CHƯƠNG 42 CỬA PHẬT THANH TỊNH
Viên Ngọc Chi đi từ phía đối diện đến gặp được Mạch Sương vừa trở về, gương mặt nàng ta tràn đầy vẻ xem thường mà nhìn y, lại còn giậu đổ bìm leo:
“Ai da, không nghĩ tới ngươi còn mặt mũi quay về phủ Thái tử này. Hiện giờ người trong khắp thiên hạ này đều biết Doãn gia các ngươi đều là kẻ cắp, đây cũng là việc nằm trong tầm dự đoán thôi, lão tặc Doãn Thăng kia làm nhiều chuyện vô nhân tính như thế, sớm nên có kết cục như ngày hôm nay.”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn lạnh nhạt:
“Mong hiền muội nói chuyện giữ lại chút đạo đức.”
“Nói chuyện giữ đạo đức? Lão tặc Doãn Thăng kia tham ô trái phép, gây họa triều cương là việc rõ như ban ngày, chẳng lẽ ta nói sai ư?”
Viên Ngọc Chi nói tiếp:
“Cũng may là Thái tử điện hạ anh minh thần võ, bằng không cũng không biết triều đình này còn bị lão gian tặc ấy gây họa thành như thế nào.”
Đông Linh thật sự không thểnhịn nổi nữa:
“Nữ nhân như cô đúng là có tâm địa ngoan độc, nói không lựa lời, thảo nào mà Thái tử điện hạ chán ghét cô, đó mới thật sự là báo ứng!”
Viên Ngọc Chi trợn mắt lên:
“Nha đầu thối, ngươi nói gì? Ngươi có dám nhắc lại lần nữa không?”
Đông Linh gằn từng chữ:
“Lời hay không nói hai lần!”
Viên Ngọc Chi giơ tay lên định quăng cho Đông Linh một cái tát thì cổ tay lại bị một bàn tay khác nắm chặt, Viên Ngọc Chi có rút tay kiểu gì cũng không ra, đành trừng mắt nhìn Mạch Sương:
“Buông ra!”
Mạch Sương nói với Đông Linh đứng đằng sau:
“Ngươi đi trước đi.”
“Vâng.”
Đông Linh vòng qua Viên Ngọc Chi nhanh chân chạy về đằng trước, chờ nàng đi được một khoảng thì Mạch Sương mới buông tay Viên Ngọc Chi ra, im lặng rời đi.
Viên Ngọc Chi nổi giận đùng đùng, ném chiếc khăn lụa trong tay xuống đất đạp lên mấy cái:
“Tức chết ta! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Lúc quay về thư phòng, cơn tức giận dâng đầy trong bụng Đông Linh vẫn chưa tiêu:
“Công tử, nữ nhân kia đúng là đồ điên, chờ Thái tử điện hạ về, ngài nhất định phải nói cho ngài ấy nghe!”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn lạnh nhạt:
“Gần đây điện hạ luôn bận rộn công vụ, ngươi đừng đi quấy rầy ngài ấy.”
“Nhưng nếu như lần sau cô ta muốn đánh nô tì, ngài lại không ở bên cạnh thì làm sao bây giờ?”
Mạch Sương liếc nàng một cái, nói:
“Về sau ngươi cách xa nàng ta ra một chút.”
Đông Linh siết chặt hai tay, hung dữ nói:
“Nếu cô ta dám đánh nô tì, nô tì sẽ đánh lại. Nô tì từ nhỏ đã làm việc nặng nhọc, không sợ đánh không lại cô ta.”
Mạch Sương mặc dù không muốn nhìn thấy có chuyện gì rắc rối xảy ra nữa, nhưng y cũng đã nhìn rõ hành động vừa rồi của Viên Ngọc Chi nên đành ngầm đồng ý cho hành động của Đông Linh.
Vụ án tham ô của Doãn Thăng liên lụy đến hơn mười vị quan viên trong triều, bao gồm cả Lục Vương gia Triết Khám.
Lúc trước vận động lập Thái tử, Lục Vương gia Triết Khám và Doãn Thăng cấu kết với nhau làm việc xấu, hối lộ để mượn sức quan viên. Sau khi Doãn Thăng sa lưới, Lục Vương gia đương nhiên khó thoát liên quan.
Hoàng đế triệu kiến Triết Khám, trầm giọng nói:
“Thân là người trong Hoàng thất lại không biết giữ bản thân trong sạch, còn vẽ đường cho hươu chạy, con có biết tội của con không?”
Triết Khám quỳ dưới đất thấp giọng nói:
“Nhi thần biết tội.”
Hoàng đế thầm hận rèn sắt không thành thép, nói:
“Từ nhỏ đến lớn trẫm vẫn luôn coi trọng con, không ngờ con khiến cho trẫm phải thất vọng như thế!”
“Nhi thần biết sai.”
“Biết sai còn có tác dụng gì? Đã muộn rồi!”
Triết Khám quỳ dưới đất cúi thấp đầu nhìn thẳng mặt đất, im lặng không nói gì.
Hoàng đế trầm ngâm thật lâu mới lại lên tiếng:
“Trẫm phạt con đi trấn thủ biên cương, thuận tiện ngẫm lại sai lầm của mình! Trong vòng tám năm không cho phép quay về kinh thành, nửa tháng nữa sẽ khởi hành!”
Triết Khám nhíu mày:
“Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng đế day day trán, dạo gần đây có rất chuyện xảy ra khiến ngài hơi đau đầu:
“Lui xuống đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần còn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước nhi thần khuyên phụ hoàng lệnh cho Doãn Thăng gả nhi tử cho Thái tử quả thực là vì lòng riêng của Doãn Thăng, mục đích chính là vì mê hoặc Thái tử. Thái tử phi giỏi về phép cổ thuật, hiện giờ đã mê hoặc Thái tử đến độ thần hồn điên đảo, không còn bận tâm đến những nữ tử khác, chỉ e ngày sau đăng cơ rồi khó có thể kế thừa Hoàng tự.”
“Còn có chuyện đó ư?”
“Nhi thần không dám dối gạt phụ hoàng.”
Triết Khám một lòng không muốn Mục Cẩm được sống tốt, lại tiếp tục châm ngòi thổi gió:
“Nghe người trong phủ Thái tử nói, Thái tử điện hạ nạp Trắc phi nhưng chưa từng cùng phòng với Trắc phi, cũng cực kì lạnh nhạt thờ ơ với những nữ tử khác.”
Hoàng đế cau mày bất mãn, mặc dù Thái tử văn võ toàn tài, nhưng nếu như chỉ vì bị một nam nhân mê hoặc mà sau này không thân cận nữ tử, vậy thì khó có thể gánh vác được trọng trách kế thừa Hoàng tự.
Triết Khám nói tiếp:
“Đây cũng là sai lầm của nhi thần, nhân lúc hiện giờ còn chưa tạo thành sai lầm lớn hơn nữa, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng phế bỏ Thái tử phi!”
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, nặng nề nói:
“Việc này tự trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”
Trong phủ Thái tử.
Mục Cẩm ngồi trong đình nghe Mạch Sương đánh đàn, bỗng một tiểu tư mặc y phục ngắn màu xanh xám vội vàng chạy đến, đứng trước đình chắp tay nói:
“Nô tài tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi.”
Mạch Sương ngừng tay đánh đàn, tiếng đàn êm tai lập tức bị ngắt quãng. Mục Cẩm đương nhiên là có chút bất mãn vì tiểu tư đến quấy rầy ngay lúc này:
“Có chuyện?”
“Phu thân Thừa tướng cố ý muốn xuất gia, nô tài không ngăn được, không biết nên làm gì mới phải nên vội về bẩm báo Thái tử điện hạ.”
Chân mày Mục Cẩm nhăn lại, hỏi:
“Bà ấy đi đâu? Có người đi theo không?”
“Chúng nô tài đi theo bà ấy đến thẳng am Liên Hoa ở ngoại ô, sau khi bà ấy đi vào thì không ra ngoài nữa.”
Doãn gia bị tịch biên gia sản, phu nhân Thừa tướng không còn nơi nương tựa, không nghĩ thông được nên mới đến am ni cô để xuất gia, Mục Cẩm nhìn Mạch Sương, nói:
“Chúng ta đi xem thử thôi!”
“Vâng.”
Mạch Sương nhẹ gật đầu.
Hai người giục ngựa chạy đến am Liên Hoa ở ngoại ô.
Cửa am đóng chặt, Mục Cẩm đưa tay gõ cửa thì thấy người ra mở cửa là một ni cô trung niên, bà chắp tay làm một động tác Phật lễ:
“A di đà Phật.”
Mục Cẩm cùng Mạch Sương dựng thẳng một bàn tay đặt trước ngực, đáp lễ:
“Hai vị thí chủ đến đây vì chuyện gì?”
Mục Cẩm đáp:
“Chúng ta muốn gặp một người, làm phiền sư thái thông báo một tiếng.”
“Chẳng hay người hai vị muốn gặp là vị nào?”
“Là người mới đến am ngày hôm qua.”
Để tỏ rõ quan hệ, Mục Cẩm lại nói:
“Thật không dám giấu diếm, vị đó chính là mẫu thân của chúng ta.”
Ni cô dựng thẳng một bàn tay làm thêm một Phật lễ:
“A di đà Phật, sư muội hôm qua đến am hiện tại đang làm lễ quy y, không nên ra gặp người ngoài, kính mong thí chủ thứ lỗi.”
Mục Cẩm:
“Tại hạ giục ngựa đến đây, đường sá xa xôi chỉ vì muốn gặp lại gia mẫu một lần, mong sư thái có thể sắp xếp một chút.”
“Đây không phải là do bần ni không muốn sắp xếp mà thật sự là vì trong am có quy củ này. Nếu như hai vị thí chủ muốn gặp thì đợi thêm một lúc nữa hẵng đến.”
Mục Cẩm tỏ ra không vui:
“Vậy mong sư thái mời chủ sự trong am đến đây, ta sẽ nói với ngài ấy.”
“Việc này…”
Mạch Sương lại kéo kéo tay áo Mục Cẩm:
“Thôi đi, nếu như đây là quy củ trong am thì chúng ta đừng nên quấy rầy.”
Mục Cẩm nắm chặt tay y:
“Quy củ là chết, người là sống. Ta chờ nói chuyện với chủ sự đi, một chuyến này không thể đến không được.”
Ni cô đứng ở cổng nói:
“Hai vị thí chủ xin hãy chờ ở ngoài cửa, bần ni sẽ đến mời am chủ đi ra.”
Chỉ chốc lát sau, am chủ được mời đến, đây là một vị ni cô lớn tuổi, nhưng nhờ tu tập đạo Phật nhiều năm nên thần thái vẫn rất sáng láng. Bà đầu tiên là dựng thẳng một bàn tay làm Phật lễ rồi mới nói:
“Bần ni nghe đệ tử nói rằng hai vị muốn gặp lệnh đường.”
“Đúng vậy, kính mong sư thái tạo điều kiện.”
Mục Cẩm đáp.
“Thế nhưng bỉ am có một quy củ, ngày đệ tử mới thực hiện lễ quy y thì phải dốc lòng niệm Phật trước mặt Phật tổ, loại bỏ tâm phàm, không cho phép người ngoài quấy rầy.”
Mục Cẩm mở miệng đang định nói chuyện thì Mạch Sương đã lên tiếng trước:
“Không biết quy củ của quý am nên chúng ta mới mạo muội đến đây, quả thật là rất đường đột, mong sư thái lượng thứ. Chỉ là không biết đến lúc nào mới có thể gặp được gia mẫu?”
Am chủ bình tĩnh nói:
“Khi mặt trời lặn.”
Mạch Sương và Mục Cẩm liếc mắt nhìn nhau, Mục Cẩm mới nói:
“Nếu đã như vậy, chúng ta chờ thêm một lát cũng không sao.”
“Nếu như hai vị không chê thì mời vào trong am ngồi chờ một lúc, dùng thêm một bữa cơm rau dưa.”
Mạch Sương dựng thẳng một bàn tay đặt trước ngực, nói:
“Đa tạ sư thái.”
Hai người được dẫn vào trong am Liên Hoa, am này cực kì mộc mạc, khắp nơi đều quẩn quanh mùi hương khói.
Mục Cẩm cùng Mạch Sương dùng cơm chay xong liền ở lại trong sương phòng chuyên dùng để tiếp đã khách ở phía sau am. Mạch Sương hỏi mượn sư thái mấy quyển kinh Phật, ngồi xem cực kì chăm chú.
Mục Cẩm cầm một quyển kinh Phật đọc được một lát đã mệt mỏi rã rời, quay sang lại thấy Mạch Sương vẫn đang xem rất chăm chú. Hắn không nhịn được muốn đùa y một chút, liền đặt quyển sách trên tay xuống, bàn tay đặt lên đùi y bắt đầu vỗ về dần lên trên.
Mạch Sương không bận tâm đến hắn, tiếp tục xem kinh Phật. Mục Cẩm được một tấc lại muốn lấn một thước, tay đặt lên thắt lưng y kéo y vào trong ngực mình, mặt nghiêng qua áp lên má y, cùng y đọc quyển sách mà y đang cầm trên tay.
Trong sách này đều là mấy câu Phật ngữ, muốn đọc hiểu thì phải lục căn giai tịnh mới được. Mục Cẩm đặt lên khóe môi y một nụ hôn, đang định dùng cái tay còn lại để nâng cằm y lên thì bị Mạch Sương nắm chặt tay, y ngước mắt lên nhìn hắn:
“Điện hạ đừng quên đây là nơi cửa Phật thanh tịnh.”
Mục Cẩm cười cười:
“Chỉ là thấy ngươi đọc sách mê mẩn như thế nên muốn biết xem rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới có thể chú ý đến ta.”
Mạch Sương:
“…”
Mục Cẩm lại tiếp tục than thở:
“Lần tìm hiểu này quả thực khiến người ta thất vọng, sự quyến rũ của ta còn lâu mới bì kịp với quyển sách này.”
Mạch Sương không đáp lại lời của hắn mà nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá canh giờ, cũng sắp đến lúc mặt trời lặn rồi.
Mục Cẩm cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
“Chỉ e sau khi gặp được thì ngươi ta còn phải ngủ lại đây một đêm.”
Mạch Sương nghĩ tới việc Mục Cẩm dạo này có rất nhiều sự vụ, bèn nói:
“Thần chờ ở đây một mình là được rồi, điện hạ vẫn nên đi về trước thôi.”
“Như vậy sao được, nếu ta không ở lại canh chừng ngươi, nhỡ như ngươi cũng nhất thời lẩn quẩn trong lòng rồi xuất gia mất thì phải làm sao bây giờ?”
Mạch Sương cười khẽ một tiếng:
“Điện hạ yên tâm, nơi này không nhận đệ tử nam.”
“Vậy cũng không được, ta đã cùng ngươi đến đây thì sao có thể bỏ ngươi ở lại.”
Mạch Sương không nói gì nữa, đúng lúc bên ngoài có ni cô trong am đến gõ cửa, muốn mời bọn họ đi gặp Doãn phu nhân.
Ni cô trong am đầu tiên là dẫn bọn họ đến trước mặt Phật tổ dâng hương, vái ba vái rồi vẩy lên người mấy quả xá lợi đã được ngâm vào nước thiêng.
Doãn phu nhân ở ngay trong phòng thiền, bà mặc một thân áo dài màu xám, tay lần Phật châu, vẻ mặt tĩnh lặng mà lạnh nhạt.
Mạch Sương gọi bà một tiếng ‘nương’.
Doãn phu nhân thấy Mục Cẩm thì không quên hành lễ:
“Bần ni kiến quá điện hạ.”
Mục Cẩm vội nói:
“Không cần đa lễ.”
“Hôm nay bần ni tiến hành lễ quy y nên phải dốc lòng niệm Phật trước mặt Phật tổ, khiến điện hạ phải chờ lâu, mong điện hạ thứ tội.”
“Doãn phu nhân… Không, con nên gọi ngài một tiếng mẫu thân, con và ngài đều là người một nhà, ngài không cần phải khách sáo.”
Doãn phu nhân nhìn sang Mạch Sương đứng bên cạnh Mục Cẩm:
“Hôm nay hai người đến vì…?”
Mục Cẩm cầm tay Mạch Sương, hai người cùng quỳ xuống.
“Đây là…”
Doãn phu nhân có hơi kinh ngạc, vội nói:
“Bần ni thực sự không nhận nổi đại lễ như thế, xin điện hạ đứng lên trước.”