Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38 KIÊN TRINH KHÔNG ĐỔI

“Ngọc Chi là Trắc phi, ở trong phủ tất phải nghe theo lời của con và Thái tử, rất nhiều chuyện nó cũng không thể làm chủ được.”

Ngữ khí của Hoàng hậu coi như là hòa thuận, bà thu hồi tầm mắt từ bên ngoài đình lại, nhìn Mạch Sương:

“Con cũng biết đấy, tuổi tác của Mục Cẩm không còn nhỏ, Hoàng tử nhỏ tuổi hơn nó một chút cũng đã có tử tự, không chỉ có Hoàng thượng và bản cung, ngay cả văn võ bá quan đều trông ngóng nó có thể sinh hạ Hoàng tự. Con thân là Thái tử phi của nó, chắc cũng không muốn nó vô hậu chứ?”

“Thần đương nhiên là không muốn.”

“Con có thể nghĩ được như vậy là tốt. Đáng tiếc con là thân nam tử không thể sinh con, bằng không bản cung cũng không phải tốn phần tâm sức này.”

Hoàng hậu bưng chén trà trên bàn lên, nhấc nắp chén trà nhấp một ngụm rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống.

“Hài tử Mục Cẩm kia hiện giờ sống chết không chịu gần gũi bất cứ ai ngoài con, nếu nó cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ sau này hoàng tự khuyết thiếu, cả cuộc đời này của Ngọc Chi cũng sẽ bị chôn vùi. Con nói xem, như vậy sao có thể khiến bản cung không lo lắng?”

Mạch Sương thản nhiên đáp:

“Mẫu hậu yên tâm, điện hạ luôn hiểu rõ nặng nhẹ.”

“Con đừng có bênh vực cho nó, bản cung nhìn nó trưởng thành, cá tính nó như thế nào bản cung còn không rõ chắc.”

Hoàng hậu thở dài một tiếng:

“Con thân là Thái tử phi, mặc dù không thể sinh con nhưng vẫn có trọng trách phải có Hoàng tự kế thừa, chuyện mà thường ngày Mục Cẩm không nghĩ đến thì con phải nói thêm vài lời nhắc nhở nó một chút, hiện giờ trừ lời con nói ra có lẽ nó không nghe lọt tai của bất cứ người nào. Bản cung nói như vậy, con có hiểu được chăng?”

“Thần hiểu được.”

“Hiểu được là tốt rồi, bản cung cũng không muốn nói quá nhiều, có một số việc tự bản thân con phải xem xét rồi làm.”

Mạch Sương quay về phủ vừa lúc kịp ăn bữa tối. Sau khi dùng bữa, Mạch Sương bèn nhắc đến chuyện kia.

“Điện hạ cưới Viên Lương đệ đã được hơn một tháng rồi.”

Mục Cẩm hơi ngạc nhiên:

“Thì sao?”

“Thần chỉ cảm thấy việc điện hạ nạp thiếp xong lại vẫn luôn ngủ ở phòng của chủ nhân thì có điều không ổn.”

Mục Cẩm dứt khoát đáp:

“Không có gì là không ổn, ta vẫn chỉ luôn coi Ngọc Chi là muội muội.”

“Nhưng hiện giờ nàng ấy không phải là Trắc phi của ngài ư?”

Mục Cẩm cau mày:

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

Mạch Sương thản nhiên đáp:

“Thần chỉ là muốn nhắc nhở điện hạ, vệc đã đến nước này thì không thể tiếp tục trốn tránh được nữa.”

“Chẳng lẽ ý ngươi là muốn ta đến chỗ Ngọc Chi?”

Mạch Sương đáp rành rọt:

“Vâng.”

Mục Cẩm cau mày càng chặt:

“Nếu như ta đi đến chỗ muội ấy, chẳng lẽ ngươi không hề khổ sở?”

“Viên Lương đệ là Trắc phi của điện hạ, ngài đến chỗ nàng ấy là chuyện đương nhiên, thần không hề khổ sở.”

“Lời này là thật lòng?”

“Đương nhiên.”

Mục Cẩm nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của hắn thì đáy lòng khó chịu đến không nói nên lời. Mạch Sương lại không hề để tâm đến việc này, điều này chẳng phải nói rõ rằng trong lòng y vốn không hề có hắn?”

“Được, đêm nay bản cung sẽ đến chỗ nàng ta.”

Mục Cẩm nổi giận đùng đùng phun ra một câu này rồi quay về thư phòng.

Đông Linh đứng đằng sau Mạch Sương nói:

“Công tử, sao ngài lại có thể nói ra lời như thế với điện hạ? Thái tử điện hạ đã không đến chỗ nữ nhân họ Viên kia chứng tỏ là ngài ấy không thích cô ta. Người mà điện hạ thích chính là ngài, những lời vừa rồi của ngài chắc chắn là đã khiến điện hạ tức giận.”

“Ngài ấy thân là Thái tử, phải gánh vác trọng trách kế thừa Hoàng tự.”

Mà y lại không thể sinh tử tự cho hắn.

“Nhưng mà… Nhưng mà cũng phải để ngài ấy cam tâm tình nguyện đi mới được.”

Đáy lòng Mạch Sương trầm xuống. Trong lòng y hiểu rõ những lời mà hôm nay Hoàng hậu nói, y là Thái tử phi, tuy không thể sinh con nhưng vẫn có trọng trách phải kế thừa Hoàng tự. Mục Cẩm tuyệt đối không thể vô hậu, bước đường này y sớm muộn gì cũng phải giẫm lên.

Phu nhân chính thất trong các nhà Vương tôn quý tộc, nếu như vào cửa đã lâu mà vẫn không sinh được con thì sẽ chủ động nạp thiếp cho phu quân của mình, cho dù trăm ngàn lần không cam nguyện nhưng cũng không thể khiến phu quân của mình tuyệt hậu. Y thân là Thái tử phi lại còn là thân nam nhi, sao có thể không làm?

Đông Linh nhìn Mạch Sương im lặng không nói gì, lên tiếng:

“Công tử, nô tì không phải đang trách ngài, nô tì cũng hiểu được ngài là vì muốn tốt cho điện hạ, nếu về sau Thái tử điện hạ phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế thì không thể không có tử tự.”

Mạch Sương vẫn im lặng.

Đông Linh mím môi, nói tiếp:

“Cũng đành vậy, dù sao ngài chính là Thái tử phi, cho dù Viên Ngọc Chi sinh hạ được tử tự thì cũng phải đưa đến chỗ ngài. Đến lúc ấy, Thái tử điện hạ có tử tự rồi sẽ không còn nỗi lo về sau, có thể mãi mãi nắm tay ngài đi tiếp.”

Mạch Sương trầm giọng nói:

“Ta cũng không thể ở bên hắn cả đời.”

“Vì sao?”

Đông Linh đuổi kịp bước chân của Mạch Sương:

“Công tử, ngài vừa nói không thể ở bên ngài ấy cả đời là ám chỉ điều gì?”

Mạch Sương vừa bước đi vừa thản nhiên đáp:

“Không có gì.”

Đông Linh nhìn theo bóng dáng của Mạch Sương, vẫn cảm thấy có điểm nào đó không ổn.

Mục Cẩm tâm trạng bất ổn ngồi trong thư phòng xem công văn, uống cạn cả một ly trà mà cũng chỉ xem được một hai bản, bèn dứt khoát chọn lấy một quyển sách từ trên giá sách đằng sau ra xem.

Lát sau nhẩm tính đã đến canh giờ, Mục Cẩm quay về phòng, lúc sắp đi đến cửa mới chợt phát hiện ra mình đã theo bản năng đi trên con đường quay về phòng của chủ nhân, hắn đứng từ phía xa xa nhìn phòng ngủ vẫn còn sáng ánh nến mà trong lòng rối bời.

Đứng một lát, hắn xoay người đi về phía phòng ngủ của Viên Ngọc Chi.

Hắn đứng trước cửa phòng của Viên Ngọc Chi một lúc lâu lại không ngờ cửa bất chợt mở ra, Viên Ngọc Chi tươi cười rạng rỡ lập tức bước lên một bước ôm lấy hắn, dịu dàng nói:

“Thái tử điện hạ, thần thiếp cuối cũng cũng ngóng trông được người. Bên ngoài trời lạnh, điện hạ vào trong đi.”

Viên Ngọc Chi kéo tay Mục Cẩm đi vào trong phòng.

Trong phòng đốt huân hương có chút nặng mùi, Mục Cẩm không hề thích huân hương quá nồng:

“Dập tắt huân hương đi.”

“Điện hạ không thích?”

“Không thích.”

Mục Cẩm lạnh giọng đáp.

“Vậy để thần thiếp dập huân hương.”

Nói đoạn, Viên Ngọc Chi xoay người cầm chén trà đổ vào lư hương dập tắt huân hương.

Đi đến trước mặt Mục Cẩm, trên mặt nàng ta hiện lên hai ráng mây hồng, giọng nói mềm mại đến độ tưởng như chảy ra nước được.

“Điện hạ làm việc vất vả cả ngày nhất định là đã mệt rồi, để thần thiếp hầu điện hạ nghỉ ngơi.”

Mục Cẩm đứng im không động đậy cũng không nói lời nào, để mặc Viên Ngọc Chi làm gì thì làm. Viên Ngọc Chi tay chân nhanh nhẹn cởi y phục của hắn ra đến khi chỉ còn lại nội y màu vàng nhạt, tiếp đó nàng ta tự cởi áo của mình, áo choàng chảy xuống theo bờ vai để lộ chiếc yếm thêu hoa màu hồng nhạt bên trong.

Viên Ngọc Chi kiễng mũi chân, cánh tay quấn vòng quanh cổ Mục Cẩm, ***g ngực cũng khẽ rung động, đôi mắt dâng đầy ánh nước nhìn Mục Cẩm chăm chú, ngượng ngùng nói:

“Điện hạ.”

Mục Cẩm nhìn đôi môi tô son đỏ hồng của nàng ta tiến đến gần sát thì lại nhớ đến khung cảnh mình và Mạch Sương quấn quít hôn nhau, hai tay theo bản năng giữ lấy bả vai Viên Ngọc Chi rồi đẩy nàng ta cách ra một khoảng:

“Muội nghỉ ngơi sớm đi.”

Viên Ngọc Chi sững sờ nhìn Mục Cẩm:

“Sao thế ạ?”

Mục Cẩm xoay người rời khỏi phòng, Viên Ngọc Chi nhìn theo bóng dáng hắn biến mất nơi cửa thì vội gọi với theo:

“Điện hạ!”

Mục Cẩm chỉ mặc nội y bước nhanh trong phủ đi về phía căn phòng của chủ nhân mà hắn quen thuộc đến không thể quen hơn, đi qua một cánh cửa vòm cùng một con đường nhỏ trải sỏi, lại đi dọc theo một đoạn hành lang gấp khúc là có thể nhìn thấy.

Trong phòng vẫn sáng đèn, Mục Cẩm bèn đẩy cửa đi vào.

Đông Linh thấy Mục Cẩm ăn mặc như thế này mà đi đến thì trợn mắt há hốc miệng:

“Thái… Thái tử điện hạ.”

Mạch Sương vừa mới lau mặt xong, khăn vẫn còn cầm trên tay:

“Ngài sao lại…”

Mục Cẩm sải mấy bước lớn đi qua, kéo y vào trong ngực ôm thật chặt.

Đông Linh nhìn tình huống này liền tự giác lui ra ngoài.

Mục Cẩm vùi mặt vào bên cổ y:

“Sao ngươi có thể đẩy ta cho người khác?”

Mạch Sương nhắm chặt mắt, thật lâu sau mới nói:

“Có một số việc mà điện hạ sớm hay muộn đều sẽ phải đối mặt.”

“Đó là sau này, không phải hiện tại.”

Nói xong, Mục Cẩm cắn nhẹ một cái lên cổ y rồi lại nhẹ nhàng hôn lên vết cắn bên cổ, Mạch Sương bị ép phải ngửa đầu về phía sau, cổ họng phát ra một tiếng kêu rất nhỏ.

Mục Cẩm ôm lấy y đặt lên giường, kéo chăn qua phủ lên y, hai tay đặt bên cạnh tai y chống xuống giường:

“Ngươi cứ làm Thái tử phi của ngươi, không cần bận tâm đến chuyện gì cả, sau này có chuyện gì hãy dể ta gánh vác.”

Mục Cẩm cúi xuống hôn môi y thật sâu, khi nụ hôn ngày càng trở nên say sưa thì tay Mạch Sương cũng dần dần đặt lên lưng hắn.

Ánh nến trong phòng cháy sạch khiến căn phòng chìm trong một mảnh tối đen, trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thở dốc, vài tiếng thở dài.

Ngày hôm sau, Viên Ngọc Chi vừa nhác thấy bóng Mạch Sương thì lập tức rẽ sang đường khác ngay từ đằng xa.

Đông Linh đi theo sau y vào thư phòng, cười trộm nói:

“Công tử, nô tì đã nói mà, người mà điện hạ thích chính là ngài, có một số việc không thể cưỡng ép được đâu.”

Mạch Sương liếc nhìn nàng ta một cái, nha đầu này nói rất nhiều, có đôi khi y thật sự không biết nên trả lời nàng ta kiểu gì.

Đông Linh chợt có chút kinh ngạc che miệng lại, ngón tay chỉ vào cổ Mạch Sương:

“Công tử!”

“Hô to gọi nhỏ như thế làm gì hả?”

“Trên cổ ngài có dấu răng!”

Mạch Sương:

“…”

Đông Linh vẫn tiếp tục che miệng, hai mắt mở to nhìn Mạch Sương rồi lại như hiểu được gì đó:

“Vậy… Vậy lần trước ngài nói bị muỗi cắn cũng… Cũng là dấu răng đúng không?”

Nghe ngữ điệu kia thì hình như còn ẩn chứa chút hưng phấn.

Mạch Sương day trán, thầm nghĩ nên nói rõ với Mục Cẩm, lần sau đừng có cắn ở chỗ dễ nhìn thấy nữa.

Đông Linh cố nén không bật cười, ho nhẹ một tiếng:

“Khụ, nếu khoác thêm áo lông cáo thì sẽ che được đó, hay là để nô tì đi lấy?”

Mạch Sương cúi đầu đọc sách:

“Không cần.”

“Vâng, dù sao việc này cũng chẳng có gì quá đáng, ngài và Thái tử điện hạ vốn đã là…”

Nha đầu Đông Linh này càng nói càng bạo miệng, sắc mặt Mạch Sương lại càng lúc càng sầm xuống:

“Đừng nói nữa.”

Đông Linh cho rằng công tử nhà mình trước nay luôn thanh tâm quả dục, có thể là không quá thích làm chuyện này:

“Chẳng lẽ… Công tử, không phải là ngài không cam tâm tình nguyện chứ?”

Mạch Sương cười mắng:

“Ngươi còn muốn nói nữa?”

Đông Linh che miệng lại, lắc đầu:

“Không nói, không nói nữa.”

Mục Cẩm hạ triều về phủ, lúc nhìn thấy dấu ấn trên cổ Mạch Sương thì tâm tình cực tốt. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Doãn Thăng, ánh mắt hắn lại trầm xuống:

“Ngươi đi theo ta.”

Mục Cẩm nói.

Mạch Sương đi theo hắn vào trong phòng, Đông Linh định đi theo vào cùng thì Mục Cẩm xoay người nói:

“Ngươi chờ ở bên ngoài, bản cung và ái phi có chuyện muốn thương lượng.”

Đông Linh gật đầu:

“Vâng ạ.”

Mục Cẩm đóng cửa, quay đầu lại nhìn Mạch Sương.

Mạch Sương đại khái đã đoán được Mục Cẩm định nói gì, bèn hỏi:

“Điện hạ lại tra được thêm điều gì?”

Mục Cẩm lắc đầu, thở dài một hơi:

“Chưa có.”

“Vậy điện hạ định làm thế nào?”

“Hai ngày trước ta đã phái người đến phủ Thừa tướng tìm hiểu.”

“Kết quả?”

“Bị đại ca ngươi phát hiện rồi giao đấu, vẫn chưa thể tìm được nơi giấu quan ngân.”

Mạch Sương nắm chặt tay áo trầm ngâm:

“Nếu như giấu ba mươi vạn lượng quan ngân trong phủ thì nhất định là phải giấu ở nơi mà người ngoài không thể dễ dàng tìm được.”

“Ý ngươi là trong phủ Thừa tướng còn có mật thất?”

“Thần cũng không biết rõ lắm, đây chỉ là suy đoán mà thôi.”

Mục Cẩm có chút trầm tư:

“Nếu như có mật thất thì chắc chắn là nó nằm ở dưới lòng đất, mà cửa vào mật thất nhất định là rất bí ẩn.”

Mục Cẩm nhìn thẳng vào hai mắt Mạch Sương, hai người đều ngầm hiểu trong lòng.

Mục Cẩm ngẫm nghĩ một lát, khóe môi liền nhếch lên:

“Nếu như vị con rể trên danh nghĩa này đến phủ Thừa tướng một chuyến rồi thuận tiện điều tra thì có vẻ cũng hợp lý đấy.”

“Con rể?”

Mạch Sương nhướn mày:

“Thần nhớ rõ phủ Thừa tướng không có nữ nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.