CHƯƠNG 30 NGHĨ MỘT ĐẰNG, NÓI MỘT NẺO
Viên Ngọc Chi đứng một bên tỏ ra khinh thường, kéo áo Mục Cẩm nói:
“Phu quân, đằng trước là miếu Nguyệt lão, chúng ta qua đó đi.”
Đông Linh lại liếc Viên Ngọc Chi một cái, trong lòng thầm oán, giờ còn chưa có thành thân mà đã phu phu quân quân tới lui như thế, đúng là không biết xấu hổ.
Đi tiếp được vài bước, Mục Cẩm tỏ ra không vui:
“Muội và ta còn chưa thành thân, đừng có xưng hô bậy bạ.”
Viên Ngọc Chi mím môi:
“Dù sao cũng sắp đến ngày, chuyện này là sớm hay muộn thôi.”
Miếu Nguyệt lão là nơi cầu nhân duyên, Mạch Sương đi theo đến cửa miếu thì dừng lại.
Mục Cẩm quay lại nhìn còn tưởng Mạch Sương không theo kịp nên xoay người hỏi:
“Sao không đi?”
“Điện hạ và Viên cô nương đi đi, thần chờ ở bên ngoài.”
Mục Cẩm cũng chẳng muốn vào trong, bèn đi đến trước mặt Mạch Sương.
“Ta đợi cùng ngươi.”
Lại quay đầu nói với Viên Ngọc Chi:
“Ngọc Chi, muội muốn cầu gì thì cầu nhanh lên, bản cung chờ ở đây.”
Viên Ngọc Chi giậm chân:
“Nhưng nếu một mình đi vào miếu Nguyệt lão thì sẽ không may.”
“Chẳng qua là mấy chuyện mê tín, muội cần gì phải để ý.”
Mục Cẩm nói.
“Nếu chỉ có một mình muội thì muội cũng không đi, đằng nào cũng vô dụng.”
Viên Ngọc Chi hậm hực.
“Vậy thì đừng vào.”
Mục Cẩm nhìn sang Mạch Sương:
“Chúng ta đi thôi.”
Viên Ngọc Chi ngậm lệ cắn môi, cuối cùng cũng gắng gượng nhẫn nhịn, nhanh chân chạy theo.
“Chờ muội với.”
Mạch Sương một đường đi vẫn im lặng không nói gì, Viên Ngọc Chi lại cứ luôn tựa sát vào người Mục Cẩm, Mục Cẩm thì nghiêm mặt không cười nổi lấy một cái.
Viên Ngọc Chi dẫn đầu đi đến một hàng bán quả nhân duyên, thứ gọi là quả nhân duyên chẳng qua là dùng đá cuội mài thành, phía trên có khắc chữ‘chàng với thiếp chính là một đôi’, ngụ ý là tình chàng ý thiếp.
Viên Ngọc Chi đứng trước hàng chọn một đôi:
“Lấy đôi này được không?”
Mục Cẩm thờ ơ đáp một câu:
“Tùy muội.”
“Vậy thì mua đôi này.”
Mục Cẩm lại chọn một đôi khác trên quầy hàng, nói với bà lão bán hàng:
“Mua thêm đôi này nữa.”
Viên Ngọc Chi nhìn sang đôi Mục Cẩm cầm trên tay:
“Nếu huynh đã thích đôi ấy thì chúng ta mua đôi ấy là được rồi.”
“Không phải đưa cho muội.”
Viên Ngọc Chi biến sắc, ngậm miệng không nói nữa rồi trừng mắt liếc về phía Mạch Sương đang đứng dưới tàng cây nhân duyên ngẩng đầu lên nhìn.
Mua xong quả nhân duyên, Mục Cẩm nói:
“Giờ cũng muộn rồi, nên quay về thôi.”
Trên đường về phủ, Mục Cẩm kêu người trực tiếp đưa Viên Ngọc Chi về phủ.
Lúc ngồi trên xe ngựa, Mục Cẩm lấy hai quả nhân duyên nặng trịch vẫn giấu trong tay áo ra, cầm một quả đưa cho Mạch Sương.
“Tặng ngươi.”
Mục Cẩm thản nhiên nói.
Mạch Sương ngắm nghía mảnh đá được mài đến nhẵn thín, khi nhìn thấy chữ được khắc bên trên thì đưa mắt khó hiểu nhìn Mục Cẩm:
“Thiếp?”
Mục Cẩm vội ho một tiếng:
“Chỉ là một chữ thôi, đừng quá để ý.”
…
Chỉ ba ngày nữa là tiểu thư Viên gia sẽ được gả đi, bình thường nhà giàu có nạp thiếp cũng sẽ không quá phô trương coi trọng, nhưng lần này Trắc phi mà Thái tử cưới về chính là tiểu thư của quốc cữu đương triều, cháu gái ruột của Hoàng hậu, bất kể thế nào cũng không thể làm quá khó coi được.
Liên tục mấy ngày gần đây từ trên xuống dưới trong phủ Thái tử đều bận rộn chuyện Thái tử nạp Trắc phi, quý phủ phải tân trang lại một lượt, đồ vật cần chuẩn bị cũng phải chuẩn bị đầy đủ, Trần bá bận việc từ sáng sớm đến tối muộn không hề có một lúc nghỉ ngơi.
Lúc có chuyện ông đắn đó không thể quyết định đành phải đem đến hỏi Thái tử điện hạ, ai ngờ Thái tử điện hạ chỉ buông một câu:
“Không cần hỏi ta chuyện này, ông quyết định đi.”
Kết quả là Trần bá lại đến bàn bạc với Thái tử phi.
Mạch Sương ngược lại giúp được không ít việc. Y đại khái cũng hiểu được một chút lễ tiết về việc cưới gả nam nữ, đồ nên đặt mua y cũng giúp đặt mua.
Đến ngày làm lễ thành hôn.
Trời còn tờ mờ sáng Mạch Sương đã tỉnh, Mục Cẩm nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ, một cánh tay vắt ngang trước ngực y, y không nỡ quấy rầy hắn nên tiếp tục nằm im không động đậy.
Chờ đến khi sắc trời sáng hơn một chút, Mạch Sương mới lên tiếng đánh thức hắn:
“Điện hạ, nên dậy thôi.”
Mục Cẩm he hé mắt ra rồi lại nhắm lại:
“Ngủ cùng bản cung thêm lát nữa.”
Rồi hắn rúc vào trong ngực Mạch Sương giống y như một đứa trẻ.
Mạch Sương không động đậy, để tùy cho hắn dựa vào.
Qua thêm một lúc nữa, Mạch Sương lại nhắc nhở:
“Nếu còn nằm muộn thêm nữa thì sẽ lỡ giờ mất.”
Thân mình người trong lòng giật nhẹ mấy cái, sau đó hắn cười khổ:
“Người thường luôn nói kẻ sinh trong nhà đế vương luôn được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng, lại không hiểu được những đấu đá tàn sát thân thích ở bên trong, cũng không hiểu được có những việc không thể theo ý mình muốn, đành phải nói một đằng làm một nẻo.”
Mạch Sương cúi đầu nhìn người đang vùi đầu vào trong ngực mình, cảm thấy hắn lúc này thật giống một đứa trẻ. Hắn là Thái tử một nước, trước mặt người ngoài phải tỏ ra nghiêm túc trang trọng, không thể để lộ chút vẻ yếu đuối nào, thế nhưng đến giờ phút này lại cảm thán bản thân không thể làm theo ý muốn.
Bên môi Mạch Sương hiện lên một nét cười, y nhìn người đang nằm trong ngực mình như một đứa trẻ, lời nói ra lại đầy thâm ý sâu xa:
“Vậy điện hạ cũng biết người thường phải vất vả mệt nhọc, mặt cắm xuống đất còn lưng chống trời, xuân treo trồng đến thu gặt hái, luôn phải đi sớm về trễ mà chưa chắc đã đủ ngày ba bữa cơm ấm no.”
Người trong ngực không hề động đậy, Mạch Sương nói tiếp:
“Chúng sinh trên thế gian này đều ngang hàng, trời xanh cho điện hạ vinh hoa phú quý, đương nhiên sẽ phải cắt bớt ở những chỗ khác.”
Mục Cẩm vẫn không có động tĩnh gì như trước, Mạch Sương lại chống mình ngồi dậy:
“Giờ không còn sớm nữa, thần còn có việc, không thể nằm cùng với điện hạ.”
Mạch Sương đang định đứng dậy, Mục Cẩm nằm trong chăn lại túm chặt lấy tay y:
“Ngươi giúp bản cung thay y phục.”
Mạch Sương nhìn hắn vẫn giấu nửa cái đầu trong chăn, gật đầu:
“Được.”
Thay y phục xong ra ngoài đã thấy trong phủ được giăng đèn kết hoa khắp nơi, một mảnh đỏ thẫm đập thẳng vào mắt, sau khi xử lý xong mấy việc lớn nhỏ trong phủ thì bắt đầu có khách khứa lục tục mang theo lễ vật đến cửa chúc mừng.
Mục Cẩm và Mạch Sương cùng đứng trước cửa phòng khách đón khách, người đến chúc mừng đều là quan viên trong triều một lòng muốn nịnh nọt, lời chúc mừng nói ra cũng cả một chuỗi dài, Mục Cẩm đứng nghe mà cảm giác lỗ tai mình sắp đóng kén đến nơi, thế nhưng khi nhìn sang Mạch Sương mặc cẩm bào thêu hình khổng tước màu vàng nhạt đứng bên cạnh, lại chỉ thấy y nhẹ mỉm cười đáp lễ.
Đón xong một đám khách mới được nhàn rỗi hơn chút, Mục Cẩm đứng sát bên y nói:
“Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi một chút, nơi này có bản cung lo rồi.”
“Thần cũng chỉ là đứng làm dáng làm vẻ thôi, sao mệt được.”
Tiểu tư đứng ngoài cổng lại cao giọng hô lên:
“Lục Vương gia đến!”
Mục Cẩm nhìn về phía cổng liền thấy Lục Vương gia mang theo gương mặt tươi cười đi vào, đến trước mặt hắn chắp tay:
“Hôm nay là ngày vui của Thái tử điện hạ, bản vương đến đây chúc điện hạ cùng Trắc phi đầu bạc răng long, hạnh phúc dài lâu, cùng chia ngọt sẻ bùi, đồng lòng như một!”
Mục Cẩm cũng chắp tay đáp lễ:
“Đa tạ Hoàng huynh.”
Triết Khám lại nhìn về phía Mạch Sương đứng phía sau Mục Cẩm, trêu ghẹo:
“Điện hạ có tân hoan nhưng ngàn vạn lần đừng lạnh nhạt với Thái tử phi. Bằng không, với sắc đẹp khiến cho nam nữ đều say đắm của Thái tử phi, khó tránh khỏi sẽ có kẻ nhân cơ hội chen vào giữa.”
“Hoàng huynh nói đùa rồi.”
Mạch Sương làm một động tác mời, nói với Triết Khám:
“Mời Lục Vương gia vào trong.”
Triết Khám chắp tay chào Mạch Sương rồi nhấc chân đi vào bên trong.
Khi khách khứa đã đến gần như đông đủ hết, tiểu tư vội vàng chạy vào báo:
“Điện hạ, nửa khắc nữa đội ngũ đón dâu sẽ đến.”
Ánh mắt Mục Cẩm trở nên u ám, chắp tay sau lưng im lặng không nói gì, quay đầu lại nhìn Mạch Sương, Mạch Sương nhếch môi mỉm cười:
“Đi thôi.”
Đi ra cửa cũng chỉ có vài bước chân mà Mục Cẩm cảm thấy như mình đã đi mất mấy trăm năm, đứng trên thềm đá ngoài cổng, nghe tiếng khua chiêng gõ trống đến gần mà lòng hắn mãi luôn mờ mịt.
Kiệu hoa dừng lại trước cổng, Mục Cẩm lại nhớ đến ngày mà hắn cưới Mạch Sương. Khi ấy hắn nghiêm mặt đứng ở trước cổng, Mạch Sương mặc một thân hồng y tự mình bước từ trên kiệu xuống, gương mặt khuynh quốc khuynh thành còn từng khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Nhưng cũng chỉ nhìn có một lần ấy mà thôi, sau đó bái đường nhập phòng hắn đều không liếc mắt nhìn y thêm lần nào.
Trong lòng liền có chút hối hận, nếu như được làm lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ không đối xử với y như thế.
Viên Ngọc Chi được bà mối đỡ xuống khỏi kiệu, nha hoàn dâng lên một dải lụa hồng kết hình một đóa hoa ở giữa, mỗi người cầm một đầu đi vào cửa.
Văn võ bá quan đứng ở hai bên cửa bước lên chúc mừng, Mạch Sương đứng ở hàng sau cùng. Mục Cẩm bước từng bước một đi về phía trước, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Mạch Sương thì đáy lòng rối như tơ vò. Giờ phút này người kia đang nghĩ đến chuyện gì? Dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt ấy là thực sự không quan tâm, hay là giả bộ cho có?
Tiệc mừng ăn uống linh đình, không khí vui mừng cùng tiếng trò chuyện vui vẻ ngập tràn trong không khí, văn võ bá quan hết người này đến người khác bước đến mời rượu, còn nói mấy câu chúc mừng.
Mục Cẩm nâng chén lần lượt đáp lễ hết.
Ở bàn chủ, Lục Vương gia Triết khám an vị bên cạnh Mạch Sương, tay nâng chén rượu nói muốn kính Thái tử phi một chén.
Mạch Sương tỏ ra áy náy:
“Doãn mỗ tửu lượng không tốt, có thể lấy trà thay rượu được không?”
“Dù tửu lượng có kém đến đâu thì uống một hai chén cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ ngay cả chút việc mọn này mà Thái tử phi cũng không chấp thuận ư?”
“Vương gia hiểu lầm rồi, tửu lượng của Doãn mỗ quả thực là kém, thường ngày đều không uống rượu.”
“A? Vậy Thái tử phi uống rượu hợp cẩn với Thái tử điện hạ như thế nào?”
Mạch Sương ngây người, Triết Khám lại cười ra tiếng:
“Chẳng lẽ hai người còn chưa uống cả rượu hợp cẩn hay sao?”
“Sao lại không uống, ngày ấy ái phi uống rượu hợp cẩn xong liền bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ nửa tỉnh nửa say đến giờ hãy còn mới mẻ trong tâm trí của bản cung.”
Mục Cẩm đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Triết Khám cười gượng:
“Nếu đã như vậy, Thái tử phi quả thực là không thể uống rượu trước mặt người khác.”
Mục Cẩm nâng chén rượu đặt trước mặt Mạch Sương lên:
“Nếu ái phi đã không uống được, vậy để bản cung uống thay y, được không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần điện hạ thích là được.”
Nói xong, gã nâng chén lên ngửa đầu uống cạn.
Mục Cẩm uống cạn rượu, lại nhìn Mạch Sương:
“Ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, nơi này có bản cung là được.”
Mạch Sương cũng không muốn ngồi cùng Triết Khám ở đây, bèn mượn luôn cơ hội này rời đi.
“Cũng tốt, thần xin phép về phòng trước.”
Mạch Sương rời khỏi bữa tiệc, đi dọc theo hành lang gấp khúc quay về phòng.
“Công tử!”
Đông Linh đúng lúc chạy đến từ phía sau, đấm đấm vai oán giận:
“Hôm nay nô tì bị sai đi làm toàn việc khổ cực, mệt chết đi được.”
Mạch Sương nhìn nàng:
“Đi làm việc ở đâu?”
Tiểu nha đầu bĩu môi:
“Nhà bếp.”
Người làm trong phủ không đủ nên Đông Linh cũng bị kéo đi sai việc, Mạch Sương thở dài một tiếng:
“Vậy lát nữa đi ngâm nước nóng rồi ngủ đi.”
“Vâng ạ.”
Mạch Sương xoay người đi về phòng, Đông Linh đi theo sau y rụt rè nói:
“Thái tử điện hạ nạp Trắc phi, trong lòng ngài nhất định là khổ sở lắm.”
“Không hề.”
Y thản nhiên nói. Đến cửa phòng, Mạch Sương đẩy cửa vào liền thấy trong phòng có chút lạnh lẽo, chẳng biết là do trời lạnh hay tâm lạnh.
Đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót cho bản thân một chén trà, trà đã nguội lạnh, lúc đi vào miệng càng lạnh hơn.