CHƯƠNG 65 PN1: ĐỜI NÀY KIẾP NÀY
Một con cá chép hơn ngàn tuổi trên Thiên Cung không cam lòng ở trong Thiên Trì vĩnh viễn nên tự tiện xuống phàm, quấy rối Đông Hải đến độ gà chó không yên, còn luôn miệng nói muốn chiếm Đông Hải làm của riêng.
Con cá chép đó cũng là một nhân vật lợi hại đã tu luyện mấy ngàn năm trong Thiên trì, lính tôm tướng cua trong Long cung Đông Hải của lão Long Vương đều không phải là đối thủ của nó, sứt đầu mẻ trán đến độ phải lên Thiên Đình cầu xin sự giúp đỡ.
Thiên Đế bèn hạ lệnh phái Tiên Quân Mục Cẩm xuống Đông Hải thu phục nó.
Mục Cẩm vốn tưởng rằng chỉ cần mất mấy ngày là có thể bắt nó về Thiên Cung, lại không ngờ rằng lão cá chép tinh kia cực kì giảo hoạt, nó cảm thấy đấu không lại liền chạy trốn cực kì nhanh chóng. Cuối cùng vì truy tìm tung tích của lão cá chép, hắn tốn thêm hơn nửa tháng, tốn không ít công sức mới đánh được con vật này về nguyên hình rồi cùng Khổn tiên tác trói nó về Thiên Cung chịu tội.
Sau khi Mục Cẩm phục mệnh với Thiên Đế liền vội vã chạy về cung Bích Lộ.
Dọc đường đi, các tiên nga mặc y phục bách hoa đều khom người cúi đầu thỉnh an hắn, thân hình hắn lại lướt đi như gió, ‘vèo’ một tiếng đã lướt qua mặt tất cả các tiên nga.
Khi đi đến góc rẽ thì bước chân hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về nơi cách đó không xa.
Có hai người đang ngồi đối diện nhau bên bàn đá trong đình, ở giữa có một bàn cờ bày đầy những quân cờ trắng đen, Mạch Sương cầm cờ trắng, Lan Chu cầm cờ đen, hai người cực kì tập trung chơi cờ, lúc nâng mắt lên thì Lan Chu cười khẽ:
“Xem ra ta lại thua rồi.”
Tử Nguyệt đặt thêm một quân cờ xuống bàn cờ:
“Ván cờ còn chưa xong, vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Ngón tay Lan Chu vuốt ve quân cờ bóng loáng, mỉm cười bất đắc dĩ:
“Vậy thì ngươi nên nói cho ta biết, trước mặt ngươi có người nào từng thắng chưa?”
Mục Cẩm đứng trên hành lang gấp khúc hồi lâu nhìn hai người chuyên chú chơi cờ, đi qua không được mà không đi cũng không được, hắn chần chừ một lúc rồi vẫn xoay người rời đi.
Lan Chu nghiêng đầu nhìn thân ảnh sắc tím biến mất ở góc rẽ, quay sang nhìn Tiên Quân Tử Nguyệt:
“Đã nhiều năm như thế rồi, thói ghen tuông này của hắn vẫn chưa chịu yên nữa.”
Tử Nguyệt thu hồi tầm mắt, môi nhếch lên cười khẽ:
“Ta chưa bao giờ thắng được hắn.”
Chẳng lẽ kỳ nghệ của Mục Cẩm còn tốt hơn cả Tử Nguyệt? Tiên Quân Lan Chu có hơi kinh ngạc:
“Ý ngươi là về cờ?”
Tử Nguyệt từ tốn đáp:
“Không phải, là tình.”
Tiên Quân Lan Chu bừng tỉnh, bật cười mấy tiếng liên tục.
Đợi đến khi Tiên Quân Lan Chu rời đi, Mục Cẩm liền ôm eo Tử Nguyệt:
“Mấy ngày nay ngươi có nhớ ta không?”
“Ngươi mới đi chưa được một ngày.”
Ngụ ý chính là không nhớ.
Mục Cẩm ngẩn người, hắn suýt chút nữa đã quên mất rằng hơn nửa tháng mình đi này chỉ là một thoáng chớp mắt trên trời. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ mà hỏi thêm:
“Vậy nếu ta rời đi hẳn nửa tháng thì sao?”
Tiên Quân Tử Nguyệt lạnh nhạt:
“Ngươi có thể thử một lần xem.”
“…”
Lặng im một lát, Mục Cẩm vẫn tiếp tục đùa giỡn:
“Đã thế ta đây dứt khoát đến đất Bắc Minh hẳn nửa năm hoặc một năm vậy.”
Tử Nguyệt không hề biến sắc:
“Cũng được, lỗ tai ta cũng có thể yên tĩnh được khoảng một năm rưỡi.”
“Ngươi…”
Mục Cẩm tức giận đến mức thiếu chút nữa khùng lên.
Tử Nguyệt thấy dáng vẻ nổi giận của hắn thì cực kì muốn cười. Nhưng nếu còn trêu chọc nữa, chỉ e người này sẽ thật sự bỏ nhà đi mất, vì thế y khoác hai tay lên vai hắn, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên khóe môi hắn:
“Mấy ngày nữa xuống nhân gian một chuyến, được không?”
Mục Cẩm còn đang giận dỗi, vừa nghe nói vậy đã không kìm được sự vui mừng trên nét mặt.
“Được.”
Mấy năm này thành tiên hắn cũng từng đi xuống nhân gian, thế nhưng khi ấy toàn có công việc trong mình nên không tiện dạo chơi. Hiếm có một lần Tử Nguyệt chủ động đề nghị, dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội cực kì tốt này.
Lúc hai người hạ phàm thì nhân gian đã là buổi đêm, ngày đó lại vừa đúng tiết Nguyên Tiêu.
Thành Phàn năm đó đã sớm không còn là thành Phàn, nhưng hội đèn hoa trong tiết Nguyên Tiêu lại càng náo nhiệt hơn năm ấy.
Mục Cẩm dẫn theo Tử Nguyệt tràn trộn vào trong đám người phàm, ăn bánh trôi, ngắm đèn hoa, tuy rằng không thể quay về như năm đó nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị.
Mục Cẩm nói muốn thả đèn hoa nên cực kì hưng phấn kéo người đến bờ sông, nhét một thỏi bạc cho lão hủ bán đèn hoa rồi nhấc bút lên viết tên Mục Cẩm, khi đặt bút xuống lần nữa thì hắn lại ngây ngẩn cả người. Hắn cực kì tự nhiên viết một chữ ‘Mạch’ bên cạnh hai chữ ‘Mục Cẩm’, năm đó chữ viết trên đèn hoa này là ‘Mạch Sương’.
Tử Nguyệt nhìn hắn:
“Vì sao không viết?”
Mục Cẩm cố ý muốn giấu diếm, nói:
“Đèn hoa này bị viết hỏng rồi, đổi chiếc khác.”
Tử Nguyệt vội vàng ngăn cản:
“Hỏng chỗ nào?”
Mục Cẩm lại không nói nên lời.
Tử Nguyệt nhìn chữ hắn viết trên đèn hoa liền hiểu rõ:
“Hỏng thì không hỏng, chỉ là còn thiếu một chữ ‘Sương’.”
“Ta đổi chiếc khác.”
Tử Nguyệt cầm tay hắn:
“Không cần. Đổi đèn hoa cũng không phải là điềm tốt.”
Mục Cẩm hơi mím môi nhìn y, Tử Nguyệt lại nói:
“Với ta mới, ngươi vừa là Từ Thương lại vừa là Mục Cẩm. Với ngươi cũng vậy, ta là Tử Nguyệt nhưng cũng là Mạch Sương. Kiếp trước kiếp này chỉ là hai cái tên, vẫn cùng người thôi.”
Mục Cẩm nhẹ gật đầu, nhấc bút lên viết nốt một chữ ‘Sương’.
Viết lên đèn hoa xong, Mục Cẩm nắm tay Tử Nguyệt dắt y đến thềm đá bên bờ sông, tay bắt tiên ấn làm phép trên đèn hoa rồi mới đặt đèn hoa xuống mặt sông.
Chiếc đèn hoa đã được làm phép thuận lợi được nước sông đẩy đi, cho dù là gió lớn cũng không thổi ngã được nó. Mục Cẩm nhìn đèn hoa trôi ra xa, trên mặt hiện lên một nụ cười vừa lòng.
Hành lang xây dọc theo bờ sông đã được tu sửa lại một lần, ven một bên sông được treo đầy đèn ***g. Mục Cẩm rút năm lạng bạc trong tay áo ra đưa cho ông chủ, hai người đoán câu đố từ đèn hoa thứ nhất đến đèn hoa thứ mười tám, cuối cùng chỉ chọn một chếc đèn ***g xách đi.
Gần giờ Tý, hơn phân nửa người trong hội đèn hoa đã tản đi, ngã tư đường náo nhiệt dần trở nên tịch mịch và lạnh lẽo.
Hiếm có được một chuyến xuống nhân gian, Mục Cẩm đương nhiên sẽ không chỉ thỏa mãn với hội đèn hoa. Lúc tan cuộc hắn liền tìm đến một khách ***, dự định ngày hôm sau sẽ dạo chơi xung quanh.
Sớm ngày hôm sau hai người họ đến biển hoa cách nơi này không xa, gọi một đóa mây lành đến, dù là đến nơi cách nơi này mấy chục dặm cũng chỉ mất không đến nửa khắc. Mảnh biển hoa ở chân núi kia vẫn còn đó, hiện giờ nó còn càng rộng lớn và xinh đẹp hơn.
Mục Cẩm nhìn biển hoa bát ngát trước mặt, tâm tình cực tốt, hắn nghiêng đầu nhìn Tử Nguyệt nói:
“Chúng ta đi vào khóm hoa đi.”
“Được.”
Dưt lời, hai người liền phi thân lên đi đến giữa biển hoa. Thân ảnh một tím một trắng xẹt qua trên biển hoa, nhìn từ xa giống hệt như hai cánh bướm đang dập dờn.
Đặt chân xuống trung tâm của biển hoa, đắm mình vào giữa cánh đồng hoa mênh mông, xung quanh toàn là những bông hoa dại đủ màu sắc rực rỡ, ở nơi hoang dã vốn nên yên tĩnh như thế, chỉ có tiếng ong bướm dạo chơi giúp có thêm vài phần náo nhiệt.
Mục Cẩm ôm lấy Tử Nguyệt từ phía sau, má chạm lên vành tai y, ngữ khí tràn đầy quyến rũ nói:
“Ngươi có còn nhớ rõ, lần trước ngươi và ta ở đây… Đúng không?”
Vừa nói, bàn tay đặt bên hông y cũng bắt đầu không yên ổn.
Tử Nguyệt co ngón tay lại gõ nhẹ lên trán hắn:
“Trong đầu ngươi chứa toàn những thứ gì đấy hả?”
Người đứng đằng sau mờ ám nói:
“Chứa toàn là ngươi.”
Tử Nguyệt cầm lấy bàn tay muốn làm xằng bậy kia:
“Không được làm bừa, bằng không sau này ngươi đừng mơ có ta cùng đến đây.”
Người phía sau lập tức khong động đậy nữa, cằm tựa trên vai Tử Nguyệt, bắt đầu sử dụng khổ nhục kế:
“Ta đi thu phục lão cá chép tinh kia mất hơn nửa tháng, nửa tháng này mỗi ngày ở trong Long cung đều được lão Long Vương tặng bao nhiêu mỹ nhân để đền đáp, ta lại chẳng thèm nhìn lấy một người, chỉ mong được về để ôm ngươi, không ngờ ngươi lại lạnh nhạt với ta như thế…”
Ngày thường Mục Cẩm thanh tâm quả dục theo y, chuyện phòng the của hai người cũng cực kì ít. Tử Nguyệt biết hắn đang dùng khổ nhục kế nên cũng quyết tàn nhẫn đến cùng, nói:
“Nơi này không phải chỗ làm, nếu như ngươi muốn thì chúng ta quay về.”
“Đừng.”
Mục Cẩm vội ngăn cản.
“Khó có được một lần hạ phàm, ở lại thêm mấy ngày nữa đi.”
“Ngươi còn muốn đi nơi nào?”
Giang sơm này đã sớm thay đổi triều đại, còn có thể đi đâu? Mục Cẩm ngây ra một lúc mới nói:
“Nhân gian đã trôi qua cả ngàn năm, có vài nơi dù đến cũng là cảnh còn người mất, tùy tiện đi đâu đó cũng được.”
Tiếp đó hắn lại hỏi:
“Ngươi muốn đi đâu không?”
Mạch Sương ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hồ Thính Vũ thì sao?”
Vừa nghe đến nơi này tâm Mục Cẩm liền trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, hắn vĩnh viễn không thể quên được, ngày ấy ở bên hồ Thính Vũ, khoảnh khắc mà Mạch Sương nói rằng y phải đi rồi cuối cùng đoạn khí trong lòng hắn. Mỗi khi nghĩ đến ngày đó tâm hắn liền thắt lại, khi tu luyện trên núi Cửu Dương, mỗi lần về hồ Thính Vũ bái tế, hắn mang theo bài vị của y đi ngắm hoa sen hồ Thính Vũ nở thì tâm trạng cũng cực kì nặng nề.
Hắn không bao giờ muốn trải qua cảm giác ấy nữa.
“Hoa sen ở hồ Thính Vũ vẫn chưa nở, không có gì đẹp cả.”
Mục Cẩm nói.
“Hồ Thính Vũ ngoại trừ hoa sen thì cảnh trí ngày xuân cũng cực kì xinh đẹp.”
Mục Cẩm nắm chặt lấy tay y:
“Đừng đi.”
“Nhưng ta muốn quay về đó một lần, ngươi không muốn đi cùng ta ư?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Mục Cẩm không nói gì, hắn không muốn chạm vào phần đau xót trong lòng kia một lần nữa. Tử Nguyệt đại khái cũng hiểu rõ được tâm tư của hắn, y cầm tay hắn:
“Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không đi nữa.”
Mục Cẩm hơi mím môi, gật đầu.
Linh Châu vẫn gọi là Linh Châu, núi Lăng Vân vẫn được gọi là núi Lăng Vân, nhưng Lăng Vân Quan đã không còn tồn tại từ lâu.
Ngôi mộ của Lý Sâm nằm ở dưới chân núi phía sau núi Lăng Vân, Mục Cẩm đưa y đến bái tế mộ của Lý Sâm trước. Ngôi mộ không được ai dọn dẹp đã sớm bị vùi lấp trong đám cây cỏ dại.
Tử Nguyệt vung tay lên, đám cây cỏ dại xung quanh ngôi mộ lập tức ngã hết xuống, tay bắt tiên ấn, toàn bộ đám cây cỏ biến mất không còn một mảnh, khoảng đất xung quanh ngôi mộ cực kì quang đãng, đến độ có thể nhìn ra được hình dạng của ngôi mộ.
Chữ viết trên bia mộ đã bị mưa gió mài mòn, Tử Nguyệt quỳ xuống trước mộ dâng một nén nhang, thắp nến, lại đốt thêm chút tiền giấy. Kiếp trước y hạ phàm vượt kiếp, Lý Sâm lớn lên cùng y đối đãi với y giống như huynh đệ ruột thịt vậy.
Tuy rằng Lý Sâm đã mất gần ngàn năm, nhưng với y mà nói cũng chỉ là vài năm y không gặp lại hắn mà thôi.
Mục Cẩm nhìn khối bia mộ đã không còn nhìn rõ được chữ viết, nói:
“Thời gian qua lâu như thế, có lẽ hắn cũng đã chuyển thế.”
“Ừ.”
Tử Nguyệt đứng dậy, xoay người nhìn Mục Cẩm:
“Đi thôi.”
Xuống núi rồi, hai người đi vào một khu chợ náo nhiệt, Mục Cẩm kéo tay y hết xem chỗ này lại dừng ở đằng kia, giống hệt như một đứa trẻ con.
Đi ra khỏi khu chợ đông đúc, dòng người qua lại cũng trở nên thưa thớt hơn, bên cạnh đường phố chỉ có mấy sạp bán tranh chữ hoặc sách vở, đều là do mấy tú tài chán ghét quan trường nên từ quan về quê mở ra.
Tử Nguyệt đứng trước hiệu sách, cúi đầu cầm một quyển sách lên lật xem.
Mục Cẩm nhân lúc Tử Nguyệt đang đọc sách liền len lén đi đến bên cạnh ông chủ, thấp giọng hỏi:
“Ông chủ, chỗ này của ông có sách gối đầu giường không?”
Ông chủ vừa nghe đã lập tức hiểu ý, cũng thấp giọng hồi đáp:
“Công tử muốn loại nào?”
“Có sách long dương không?”
Ông chủ cười hắc hắc:
“Hôm qua hiệu ta vừa mới nhập về mấy quyển, đều là mặt hàng thượng đẳng, đảm bảo ngài xem một lần còn muốn xem tiếp.”
“Vậy cho ta một quyển.”
Mục Cẩm lấy một thỏi bạc trong tay áo ra, đặt vào trong tay ông chủ.
Ông chủ nhanh tay nhận bạc rồi nhanh nhẹn lấy quyển sách đặt ở đáy hòm ra. Mục Cẩm lấy thân mình che chắn vươn tay đón lấy, lập tức nhét vào trong tay áo.
Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Mục Cẩm, Mục Cẩm vội ho một tiếng, chột dạ cười cười:
“Xem xong chưa?”
“Đợi thêm chút nữa đã.”
Y lại cúi đầu lựa sách.
Một tiếng kêu của thiếu nữ bất chợt vang lên:
“Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Tử Nguyệt nhìn về phía nơi phát ra tiềng kêu liền thấy một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi đang chạy sang bên này, phía sau nàng ta còn có ba bốn nam tử đang đuổi theo, trong đó người dẫn đầu là một nam tử mặc y phục hoa quý, có thể nhìn ra được là xuất thân danh môn.
Nhìn nữ tử chạy từ phía đối diện đến, Tử Nguyệt thoảng ngẩn ra một chút, bởi vì dung mạo của nữ tử kia quả thực là giống Đông Linh như đúc.
Mục Cẩm vội vàng ra tay ngăn cản mấy nam tử đuổi theo nữ tử kia, nói:
“Ban ngày ban mặt lại đi ức hiếp một nữ tử, vậy còn gọi gì là anh hùng hảo hán hử?”
Nam tử áo xanh chạy gấp nên thở hổn hển liên hồi:
“Việc này có liên quan gì đến ngươi?”
“Bản công tử luôn thích sự bất bình nên rút đao giúp đỡ, nếu hôm nay đã gặp thì đương nhiên không thể nào không liên quan đến ta được.”
Nữ tử bị đuổi theo kia lập tức trốn ra phía sau Mục Cẩm, làm mặt xấu lè lưỡi với mấy nam tử đang đuổi theo nàng ta.
Nam tử áo xanh mặc y phục hoa quý bất chợt nhìn chằm chằm nữ tử đứng phía sau Mục Cẩm:
“Nha đầu điên kia, đã quậy đủ hay chưa? Mau về nhà với ta!”
Nữ tử đứng sau Mục Cẩm lè lưỡi:
“Còn lâu muội mới quay về!”
“Muội muốn khiến cha mẹ tức chết hả?!”
Nữ tử kia miệng mồm liến láu đáp:
“Còn lâu, rõ ràng họ là muốn bức chết muội ấy!”
Tử Nguyệt nghe vậy liền bước lên phía trước, nhìn Mục Cẩm nói:
“Xem ra cần phải nói rõ ràng mọi chuyện.”
Nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia, Mục Cẩm cũng cảm thấy mọi chuyện dường như không giống như mình nghĩ, hắn quay sang nhìn nữ tử kia:
“Bọn họ là gì của cô?”
Nữ tử kia cười ha ha:
“Ta không biết họ.”
Nam tử áo xanh lập tức sửa lại:
“Ta là huynh trưởng ruột của nó!”
Tử Nguyệt cùng Mục Cẩm đồng loạt nhìn về phía nữ tử kia. Nữ tử tinh nghịch cổ quái nhìn thẳng vào mắt Mục Cẩm và Mạch Sương, mím môi:
“Ta còn lâu mới thừa nhận hắn là ca ca ruột của ta.”
Tử Nguyệt hỏi:
“Sao lại nói như thế?”
Nữ tử kia cực kì ấm ức, nàng ta chỉ vào nam tử áo xanh:
“Hắn cưỡng bức ép ta phải gả cho một nam tử vừa đen vừa xấu vừa béo, nếu là ca ca ruột thì sao có thể ép muội muội gả cho loại người đó.”
Nam tử áo xanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Công tử Tiêu gia ngọc thụ lâm phong, tuấn tú thanh lịch, bao tiểu thư khuê các trong thành đều mong được gả cho hắn, người ta còn chưa chán ghét muội thì thôi, muội đã vội chán ghét người ta rồi?”
“Huynh đừng có lừa ta, biểu tỷ đã nói bộ dáng của công tử Tiêu gia giống y như con heo, đen thui như Thiên Lôi, còn xấu y như quỷ nữa!”
“Ồ? Thì ra trong mắt người khác, ta lại có dáng vẻ như thế?”
Đúng lúc này lại xuất hiện một quý công tử mặc áo lam, trong tay cầm một chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy.
Hai người Mục Cẩm và Mạch Sương đều nhìn về phía người mới tới rồi cùng ngẩn người, nam tử này rõ ràng là Lý Sâm!
Nam tử áo xanh chắp tay nói với nam tử áo lam:
“Muội muội nhà ta trẻ người non dạ, nói không biết giữ miệng, mong Tiêu huynh đừng để trong lòng.”
“Nào có.”
Nam tử phe phẩy quạt thu chiếc quạt lại:
“Mấy ngày trước ta đã định đến quý phủ chào hỏi nhưng vẫn không có lúc nào rảnh rỗi, không ngờ lại gặp được ở nơi này.”
Nữ tử trốn đằng sau Mục Cẩm chạy vèo đến đằng sau nam tử áo xanh giống như một chú thỏ, nhỏ giọng hỏi bên tai hắn:
“Ca, ngài ấy chính là thiếu gia của Tiêu gia?”
“Đương nhiên.”
“Công tử Tiêu gia có mấy vị?”
“Chỉ có một vị.”
“Vậy thì muội về nhà với huynh.”
“Muội đừng có về nữa thì hơn, vừa rồi bị muội chà đạp như thế, người ta có lẽ đã không cần muội nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nam tử áo xanh khẽ ho một tiếng:
“Mau nhận lỗi đi.”
“Vâng.”
Nàng xoay người lai, bàn tay nắm chặt tay áo vần vò mãi không chịu buông, nàng nhìn nam tử áo lam kia cười làm lành:
“Cái đó… Vừa rồi… Thật ra thì… Xin lỗi huynh nhé.”
Cuối cùng nữ tử đó cũng ngoan ngoãn đi theo huynh trưởng mình về nhà.
Đường phố lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc đầu. Mục Cẩm cùng Tử Nguyệt nhìn nhau cười, thì ra ngàn năm sau lại có một loại duyên phận như thế.
“Đến nhân gian một chuyến còn có thể gặp được trò hay đến vậy, có lẽ với ngươi mà nói thì nó còn đẹp hơn bất cứ loại thắng cảnh nào.”
Mục Cẩm đứng bên cạnh mỉm cười nói.
Trên mặt Tử Nguyệt xuất hiện ý cười như có như không:
“Đợi đến xem cảnh xuân bên hồ Thính Vũ rồi nói cũng không muộn.”
Hồ Thính Vũ vẫn là hồ Thính Vũ, hàng liễu ven hồ đã được đổi thành vài hàng mới, trên bờ hồ còn có mở mấy quán trà hay tửu *** linh tinh gì đó, cực kì náo nhiệt. Lúc này người ra hồ ngắm cảnh xuân cũng nhiều, phần lớn đều là ngồi thuyền hoa.
Hai người Mục Cẩm cùng Tử Nguyệt đi thuyền ô bồng. Mấy kiểu thuyền nhỏ ngàn năm trước phổ biến ven bờ hồ Thính Vũ đã biến mất tăm hơi, loại thuyền nhỏ ở giữa có một mái vòm giống như mái nhà này lại được dùng rộng rãi khắp nơi.
Mục Cẩm làm phép khiến thuyền ô bồng tự mình lướt đi. Hắn cùng Tử Nguyệt ngồi ở đầu thuyền, nhìn cảnh sắc quanh hồ Thính Vũ từ xa đến gần.
Ngọn đồi cạnh hồ Thính Vũ cũng đã thay hình đổi dáng, một tòa miếu được xây dựng thu hút vô số khách hành hương. Tương truyền là vì có người phát hiện ra trên ngọn đồi kia có một phần mộ, hoa cỏ trên mộ bốn mùa quanh năm đều tươi tốt như vào xuân, trăm ngàn năm qua cũng chẳng hề héo tàn. Dân chúng trong thành cho rằng đây là đất linh của Linh Châu, không bao lâu sau liền quyên tiền xây nên một tòa miếu.
Mục Cẩm đứng nhìn ngôi miếu ấy từ phía xa xa, tuy rằng người được chôn cất ở nơi đó chỉ là xác phàm của Tử Nguyệt, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi cảm thấy hơi nhói lòng.
Bàn tay đặt trên vai Tử Nguyệt siết chặt lại khiến y càng tựa sát vào người hắn hơn, như thể hắn muốn ấn y vào hẳn trong thân thể mình vậy.
“Điện hạ.”
“Ừ?”
Mục Cẩm đáp lại cực kì thuận miệng, lại lập tức cười khẽ:
“Sao lúc này mà ngươi lại bất chợt…”
Không đợi hắn nói xong, ngón tay thon dài của Tử Nguyệt đã vuốt ve hai má hắn, Mục Cẩm hơi sửng sốt, môi hắn cảm thấy có chút ẩm ướt, cảm giác mềm mại thoải mái từ môi lan truyền ra khắp toàn thân khiến nhịp tim hắn bất chợt đập nhanh hơn. Lúc Mục Cẩm kịp phản ứng lại thì hắn lập tức nhiệt tình đáp lại nụ hôn bất ngờ này.
Khi môi lưỡi quấn quít lấy nhau, phần sầu lo trong lòng Mục Cẩm cũng dần vơi bớt, cuối cùng hắn hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn quấn quít như tơ ấy. Một nụ hôn kéo dài thật lâu, hôn đến cực kì say đắm, Mục Cẩm dần dần đẩy người kia xuống, thân thể hắn cũng đặt lên trên người y.
Lúc hai người tách ra thì Mục Cẩm đã hổn hển thở dốc, hơi thở của người bên dưới cũng có chút dồn dập, đôi môi nhạt màu sau khi trải qua nụ hôn này liền trở nên đỏ hồng trơn bóng. Hai tay Mục Cẩm chống xuống bên cạnh Tử Nguyệt, đôi mắt hắn tràn ngập ham muốn mà nhìn người nằm bên dưới, hầu kết cũng cuộn lên một cái.
Tử Nguyệt vươn một tay lên ôm cổ Mục Cẩm, tay còn lại vịn lên mép thuyền nhổm dậy, con ngươi tựa như mặc lưu ly phản chiếu gương mặt của Mục Cẩm, y nói:
“Cảnh xuân bên hồ Thính Vũ này cũng chỉ như thế mà thôi, ngươi thấy có nên ở lại đây hay không?”
Mục Cẩm hiểu ý, cười khẽ một tiếng:
“Có một nơi còn tràn đầy sắc xuân hơn cả hồ Thính Vũ, thực ra ta rất muốn đến đó ngắm nhìn.”
“Là nơi nào?”
“Đợi về đến Thiên Cung sẽ nói cho ngươi biết.”
— Toàn Bộ Truyện Kết Thúc —
Hà Nội, 25.06.2015
Brought to you by Tịch Vu (yenvancu2015@wp)