CHƯƠNG 41 THOÁT KHỎI HIỂM CẢNH
Mạch Sương vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực để sử dụng phép thuật nên đương nhiên là đã hao hết tinh lực. Sức lực của Mục Cẩm còn chưa hồi phục, hai tay ôm không nổi y nên chỉ đành nắm hai tay y rồi đặt y lên vai mình, bước từng bước cõng y ra ngoài.
Vừa ra được đến ngoài thì cửa đá phía sau cũng chậm rãi khép lại.
Xung quanh nơi này vẫn là một mảnh tối đen như trước, thậm chí hắn còn không biết là quanh mình có những thứ gì. Mục Cẩm ngồi dưới đất ôm chặt người trong ngực, vỗ vỗ lên má y:
“Chúng ta ra ngoài rồi, ngươi nhanh mở to mắt ra nhìn xem.”
Dù có bấm huyệt nhân trung thì y vẫn không hề có phản ứng, hơi thở lại cực kì mỏng manh đến mức y gần như có thể ngừng thở bất cứ như lúc nào.
Mục Cẩm ôm chặt y trong lòng, đầu óc rối bời hỗn loạn, hắn dán mặt mình lên gương mặt lạnh lẽo của Mạch Sương:
“Ngươi không phải đã nói dù có mệt đến đâu cũng không được nhắm mắt lại ư? Vì sao ngươi lại không giữ lời?”
Hắn sợ hãi. Hắn sợ y cứ thế mà đi rồi lại không biết mình nên làm điều gì, hắn rơi vào trạng thái gần như là sụp đổ mất.
Giống như một người không biết bơi rơi vào trong nước sẽ liều mạng giãy dụa trong làn nước ấy vậy, muốn túm lấy thứ gì đó nhưng bên cạnh không có bất cứ thứ gì có thể bắt lấy được.
Qua một lúc lâu sau, Mục Cẩm mới nghĩ ra hắn hẳn là nên dẫn y rời khỏi nơi này rồi tìm thầy thuốc đến.
Sức lực đã khôi phục lại được một ít, Mục Cẩm cõng y lên lần mò đi từng bước từng bước một về phía trước trong bóng tối, không biết đằng trước có thứ gì đang chờ đợi cũng không biết con đường này rốt cuộc dài bao xa.
Chật vật đi thêm hai nén hương nữa, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tia sáng từ phía xa xa chiếu vào trong hầm tối.
Mục Cẩm bước nhanh hơn, phía bên ngoài cửa động là núi, cửa động này nằm vừa đúng ngay giữa lưng chừng sườn núi. Phía trước cửa động có một phiến đá bằng phẳng, Mục Cẩm đặt người trên lưng mình xuống đó một cách thật cẩn thận, hơi nâng thân thể y lên để kiểm tra hơi thở của y, tựa như chỉ có làm thế mới giúp hắn mạnh mẽ hơn một chút.
Mục Cẩm thở phào nhẹ nhõm vỗ về gương mặt tái nhợt của y, vuốt lên hàng mi xinh đẹp của y, cuối cùng còn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nhất lên chân mày y.
Tiết trời bên ngoài có hơi lạnh, Mục Cẩm cởi áo ngoài ra phủ lên người Mạch Sương, sau đó mới tiếp tục cõng y xuống núi.
Đến chân núi liền bắt gặp một dòng suối trong vắt, bề mặt suối có tỏa ra một làn hơi trắng muốt tựa như dao trì trên cung Tiên.
Mục Cẩm đặt Mạch Sương thật vững bên cạnh một thân cây, bản thân lại đến bên cạnh suối vốc một ngụm nước lên uống, tiếp đó lại ngậm thêm một ngụm rồi dùng cách môi áp môi đút cho Mạch Sương. Nhấc tay áo lên lau nước tràn ra bên khóe miệng y, hắn lại ngậm thêm một ngụm nữa đút vào miệng y.
Từ đêm qua đến giờ chưa được uống gì dù chỉ một giọt nước, miệng đã sớm khô khốc, uống được chút nước để giải khát rồi, Mục Cẩm lại cõng Mạch Sương lên tiếp tục đi.
Đi hết một đoạn đường núi là đến được đường lớn, Mục Cẩm không rõ lắm phải đi hướng nào mới về được phủ Thái tử, hắn đành chọn đi bừa một hướng, đi thêm một quãng không xa liền gặp được một xe ngựa của thương nhân đang vội vàng đi đến kinh thành nhập hàng.
Mục Cẩm đưa lệnh bài ra khiến thương nhân kia há hốc miệng sửng sốt, không dám làm gì đắc tội mà còn hứa sẽ đưa bọn họ đến phủ Thái tử.
Mục Cẩm ôm Mạch Sương lên xe ngựa. Xe ngựa này dùng để chất hàng hóa nên không xếp chỗ ngồi, Mục Cẩm ngồi xuống dựa vào vách xe rồi mới ôm Mạch Sương vào trong ngực, lại kiểm tra hơi thở của y một lần nữa mới yên tâm hẳn.
Trở lại phủ Thái tử, Mục Cẩm ôm Mạch Sương sải từng bước lớn chạy vào trong, Trần bá vội vàng chạy ra đón thì nhìn thấy Thái tử phi đã ngất xỉu, ông kinh ngạc:
“Điện hạ, đây là…”
Mục Cẩm không có thời gian giải thích, chỉ hạ lệnh:
“Nhanh đi mời thầy thuốc!”
“Lão nô đi ngay.”
Mục Cẩm ôm Mạch Sương về phòng, đặt y lên trên giường rồi kéo chăn qua đắp lên cho y.
Đông Linh vô cùng lo lắng, nàng đến gần hỏi:
“Công tử nhà nô tì sao thế ạ?”
Mục Cẩm xoay người nhìn nàng:
“Ngươi đi múc một bồn nước ấm đến đây.”
Đông Linh vừa đi vào lại lập tức xoay người chạy ra ngoài:
“Vâng ạ.”
Đông Linh mang nước ấm đến, Mục Cẩm tự mình lau mặt lau tay cho y. Viên Ngọc Chi nghe được tin cũng chạy đến đây, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Mạch Sương hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường.
“Doãn ca ca làm sao vậy ạ? Chắc không có chuyện gì chứ?”
Trong giọng nói của nàng ta lại ẩn ý hàm ý vui sướng khi người khác gặp họa.
Mục Cẩm hít sâu một hơi:
“Muội đi ra ngoài trước đi.”
“Thần thiếp nghe nói Doãn ca ca bị bệnh nên mới cố ý đến năm, điện hạ sao lại đuổi thần thiếp đi.”
Mạch Sương vẫn chưa tỉnh lại, Mục Cẩm lúc này tâm trạng rối bời, lạnh giọng quát:
“Đi ra.”
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm nghiêm nghị như vậy, sợ hắn nổi cáu nên vội chạy ra ngoài.
Trần bá mời thầy thuốc giỏi nhất trong kinh thành đến. Thầy thuốc bắt mạch xong, nói:
“Thái tử phi chỉ là vất vả quá mức, sức lực cạn kiệt nên mới hôn mê bất tỉnh, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ ổn.”
“Vậy khi nào y mới tỉnh lại?”
Mục Cẩm hỏi.
“Khoảng một canh giờ nữa có thể sẽ tỉnh.”
Mục Cẩm vẫn chưa yên tâm, hắn chắp tay nói:
“Mời ngài ở lại phủ để ý đến mạch của Thái tử phi từng giờ từng phút giùm ta.”
“Vâng.”
Trong lúc Mạch Sương mê man bất tỉnh, Mục Cẩm luôn luôn ở bên cạnh hắn. Dặn dò Trần bá mang giấy bút đến, hắn lập tức viết một bức thư rồi cho người đưa vào cung, nội dung thư là tố cáo Doãn Thăng lén chiếm quan ngân, tham ô trái phép.
Hoàng đế nhận được thư của Mục Cẩm thì giận tím mặt, lập tức truyền Thị lang Bộ Hình đến lệnh cho ông ta đi bắt giữ tham quan Doãn Thăng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Cẩm lại dẫn người đến phủ Thừa tướng xét nhà, khiêng được năm mươi sáu vạn lượng bạc trắng từ mật thất dưới đất ra, trong đó có ba mươi vạn lượng là số quan ngân bị mất, chín vạn lượng vàng, bảy mươi tám món báu vật hiếm quý, tổng giá trị cũng hơn trăm vạn lượng.
Việc này còn liên lụy đến vị đồng nghiệp là Thị lang Bộ Công Dương Trung. Bộ Hình phái người đến tra xét phủ của Dương Trung thì lấy ra được mười hai vạn lượng bạc trắng, ba mươi bảy món bảo vật hiếm quý, tổng giá trị hơn mười vạn lương.
Hoàng đế lập tức giam Doãn Thăng và Dương Trung vào thiên lao, phế bỏ chức quan của hai nhi tử của Doãn Thăng rồi cũng nhốt vào nhà lao chờ điều tra. Phu nhân Thừa tướng thì bị đuổi ra khỏi phủ Thừa tướng, lưu lạc bên ngoài.
Mục Cẩm niệm tình bà có ơn dưỡng dục với Mạch Sương nên phái người đi thu xếp cho bà ở lại trong một biệt uyển ở vùng ngoại ô kinh thành, còn phái một nha hoàn và hai tiểu tư đến hầu hạ bà.
…
Chiều muộn hôm trước tuyết mới bắt đầu rơi mà đến sáng sớm nay đã trải một lớp thật dày trên mặt đất, chân đạp xuống đất liền phát ra tiếng vang ‘loạt xoạt’, đi qua đâu liền để lại dấu chân đến đó.
Mạch Sương đứng trước một gốc hoa mai đang nở rộ cực kì xinh đẹp, nâng tay lên phẩy đi bông tuyết đọng trên đóa hoa, một người lại xuất hiện từ bên cạnh nắm chặt lấy tay y, dịu dàng nói:
“Đừng chạm vào, sẽ bị giá lạnh tổn thương.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, không nói gì.
Mục Cẩm bao bàn tay y trong tay mình:
“Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa cho Doãn phu nhân.”
“Đa tạ điện hạ.”
Trị tội của Doãn Thăng, tịch biên phủ Thừa tướng, Mục Cẩm lại không thể tỏ ra thoải mái bởi trong lòng hắn còn vướng mắc cảm giác tội lỗi rất sâu:
“Phụ hoàng đã hạ lệnh bảy ngày sau xử trảm Doãn Thăng, ngươi nên đến gặp mặt ông ta một lần cuối cùng.”
Tầm mắt của Mạch Sương dừng ở trên người Mục Cẩm, nhẹ mím môi rồi gật đầu.
Không khí trong thiên lao có một loại mùi ẩm mốc mà bốn mùa quanh năm không tán đi nổi, đằng sau đám chấn song bằng gỗ thô to có vài phạm nhân đầu bù tóc rối đang nằm yên, đó đều là những kẻ phạm vào tội lớn mới bị nhốt ở nơi này.
Lính canh ngục dẫn bọn họ đi vào trong, những cánh tay giống như vuốt quỷ lập tức vươn ra từ sau chấn song với những móng tay dài ngoằng do đã lâu không được cắt sửa đã ngả sang màu đen, ngoài ra còn có cả những gương mặt đã không còn nhận ra được dáng vẻ ban đầu nữa.
Một bàn tay chợt túm chặt lấy vạt áo của Mục Cẩm, lính canh ngục nhanh tay lẹ mắt lập tức vung vỏ đao mang theo trên tay lên đánh mạnh xuống, cái tay kia lập tức rụt lại.
Lính canh ngục vội vàng tạ tội với Mục Cẩm:
“Đã khiến điện hạ sợ hãi.”
Mục Cẩm liếc mắt nhìn phạm nhân đang run rẩy đằng sau chấn song, nói:
“Đi thôi.”
Đi đến nơi sâu nhất trong thiên lao thì lính canh ngục mới dừng chân, cung kính nói:
“Phạm nhân ở nơi này.”
Mạch Sương đứng ngoài chấn song nhìn vào bên trong, Doãn Thăng đã thay sang áo tù, mái tóc hoa râm rối bù rủ xuống trên vai, so với lần gặp mặt mấy ngày trước thì trông lão đã già đi rất nhiều.
Mục Cẩm ra lệnh cho lính canh ngục:
“Mở cửa.”
“Vâng.”
Lính canh ngục gỡ chìa khóa bên hông xuống, mở cửa.
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, nói:
“Ta chờ ngươi ở bên ngoài.”
Mạch Sương gật đầu:
“Được.”
Mục Cẩm và lính canh ngục đều đi ra ngoài, Mạch Sương đi vào phòng giam một mình. Doãn Thăng bị xích cả tay lẫn chân ngẩng đầu lên nhìn y. Với nhi tử này, lão cho đến giờ vẫn luôn mang lòng áy náy, bất kể là vì mười mấy năm kia đặt y ở núi Lăng Vân chẳng hề quan tâm, hay là sau đó lại tự tiện quyết định gả y vào trong phủ Thái tử:
Doãn Thăng thấp giọng hỏi:
“Con đến làm gì?”
“Tới thăm ngài một lần.”
Doãn Thăng khẽ hừ một tiếng:
“Là tới đưa tiễn ta mới đúng.”
Mạch Sương không nói gì. Y đi qua ngồi xổm xuống trước mặt Doãn Thăng, đặt hộp thức ăn trên tay xuống.
“Chắc là con vẫn luôn hận ta.”
“Chưa từng.”
Mạch Sương thản nhiên đáp. Y mở hộp thức ăn bưng từng đĩa từng đĩa thức ăn bên trong ra, đặt trên lớp cỏ khô.
“Hài nhi mang theo rượu và thức ăn đến, ngài mau ăn chút đi.”
Doãn Thăng nhìn y, tự giễu:
“Nhiều năm qua như vậy, số lần con gọi ta là cha chỉ e là đếm được trên đầu ngón tay.”
Mạch Sương hơi nhếch môi, không nói gì.
“Là ta có lỗi với con, bao năm nay ta chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của kẻ làm cha, cũng chưa từng cho con được cái gì, cuối cùng còn vì mục đích riêng của bản thân mà gả con cho một nam nhân.”
Doãn Thăng cười cười, lại nói:
“Cho nên, thất bại trên tay con cũng là báo ứng của ta.”
Mạch Sương:
“Mọi sự có nhân tất có quả, ngài rơi vào kết cục hôm nay đều không phải do người ngoài mà là do tự bản thân ngài đã phạm sai lầm.”
“Từ xưa đến nay, kẻ thành nghiệp lớn có ai mà không tận dụng hết mọi thủ đoạn để gom góp tiền tài! Việc này có gì sai?!”
Mạch Sương bất lực nhắm mắt lại:
“Ngài vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ.”
Trong phòng giam thật lâu sau không hề có tiếng động nào khác.
“Con đi đi.”
Doãn Thăng trầm giọng nói.
Mạch Sương đứng dậy, xoay người định rời đi.
Đằng sau lại truyền đến tiếng nói:
“Mẫu thân con mặc dù không phải vị mẫu thân đã hạ sinh con, nhưng mấy năm nay bà ấy cũng không hề đối xử tệ với con, nếu con còn chút lòng hiếu thì hãy chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Mạch Sương dừng bước, không hề quay đầu lại mà chỉ đáp:
“Phụ thân yên tâm.”
Nghe thấy Mạch Sương gọi mình là ‘phụ thân’, gương mặt già nua của Doãn Thăng có chút xao động, trong mắt cũng ầng ậng dâng đầy nước.
Mạch Sương đi ra khỏi phòng giam, Mục Cẩm đang đứng ở một nơi cách đó không xa chờ y. Hắn đứng ở bên dưới một ngọn đèn, tay chắp sau lưng nhìn hắn đi từng bước từng bước một đến đây.
Mạch Sương đi đến trước mặt hắn:
“Đã khiến điện hạ đợi lâu.”
Mục Cẩm cầm tay y, nói:
“Đi thôi.”
Sau khi đưa Mạch Sương quay trở về phủ, Mục Cẩm lại lập tức tiến cung.