Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39 TRA XÉT CÔNG KHAI

Chiều muộn ngày hôm sau, Mục Cẩm kêu Trần bá chuẩn bị mấy phần lễ từ sớm rồi sẩm tối mang đến phủ Thừa tướng làm khách, ở lại ăn một bữa cơm, còn thuận tiện thăm thú trong phủ Thừa tướng.

Bề ngoài là muốn đến làm khách, thực chất là nhân cơ hội để điều tra. Mục Cẩm vừa định ra ngoài thì…

“Điện hạ.”

Mục Cẩm nghiêng đầu, bước chân dừng lại nhìn Mạch Sương đi từ con đường nhỏ bên cạnh ra, bất mãn cau mày lại:

“Không phải ta đã nói là bên ngoài trời lạnh, ra khỏi phòng phải nhớ mặc thêm áo choàng lông cáo sao?”

“Không sao, thể chất của thần từ nhỏ đã lạnh lẽo, cũng không hề sợ lạnh.”

Mạch Sương vào thẳng chủ đề:

“Điện hạ đây là muốn ra ngoài?”

“Ừ.”

Mục Cẩm gật đầu.

“Muốn đến phủ Thừa tướng?”

Mục Cẩm có hơi kinh ngạc, không hiểu sao y lại biết được, rõ ràng là hắn không hề nói gì cho y biết cơ mà?

Mạch Sương vừa nghe nói Trần bá chuẩn bị lễ vật đưa đến phủ Thừa tướng liền lập tức chạy đến đây:

“Nếu ngài tùy tiện đến đó thì nhất định sẽ khơi lên hoài nghi. Còn hai ngày nữa là đến ngày giỗ mẫu thân đã mất của thần, đến lúc ấy nếu điện hạ không thấy phiền thì hãy theo thần cùng về thắp cho mẫu thân đã mất một nén nhang.”

“Mẫu thân đã mất?”

Mục Cẩm khó hiểu nhìn y:

“Còn phu thân Thừa tướng thì sao?”

“Bà ấy không phải mẫu thân đã sinh hạ thần.”

Mạch Sương thản nhiên đáp.

Mẹ ruột của Mạch Sương là tỷ muội ruột thịt của phu thân Thừa tướng hiện tại, hai người cùng chung một phu quân, tỷ tỷ là chính thất, muội muội là tiểu thiếp, cũng may hai người không hề tranh đấu gay gắt giống như thê thiếp trong các nhà Vương tôn quý tộc khác mà vẫn giữ nguyên tình tỷ muội như trước.

Muội muội được gả vào phủ Thừa tướng hai năm cũng sinh hạ được một nhi tử, sau khi sinh con thì thân thể ngày càng kém đi, Mạch Sương cũng bệnh tật quấn thân được đưa đến đạo quan, mà không lâu sau đó mẹ ruột y cũng vì bệnh tật mà vĩnh biệt cõi đời.

Mạch Sương được đưa đến dưới danh nghĩa của phu thân Thừa tướng, gọi phu nhân Thừa tướng một tiếng mẫu thân.

Mục Cẩm chăm chú nhìn Mạch Sương tựa như muốn nhìn thấu chút ảm đạm ánh lên trong mắt y.

“Thực ra ngươi không cần giúp ta việc này.”

“Thần không sao cả, có thể giúp đỡ được gì thì nên giúp.”

Mạch Sương hời hợt đáp.

“Nếu như ta tự tay đưa phụ thân ngươi lên đoạn đầu đài, ngươi có hận ta không?”

“Sẽ.”

Mạch Sương kiên định đáp.

Mục Cẩm chuyển ánh mắt đi:

“Vậy ngươi cần gì phải giúp ta?”

“Nhưng nếu điện hạ đưa một tên tham quan ô lại lên đoạn đầu đài, thần không chỉ không hận điện hạ mà sẽ còn dốc toàn lực giúp đỡ.”

Mục Cẩm im lặng nhìn Mạch Sương, không hề có chút nghi ngờ nào về những lời y nói.

Doãn Thăng ăn hối lộ trái pháp luật là việc mà Mạch Sương đã sớm phát hiện ra từ trước, hiện giờ phối hợp với Mục Cẩm âm thầm điều tra chính phụ thân của mình, cũng chẳng phải là vì quân pháp bỏ qua tình thân, mà là không muốn Doãn Thăng tiếp tục tham ô trái phép, lũng đoạn triều cương nữa. Nếu không, Doãn Thăng tích nhiều tội nghiệt như vậy, nếu thế tiếp theo đầu thai chuyển thế chỉ e sẽ bị đày luân hồi vào Súc sinh đạo.

Hai ngày sau, Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi đến phủ Thừa tướng.

Hôm qua hắn đã cho người đến đánh tiếng trước rằng hôm nay Thái tử sẽ mang theo Thái tử phi về dâng hương cho Nhị phu nhân.

Khi Mục Cẩm cùng Mạch Sương đến nơi thì mặt trời đã lặn. Thừa tướng cùng phu nhân Thừa tướng đứng ở cửa nghênh đón, sau khi trò chuyện một hồi, phu nhân Thừa tướng dẫn Mạch Sương đến trước bài vị của Nhị phu nhân để tế bái.

Thái tử điện hạ ghé thăm thì nhất định không được sơ sót. Phu nhân Thừa tướng mỉm cười thân thiện không hề có chút giả dối, gương mặt già nua của Doãn Thăng lại cười vô cùng gượng gạo. Mục Cẩm nhìn thấy mặt lão cáo già Doãn Thăng kia thì trong lòng không hiểu sao lại bốc hỏa, nhưng vẫn tươi cười hòa nhã.

Phu nhân Thừa tướng đã sớm kêu người chuẩn bị bữa tối, Thái tử ngồi ở bàn trên, Thái tử phi ngồi bên trái hắn, Thừa tướng cùng phu nhân Thừa tướng thì ngồi ở bàn dưới.

Hôm nay đúng ngày hai vị công tử khác của phủ Thừa tướng đều ra ngoài làm việc nên không ngồi cùng ăn. Mục Cẩm đoán chừng, đại khái là bọn họ biết hôm nay hắn sẽ đến nên sớm đi tránh mặt. Hai vị công tử nhà Thừa tướng đều nghiêng về phe của Lục Vương gia Triết Khám, từ nhỏ đến lớn đều luôn như thế.

Bầu không khí trên bàn cơm tràn đầy xấu hổ, phu nhân Thừa tướng lại không hề biết gì, vì hiếm khi được gặp Mạch Sương nên bà bắt đầu trò chuyện.

“Dạo này thân thể con có đỡ hơn chút nào không?”

“Mẫu thân không cần bận lòng, hài nhi đã đỡ hơn nhiều.”

“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột con, ta thấy hay là hôm nay con với điện hạ cùng ở lại đi, ta đã sớm kêu người thu dọn phòng ngủ rồi.”

Mạch Sương gật đầu, lại nhìn về phía Mục Cẩm ngồi cạnh:

“Điện hạ thấy sao?”

Mục đích khi đến đây chính là vì muốn ở lại, Mục Cẩm làm ra vẻ khó xử, nhìn Doãn Thăng vẫn im lặng không lên tiếng một hồi mới nói:

“Nếu như là ngày giỗ của mẹ ruột ngươi thì ở lại một đêm cũng không sao.”

Doãn Thăng thấy thái độ của Mục Cẩm với Mạch Sương đã tốt hơn thì cảm giác áy náy cũng giảm bớt, tâm tình khá hơn nhiều:

“Hàn xá chật hẹp, khiến Thái tử điện hạ phải ấm ức rồi.”

Mục Cẩm chỉ cười:

“Sao có thể.”

Phu nhân Thừa tướng lại tiếp tục trò chuyện với Mạch Sương:

“Nghe nói Đạo trưởng Hư Trường của Lăng Vân Quan mấy tháng trước đã về cõi tiên, nếu như con rảnh rỗi thì nên quay về tế bái ông ấy, ngày đó nếu không nhờ ông ấy thì thân thể con cũng không nhanh chóng khá lên như vậy đâu.”

“Hài nhi biết.”

Sau khi dùng bữa, Doãn Thăng nói có công vụ phải làm, còn một mình phu nhân Thừa tướng vẫn tiếp tục nói chuyện với Mạch Sương, Mục Cẩm cũng rảnh rỗi nên đi theo Mạch Sương cùng nói chuyện một lúc với phu nhân Thừa tướng.

Phu nhân Thừa tướng vẫn luôn đối đãi với Mạch Sương như con ruột do chính mình sinh ra, lúc trước Doãn Thăng quyết định bắt Mạch Sương lấy thân nam nhi gả vào phủ Thái tử thì bà cũng không đồng ý, chẳng qua ngại vì đây là ý chỉ của Hoàng thượng nên bà mới không ngăn cản.

Nói chuyện với Mạch Sương một hồi, nhìn lên trời thấy không còn sớm nữa, bà liền gọi hạ nhân vào dẫn Thái tử cùng Thái tử phi đến phòng ngủ nghỉ ngơi.

Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi theo tiểu tư trong phủ đến phòng ngủ, cho tiểu tư lui xuống rồi khép cửa lại. Mục Cẩm xoay người nói với Mạch Sương:

“Xem ra phu nhân Thừa tướng đối xử với ngươi rất tốt.”

Mạch Sương gật đầu:

“Bà là một người hiền lành, đối xử với thần giống như với con ruột vậy.”

Mục Cẩm chợt cảm thấy thư thái, Mạch Sương là thứ xuất, mẫu thân lại mất sớm, may mà phu nhân Thừa tướng còn đối xử tốt với y:

“Hai vị huynh trưởng kia của ngươi đối đãi với ngươi thế nào?”

Mạch Sương cười khẽ một tiếng:

“Điện hạ đến đây chắc không phải chỉ vì điều tra chuyện này chứ?”

“Chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Chẳng biết vì sao hắn lại muốn biết xem y có bị bắt nạt lúc còn ở trong phủ này hay không, nếu như có thì hắn sẽ đòi công bằng lại cho y.

“Bọn họ đối xử với thần như huynh đệ ruột thịt.”

“Không hề bắt nạt ngươi?”

Mạch Sương nhẹ lắc đầu, lại chế giễu:

“Trên đời này, người từng bắt nạt thần chắc cũng chỉ có điện hạ.”

Mục Cẩm ngẩn người, nghe y nói ra sự thật rồi hắn thật không biết là nên cười hay nên cảm thấy áy náy. Trên đời này chỉ có duy nhất hắn là từng bắt nạt y, chỉ có hắn có thể bắt nạt y, việc này nghe có vẻ không tệ, nhưng phần áy náy trong lòng hắn dành cho y lại không tiêu tan được.

Mục Cẩm ôm y vào trong vòng tay mình, nhẹ giọng nói:

“Nhưng từ nay về sau ta sẽ không cho phép bất kì ai bắt nạt ngươi nữa.”

“Vừa rồi thần chỉ nói đùa thôi, điện hạ đừng coi là thật.”

Ngoài cửa sổ chợt xuất hiện một bóng đen, Mạch Sương nâng tay đặt lên bên hông Mục Cẩm, thấp giọng nói:

“Bên ngoài có người.”

Mục Cẩm đề cao cảnh giác, ghé sát bên tai Mạch Sương thì thầm:

“Lên giường nằm trước, đợi đến khuya rồi hành động.”

“Được.”

Mục Cẩm buông Mạch Sương ra, cố ý nói to lên:

“Ta thấy hơi mệt, chi bằng đi nghỉ sớm thôi.”

“Vâng.”

Hai người cởi áo cùng nằm lên giường, hai ngọn nến trong phòng cũng bị dùng chỉ phong dập tắt. Trong phòng lập tức chìm vào một mảnh tối đen, người bên ngoài nhìn thấy ánh nến trong phòng lụi tắt liền đi bẩm báo cho Doãn Thăng.

“Lão gia, Thái tử điện hạ và Thái tử phi đã đi nghỉ.”

Doãn Thăng trầm ngâm nói:

“Biết rồi.”

Đêm dần buông, phủ Thừa tướng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua khiến cành lá khô héo cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi ra ngoài qua đường cửa sổ, bám sát theo chân tường đến thẳng thư phòng của Doãn Thăng. Thư phòng này có hai ô cửa sổ, một cửa sổ bị đóng chặt cứng, một ô cửa sổ khác tuy rằng cũng bị đóng nhưng vẫn có thể mở ra được.

Mục Cẩm mở cửa sổ, hai tay đặt trên bệ cửa sổ vịn một cái lấy đà, thân mình hắn liền nhẹ nhàng nhảy vào trong, Mạch Sương cũng đi theo vào.

Trong thư phòng có chút ánh sáng mờ nhạt, từ ánh đèn ***g treo ở đầu mái nhà cong cong chiếu vào cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của đồ vật bên trong. Hai người chia nhau ra tìm kiếm chỗ có thể là cơ quan thông đến mật thất trong thư phòng.

Vương tôn quý tộc nếu muốn cất giấu gia tài thì thường sẽ để trong mật thất ở phủ, nơi đặt cửa vào mật thất thường rất có khả năng sẽ được đặt trong thư phòng.

Phòng ngủ của hai người Mục Cẩm cùng Mạch Sương cách thư phòng không xa, đi đường cửa sổ ra ngoài rồi đi thêm một đoạn đường vừa lúc có thể tránh được người đi tuần tra ban đêm, lại có thể lặng lẽ đi vào thư phòng mà không hề phát ra tiếng động.

Mục Cẩm xê dịch giá sách ra ngoài một chút thì ‘xoạt’ một tiếng, mấy cuốn sách rơi xuống mặt đất. Mục Cẩm giật mình, nhìn về phía Mạch Sương đang tìm cơ quan nằm trên tường ở bên kia.

Hai người liếc nhìn nhau trong bóng tối rồi lại nhìn về phía cửa, cũng may là người gác đêm không phát hiện ra. Mục Cẩm nhìn nhìn vào bức tường phía sau giá sách nhưng chỉ thấy một mảnh tối đen.

Lấy mồi lửa trong ngực ra rồi thổi thổi rồi đưa vào phía trong chiếu sáng, tay lại đặt lên tường gõ gõ, sau khi xác nhận là không có gì thì hắn mới nhẹ tay nhẹ chân dịch chuyển giá sách về vị trí cũ.

Khi khom lưng xuống nhặt sách, Mục Cẩm lại gõ gõ mặt đất mấy cái nhưng không hề phát hiện ra chỗ nào bất thường. Mạch Sương đã kiểm tra mặt tường và dịch chuyển mấy món đồ quý giá trên kệ, cũng không phải cơ quan.

Mục Cẩm nằm hẳn xuống đất gõ từng viên gạch một, khi gõ đến viên gạch bên dưới bàn sách thì cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường, gõ thêm mấy cái lại phát hiện ra tiếng vang khá thanh thúy, rõ ràng là dưới viên gạch này có ẩn chứa thứ gì đó.

Mạch Sương đi đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn thấp giọng hỏi:

“Có điều gì không ổn à?”

“Ừ.”

Mục Cẩm ngẩng đầu lên:

“Ngươi gõ thử xem, dưới viên gạch này hình như rỗng không.”

Mạch Sương gập ngón trỏ tay phải gõ gõ mấy cái:

“Đúng là rỗng.”

“Vậy thì chắc cơ quan cũng ở gần đây.”

Mục Cẩm đặt hẳn tay dán xuống đất sờ soạng, lại lần sờ lên từng chân bàn thì phát hiện bên mép bàn có một miếng hình vuông hơi lồi ra.

Vươn tay ấn một cái, dưới viên gạch lập tức có động tĩnh. Viên gạch dưới chân Mục Cẩm bắt đầu dịch chuyển, động tác của Mạch Sương cực nhanh kéo Mục Cẩm từ dưới đất lên, viên gạch dưới bàn sách chậm rãi rời ra để lộ một hầm ngầm tối đen như mực. Độ lớn của hầm ngầm vừa bằng bàn sách, bàn sách bị cố định dưới đất không thể dịch chuyển được.

Mục Cẩm khom lưng thò chân xuống dưới thăm dò trước liền tìm được một thứ có vẻ giống bậc thang, hắn quay đầu nói với Mạch Sương:

“Ta đi xuống trước kiểm tra một chút.”

“Cẩn thận.”

Mục Cẩm khom lưng bước từng bước xuống bậc thang. Bên dưới tối om, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, hắn lấy mồi lửa trong ngực ra thổi sáng thì mới nhìn rõ ràng đây là một hầm ngầm, nhưng hầm này rất hẹp, ngoại trừ các bậc thang nối tiếp kéo dài mãi cùng với tường đá bao quanh bốn phía thì không còn thứ gì khác.

Mạch Sương cũng nhảy từ phía trên xuống, cửa vào ở phía trên chậm rãi khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.