CHƯƠNG 29 TÂM HƯỚNG VỀ ĐÂU
Đi hết một đoạn đường liền đến một nơi khá thoáng đãng, cũng gặp lại được hai thị vệ đang cưỡi ngựa, đó chính là hai thủ hạ của Mục Cẩm.
Hai thị vệ nhìn thấy bóng người một trắng một lam đi đến, vội xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi.”
Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn sang y, cười nói:
“Cuối cùng cũng không cần đi bộ cả một quãng đường về rồi.”
Hai thị vệ dùng chung một con ngựa, mà Mục Cẩm và Mạch Sương dùng chung một con. Mạch Sương ngồi ở đằng trước, Mục Cẩm cầm dây cương, ôm y vào giữa vòng tay của mình.
“Nếu mệt thì cứ tựa vào người ta mà nghỉ một chút.”
Lúc nói chuyện, hắn rất tự nhiên đổi từ ‘bản cung’ thành ‘ta’.
Mạch Sương khẽ lắc đầu:
“Không mệt.”
Ánh mặt trời đằng Tây chỉ còn hắt lại chút ánh chiều tà, mấy đám mây trên không trung bị nhuộm thành màu đỏ cam, ánh sáng xung quanh rất mờ nhạt khiến đám trạc cây xung quanh trở nên quỷ dị khó lường tựa như vuốt quỷ vươn thật dài về phía bầu trời vậy.
Có tiếng vó ngựa vọng từ xa đến gần, trong tầm mắt phía trước chợt xuất hiện một đội người ngựa, nhìn thật kĩ mới nhận ra đó là người của Ngự lâm quân.
Đội người ngựa dừng lại ngay đằng trước, người đi đầu ôm quyền nói:
“Mạt tướng tham kiến Thái tử điện hạ!”
Mục Cẩm nhìn người đứng phía trước ngựa mình, hỏi:
“Chuyện gì?”
“Hoàng thượng lo lắng cho an nguy của điện hạ nên đặc biệt phái mạt tướng đi tìm Thái tử điện hạ.”
Mục Cẩm:
“Bản cung không sao, chỉ là bị lạc đường nên mới chậm trễ thời gian chút thôi.”
Quay lại doanh trướng, Mục Cẩm xoay người xuống ngựa trước, Mạch Sương theo sau, kẻ đi đến ngay trước mặt chính là Lục Vương gia Triết Khám, vẻ mặt gã đeo theo một nụ cười ngại ngùng:
“Thái tử điện hạ cần gì phải liều mạng như thế, dù sao cũng chỉ là săn được ít hơn mấy con chim hoang, ngai vị Thái tử này vẫn là của ngài mà.”
“Hoàng huynh lo quá, bản cung chỉ là bị lạc đường nên quay về muộn mà thôi.”
“Vậy điện hạ có bắt sống được con thỏ nào không?”
Triết Khám tuyệt đối không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để chế giễu hắn. Sắc mặt Mục Cẩm trầm xuống, Mạch Sương đứng cạnh lại lên tiếng:
“Doãn mỗ thấy con thỏ kia thật đáng thương nên đã xin điện hạ thả đi, coi như tích một phần âm đức cũng tốt.”
Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn Mạch Sương, cảm thấy hơi buồn cười, người tên Mạch Sương này thường này nhìn qua cực kì đứng đắn, nhưng khi đối diện với Lục Vương gia thì y luôn luôn nói dối, cũng chẳng hề chột dạ lấy một lần.
Triết Khám nhếch môi, cảm thấy không thú vị:
“Thái tử có đức hiếu sinh, bản vương cũng nên học tập mới đúng.”
Vì ngày săn thú thứ ba đã chấm dứt, Mục Cẩm và Mạch Sương cùng trở về phủ Thái tử.
Thu qua đông tới, nháy mắt đã sang tháng Mười, thời tiết cũng ngày càng lạnh hơn, người có kinh nghiệm nhìn bầu trời đều nói chẳng bao lâu nữa sẽ có một trận tuyết rơi.
Mục Cẩm vừa hạ triều về, bước vào cửa phủ đã gặp được Mạch Sương chuẩn bị đi ra ngoài.
“Muốn ra ngoài?”
Mạch Sương gật đầu.
“Vâng.”
Mục Cẩm đi đến trước mặt y, nhìn y nói:
“Đợi một chút, bản cung thay y phục rồi cùng đi với ngươi.”
Mục Cẩm thay sang một bộ thường phục rồi cùng đi ra cửa với Mạch Sương, lại đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Viên Ngọc Chi dừng ở cổng.
Mục Cẩm cau mày, có vẻ như cũng không hi vọng nàng ta đến đây lúc này.
Viên Ngọc Chi được nha hoàn đỡ xuống khỏi xe ngựa, đi đến trước mặt Mục Cẩm:
“Điện hạ đây là chuẩn bị ra ngoài?”
Vốn vẫn nghe quen nàng ta gọi là Mục Cẩm ca ca, giờ đột nhiên gọi một tiếng điện hạ quả thực là vẫn chưa quen được, Mục Cẩm đáp:
“Đang muốn đi ra ngoài một lát với ái phi.”
Nghe được hai chữ ‘ái phi’ này, nét mặt Viên Ngọc Chi cứng đờ nhưng lại lập tức cố gắng chống đỡ mỉm cười.
“Đúng lúc muội cũng muốn cùng điện hạ đi ra ngoài một lúc, Doãn công tử sẽ không để ý nếu có thêm ta chứ?”
Mạch Sương nhẹ giọng đáp:
“Không sao.”
Viên Ngọc Chi nhìn Mục Cẩm:
“Không biết điện hạ muốn đi đâu?”
Mục Cẩm lại nhìn sang Mạch Sương:
“Ngươi muốn đi đâu?”
Mạch Sương vốn định đến hiệu sách, nhưng xem tình hình này thì e là không đi nổi nữa.
“Cũng chỉ là muốn đi ra ngoài một chút giải sầu mà thôi, Doãn mỗ đi đâu cũng được, tùy điện hạ và Viên cô nương quyết định.”
Viên Ngọc Chi ngẫm nghĩ rồi giành trước nói:
“Phía Nam thành có một tòa miếu Nguyệt lão, nghe nói là cầu nhân duyên rất linh nghiệm, rất nhiều công tử và tiểu thư trong kinh thành đều thích đến nơi ấy, bằng không chúng ta cũng đi xem thử xem.”
Mục Cẩm chẳng hề nghĩ nhiều:
“Vậy thì quyết định đi chỗ đó.”
Ngoài cổng có hai chiếc xe ngựa, Mục Cẩm và Mạch Sương một chiếc, Viên Ngọc Chi một chiếc.
Trước khi lên xe ngựa, Viên Ngọc Chi túm chặt tay Mục Cẩm, làm nũng:
“Xe ngựa của muội cực kì rộng rãi, bên trong còn đặt lò sưởi nữa, huynh ngồi cùng xe với muội được không?”
Mục Cẩm rút tay mình ra khỏi cái ôm của nàng ta, đáp:
“Không cần, bản cung quen ngồi xe ngựa của phủ.”
Viên Ngọc Chi bĩu môi:
“Vậy thì thôi.”
Lúc Mục Cẩm lên xe ngựa thì Mạch Sương đã ngồi ở bên trong, hai người liếc nhìn nhau một cái, Mục Cẩm bèn khom lưng đi qua ngồi xuống bên cạnh y.
Xe ngựa khởi hành, cả hai người ngồi trong xe ngựa lúc đầu đều rất im lặng.
Mục Cẩm nghiêng đầu sang nhìn y:
“Có lạnh không?”
Mạch Sương lắc đầu:
“Không lạnh.”
Mục Cẩm lại nắm chặt tay y:
“Tay lạnh như thế này mà còn kêu không lạnh.”
Một tay khác lại ôm chặt bờ vai y, hắn dùng thêm chút sức kéo y để y tựa hẳn vào vai mình:
“Như vậy sẽ ấm hơn một chút.”
Mạch Sương không nói gì, cứ để mặc hắn ôm như vậy cho tới lúc đến được miếu Nguyệt lão ở phía Nam thành.
Khu gần kề miếu Nguyệt lão cũng có thể coi là rất náo nhiệt, mùi hương từ các gian bán đồ ăn vặt tản ra khắp bốn phía, bà lão bán đồ trang sức thì cao giọng mời chào các công tử, tiểu thư đi ngang qua, còn có vài thầy bà bày một cái bàn, treo biển thầy tướng số gọi hồn cũng bắt đầu công việc làm ăn, trông cực kì náo nhiệt.
Xuống xe ngựa, Viên Ngọc Chi liền đi đến bên cạnh Mục Cẩm, hai cánh tay quấn chặt lấy một bên tay hắn không buông.
Mục Cẩm đẩy hai tay nàng ta đang quấn lấy tay mình ra, nói:
“Lúc ra ngoài phải có phong thái của thiên kim tiểu thư.”
Viên Ngọc Chi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của hắn, cắn môi:
“Vâng.”
Mạch Sương đi đằng sau bọn họ, Đông Linh lại trừng mắt liếc hai người đi ở đằng trước một cái, nhỏ giọng thì thầm nói với người đi bên cạnh:
“Công tử, vừa rồi nô tì đã muốn kêu ngài đừng tới.”
Mục Cẩm nghe được những lời này bèn quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt của Mạch Sương liền muốn bước qua sóng vai đi với y.
Viên Ngọc Chi chỉ vào quầy bán hạt dẻ trước mặt:
“Muội muốn ăn cái đó.”
Mục Cẩm bị nàng ta kéo qua, Mạch Sương đứng bên cạnh chờ. Mùi hạt dẻ mới rang xong bay ra thơm nức, Viên Ngọc Chi mua một túi, Mục Cẩm lên tiếng:
“Thêm một túi nữa.”
Viên Ngọc Chi:
“Một túi đã nhiều thế này, đủ cho chúng ta ăn rồi.”
Ông lão bán hạt dẻ hỏi:
“Vậy rốt cuộc là mua một túi hay hai túi?”
Mục Cẩm đáp:
“Hai túi.”
Ông lão bán hạt dẻ lập tức cầm túi lên bọc thêm một túi khác, Mục Cẩm đón lấy, xoay người đi về phía Mạch Sương. Hắn nâng tay Mạch Sương lên, cầm túi hạt dẻ nóng hổi trên tay đặt lên tay y, ôn hòa nói:
“Cho ngươi.”
Mạch Sương:
“Viên cô nương thích ăn, ngài vẫn nên giữ lại cho Viên cô nương đi.”
“Nàng ta có rồi, túi này là ta mua cho ngươi, nếu ngươi không thích ăn thì ôm lấy, sưởi ấm tay cũng được.”
Mạch Sương nhìn lướt qua bả vai Mục Cẩm về phía bên kia thì thấy Viên Ngọc Chi cắn môi dưới, ánh mắt u oán nhìn sang bên này.
Viên Ngọc Chi bước đến nói với Mục Cẩm:
“Chúng ta đi lên đằng trước xem.”
Mạch Sương cầm túi hạt dẻ rang trên tay đưa cho Đông Linh:
“Ngươi ăn đi.”
Đông Linh cười nói:
“Ngài sưởi ấm tay trước đã, đợi lát nữa nô tì sẽ ăn.”
“Để ta cầm, ngươi ăn, nguội rồi ăn sẽ không còn thấy ngon nữa.”
Đông Linh vươn tay ra nhón lấy hai hạt, cười hì hì:
“Cảm ơn công tử.”
Mục Cẩm lại bị Viên Ngọc Chi kéo đến một quầy trang sức ở dưới tàng cây. Đông Linh liếc bọn họ một cái, vừa ăn hạt dẻ vừa nhỏ giọng nói:
“Công tử, chúng ta cách xa bọn họ ra chút.”
Lại chỉ vào hàng bán đèn ***g ở đối diện:
“Chi bằng chúng ta qua bên kia xem xem.”
Mạch Sương cũng không muốn đi qua bên kia với Mục Cẩm và Viên Ngọc Chi, bèn nghe lời Đông Linh đi đến hàng đèn ***g ngắm nghía.
Đến trước hàng bán đèn ***g, Đông Linh cầm một chiếc đèn hình hoa sen lên:
“Công tử ngài xem, đèn này thật xinh đẹp.”
Mạch Sương nhìn lướt qua, gỡ một tiếng đèn ***g màu trắng treo ở phía trên xuống, mặt ngoài đèn ***g này còn có đề mấy chữ đơn giản. Lão hủ đang ghép đèn ***g nói:
“Công tử, bên này còn mấy chiếc chưa được đề chữ, nếu ngài muốn thì có thể viết mấy chữ lưu niệm cũng được.”
Đông Linh ở bên cạnh cũng hùa theo:
“Công tử, chữ ngài nhìn đẹp mắt như thế, hay là đề lấy vài câu.”
Lão hủ lấy ra một chiếc đèn ***g trắng chưa hề được tô điểm chút gì đến, lại bưng cả nghiên mực đặt trên bàn sang, Mạch Sương cầm bút chấm mực:
“Vậy tại hạ mạn phép bêu xấu.”
Y nhấc bút viết mấy chữ sinh động tựa như nước chảy mây bay trên chiếc đèn ***g trắng: ‘Xuân thưởng bách hoa thu ngắm trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Nếu không có chuyện phải bận lòng, đó là mùa tốt chốn nhân gian’.
Một giọng nói chợt truyền đến từ bên cạnh:
“Chữ viết xinh đẹp, nhẹ nhàng tựa mây bay lại khí phách như rồng cuốn, chữ đẹp.”
Mạch Sương nghiêng đầu nhìn gương mặt mang theo ý cười của Mục Cẩm đứng bên cạnh, lão hủ bán đèn ***g cũng cười nói:
“Chữ của vị công tử đây quả thực là trăm năm hiếm thấy, chiếc đèn ***g giá mấy văn tiền này nếu giờ đem bán lại, giá có đội lên gấp trăm lần cũng không phải ngoa.”
Mạch Sương vén tay áo đặt bút lại, nói:
“Lão nhân gia quá khen.”
Mục Cẩm nhấc chiếc đèn ***g mới được đề chữ lên ngắm kĩ một lượt:
“Giá của chiếc đèn ***g này hiện giờ là mấy lượng bạc? Ta mua.”
“Cái đó…”
Lão hủ bán đèn nhìn về phía Mạch Sương tràn đầy khó xử.
“Không cần lo lắng, ông chỉ việc ra giá thôi. Rốt cuộc chiếc đèn ***g này đáng giá bao nhiêu bạc?”
Lão hủ giơ hai ngón tay:
“Ít nhất hai lượng bạc.”
Mục Cẩm hào phóng nói:
“Được, hai lượng thì hai lượng, ta mua đèn ***g này.”
Lão hủ cũng không ham mấy món lợi nhỏ, vội vàng xua tay:
“Sao có thể làm thế được, đèn ***g là của vị công tử này, ngài ấy đề chữ thì nên để ngài ấy quyết định.”
Mạch Sương nhìn lão nhân ghép đèn ***g bán giữa trời lạnh thế này cũng không dễ dàng, bèn thuận miệng nói:
“Nếu vị công tử này muốn mua thì ông chỉ cần bán cho ngài ấy là được, chữ này coi như là tại hạ luyện viết.”
Mục Cẩm nói với thị vệ đi theo phía sau:
“Trả tiền.”
Thị vệ móc một thỏi bạc đưa qua, lão hủ tươi cười rạng rỡ, chắp tay nói:
“Đa tạ công tử.”