CHƯƠNG 4 CUNG YẾN · DIỄN TRÒ
Quay lại quý phủ, lúc đi ngang qua lương đình cạnh hồ sen thì có một giọng nói gọi y lại:
“Doãn công tử!”
Mạch Sương theo tiếng gọi nhìn lại liền thấy Thái tử Mục Cẩm cùng Viên Ngọc Chi đang ngồi trong đình.
Viên Ngọc Chi đứng dậy bước ra khỏi đình:
“Ta mang theo chút điểm tâm đến đây, Doãn công tử có muốn cùng nếm tử không?”
Mạch Sương từ chối:
“Đa tạ ý tốt của Viên cô nương, ta xin đón nhận trong lòng.
“Doãn công tử hà tất phải khách sáo như thế, sớm hay muộn thì ngài ta cũng sẽ trở thành người một nhà mà.”
Mục Cẩm ngồi trong lương đình mở miệng:
“Ngọc Chi, y không muốn thì thôi.”
Viên Ngọc Chi mỉm cười quay đầu lại nói với Mục Cẩm:
“Doãn công tử chỉ tỏ vẻ bên ngoài vậy thôi, sao lại không muốn được.”
Nàng ta lại quay đầu nói tiếp với Mạch Sương:
“Phụ thân và Mục Cẩm ca ca đều đã nói được rồi, đầu tháng Tám này sẽ để ta gả vào cửa phủ Thái tử này, sau này còn phải gọi ngài một tiếng ca ca, xin đừng quá khách sáo với ta như thế.”
Tuy ngữ điệu vô cùng thân thiện nhưng những lời này lại ngầm chứa dao nhọn, Mạch Sương bình tĩnh đáp:
“Đợi Viên cô nương vào cửa thì đã là người một nhà, sao lại khách sáo được.”
“Vậy ta an tâm.”
Mạch Sương:
“Ta còn chút việc, xin phép đi trước.”
“Không quấy rầy Doãn công tử nữa, ngài đi thong thả.”
Lúc gần đi, dư quang khóe mắt y nhìn lướt qua Mục Cẩm đang ngồi uống trà trong lương đình. Tâm tình hắn có vẻ rất tốt, bên môi còn ẩn chứa ý cười.
Đợi đi xa rồi, Đông Linh ở đằng sau y sải vài bước lớn đi đến sóng vai với Mạch Sương, vẻ mặt bất mãn:
“Công tử, Thái tử điện hạ thật quá đáng, vừa mới đón ngài vào phủ không được hai tháng đã muốn nạp Trắc phi. Sau này làm Hoàng đế, chỉ e hậu cung có ba ngàn cũng không đủ.”
“Đừng có lắm miệng, cẩn thận rước lấy phiền phức.”
Mạch Sương nói.
Đông Linh nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có ai nghe lén mới nói tiếp:
“Nô tì chỉ là khổ sở thay công tử.”
“Cũng không có gì quá đáng, chuyện ta kết hôn với hắn vốn đã hoang đường, hiện giờ không quấy rầy lẫn nhau không phải là rất tốt ư?”
“Nhưng mà…”
Đông Linh mím môi đi theo Mạch Sương vào phòng trong, Mạch Sương ngồi xuống ghế thái sư tự rót cho mình một chén trà. Đông Linh nhìn y hỏi:
“Công tử không hi vọng Thái tử điện hạ có thể đối xử với người tốt hơn chút sao?”
Động tác của uống trà của Mạch Sương hơi khựng lại, thật lâu sau mới nói:
“Trong mệnh có kết nên chờ đợi, mệnh không duyên phận đừng cưỡng cầu.”
Lúc này lão quản gia Trần bá đã đứng ngoài cửa, ông ta cung kính chắp tay vấn an:
“Lão nô xin thỉnh an Thái tử phi.”
Mạch Sương đặt chén trà xuống nhìn về phía ông:
“Trần bá có chuyện thì vào đây bàn bạc.”
Trần bá bước vào khom lưng nói:
“Lúc nãy trong cung phái người đến, nhưng thấy Thái tử phi không có nhà nên đã nhờ lão nô truyền lời. Đêm nay Hoàng thượng thiết yến trong cung, Hoàng tử cùng Hoàng phi trong kinh thành đều phải đến dự tiệc.”
“Ừ, ta biết.”
“Đây là lần đầu Thái tử phi cùng dự cung yến với Thái tử điện hạ, quy củ trong cung rất nhiều, Thái tử điện hạ cố ý mời một vị ma ma trong cung về, khi nào Thái tử phi rảnh rỗi, lão nô sẽ để ma ma sang đây.”
Mặc dù Mạch Sương đã sớm đọc qua quy định trong cung, nhưng Thái tử đã có ý mời người thì cũng không tiện để người ta uổng công đến đây một chuyến, bèn thuận thế nói:
“Sau bữa trưa luôn rảnh, làm phiền Trần bá rồi.”
“Vậy sau bữa trưa lão nô sẽ để ma ma sang.”
Bữa trưa kết thúc, ma ma được mời từ trong cung qua dạy một vài qui củ, Mạch Sương đều ghi nhớ toàn bộ. Giờ Thân có nha hoàn đến dâng y phục mới, lại giúp Mạch Sương thay đồ quấn tóc.
Lời nói cử chỉ trong cung yến phải tương xứng, ăn mặc cũng không thể qua loa đại khái.
Bởi vì Thái tử phi là một nam tử nên tú nương của phủ Thái tử cố ý làm riêng một bộ xiêm y cho Thái tử phi, xiêm y này khá giống trang phục của Thái tử, chỉ khác là màu sắc nhạt hơn chút, kì lân trên áo được đổi thành khổng tước.
Mạch Sương mặc xiêm y được tú nương đặc chế, ngọc quan trên đầu đổi thành ngân quan, chân đi một đôi giày cổ ngắn thêu vân mây, bên hông còn phối với một chiếc ngọc bội bằng ngọc Hòa Điền loại tốt nhất.
Có tiểu tư đến báo Thái tử điện hạ đã chờ bên ngoài phủ.
Mạch Sương nhấc chân bước ra cửa, có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang chờ ở trước cửa phủ, hạ nhân vén màn xe lên, một đôi mắt cũng đúng lúc lướt sang đây. Mạch Sương nhìn thẳng hắn trong một khắc rồi vén vạt áo trước bước lên xe ngựa.
Trong xe chỉ xếp hai chiếc tháp mềm rộng hai thước dài năm thước. Mạch Sương ngồi xuống giường mềm phía trong, hai người cách nhau khoảng hai thước không nói được một lời.
Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa chạy nhanh trên con đường bằng phẳng. Trong xe im lặng thật lâu, Mục Cẩm mới mở miệng:
“Vào cung không thể so với ở trong phủ, ngươi ta là được phụ hoàng ban hôn, ở trước mặt người dù thế nào cũng phải ra vẻ một chút.”
“Thái tử điện hạ yên tâm, thần tự có chừng mực.”
“Vậy là tốt.”
“Có một chuyện thần không biết có nên nói hay không.”
Mục Cẩm lạnh giọng đáp:
“Nói.”
“Tằng tổ Hoàng đế từng lập quy củ, người trong Hoàng thất, trừ Thiên tử thì từ Hoàng tử đến Vương gia, trong vòng nửa năm từ sau khi sắp lập chính thất thì không được nạp phi nạp thiếp.”
Mục Cẩm sầm mặt:
“Sao nào, bản cung muốn nạp Trắc phi mà ngươi cũng muốn quản?”
“Nạp Trắc phi là do Thái tử điện hạ vừa ý, thần chỉ nhắc nhở mà thôi.”
Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng lạnh nhạt của y, trong lòng không hiểu sao lại thấy phiền muộn.
Đến cung thì bầu trời đã tối sầm, trong cung lại thắp đèn ***g lên sáng rực như ban ngày.
Cung yến là do Hoàng đế thích mới tổ chức, có khi một tháng một lần, có lần thì nửa năm không có một buổi, Hoàng tử, Vương gia cùng với phi tần chốn hậu cung đều muốn dự tiệc.
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên bàn cao nhất, phía dưới xếp sẵn bốn chiếc bàn khác, tần phi hai bàn, Hoàng tử, Vương gia cùng gia quyến hai bàn.
“Thái tử phi dung mạo khuynh thành, độc nhất vô nhị, Thái tử điện hạ thật có phúc.”
Người nói chuyện chính là Lục Vương gia Triết Khám, gã chắp tay đứng bên cạnh Mạch Sương, ý cười tràn ngập gương mặt.
Mục Cẩm ngồi ở chỗ của mình liếc mắt nhìn gã một cái:
“Người đẹp trong phủ Lục Hoàng huynh nhiều như mây, nếu nói về phúc thì sao bản cung có thể so với huynh.”
Lục Vương gia cười khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn qua Mạch Sương một cái đầy hàm ý.
“Xem ra Thái tử điện hạ đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc.”
Lúc trước người khuyên Hoàng đế ban hôn chính là Lục Vương gia, giờ kẻ đầu sỏ gây tội còn đến châm chọc khiêu khích, Mục Cẩm không hề muốn phản ứng lại chút nào.
Ngược lại Triết Khám còn cố ý không buông, gã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mạch Sương nói đến vui vẻ:
“Nghe nói Thái tử phi tu hành trong quan đạo nhiều năm, vậy chắc pháp thuật cực kì cao siêu.”
Mạch Sương thong dong trả lời:
“Vương gia quá khen, Doãn mỗ ngày thường lơ là luyện tập, hiện giờ cũng chỉ hiểu sơ chút da lông mà thôi.”
“Thái tử phi thật khiêm tốn.”
Mỉm cười rồi như chợt nhớ ra gì đó, gã cố ý ghé sát vào thấp giọng thì thầm bên tai y:
“Nghe nói người tu đạo có thể phi thăng thành tiên, thật có chuyện này ư?”
Mạch Sương hơi khựng lại:
“Thật có việc này.”
Lục Vương gia tỏ ra kinh ngạc.
“Nói như vậy thì ngày sau Thái tử phi còn có thể phi thăng thành tiên?”
Mạch Sương mỉm cười, Lục Vương gia này cố ý nói chuyện ngây thơ như một đứa trẻ khiến y có hơi đau đầu:
“Cũng không phải, muốn tu đạo thăng tiên còn cần phải xem thiên phú.”
Mục Cẩm cầm chén rượu nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng có chút khó chịu nên vội ho một tiếng.
Triết Khám lại liếc mắt nhìn Mục Cẩm một cái đầy thâm ý, vẻ mặt có chút đắc ý, lúc nhập tiệc còn cố ý gắp mấy món ăn cho Mạch Sương, thái độ vô cùng thân mật.
Tự biết Triết Khám ra vẻ thân mật với y là vì muốn để Mục Cẩm khinh bỉ, Mạch Sương vẫn thản nhiên như không, không ăn một miếng nào đám đồ ăn Triết Khám gắp cho y mà lại gắp cho Thái tử nhà mình một ít đồ ăn vào bát.
Triết Khám nhếch môi:
“Thái tử phi thật chu đáo.”
Trên mặt Mục Cẩm dần hiện lên chút vẻ đắc ý, cẩn thận gắp hết đồ ăn Triết Khám gắp vào bát Mạch Sương ra ngoài:
“Đồ ăn này ngươi không thích cũng đừng miễn cưỡng.”
Sau đó lại gắp mấy món khác cho y.
Triết Khám nhìn đồ ăn bị gắp ra bên cạnh, sắc mặt tái xanh.
Mọi người dự cung yến đều đang trò chuyện vui vẻ, Hoàng đế gộp đám phi tần nhi tử của mình vào cùng một chỗ chỉ đơn giản là vì muốn náo nhiệt hơn chút, mà cung yến càng náo nhiệt thì ngài càng thích.
Thực ra, cảnh tượng hài hòa vui vẻ này cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, trong lòng có bao nhiêu thực lòng hay giả ý thì mọi người đều hiểu.
Triết Khám nhấc bình rượu đến muốn rót rượu cho Thái tử phi, ai ngờ tay run lên khiến rượu đổ hết lên tay Thái tử phi. Mạch Sương còn chưa kịp phản ứng, Triết Khám đã đặt bầu rượu xuống, nắm lấy tay y rồi cầm một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra muốn lau.
“Là bổn vương thất lễ, Thái tử phi đừng trách.”
Mục Cẩm nhìn bàn tay Mạch Sương bị Lục Vương gia nắm chặt, trong mắt hiện lên chút lo lắng. Mạch Sương rút tay mình ra khỏi bàn tay gã, nói:
“Không phiền Vương gia.”
Cung nữ đứng bên cạnh trình lên một chiếc khăn lụa, Mục Cẩm ngồi bên đã giành đón lấy rồi nói với Mạch Sương:
“Đưa tay cho bản cung.”
Mạch Sương đưa bàn tay dính rượu về phía Mục Cẩm, Mục Cẩm nắm lấy dùng khăn lụa lau sạch, bàn tay chạm vào bàn tay y có thể cảm nhận được một lớp chai mỏng, là do luyện kiếm nhiều năm mà có. Làn da trên mu bàn tay y trắng nõn, ngón tay thon dài cùng đốt ngón tay rõ ràng, đây là một đôi tay rất đẹp.
Hoàng đế ngồi trên cao nhận thấy động tĩnh bên này bèn nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Lục Vương gia Triết Khám đứng dậy chắp tay:
“Thưa phụ hoàng, là tự nhi thần bất cẩn làm đổ rượu lên tay Thái tử phi, không phải việc gì nghiêm trọng ạ.”
Hoàng đế trầm ngâm:
“Nếu là chút việc nhỏ vặt vãnh ấy thì đừng có chuyện bé xé ra to, quấy nhiễu đến người khác.”
“Vâng, phụ hoàng.”
Triết Khám ngồi xuống, Mục Cẩm hãy còn nắm tay Mạch Sương, khăn lụa lau mu bàn tay y hết một lần lại một lần.
Đến lúc Mạch Sương giật nhẹ cổ tay thì Mục Cẩm mới hồi phục tinh thần, hắn buông tay Mạch Sương ra rồi vội vàng chuyển tầm mắt đi, bàn tay siết chặt chiếc khăn lụa. Một lúc lâu sau, hắn dùng dư quang khóe mắt liếc người bên cạnh một cái thì chỉ thấy gương mặt nhìn nghiêng của người kia.
Cung yến tan, mọi người đều về phủ.
Hai người vẫn nhìn nhau không nói một lời như trước mà quay về phủ Thái tử, một người đi về phía phòng ngủ, một người thì đi đến thư phòng.
Mục Cẩm nằm xuống, vừa nhắm mắt thì trong đầu đã hiện lên một đôi tay thon dài trắng nõn, lúc chạm vào còn mang đến chút cảm giác lạnh lẽo, thân thể lại giống như bị rót điện vào. Mở mắt ra chỉ thấy bốn phía một mảnh tối đen, đôi mắt của hắn cũng chìm vào trong bóng tối.