CHƯƠNG 3 ĐÊM TRĂNG TRÒN · CÙNG PHÒNG
Đêm, gió lạnh hiu hắt.
Mục Cẩm vừa phê xong một xấp công văn, đang định đi ngủ nên gọi nha hoàn vào hầu hạ hắn cởi cáo. Nha hoàn ở ngoài cửa bước vào.
“Điện hạ, Thái tử phi đến.”
Vẻ mặt Mục Cẩm lộ ra chút mất kiên nhẫn, hắn tuyệt không muốn nhìn thấy y.
Mạch Sương vào cửa, Mục Cẩm chắp tay sau lưng quay nửa mặt sang nhìn y.
“Ngươi đến làm gì?”
Phía sau Mạch Sương còn có Đông Linh ôm một bộ chăn nệm bằng gấm, y nói:
“Mấy ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, thần lo lắng điện hạ bị cảm nên cố ý mang theo bộ chăn nệm gấm đến đây.”
Mục Cẩm khinh thường.
“Hà tất phải hư tình giả ý.”
Mạch Sương không chút phật ý đáp:
“Thật lòng cũng được, giả ý cũng thế, không có hại cho điện hạ là được không phải sao?”
Mục Cẩm nghiêng đầu liếc nhìn y, hít sâu một hơi nói với nha hoàn đứng bên cạnh:
“Nhận đi.”
Nha hoàn bên cạnh bước qua nhận lấy chăn nệm bằng gấm trên tay Đông Linh. Mạch Sương chắp tay:
“Giờ cũng không còn sớm, thần không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, xin cáo lui trước.”
Y xoay người rời khỏi thư phòng.
Nha hoàn bên cạnh hỏi ý Mục Cẩm:
“Điện hạ, chăn nệm này…?”
Doãn Thăng này tâm địa cay độc, từng ngầm phái người hạ độc trong túi hương hắn mang theo bên người, hại hắn ốm đau liệt giường suốt nửa tháng, việc này hãy còn là hồi ức mới mẻ với hắn. Mục Cẩm có phần đăm chiêu nhìn bộ chăn nệm gấm kia rồi nói:
“Ôm xuống bếp, đốt.”
Ngày hôm sau Mục Cẩm tiến cung, quản gia đi thẳng ra cửa, đứng một bên nhắc nhở:
“Điện hạ, hôm nay là đêm trăng tròn.”
Sắc mặt Mục Cẩm hơi đổi, mặc dù quản gia không nói rõ nhưng hắn vẫn ngầm hiểu được. Trong hoàng thất có một quy củ, người đã thành thân phải cùng phòng với chính thất vào đêm trăng tròn. Hoàng đế phải ngủ lại tẩm cung của Hoàng hậu, mà Hoàng tử phải cùng ngủ với chính phi của mình.
Quy củ của hoàng thất vô cùng nghiêm khắc, nếu không tuân thủ nghiêm ngặt thì sẽ bị kẻ có tâm tư châm ngòi thổi gió trước mặt thánh giá, nhất định sẽ tăng thêm vô vàn phiền não. Vả lại, Mạch Sương vốn chính là nhi tử của đối thủ một mất một còn của hắn, nếu Doãn Thăng muốn mượn việc này để gây khó dễ cho hắn thì càng dễ dàng hơn. Cho nên vào đêm trăng tròn, bất kể hắn cực kì không muốn nhưng vẫn phải quay về chủ phòng.
Mục Cẩm cố ý đợi đến giờ Tí mới quay về phòng, ai ngờ nến trong phòng ngủ vẫn sáng.
Đưa tay đẩy cửa ra, nam tử trong phòng vẫn cầm một quyển sách đọc vô cùng say sưa, mái tóc đen xõa trên bờ vai, có vài sợi còn buông lơi trước ngực.
Nghe được tiếng mở cửa, y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ liền phát hiện Mục Cẩm, y buông sách xuống, đứng dậy chắp tay:
“Kiến quá điện hạ.”
Mục Cẩm nói với nha hoàn đứng đằng sau:
“Lui xuống hết đi.”
Nhấc chân vào cửa, hắn hờ hững đi qua trước mặt Mạch Sương vào thẳng phòng trong.
Phòng ngủ được chia thành phòng trong và phòng ngoài, phòng trong đặt tủ quần áo và giường ngủ, phòng ngoài chỉ có tháp lùn và bàn tròn, giữa phòng trong và phòng ngoài được ngăn cách bởi một chiếc cổng vòm, hai bên có treo mành màu lục đậm được buộc gọn lại bằng dây tơ tằm.
Mục Cẩm từ lúc vào cửa vẫn không nói được một lời, vào phòng thì lập tức mở ngăn tủ lấy một chiếc chăn gấm cùng một chiếc gối mềm ra. Ôm chăn gấm cùng gối mềm ra ngoài phòng, đặt trên tháp lùn kê sát bên cửa sổ cũng có thể qua được một đêm.
Mục Cẩm xoay người trải chăn nệm, Mạch Sương ở bên cạnh nói:
“Điện hạ lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.”
Ngữ khí lạnh lùng.
Vừa định nằm xuống thì Mạch Sương đã nắm chặt bờ vai hắn, nói:
“Điện hạ cũng biết thần là thân nam nhi, không cần thiết phải thương hương tiếc ngọc. Lần trước ngài đã nằm trên tháp lùn rồi, lần này dù thế nào cũng nên đến lượt thần.”
Mục Cẩm liếc xéo y một cái, lạnh giọng nói:
“Ngươi thích là được, bản cung mặc ngươi.”
Nói đoạn liền dứt khoát xoay người đi vào trong phòng.
Chiếc chăn đặt trên tháp lùn có chút lộn xộn, Mạch Sương khom người xuống kéo thẳng góc chăn ra, đặt gối mềm ở một đầu tháp lùn, cuối cùng trông cũng giống một cái giường.
Trong phòng không còn tiếng động, Mạch Sương đoán hắn đã ngủ liền thổi tắt nến trong phòng, nương theo ánh trăng rọi vào phòng qua cửa sổ mà đi đến bên tháp lùn rồi nằm xuống.
Đêm trăng tròn cùng phòng, Mục Cẩm không bao giờ cho kẻ dưới hầu hạ vì e nha hoàn trong quý phủ lỡ miệng.
Sáng sớm thức dậy rửa mặt thay đồ, ra khỏi phòng liền nhìn lướt qua tháp lùn bên ngoài. Trên tháp có đặt ngay ngắn một chiếc chăn gấm đã được gấp gọn chỉnh tề cùng một chiếc gối mềm, mà người trên tháp đã sớm dậy từ lâu.
Nhìn tháp lùn ngăn nắp, Mục Cẩm hơi nheo mắt lại, sáng sớm Mạch Sương thức dậy thu dọn mà hắn lại không hề nghe thấy chút tiếng động nào.
Ra khỏi cửa phòng, đi qua một hành lang gấp khúc rồi ngoặt ở một đoạn rẽ, Mục Cẩm bị cảnh tưởng trước mắt khiến cho ngơ ngẩn. Trên mảnh đất trống ở trước mặt, một thân ảnh màu trắng đang múa kiếm, mặc dù chiêu thức rất bình thường nhưng từng chiêu đều được luyện đến mức cực kì nhuần nhuyễn thuần thục, động tác nhẹ nhàng như én bay, vừa nhìn đã biết người này có nội lực thâm hậu.
Khó trách y có thể rời giường mà không gây ra bất kì tiếng động nào. Mục Cẩm trầm ngâm, võ công người này hơn hẳn hắn, nhất định phải tăng cường đề phòng.
Sau khi hạ triều, Mục Cẩm chuẩn bị đến tẩm cung của Hoàng hậu để thỉnh an. Hắn tuy không phải do Hoàng hậu sinh ra nhưng không khác gì ruột thịt. Mẫu phi hắn bị người ta giết hại khi hắn mới được sinh ra không bao lâu, hắn được Hoàng hậu chăm sóc nên gọi Hoàng hậu một tiếng mẫu hậu.
Đằng sau có người gọi hắn lại.
“Điện hạ!”
Mục Cẩm dừng bước, nghe tiếng này đã biết là Thừa tướng.
Doãn Thăng đi đến bên cạnh Mục Cẩm, nói:
“Điện hạ đi thật vội vàng, không biết ngài đây là định đến nơi nào?”
Mục Cẩm không thèm ghé mắt liếc lão một cái:
“Đang muốn đến tẩm cung của mẫu hậu thỉnh an.”
Gương mặt già nua của Doãn Thăng tươi cười cung kính:
“Thái tử điện hạ có lòng như thế, Hoàng hậu nương nương quả thực phúc trạch không ít.”
Mục Cẩm không kiên nhẫn nói:
“Nếu Thừa tướng không có việc gì thì bản cung đi trước.”
“Điện hạ xin chậm bước.”
Mục Cẩm thở dài, nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão một cái, không nói gì.
Doãn Thăng chắp tay cười lấy lòng:
“Cựu thần quấy rầy rồi, mong điện hạ đừng trách tội.”
“Rốt cuộc Thừa tướng có việc gì?”
“Chỉ là việc nhỏ thôi, xin điện hạ nghe cựu thần dong dài vài câu.”
“Nói nhanh.”
Doãn Thăng than nhẹ một tiếng:
“Nhi thần Mạch Sương dưới gối cựu thần thuở nhỏ đã thể yếu nhiều bệnh, bất đắc dĩ mới phải đưa nó vào đạo quan, mười bảy mười tám năm trời không có mấy lần được gặp lại nó, cựu thần không làm hết trách nhiệm của người cha nên muôn phần hổ thẹn trong lòng, hiện giờ nó đã vào phủ Thái tử, vẫn mong Thái tử điện hạ có thể đối xử với nó tốt hơn chút.”
Doãn Thăng làm người cay độc tàn ác, chuyện xấu nào cũng làm, nhưng giờ phút này lại biểu lộ chân tình, trong lòng thẹn với nhi tử nhưng không còn cơ hội bù đắp, hiện tại hạ thể diện xuống van cầu cũng đã phải lưỡng lự rất lâu.
Mục Cẩm sớm biết Mạch Sương sống trong quan đạo nhiều năm nhưng giờ mới biết được y là vì thể yếu nhiều bệnh nên mới bị đưa qua đó, hắn lạnh mặt đáp:
“Bản cung sẽ nhớ kĩ lời Thừa tướng.”
Doãn Thăng lại chắp tay:
“Vậy cựu thần không quấy nhiễu điện hạ nữa, cáo từ trước.”
Mục Cẩm chắp tay trầm ngâm, Doãn Thăng trước nay luôn không coi lời nói của hắn ra gì, lần này hắn nghe mấy lời đó của lão thiếu chút nữa đã xúc động. Nhưng Mạch Sương là gian tế mà lão gian tặc kia xếp vào phủ Thái tử, là kẻ địch ngầm của hắn, đối tốt với y sẽ là tàn nhẫn với bản thân.
Lão quản gia Trần bá của phủ Thái tử cầm sổ sách trong suốt một tháng đến để Thái tử phi xem. Thái tử điện hạ không rảnh bận tâm đến mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, trước do quản gia quyết định, giờ có Thái tử phi chẳng khác nào có chủ tử thứ hai, chuyện lớn nhỏ cũng nên bàn bạc với y.
Mạch Sương ngồi trong lương đình lật xem sổ sách, thứ ghi chép trong sổ sách đều là việc chi tiêu trong phủ, từ lớn là sửa chữa phủ đệ đến nhỏ là rau dưa hoa cỏ, mỗi một món đều được ghi lại ở bên trong. Mạch Sương cẩn thận lật xem một lần, không thấy có vấn đề gì sẽ trả lại cho quản gia.
Y ở trong phủ mặc dù nhàn rỗi nhưng cũng không phải là không có việc gì để làm, yên lặng đọc sách, đánh đàn luyện kiếm hoặc là cắt tỉa hoa cỏ.
Đông Linh thấy công tử nhà mình từ khi được gả vào phủ Thái tử thì vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa một lần, bèn thuận miệng nói:
“Công tử, ngài đừng ở mãi trong phủ như thế, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài giải sầu chút, bằng không nhỡ buồn bực đến mang bệnh thì phải làm sao giờ.”
Mạch Sương tiếp tục lật sổ sách:
“Ta ở quan đạo từng đó năm đã luyện thành thói quen.”
Đông Linh lại nói:
“Quan đạo mà công tử ở được xây trên núi, ra cửa cũng không có chỗ nào mà đi, nhưng kinh thành thì khác, bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị mà.”
Mạch Sương nhìn nha hoàn giống như một chú ong mật vo ve bên cạnh, y có thể ở mãi một nơi mà không thấy cô đơn nhưng chưa chắc tiểu nha đầu này đã có thể chịu được. Buông sách trên tay xuống, Mạch Sương nói:
“Ta đang định ngày mai đến hiệu sách trên phố xem qua một chút, nếu ngươi không sợ buồn thì cùng đi đi.”
Vừa nghe nói có thể ra ngoài, ánh mắt của tiểu nha đầu liền tỏa sáng:
“Không buồn, không buồn mà.”
Hôm sau.
Mạch Sương mang theo nha hoàn ra ngoài, quản gia Trần bá vừa nghe Thái tử phi nói muốn ra ngoài liền lập tức dặn dò hạ nhân chuẩn bị kiệu, còn nhét thêm một xấp chi phiếu vào lòng Đông Linh rồi dặn dò cẩn thận một hồi, Thái tử phi muốn cái gì thì mua cái đó, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm bạc.
Mạch Sương đi ra đến phố liền xuống kiệu đi bộ, dặn dò kiệu phu chờ ở cuối phố xong liền tự mình mang theo nha hoàn đến hiệu sách cách đó không xa.
Cảnh vật bên đường rực rỡ muôn màu, tiểu nha hoàn đằng sau đã hơn một tháng không được ra ngoài, trong lòng mừng rỡ nhảy nhót giống như một chú thỏ. Nếu không vì sợ làm công tử nhà mình mất thể diện, e rằng cô nhóc đã chạy tán loạn khắp xung quanh.
Mục Cẩm vừa hạ triều liền lên xe ngựa về phủ, lúc vén màn xe nhìn ra bên ngoài thì vừa lúc bắt gặp Thái tử phi của mình. Nam tử vận y phục trắng hơn tuyết phối cùng một miếng ngọc bội màu xanh đeo bên hông, trên đầu dùng ngọc quan bó tóc, gương mặt xinh đẹp hiện lên nét cười nhạt, rõ ràng đang ở trong đám người nhốn nháo lại lộ vẻ xuất chúng bất phàm.
Mục Cẩm vội vàng buông mành xuống, chột dạ giống như vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Hiệu sách mà Mạch Sương muốn đi được dựng trong một ngõ nhỏ khá hẻo lánh, đó là một tòa lầu không quá lớn, tầng một bày đủ các loại sách, tầng hai được sắp xếp thành chỗ ngồi có thể vừa yên lặng đọc sách vừa phẩm trà.
Sách trong hiệu này có thể mua cũng có thể mượn, ngồi ở tầng trên đọc sách cả một buổi chiều cũng chỉ thu mấy văn tiền. Ông chủ hiệu sách là một người đọc sách, sau khi tham dự khoa cử ba lượt vẫn rớt liền bắt đầu làm ăn ở đây, sách ở chỗ này đa phần là do ông ta chi một món tiền lớn mua về, chữ viết thanh tú tinh tế nhìn rất thoải mái, người mua sách cũng nhiều.
Mạch Sương cầm vài cuốn sách lên tầng hai, tiểu nhị trong hiệu lập tức mang lên một bình trà nóng. Không phải là trà gì ngon, có thể nói là kém xa trà trong phủ Thái tử, nhưng vào miệng Mạch Sương rồi nó lại vẫn là một bình trà ngon đầy ý vị sâu xa.
Nha hoàn ngồi bên cạnh nhấp nha nhấp nhổm, ngẩng đầu hết nhìn đông lại ngó tây. Mạch Sương cũng phát hiện ra nên thuận miệng nói:
“Một nén nhang sau nhớ quay về, đừng có đi quá xa.”
Đông Linh ngầm hiểu ý trong lời nói của Mạch Sương, bèn cười toe toét đứng dậy khỏi ghế:
“Đa tạ công tử.”
Nói đoạn cô nhóc liền phấn chấn chạy xuống dưới, đi đến mấy nơi náo nhiệt trên phố.
Mạch Sương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục lật sách.