừng có bướng bỉnh nữa, bằng không nó khó chịu thì kẻ làm cha mẹ như chúng ta cũng lo buồn.”
Viên Cương vỗ vỗ lưng phu nhân trấn an.
Mục Cẩm nói:
“Ngọc Chi đã hứa với bản cung sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cữu mẫu yên tâm đi.”
Viên Ngọc Chi cuối cùng cũng cứu vãn được hôn sự với Mục Cẩm, nhưng quậy phá một hồi như vậy khó tránh khỏi bị người bàn tán.
Hai nha hoàn quét dọn phòng trong phủ, nói chuyện một hồi bèn nói đến đại tiểu thư trong phủ nhà mình.
“Cậu nói xem, chắc tiểu thư không biết vì sao Thái tử lại phải đồng ý cưới ngài ấy đâu nhỉ.”
“Ngài ấy cũng không phải đồ ngốc, làm sao lại không biết được, mình thấy là ngài ấy cố ý giả vờ như không biết ấy.”
“Mà đúng là khiến người ta kinh sợ thật, cũng may người ngoài không biết, bằng không người ta sẽ cười đến chết mất.”
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một người quăng ngay cho mỗi người một cái bạt tai, tiếng động cực kì vang dội.
Hai nha hoàn đang thì thầm nói chuyện, nhìn thấy người trước mặt thì nhất thời ngây ra, tay che má lắp ba lắp bắp:
“Tiểu… Tiểu thư.”
Viên Ngọc Chi trợn tròn mắt trừng hai người:
“Hai đứa tiểu tiện nhân chúng bay, nếu còn dám nói lung tung nữa, xem bản tiểu thư có cắt lưỡi các ngươi đi không!”
Không ngờ nói xấu sau lưng người khác còn để bị bắt được, hai nha hoàn sợ đến mức run rẩy:
“Lần sau nô tì không dám nữa.”
Viên Ngọc Chi ngước cằm, cao ngạo nói:
“Nếu đã làm việc ở trong phủ này, các ngươi tốt nhất là thông minh hơn chút cho bản tiểu thư!”
“Vâng ạ.”
Hoàng thất mỗi năm đều có một lần đi săn thú vào mùa thu, năm trước bởi vì long thể Hoàng thượng bất an nên không thể tổ chức, năm nay long thể ngài an khang nên vẫn cử hành theo lệ.
Các Hoàng tử đủ mười sáu tuổi đều phải tham dự kì săn thú mùa thu của Hoàng thất, mà các đại thần khác trong triều thì phải được Hoàng đế khâm điểm.
Lần săn thú mùa thu này Mạch Sương cũng đi cùng, đây là vào đêm trước khi đi Mục Cẩm mới đột nhiên nói ra trước khi đi ngủ:
“Ngày mai tổ chức săn thú ở Thượng lâm uyển, ngươi cùng bản cung đi đến đó.”
Mạch Sương tỏ ra hơi kinh ngạc:
“Thần có thể đi ư?”
“Ngươi cũng chẳng phải nữ quyến, vì sao không thể đi?”
“Nhưng tài săn bắn của thần không được tốt, chỉ e có đến cũng chỉ đứng một bên nhìn.”
Mục Cẩm thản nhiên nói:
“Cho ngươi đi cùng không phải là muốn ngươi săn bắn, là đi bảo vệ bản cung.”
Mạch Sương:
“…”
Tâm tình Mục Cẩm cực kì tốt, cười ha ha đi về phía giường.
“Ngày mai còn phải dậy sớm, hôm nay cũng đi nghỉ sớm chút đi.”
Lúc đi đến bên giường lại quay lại nhìn Mạch Sương đứng bên kia:
“Bản cung muốn ngủ, mau qua đây ủ ấm giường.”
Mạch Sương:
“…”
Chờ Mạch Sương nằm xuống, Mục Cẩm liền đè lên, ***g ngực tựa sát vào lưng y, hoàn toàn bao bọc thân mình lạnh lẽo của y, còn không biết là ai ủ ấm giường cho ai nữa.
=====
*Chú:‘Phụ vi tử cương, quân vi thần cương’
Đây là hai trong tam cương – đạo làm người dành cho nam nhân của Khổng tử, ngoài ra còn có ‘Phu vi thê cương’.