CHƯƠNG 36 ÁC Ý · ẤM ỨC
Viên Ngọc Chi nhìn Mục Cẩm, lại nhìn Mạch Sương bên cạnh hắn, vẫn nói tiếp:
“Nha đầu Đông Linh kia làm sai chuyện, thiếp chỉ phạt nó úp mặt vào tường hối lỗi thôi, không có ác ý gì, Doãn ca ca không nên trách thiếp.”
Mục Cẩm cao giọng:
“Bản cung kêu cô mở khóa cửa ra!”
Viên Ngọc Chi thầm giật mình, nói với nha hoàn đứng sau:
“Mang chìa khóa đến đây.”
Nha hoàn vội đi lấy chìa khóa đến mở khóa, Mạch Sương là người đầu tiên đẩy cửa đi vào, đưa mắt quét một lượt trong căn phòng chất đầy củi lửa liền thấy Đông Linh sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền ngồi dựa vào góc tường, trên người còn vương mấy cọng cỏ khô.
Mạch Sương đi qua, khom người xuống vỗ vỗ nàng:
“Đông Linh?”
Đông Linh hơi hé mắt ra, sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, thì thầm yếu ớt:
“Công tử…”
Mạch Sương dùng mu bàn tay đặt lên trán nàng kiểm tra thì cảm giác nóng như phải bỏng, nàng đã phát sốt.
Mục Cẩm xoay người nhìn Viên Ngọc Chi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:
“Cô điên rồi đúng không?!”
Viên Ngọc Chi còn không cho là đúng, cao ngạo nói:
“Nó chẳng qua chỉ là một nha hoàn, thiếp là chủ tử, chẳng lẽ phạt một nha hoàn làm hỏng chuyện cũng không được?”
“Cô tốt nhất nói rõ mọi chuyện cho bản cung, cô ta không phải nha hoàn của cô, cô cũng không phải chủ tử của cô ta!”
Mạch Sương ngồi xuống ôm lấy Đông Linh rời khỏi phòng củi, Mục Cẩm xoay người đuổi kịp theo bước chân của Mạch Sương, vừa đi vừa dặn dò nha hoàn:
“Đi mời thầy thuốc.”
Mạch Sương đặt Đông Linh lên giường, kéo chăn qua đắp cho nàng. Nha hoàn bưng nước ấm đến, Mạch Sương lại tự mình thấm khăn vắt khăn lau mặt cho nàng.
Mục Cẩm đứng ở một bên nhìn Mạch Sương chẳng nói chẳng rằng lau mặt lau tay cho nàng ta mà trong lòng thầm có chút ghen tuông, nhưng lại nghĩ đến lúc đầu Mạch Sương gả đến phủ Thái tử, đại khái cũng chỉ có nha hoàn này đối xử tốt với y nên mới có tình chủ tớ sâu như thế.
Mục Cẩm gọi một nha hoàn đến, nghiêm mặt hỏi:
“Nói rõ cho bản cung biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nha hoàn cúi đầu kể lại cặn kẽ:
“Viên Lương đệ về phủ Thượng thư ở được hai ngày lại quay lại, sau đó liên tục sai Đông Linh làm toàn việc nặng nhọc, cả ngày cũng không cho cô ấy nghỉ ngơi, Đông Linh không nghe thì ngài ấy đánh cô ấy một trận rồi nhốt vào phòng củi. Mấy ngày này vẫn là Trần bá lén đưa chút đồ ăn uống đến cho cô ấy.”
Mục Cẩm hít sâu một hơi, lúc trước hắn chỉ nghĩ đưa Mạch Sương theo để tránh Viên Ngọc Chi gây khó dễ cho y, lại không ngờ rằng đã quên không đưa cả Đông Linh đi theo cùng.
Thầy thuốc đến bắt mạch cho Đông Linh rồi kê một phương thuốc, Mục Cẩm kêu hạ nhân hầm thêm chút canh thuốc bổ dưỡng mang đến, buổi tối Đông Linh mới tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Sống mũi Đông Linh cay cay, nước mắt dâng đầy trong mắt:
“Công tử, ngài về rồi thật tốt quá.”
Mạch Sương ôn hòa nói:
“Nào, uống hết thuốc đi.”
“Vâng.”
Mạch Sương tự tay đút cho nàng uống một chén thuốc, lại kéo chăn đắp kín cho nàng.
Đông Linh nhìn nhìn Mục Cẩm vẫn luôn đứng đằng sau, lại nhìn sang Mạch Sương, nói:
“Công tử, ngài vừa mới về, cũng nên đi nghỉ ngơi đi, nô tì không sao.”
Mạch Sương ‘ừ’ một tiếng, Mục Cẩm dặn dò nha hoàn chăm sóc cho Đông Linh rồi cùng Mạch Sương rời đi.
Vừa mới về đã xảy ra chuyện như vậy, hai người họ đến giờ vẫn còn chưa dùng bữa.
Dùng bữa xong quay về phòng, Mục Cẩm áy náy nói:
“Ta biết ngươi phải chịu rất nhiều ấm ức từ phía cô ta, trong đó cũng có lỗi của ta, là ta khiến ngươi chịu thiệt.”
Mạch Sương nghiêm túc nhìn Mục Cẩm:
“Điện hạ sai chỗ nào?”
Mục Cẩm nghẹn lời, lại lập tức nói:
“Ta cũng không nói rõ ra được, đại khái là ta sai rất nhiều nên không biết nói từ đâu.”
“Thần lại cho rằng điện hạ nghĩ nhiều quá.”
Mục Cẩm nhìn y, không nói gì.
Mạch Sương xoay người đi vào phòng trong.
“Giờ không còn sớm nữa, thần đi ủ ấm giường trước cho điện hạ.”
Nghe được mấy chữ ‘ủ ấm giường’, Mục Cẩm cười khẽ một tiếng rồi đi theo sau y, đón lấy áo khoác y cởi ra móc lên trên giá áo, Mạch Sương lên giường trước, Mục Cẩm theo sát đằng sau.
Xốc chăn lên rồi ôm Mạch Sương vào trong ngực, hắn khẽ nói:
“Ổ chăn được ái phi ủ trước quả là ấm áp.”
Mạch Sương:
“…”
Ngày hôm sau, Mục Cẩm dọn hết công văn cùng tấu chương đặt ở trong thư phòng ra xếp thành ba chồng trên bàn, mỗi chồng cao đến hơn nửa thân người. Lấy lá thư thu được ra, hắn cùng Mạch Sương bắt đầu lật xem công văn cùng tấu chương để đối chiếu chữ viết.
Lật xem giữa đống công văn kia một lúc lâu, Mục Cẩm ném một quyển tấu chương ra:
“Ngươi xem chữ viết này có giống không?”
Mạch Sương đón lấy mở ra xem, lại đối chiếu với chữ viết trên bức thư rồi đáp:
“Mặc dù nhìn có giống nhau nhưng lực độ khi dùng bút vẫn có chút khác biệt.”
Mục Cẩm nhìn kĩ thì thấy quả thực là có điểm khác:
“Vậy thì để qua bên cạnh trước, chúng ta tìm tiếp.”
“Ừ.”
Đến giữa trưa, Trần bá đến thúc giục hai người dùng bữa hai lần, hai người đều thở ơ, chỉ vùi đầu lật xem công văn đối chiếu chữ viết.
Mãi cho đến giờ Thân thì hai người mới đối chiếu xong chữ viết trên toàn bộ các loại công văn, tìm ra được chữ viết của sáu người tương tự, sáu người đó lần lượt là Thượng thư Bộ Lễ, Trung thư xá nhân, Ngự lại trung thừa, Thị lang Bộ Công, Tư trực cùng Ngự y gián nghị.
Đặt chữ viết của sáu người này cùng một chỗ với bức thư, Mục Cẩm chỉ vào công văn của Thị lang Bộ Công Dương Trung:
“Trong sáu người thì chữ viết của Dương Trung là giống nhất.”
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Mạch Sương:
“Ngươi thấy thế nào?”
Mạch Sương nhìn chữ của Dương Trung, đáp:
“Thần cũng cho rằng chữ viết của người này là giống nhất.”
Mục Cẩm:
“Nếu như là hắn thì mọi chuyện đã thông, đầu năm nay phụ hoàng đã giao việc tu sửa hành cung cho hắn làm, ngay cả kinh phí tuyển chọn cũng do một tay hắn sắp xếp, quan ngân được cấp từ kinh thành lúc trước tất phải qua tay hắn kiểm tra, muốn động tay động chân là rất dễ dàng.”
“Nhưng chỉ bằng một bức thư có chữ viết tương tự thế này mà muốn định tội hắn, chỉ e không thể khiến người khác tin phục.”
Người có chữ viết giống nhau trên thế gian này có hơn ngàn vạn, trong đám quan viên triều đình cũng có sáu người có chữ viết giống nhau, chỉ dựa vào chữ viết để định tội thì quả thực không thể khiến người ta tin phục. Mục Cẩm than nhẹ một tiếng:
“Nói cũng đúng.”
“Nhưng hiện tại đã có manh mối, việc tra xét lúc này ít nhất cũng đã có phương hướng.”
Bên ngoài có tiếng người gõ cửa, Mục Cẩm lên tiếng hỏi:
“Ai?”
“Điện hạ, là lão nô.”
Là tiếng của Trần bá.
“Vào đi.”
Trần bá nhẹ nhàng đẩy cửa vào, khom người nói:
“Điện hạ, lão nô cho người hầm chút canh, ngài và Thái tử phi làm việc vất vả cả ngày, dù gì cũng nên ăn chút gì đó.”
Mục Cẩm và Mạch Sương liếc nhìn nhau, lúc này mới chợt nhận ra hai người họ còn chưa kịp ăn cả bữa trưa, Trần bá nhất định là sợ bọn họ bị đói nên mới cho người hầm canh.
Mạch Sương:
“Đặt canh ở đó đi, làm phiền rồi.”
Trần bá xoay người kêu hai nha hoàn bưng hai bát canh vào, đặt lên kỷ trà rồi lại lui xuống.
Mục Cẩm đi đến bên bàn trà, bưng một bát canh lên mở nắp ra xem thì thấy đây là canh gà hầm nhân sâm, mở ra một chén khác lại thấy là canh tam tố. Hắn xoay người lại nói với Mạch Sương vẫn đang vùi đầu đối chiếu chữ viết:
“Bận rộn từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, lại đây uống hết bát canh này đi đã.”
Mạch Sương ngước lên nhìn, đặt công văn trên tay xuống rồi nhấc chân đi qua.
Mục Cẩm nhấc hai chiếc ghế dựa đến, hai người ngồi xuống cạnh bàn trà, mỗi người dùng một bát canh.
Mục Cẩm uống hai chén canh gà nhân sâm trước rồi lại vươn thìa về phía bát sứ của Mạch Sương, Mạch Sương không nói gì, để hắn múc lấy một thìa rồi mình lại tiếp tục tỏ ra không có việc gì mà uống tiếp.
Mục Cẩm nhếch môi khẽ cười một tiếng, Mạch Sương nhìn hắn hỏi:
“Điện hạ cười gì?”
Mục Cẩm cúi đầu ăn canh:
“Không có gì.”
Ngày hôm sau lên triều, Mục Cẩm cố ý bắt kịp bước chân của Thị lang Bộ Công Dương Trung:
“Dương đại nhân.”
Dương Trung quay đầu lại, thấy là Mục Cẩm thì có hơi kinh ngạc, vội vàng chắp tay:
“Thái tử điện hạ.”
Mục Cẩm khoát tay:
“Vừa lúc có chút việc muốn hỏi Dương đại nhân, không biết ta có thể đồng hành với ngài được không?”
Dương Trung hơi khựng lại, gắng gượng nặn ra một nụ cười:
“Có thể đồng hành cùng điện hạ là phúc phận của thần.”
Mục Cẩm làm một tư thế mời, hai người sóng vai đi trên con đường lớn trải đá cẩm thạch của Hoàng cung. Dương Trung có chút chột dạ mà cúi đầu xuống, Mục Cẩm liếc mắt thu hết từng hành vi cử chỉ của hắn vào trong đáy mắt.
Mục Cẩm mở miệng trước:
“Bản cung muốn hỏi Dương đại nhân một chút, hành cung được tu sửa đến đâu rồi?”
Dương Trung thở dài:
“Việc tu sửa hành cung do quan ngân bị cướp nên kinh phí thiếu hụt, thật sự không thể khởi công, chỉ đành để nguyên như cũ.”
Ông ta dừng lại một chút rồi hỏi:
“Không biết chuyện điện hạ truy bắt Lưu Phó Sơn đã có tiến triển gì chưa?”
Mục Cẩm cũng thở dài:
“Bản cung đã kêu quan phủ tại các châu truy nã, triều đình cũng đã phái Bộ Hình truy bắt, qua hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa thể tìm được tung tích của Lưu Phó Sơn.”
“Điện hạ tận tâm tận lực vì việc này, nếu như thật không thể tróc nã được tham quan về quy án thì cũng không thể trách được điện hạ.”
“Chuyện truy bắt Lưu Phó Sơn có thể để từ từ lại sau, nhưng còn việc tu sửa hành cung, Dương đại nhân định làm thế nào?”
“Chuyện này…”
Dương Trung ngẫm nghĩ:
“Chuyện này đành phải xem ý của Hoàng thượng.”
“Phụ hoàng tuổi tác đã cao nên cũng đã sớm có ý định sau khi thoái vị sẽ đến Linh Châu ở từ hơn một năm rưỡi nay, nếu như đến lúc đó mà hành cung còn chưa tu sửa xong thì sẽ trách tội kẻ dưới…”
Mục Cẩm nói đến một nửa thì không nói nốt nữa, chỉ liếc mắt nhìn Dương Trung bên cạnh.
Vẻ mặt Dương Trung tràn đầy khó xử mà nhìn Mục Cẩm:
“Thần… Thần cũng muốn sớm ngày tu sửa xong, nhưng nếu không có kinh phí thì thực sự không tiến hành nổi.”
Mục Cẩm nhếch môi:
“Việc này phải xem Dương đại nhân định làm thế nào.”
Dương Trung líu lưỡi, vội vàng mỉm cười:
“Thần chẳng qua chỉ là một quan lại nhỏ bé, sao có thể làm được.”
Mục Cẩm:
“Nếu như long nhan đại duyệt, nói không chừng chức quan nhỏ như hạt vừng này của đại nhân có thể thăng tiến chỉ sau một đêm, địa vị của quan lại trước nay nào có thể nói chính xác được.”
Sắc mặt Dương Trung liền trở nên khó coi.
“Điện hạ nói đùa.”
Đi ra đến ngoài cung, xe ngựa của Mục Cẩm đã ở ngay đằng trước, người đánh xe thấy Thái tử đi về phía này liền vén mành cửa lên.
Về đến phủ, Mục Cẩm lập tức hỏi Trần bá Thái tử phi ở nơi nào, Trần bá vừa mới nói ở thư phòng thì Mục Cẩm đã vội bước đi về phía thư phòng của Mạch Sương.
Trong thư phòng, Mạch Sương đang miệt mài vẽ một bức tranh sơn thủy.
Mục Cẩm đẩy cửa đi vào, Mạch Sương ngẩng đầu lên nhìn hắn, đặt bút trên tay xuống.
“Sao lại về sớm thế?”
“Mấy ngày gần đây không có quá nhiều việc phải bàn bạc nên hạ triều sớm.”
Mục Cẩm thấy bên cạnh Mạch Sương không có bóng dáng của Đông Linh liền thuận miệng hỏi:
“Nha đầu Đông Linh kia đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đa tạ điện hạ quan tâm, sáng nay lúc thần đến thăm thì đã đỡ hơn nhiều.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Sau đó Mục Cẩm không hiểu sao lại thêm một câu:
“Xem ra ngươi đối xử với nàng ta rất tốt.”
Mạch Sương thản nhiên nói:
“Thần đối xử với ai cũng vậy.”
Sắc mặt Mục Cẩm có chút ảm đạm, suýt chút nữa đã bật thốt lên hỏi y rằng trong lòng y thì mình có địa vị gì, nhưng hắn sợ phải nghe y nói ra đáp án mình không muốn nghe nên đành nuốt câu hỏi lại.