Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33 BIỂU LỘ CHÂN TÌNH

Sao có thể không quan trọng được? Nếu như Thái tử điện hạ đối xử với Mạch Sương là giả dối lừa gạt hòng khiến y hi vọng rồi lại thất vọng, vậy ngay từ đầu đã không nên quá dựa dẫm, bằng không chắc chắn ngài ấy sẽ bị tổn thương nặng nề.

Nhưng mà nữ nhân Viên Ngọc Chi kia lòng dạ cay độc, lời nói ra phần lớn đều là châm ngòi chia rẽ, lần này rốt cuộc là có nên tin hay không?

Đông Linh rối rắm trong lòng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhân buổi chiều lúc Mạch Sương vẽ tranh trong thư phòng thì lén chạy đến thư phòng của Mục Cẩm.

Mục Cẩm nhìn nha hoàn trước mắt. Nha hoàn trong phủ hắn không nhớ nổi dáng vẻ của ai, nhưng hắn lại nhớ rất kĩ nha hoàn bên cạnh Mạch Sương.

Không hỏi cũng biết, nha hoàn này lúc nào cũng lo lắng đủ điều cho công tử nhà nàng ta, nếu đã đến thì chắc hẳn là đến vì y.

Đông Linh mấp máy môi, mắt nhìn Mục Cẩm ngồi sau bàn, nói:

“Nô tì muốn hỏi điện hạ một việc.”

“Nói đi, chuyện gì?”

Đông Linh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không biết có nên hỏi hay không:

“Cái đó… Nô tì là muốn, là muốn…”

Nàng cắn môi, mãi vẫn không biết nên hỏi ra miệng kiểu gì.

Mục Cẩm mỉm cười:

“Bản cung nhớ rõ ngươi luôn rất nhanh mồm nhanh miệng, sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng thế kia?”

“Không phải… Cái đó… Nô ti…”

Lại ấp úng thêm một hồi, Đông Linh bèn hạ quyết tâm, nếu đã đến đây rồi thì tốt nhất là cứ hỏi ra luôn:

“Nô tì đến tìm điện hạ là muốn hỏi, điện hạ có phải là thật lòng đối đãi với công tử hay không?”

Mục Cẩm có chút kinh ngạc với câu hỏi này của nàng:

“Sao lại hỏi thế?”

“Bởi vì… Bởi vì công tử nhà nô tì là nhi tử của Doãn Thừa tướng, mà điện hạ hình như có chút thù cũ với Doãn Thừa tướng.”

“Cho nên, ngươi nghĩ rằng bản cung đối đãi với công tử nhà ngươi là hư tình giả ý?”

“Không phải, nô tì nghĩ là thật lòng, nhưng mà… Nhưng mà nữ nhân họ Viên kia nói điện hạ lừa công tử.”

Giọng nói càng về sau càng nhỏ, mãi cho đến lúc không nghe nổi nữa.

Nghe vậy, Mục Cẩm cau mày:

“Ngọc Chi nói với ai như vậy?”

“Với công tử nhà nô tì.”

Đông Linh nhỏ giọng đáp:

“Cho nên nô tì mới cả gan đến hỏi điện hạ.”

Ánh mắt Mục Cẩm liền trở nên sắc bén:

“Cô ta còn nói gì không?”

“Nàng ta còn nói điện hạ vẫn luôn coi công tử là gian tế, hiện giờ đối xử tốt với công tử chẳng qua là vì muốn sau này khiến công tử càng tổn thương nặng nề hơn mà thôi.”

Ánh mắt Mục Cẩm có chút phức tạp. Hắn quả thực từng coi Mạch Sương là gian tế mà Doãn Thăng xếp vào bên cạnh hắn cho nên cũng từng có cảnh giác với y, nhưng dạo gần đây hắn càng ngày cảng lơi lỏng đề phòng, giống như đã quên mất chuyện ấy rồi.

Đông Linh quỳ xuống đất, nói:

“Điện hạ, nô tì biết Doãn Thừa tướng và điện hạ có rất nhiều thù cũ, nhưng công tử nhà nô tì tuyệt đối không phải là người xấu, xin điện hạ ngẫm lại thử xem hơn nửa năm nay từ khi công tử nhà nô tì vào phủ Thái tử này có từng làm ra chuyện gì có lỗi với điện hạ chưa? Đã từng tổn thương điện hạ bao giờ chưa? Cho nên kính xin điện hạ minh giám, đừng hiểu lầm người tốt mà.”

Mục Cẩm im lặng nhìn lư hương bên cạnh đang tản ra khói trắng lượn lờ, suy nghĩ về mọi chuyện suốt nửa năm này, Mạch Sương không chỉ không hề hại hắn mà ngược lại còn nhiều lần cứu lắn, nếu như y thật muốn làm chuyện bất nghĩa với hắn thì tuyệt đối sẽ không ba lần bốn lượt cứu hắn như thế.

Đông Linh quỳ dưới đất, mãi một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy Mục Cẩm đáp lại thì thầm căng thẳng, lại mở miệng nói:

“Nếu như… Nếu như điện hạ không thật lòng đối đãi với công tử nhà nô tì, vậy mong điện hạ đừng đối xử tốt với điện hạ nhà nô tì nữa, công tử nhà nô tì có chuyện gì cũng đều cất giấu trong lòng, nhưng việc ấy cũng không nghĩa là ngài ấy không quan tâm đến việc gì cả.”

Mục Cẩm nhìn nha hoàn quỳ dưới đất, thấy lời nói của nàng ta tuy có chỗ đại nghịch bất đạo nhưng lại không khiến người ta tức giận nổi. Mục Cẩm nhướn mày, không hiểu sao lại nói:

“Hình như ngươi hiểu y rất rõ?”

“Cũng… Cũng không phải. Chỉ là ngày thường công tử không hay thích nói chuyện, nô tì mới đành phỏng đoán một chút.”

Mục Cẩm cười khẽ, người giống như Mạch Sương lại có một nha hoàn như vậy ở bên cạnh, không biết thường ngày sẽ có cảnh tượng như thế nào?

Nha hoàn quỳ dưới đất đã lui ra ngoài, Mục Cẩm tựa lưng vào lưng ghế, tay cầm tấu chương nhưng lại không đọc nổi nữa. Buông công văn trên tay xuống, hắn dứt khoát đứng dậy quay về phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, trong phòng sáng rực ánh nến lại không hề thấy bóng người kia, vào phòng trong xem xét cũng không thấy có người. Y vẫn chưa quay về?

Quay người lại thì vừa lúc người muốn tìm xuất hiện ở cửa, y phục trắng hơn tuyết, trên gương mặt vẫn luôn mang biểu cảm lạnh nhạt ung dung giống như trên đời này không còn chuyện gì có thể khiến đáy lòng y gợn sóng.

Mục Cẩm ngây ra nhìn y hồi lâu mới sải bước đi đến, kéo y từ ngoài cửa vào rồi khép lại cánh cửa mở rộng không ngừng có gió lạnh lùa vào, lại cực kì tự nhiên ấp ủ bàn tay lạnh lẽo của y trong bàn tay mình:

“Chẳng phải ta đã nói ra ngoài phải khoác thêm áo khoác lông cáo à? Lời này ngươi nghe xong lại bỏ đi đâu?”

Mạch Sương nhẹ giọng đáp:

“Cả ngày vẫn luôn ở trong phủ, có ra ngoài lúc nào đâu.”

“Bên ngoài là trời băng đất tuyết, thể chất của ngươi lại vốn lạnh lẽo, dù chỉ ra khỏi phòng cũng là ở ngoài rồi.”

“Không sao.”

Mục Cẩm nhìn y, hôm nay Viên Ngọc Chi nói những lời như vậy trước mặt y, chẳng lẽ trong lòng y không hề để ý chút nào ư? Chẳng lẽ là như Đông Linh nói, y chỉ giấu diếm trong lòng không biểu lộ ra ngoài?

“Mạch Sương.”

“Có thần.”

Mục Cẩm nhìn y không chớp mắt:

“Nói cho ta biết, hôm nay Ngọc Chi đã nói gì với ngươi?”

Môi Mạch Sương mấp máy, cuối cùng lại biến thành một nụ cười nhạt:

“Điện hạ bắt đầu quan tâm đến việc này từ lúc nào?”

Trên mặt Mục Cẩm lại không hề có một nét cười nào, hắn nghiêm túc nhìn y, muốn tìm cho ra được một chút cảm xúc khác thường trên gương mặt y:

“Nàng ta nói với ngươi rằng ta chỉ coi ngươi là gian tế mà Doãn Thăng phái đến, ta đối xử tốt với ngươi chẳng qua là vì muốn tương tổn ngươi, đúng không?”

Thần sắc trong mắt Mạch Sương bị giấu đi, y lạnh nhạt nói:

“Thì có sao? Điện hạ cũng đã từng nói, nếu như lời nàng ta nói dễ nghe thì thần nghe, không dễ nghe thì thần nên coi như gió thoảng bên tai.”

“Vậy trong lòng ngươi có cảm thấy chút đau lòng khổ sở nào không?”

“Vì sao phải khổ sở?”

Mục Cẩm nhíu mày:

“Giả như lời nàng ta nói là sự thật, ta quả thực coi ngươi là gian tế, đối xử tốt với ngươi cũng chỉ là lừa gạt giả dối, chẳng lẽ ngươi không hề đau lòng chút nào?”

Mục Cẩm hơi cúi đầu xuống:

“Không.”

Mục Cẩm nắm chặt cằm y bức y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tắp vào tận đáy mắt của y, nói:

“Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta rồi nói cho ta biết, cho dù trong lòng ngươi biết ta đối đãi với ngươi là lừa gạt giả dối, ngươi cũng không hề quan tâm chút nào ư?”

Mạch Sương nắm chặt lấy cổ tay Mục Cẩm rồi dùng thêm chút sức, Mục Cẩm không chịu nổi đau đớn mà đành buông lỏng tay. Mạch Sương buông cổ tay hắn ra, nói:

“Trái tim của điện hạ nằm trên người của điện hạ, ngài muốn thật lòng hay muốn hư tình giả ý đều là việc thần không thể quản nổi. Một khi đã như vậy, thần cần gì phải bận lòng?”

Nghe xong lời này, trong lòng Mục Cẩm không biết là nên cảm thấy may mắn hay là nên tức giận, Mạch Sương không quan tâm thì sẽ không bị tổn thương, nhưng trong lòng hắn lại hi vọng y có chút gì đó, tối thiểu thì cũng cho hắn biết rằng trong lòng y có hắn.

Trong phòng xuất hiện một khoảng im lặng thật lâu, hai người đứng đó, không một ai nói gì.

“Giờ đã không còn sớm, điện hạ nên đi nghỉ sớm đi.”

Mạch Sương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Mục Cẩm không đáp, Mạch Sương bèn nhấc chân đi lướt qua hắn, cánh tay chợt bị nắm lấy, bên tai truyền đến giọng nói của hắn:

“Lúc đầu ta quả thực từng cảnh giác với ngươi, cũng đã từng hận ngươi.”

Mạch Sương im lặng không nói gì.

“Thế nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào mà phần cảnh giác này bắt đầu phai nhạt.”

Mục Cẩm mỉm cười tự giễu:

“Thậm chí hiện giờ ngẫm lại, cho dù ngươi thực sự có ý muốn đẩy ta vào chỗ bất lợi thì ta cũng chấp nhận.”

Mạch Sương nghiêng đầu nhìn gương mặt quay nghiêng của hắn:

“Điện hạ muốn giải thích chuyện gì?”

“Ngươi nói thử xem, rốt cuộc là ta muốn giải thích điều gì?”

“Điện hạ không nói, sao thần có thể biết được.”

Mục Cẩm cười khẽ:

“Ngươi đây là đang dùng lời của ta?”

“Có ư?”

“Đương nhiên là có, ta nghe ra được.”

“Điện hạ có nói hay không là do điện hạ quyết định, người ngoài sao…”

Còn chưa nói dứt lời thì môi đã bị chặn lại, lời muốn nói bị ngăn trong cổ họng, gương mặt của Mục Cẩm thì gần gũi đến mức không thể gần hơn.

Môi hơi rời ra, Mục Cẩm nhướn mày nói:

“Nếu ngươi muốn biết, để ta làm cho ngươi xem được không?”

Mạch Sương còn chưa kịp nói gì thì môi đã lại bị lấp kín, hai tay Mục Cẩm ôm lấy y không ngừng siết chặt.

Đông Linh bưng nước ấm đến bên ngoài thì vừa lúc nhìn thấy được bóng hình in trên cửa, ánh mắt chăm chú nhìn lại thì xác nhận là Thái tử điện hạ cùng công tử nhà mình, mặt nàng đỏ lên, suýt chút nữa là làm đổ hết chậu nước ấm trên tay xuống đất, bèn vội vội vàng vàng xoay người chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.