Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37 CHƯA ĐÁNH ĐÃ KHAI

Mạch Sương chuyển đề tài khác:

“Hôm nay điện hạ đã trò chuyện với Dương Thị lang?”

“Đã nói với hắn mấy câu, kẻ này che giấu rất sâu, chỉ nói lời xã giao khách sáo thì không thể bóc ra được gì.”

Nói đoạn hắn đã đi đến bên cạnh Mạch Sương, cúi đầu nhìn bức tranh sơn thủy y vẽ.

Mạch Sương nói:

“Thật ra thần có một kế.”

“Ồ?”

Mạch Sương tràn đầy hứng thú mà nhìn y:

“Nói nghe thử xem.”

“Tục ngữ nói ‘Không làm chuyện khuất tất thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa’, nếu Dương Trung thật sự đã phái người giết Lưu Phó Sơn thì trong lòng chắc chắn có quỷ, nếu gặp lại Lưu Phó Sơn, điện hạ nghĩ xem hắn sẽ có phản ứng như thế nào?”

Mục Cẩm vừa nghe vậy liền biết, nếu như chiêu này được vận dụng tốt thì có thể khiến hắn chưa bị đánh đã khai ra:

“Chẳng lẽ ngươi muốn gọi quỷ hồn của Lưu Phó Sơn lên?”

Mạch Sương cười khẽ một tiếng:

“Đương nhiên là không, nếu thật sự gọi được thì chỉ e sẽ khiến điện hạ sợ hãi.”

Mục Cẩm hơi xấu hổ, lần trước sau khi nhìn thấy xác của Lưu Phó Sơn thì mấy ngày liền hắn đều nuốt không trôi:

“Như vậy là có thể gọi được?”

Mạch Sương:

“Thần chưa từng thử.”

Mục Cẩm chợt hiểu ra:

“Ý của ngươi là tìm người đóng giả?”

“Ý điện hạ thế nào?”

Mục Cẩm mỉm cười:

“Kế hay như thế, đáng thử một lần.”

Để có thể tiến hành thuận lợi, Mục Cẩm cố ý cho người đi tìm một nhân sĩ giang hồ tinh thông thuật hóa trang rồi làm ra một tấm da mặt của Lưu Phó Sơn.

Ngày ấy một cơn mưa lớn vừa trút xuống, mây đen trên trời còn chưa tán đi, đêm sâu dần, toàn bộ đất trời là một mảnh tối đen như mực.

Mục Cẩm mang theo Mạch Sương cùng một thị vệ hóa trang thành quỷ hồn của Lưu Phó Sơn ẩn mình vào trong Dương phủ. Người từ trên xuống dưới trong Dương phủ đều đã ngủ say, chỉ còn gió Bắc thỉnh thoảng lại gào thét là để lại chút tiếng động.

Ba người đi đến bên ngoài phòng ngủ của Dương Trung.

Thị vệ cắm đao vào khe cửa đẩy then cửa ra từng chút từng chút một. Chờ đến khi gió lạnh gào thét liền đẩy mạnh cửa ra, ném một nhúm giấy tiền vàng vào giữa không trung, giấy tiền vàng liền theo gió bay vào trong phòng.

Mạch Sương bắt pháp ấn, triệu hồi ra mấy ngọn lửa bập bùng màu xanh lam trôi nổi giữa không trung, nhìn giống như ma trơi nhưng lại tỏa ra ánh sáng.

Một nam một nữ nằm trên giường lập tức tỉnh lại, giọng nam run rẩy vang lên:

“Ai đó?”

Không nghe thấy tiếng đáp lại, người đó liền nơm nớp lo sợ đẩy màn giường ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai đốm lửa màu lam ở ngay cửa ra vào, nương theo ánh sáng của ngọn lửa liền nhìn thấy gương mặt bị chiếu ra lúc sáng lúc tối kia.

Dương Trung suýt nữa đã bị dọa vỡ mật, hàm răng va vào nhau lập cập:

“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là ai?”

Thị vệ kéo dài âm giọng mở miệng nói:

“Sao rồi, Dương đại nhân đã không còn nhớ hạ quan?”

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ngài phái người hạ độc giết ta, chẳng lẽ đã quên nhanh đến vậy ư?”

Dương Trung trợn tròn mắt, tay run rẩy không ngừng:

“Ngươi… Sao ngươi lại đến đây?”

“Oan có đầu, nợ có chủ, ngài phái người giết ta, ta không tìm ngài thì tìm ai?”

“Không… Không phải ta.”

“Vậy là ai?”

“Là… Là Doãn Thừa tướng, là ông ta… là ông ta kêu ta phái người… Không… Không phải, là… Là ông ta phái người giết ngươi, ta không hề liên quan!”

“Vậy ba mươi vạn lượng quan ngân giờ ở đâu?”

“Cũng ở trong phủ Thừa tướng, ta cũng giống ngươi chả có được một cắc nào. Ngươi muốn tìm thì cũng nên đến tìm ông ta!”

Thị vệ giơ tay lên làm động tác bóp cổ, nhe răng trợn mắt làm bộ hung ác nói:

“Nếu như ngài dám lừa ta, ta sẽ bóp chết ngài.”

“Không dám, không dám…”

Dương Trung run rẩy đến độ phát ngốc:

“Ngươi… Ngươi mau đi đi. Ta nhất định sẽ đốt cho ngươi thật nhiều tiền giấy!”

Lúc này, Mục Cẩm đứng ngoài cửa nghe nghiêng đầu nhìn sang Mạch Sương đứng bên cạnh, tâm tình rối bời.

“Đi thôi.”

Mạch Sương nhẹ giọng nhắc nhở Mục Cẩm.

Mục Cẩm ném một quả pháo khói trên tay ra, trong phòng dâng lên một luồng khói trắng, thị vệ ẩn trong màn khói trắng thoát ra ngoài, mấy đốm lửa ma trơi kia cũng biến mất theo.

Trong phòng lập tức khôi phục sự yên tĩnh nhưng cửa chính vẫn còn rộng mở, Dương Trung thở dốc thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Mục Cẩm vốn định chờ sau khi Dương Trung khai ra thì sẽ lập tức vọt vào trong phòng, nhưng Dương Trung lại khai ra một cái tên là Doãn Thừa tướng, hắnbất đắc dĩ đành thay đổi kế sách giữa chừng.

Quay về phủ rồi, Mạch Sương cùng Mục Cẩm một trước một sau vào phòng.

Mạch Sương đi đến bên bàn, ngồi xuống rót một chén trà.

Mục Cẩm khép cửa phòng lại, xoay người nhìn y:

“Nếu như thật sự là Doãn Thăng làm…”

Hắn hơi dừng lại một chút, nhẹ mím môi:

“Ngươi có lời nào muốn nói không?”

Mạch Sương lạnh nhạt đáp:

“Xin điện hạ xử trí công bằng.”

“Ăn hối lộ trái pháp luật, nặng thì tội chết, cho dù không đến mức xử chết thì cũng mang vạ khó trốn.”

Mạch Sương nhìn chén trà trên tay:

“Là ông ấy không đặt vương pháp trong mắt, có tội phải phạt.”

Mục Cẩm im lặng thật lâu mới nói:

“Lão vốn không xứng làm cha ngươi.”

Mạch Sương ngước mắt nhìn thẳng vào hai mắt Mục Cẩm, không nói gì.

Ngày hôm sau, Thị lang Bộ Công bị bệnh xin nghỉ, còn đặc biệt mời mấy đạo sĩ đến phủ trừ tà. Khắp trong ngoài phủ đều dán bùa trừ quỷ, mà ngay cả Dương Trung cũng luôn luôn mang theo trên người mấy lá.

Chiều muộn ngày hôm đó, Mục Cẩm phái một ám vệ đến phủ Thừa tướng điều tra lại bất cẩn để trưởng tử của Thừa tướng phát hiện nên đánh vài chiêu với gã, thấy tình thế không ổn liền rời đi.

Lúc quay về báo cáo với Mục Cẩm, Mục Cẩm hỏi:

“Gã có phát hiện ra thân phận của ngươi không?”

“Không ạ.”

“Vậy là tốt.”

Mục Cẩm phất tay.

“Lui xuống đi.”

“Vâng, ty chức cáo lui.”

Sau khi ám vệ lui ra thì trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Mục Cẩm. Lão cáo già Doãn Thăng kia giấu ba mươi vạn lượng quan ngân trong phủ thì chắc chắn đã cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng rốt cuộc là lão giấu ở đâu?

Ba mươi vạn lượng quan ngân đó phải cho vào trong ít nhất là mười hòm, lão làm cách nào mà có thể tránh khỏi ánh mắt người khác để chuyển bạc vào trong phủ của mình?

Lão cáo già Doãn Thăng đó nhất định sẽ không dễ dàng nhận tội. Biện pháp duy nhất chính là lục soát được ba mươi vạn lượng quan ngân đó ở trong phủ của lão, khiến lão hết đường chối cãi, sau đó cũng định được tội danh.

Nhưng mà, định tội của lão rồi thì Mạch Sương sẽ ra sao? Y sẽ phải chịu liên lụy ư? Liệu y có hận hắn không?

Trước kia Mục Cẩm luôn hận không thể bắt được nhược điểm của Doãn Thăng để trị tội lão, nhưng hiện giờ phải suy xét nhiều thêm một tầng thì lại khó xử giữa hai bên.

Theo lý mà nói thì Mạch Sương đã là người của phủ Thái tử chứ không còn là người của Doãn gia, cho dù cả nhà Doãn gia bị tịch biên tài sản hoặc tru di thì tội trạng vẫn không có liên quan đến y mới đúng, nhưng chuyện đó cũng không đảm bảo là không dính líu đến y.

Mặc dù có chuyện khó xử, nhưng hành vi phạm tội của Doãn Thăng cũng là không thể tha thứ. Nếu lần này tha cho lão, sau này lão sẽ còn gây họa cho triều đình.

Bên ngoài có người gõ cửa, Mục Cẩm hô một tiếng ‘Vào đi’.

Là Viên Ngọc Chi.

Mục Cẩm liếc nàng ta một cái:

“Có chuyện?”

Viên Ngọc Chi ôm một đôi giày trên tay đi đến trước bàn sách, nói:

“Hiện giờ thời tiết giá lạnh, thần thiếp cố ý làm cho điện hạ một đôi giày, rất hợp đi trong mùa này.”

Mục Cẩm nhìn lướt qua đôi giày trên tay nàng ta:

“Trong phủ có tú nương, muội cần gì phải động tay.”

“Thần thiếp ở trong phủ cũng nhàn rỗi, có thể làm chút việc cho điện hạ cũng tốt.”

Mục Cẩm lạnh giọng nói:

“Nếu muội có thể an phận thủ thường sống trong phủ thì đã là giúp cho bản cung rồi.”

Viên Ngọc Chi biến sắc, cắn môi dưới có chút giận dỗi:

“Điện hạ cảm thấy thần thiếp không an phận thủ thường ư?”

Thấy nàng ta định bày tính giở nết, Mục Cẩm nói:

“Ta chỉ nhắc nhở muội thôi.”

Viên Ngọc Chi nói:

“Điện hạ kêu thần thiếp an phận thủ thường, thế nhưng thần thiếp vào cửa lâu như thế mà điện hạ vẫn chưa từng đi đến chỗ của thần thiếp, điện hạ có từng làm đúng bổn phận của phu quân?”

“Bản cung đã từng nói, hãy cho bản cung thời gian.”

“Nhưng phải mất bao lâu?”

Viên Ngọc Chi hỏi:

“Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Điện hạ có thể nói rõ không?”

Đầu Mục Cẩm đau muốn nứt ra, trong lòng hắn hiện giờ chỉ có một mình Mạch Sương, nào còn chỗ cho người khác nữa. Vả lại, nếu lúc trước không phải Viên Ngọc Chi một lòng muốn tìm đến cái chết, Mục Cẩm cũng sẽ không đồng ý cưới nàng ta về.

Mục Cẩm chẳng hề muốn trả lời câu hỏi của Viên Ngọc Chi, chỉ nói:

“Bản cung còn bận rộn công vụ, muội về trước đi.”

Viên Ngọc Chi mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt lại, đặt giày lên bàn của Mục Cẩm:

“Thần thiếp cáo lui.”

Ngày kế, Viên Ngọc Chi khóc sướt mướt chạy vào cung gặp Hoàng hậu mà than sầu kể khổ. Hoàng hậu nghe xong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lúc trước Mục Cẩm đồng ý cưới Viên Ngọc Chi chỉ là vì muốn giữ lại tính mạng cho nàng ta, hiện giờ đến kết cục này cũng đành trách Viên Ngọc Chi trước kia ương bướng quá mức.

Hoàng hậu bèn trấn an:

“Ngọc Chi, việc này không vội, phải từ từ đã, Thái tử nó nhất thời vẫn chưa thích ứng được, đợi qua một thời gian cho nó thích ứng thì mọi chuyện đều ổn.”

Viên Ngọc Chi gạt nước mắt:

“Nhưng hiện giờ Thái tử điện hạ bị Doãn Mạch Sương kia quyến rũ đến thần hồn điên đảo, người còn không thèm liếc mắt nhìn con một cái nữa.”

“Chuyện này…”

“Doãn Mạch Sương rất giỏi cổ thuật, y nhất định đã ếm bùa nguyền rủa điện hạ nên điện hạ mới lạnh nhạt với con như thế. Cô cô, người nhất định phải làm chủ cho con mà.”

Hoàng hậu cau mày:

“Chuyện cổ thuật con có bằng chứng không?”

“Con…”

Viên Ngọc Chi cắn môi:

“Doãn Mạch Sương xuất thân từ đạo quan, có giỏi cổ thuật cũng không có gì lạ.”

Hoàng hậu than nhẹ một tiếng:

“Nhưng con không có bằng chứng, bản cung làm chủ cho con kiểu gì đây?”

Viên Ngọc Chi liền lắc lắc cánh tay Hoàng hậu, vẻ mặt ấm ức nói:

“Cô cô, nếu như ngài không làm chủ cho con thì trên đời này chẳng còn ai có thể làm chủ cho con nữa.”

Hoàng hậu vỗ vỗ vai nàng ta:

“Con yên tâm, bản cung đứng về phía con, điện hạ nó thân là Thái tử, nhất định phải có Hoàng tự kế thừa, Thái tử phi kia dù sao cũng là thân nam nhi, cuối cùng vẫn phải để con sinh con cho Thái tử mà.”

Nói đến chuyện tử tự, hai má Viên Ngọc Chi lại đỏ bừng, sắc mặt cũng có chút vui mừng:

“Cô cô nói xa quá rồi, điện hạ đến giờ còn chưa viên phòng với con nữa.”

“Không vội không vội, đây là chuyện sớm muộn.”

Hoàng hậu từ trước đến nay luôn rất yêu thương cháu gái bên ngoại này, chuyện gì cũng chiều theo ý nàng ta, lần này Viên Ngọc Chi khổ sở cầu xin trước mặt bà, bà liền mềm lòng đồng ý với mọi yêu cầu của nàng ta.

Hoàng hậu cũng biết nói với Mục Cẩm là vô ích nên ngay ngày hôm sau đã tuyên Mạch Sương tiến cung. Khi đó Mục Cẩm ra ngoài làm việc không có mặt trong phủ, Mạch Sương liền một thân một mình đi gặp Hoàng hậu.

Hoàng hậu mời y đến gặp mặt ở lương đình trong Ngự hoa viên, còn mình đã sớm ngồi chờ ở trong đình. Mạch Sương thỉnh an bà, bà liền cho y ngồi xuống. Hoàng hậu cũng coi như là một người thân thiện, khi nói chuyện với Mạch Sương thì từng lời từng lời đều rất đúng mực.

“Nghe nói Thái tử nạp Trắc phi đã hơn một tháng nhưng ngày nào cũng ngủ ở phòng của chủ nhân, việc này có thật không?”

Mạch Sương hơi mím môi, trả lời:

“Là thật.”

Hoàng hậu thản nhiên mỉm cười:

“Xem ra Thái tử rất tình sâu nghĩa nặng với con.”

“Điện hạ là người nhân hậu, luôn đối xử bình đẳng với thần và những người khác.”

“Đứa bé đó là người lương thiện, bản cung cũng biết.”

Hoàng hậu nhìn về phía một bụi hoa ngoài đình.

“Thế nhưng cũng có lúc nó không đủ chu toàn. Hơn một tháng này nó ngủ trong phòng của chủ nhân cũng chẳng sai, nhưng thật đáng thương cho nha đầu Ngọc Chi kia.”

Mạch Sương đại khái cũng đã đoán được Hoàng hậu muốn nói điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.