Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 64: Chương 64




CHƯƠNG 64 THẦN TIÊN QUYẾN LỮ

Cánh bướm màu trắng đậu trên tay hắn, Mục Cẩm liền đưa nó vào trong nhà. Trong phòng có nuôi mấy chậu hoa, bướm trắng rất thích sống ở đây nên Mục Cẩm cũng chăm sóc mấy bồn hoa này thật tốt.

“Điện hạ!”

Một giọng nữ vang lên.

Mục Cẩm xoay người đi ra cửa liền nhìn thấy một nữ tử đang đi đến đây, tay nàng cầm theo một cái giỏ, một nam tử đi theo phía sau nàng, đó chính là thị vệ Lâm Phong bên cạnh hắn lúc trước.

Mạch Sương đi rồi, Mục Cẩm vẫn luôn ở lại đây. Đông Linh cũng ở lại, nàng kết làm phu thê với Lâm Phong, mở hàng buôn bán nhỏ ở Linh Châu. Nàng vẫn hay mang chút đồ ăn đến đây cho Mục Cẩm.

Đông Linh vào nhà đặt cái giỏ lên mặt bàn, vén tấm vải phủ bên trên ra, bên trong là điểm tâm đủ loại kiểu dáng. Trên tay Lâm Phong cũng xách một cái giỏ, bên trong là gạo và các loại rau củ.

Lượng đồ này có thể đủ cho Mục Cẩm ăn được hơn nửa tháng.

Đúng như lời Mục Cẩm nói, không bao lâu sau có một trận tuyết rơi xuống.

Mục Cẩm một thân áo tím đứng trước mộ nhìn trận tuyết này rơi, bông tuyết rơi xuống mặt hồ Thính Vũ, khi chạm đến mặt nước thì bông tuyết màu trắng cũng biến mất không thấy đâu, hoa sen trong hồ đã sớm úa tàn, ngay cả một mảnh lá cũng chẳng còn.

Tuyết rơi trọn một canh giờ, trời đất được bao phủ trong một lớp áo màu trắng bạc, chỉ có hoa cỏ trên phần mộ kia là vẫn như lúc đầu. Bông tuyết rơi trên phần mộ, vừa chạm vào đóa hoa màu trắng thì lập tức tan rã, hóa thành chất bổ hòa vào đất.

Bông tuyết cũng rơi trên bia mộ, Mục Cẩm giơ tay lên phất đi, bàn tay bị đông lạnh đến mức chuyển thành màu tím đỏ.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, Mục Cẩm ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh xuất hiện trong đám mây, hắn vẫn còn nhớ rõ người đó, Mạch Sương từng nói y và người kia là tri kỷ.

Người đứng trên mây từ từ hạ xuống, Mục Cẩm ngơ ngẩn:

“Ngài là…”

Tiên Quân Lan Chu nói:

“Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn gặp lại Mạch Sương không?”

Đáy lòng Mục Cẩm chấn động, đồng tử mắt nở lớn:

“Ngài có cách?”

“Ta cũng không thể giúp ngươi, nhưng nếu ngươi muốn gặp là có thể gặp được.”

“Muốn! Đương nhiên là muốn!”

Tiên Quân Lan Chu thở dài một tiếng. Người phàm này si tình quá mức, hắn thật sự cũng không đành lòng nhìn người này canh giữ phần mộ rồi cứ thế già đi như vậy, coi như là làm việc thiện một lần đi.

“Y là Tiên Quân Tử Nguyệt trên Thiên Cung, ngôi mộ ngươi canh giữ chỉ là xác phàm của y trong lúc vượt kiếp thôi. Nếu ngươi có thể tu đạo thành tiên là có thể gặp lại y.”

“Mạch Sương… Y là tiên?”

“Đúng vậy.”

Mục Cẩm không hiểu đây là trong mơ hay vẫn là hiện thực, hôm nay niềm vui bất ngờ đến quá nhiều, nhưng hắn lại cảm thấy kì quái:

“Vậy vì sao y không đến gặp ta?”

“Lệ khí trong thân thể y chưa được trừ hết, từ sau khi quay về Thiên Cung thì vẫn luôn mê man không tỉnh.”

Tâm Mục Cẩm thắt lại đau đớn:

“Mong Tiên Quân có thể đưa ta đi gặp y.”

Tiên Quân Lan Chu nói:

“Thiên Cung không phải là nơi mà người phàm có thể đến, nếu như ngươi muốn gặp y thì nhất định phải thành tiên trước đã. Nhưng bản Tiên Quân cần phải nói cho ngươi biết trước, việc tu đạo thành tiên không phải là chuyện dễ, nhanh thì trăm năm, lâu thì ngàn năm. Nếu như ngươi bỏ dở giữa chừng thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Mục Cẩm đáp không chút do dự:

“Nếu như có thể gặp lại y, mất bao nhiêu năm ta cũng chấp nhận!”

Tiên Quân Lan Chu phất tay áo một cái, xoay người biến mất giữa tầng mây.

Trận tuyết kia vẫn còn rơi, những bông tuyết giống như lông ngỗng rơi xuống trên vai Mục Cẩm.

Ngày hôm sau, Mục Cẩm quỳ gối trước mộ Mạch Sương, chôn miếng ngọc bội mình vẫn đeo trên người trước bia mộ, ngón tay hắn vỗ về bia mộ:

“Sau này ta không thể ở bên ngươi mỗi ngày, hãy để nó lại bên cạnh ngươi.”

Sau khi giao lại công việc chăm sóc ngôi mộ cho Đông Linh, Mục Cẩm giục ngựa chạy về kinh thành.

Thái tử điện hạ cuối cùng cũng nghĩ thông mà về kinh, bá quan văn võ trong triều đều thở phào nhẹ nhóm. Nhưng không ngờ nổi là, lần này Thái tử điện hạ quay trở về chỉ là để từ bỏ ngôi vị Thái tử.

Mục Cẩm đi rất quyết tuyệt, không hề vương chút lưu luyến. Hoàng đế già nua ngồi một mình trong Ngự thư phòng, vẻ mặt không che giấu nổi sự buồn rầu, ông dường như đã sớm nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng đến lúc phải đối mặt với nó vẫn khó tránh khỏi có chút khổ sở.

Hoàng hậu từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên cạnh Hoàng đế:

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Hoàng đế thở dài:

“Việc trẫm sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra.”

Hoàng hậu liền trấn an:

“Hoàng thượng, ngài đừng đau lòng quá, cần phải giữ gìn long thể.”

“Là trẫm tạo nghiệt, nếu lúc trước không ban hôn thì có lẽ tất cả mọi chuyện này sẽ không xảy ra.”

“Hoàng thượng không cần tự trách, không ai nghĩ đến tình hình ngày hôm nay. Cũng là do hài tử Mục Cẩm kia quá cố chấp, không thể trách ngài được.”

Sau khi Mục Cẩm từ bỏ ngôi vị Thái tử, Viên Ngọc Chi cũng bị triệt mất phong hào Lương đệ. Ba ngày sau Viên Ngọc Chi treo cổ tự tử trong phủ Thái tử, lúc được người trong phủ phát hiện ra thì đã đoạn khí.

Nhị lão ở phủ Thượng thư sau khi nghe được tin dữ thì khóc không thành tiếng.

Mục Cẩm rời khỏi kinh thành, giục ngựa đến núi Cửu Dương.

Núi Cửu Dương chính là thánh địa tu luyện đạo tiên, mười năm mới nhận đồ đệ một lần, lại chỉ nhận đúng chín đệ tử.

Mục Cẩm ngàn dặm xa xôi đến được núi Cửu Dương thì lại bị ngăn ở dưới chân núi. Người canh giữ dưới chân núi Cửu Dương nói:

“Phái Cửu Dương mười năm mới nhận đồ đệ một lần, hiện giờ mới qua bốn năm, ngươi chờ sáu năm sau hẵng đến.”

Mục Cẩm nhất định không chịu rời đi, quỳ ở dưới chân núi ba ngày ba đêm khẩn cầu Chưởng môn phái Cửu Dương khai ân. Sau đó một đệ tử của phái Cửu Dương xuống dưới khuyên Mục Cẩm đi, vừa nhìn thấy hắn đã ngơ ngẩn.

“Sư huynh Từ Thương?!”

Mục Cẩm quỳ ba ngày ba đêm sắc mặt đã tái nhợt, nhìn đệ tử phái Cửu Dương trước mặt liền chắp tay nói:

“Tại hạ Mục Cẩm, là nhân sĩ kinh thành đến đây muốn tu tập đạo pháp, xin các hạ nể tình cho tại hạ lên núi!”

Đệ tử phái Cửu Dương kia vốn muốn đến khuyên nhủ Mục Cẩm rời đi, nhưng cuối cùng lại không nói hai lời mà lập tức dẫn hắn lên núi. Mục Cẩm theo người kia đi lên, bước vào ngôi đền được xây trên đỉnh núi.

Đệ tử Cửu Dương kia chạy vội vào trong điện, Mục Cẩm đứng bên ngoài chờ cũng nghe được tiếng của hắn truyền ra từ phía trong:

“Sư phụ, là sư huynh Từ Thương, huynh ấy về rồi!”

Mục Cẩm đứng trước điện Cửu Dương, Thanh Hòa Chân Nhân đầu tóc bạc phơ đi từ trong điện ra, liếc mắt nhìn Mục Cẩm một cái thì cũng sững sờ.

Bên môi Thanh Hòa Chân Nhân hiện lên một nét cười, ông chắp tay sau lưng, nói:

“Nghe nói ngươi có ý đến đây tu tập đạo tiên?”

Mục Cẩm chắp tay đáp:

“Vâng!”

“Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn tu tập đạo tiên?”

Mục Cẩm nói rõ:

“Vì trong lòng có vướng bận.”

Thanh Hòa Chân Nhân cau mày, lặng lẽ thở dài. Đời trước đồ đệ này đã chết vì người mình yêu, đời này vẫn còn si mê như thế. Nếu là đệ tử khác, với câu trả lời như vậy thì đã sớm bị trục xuất.

Mục Cẩm ở lại. Hắn đã quên hết những đạo pháp đã từng học ở kiếp trước, hiện giờ bắt đầu học lại từ con số không nên phải thức khuya dậy sớm, nghiêm túc khắc khổ hơn bất cứ đệ tử nào khác.

Trong cơ thể hắn đã có nửa viên tiên đan giữ lại được từ kiếp trước, lúc tu luyện càng thuận buồm xuôi gió hơn những đệ tử vừa mới nhập môn, lại thêm được Thanh Hòa Chân Nhân chỉ dạy thường xuyên, hắn tiến bộ cực kì nhanh.

Chỉ trong nửa năm, pháp lực của Mục Cẩm đã vượt qua những đệ tử nhập môn bốn năm trước. Mấy đệ tử đã ở trong phái Cửu Dương hơn hai mươi mấy năm đều theo thói quen gọi hắn một tiếng sư huynh Từ Thương, lâu lâu hắn cũng quen dần.

Sau đó Mục Cẩm mới biết được, bản thân mình có dáng vẻ giống sư huynh Từ Thương trong miệng bọn họ như đúc.

Trong khoảng thời gian tu tập đạo pháp trên núi Cửu Dương, hàng năm đến ngày giỗ của Mạch Sương hắn đều rời khỏi núi Cửu Dương khoảng nửa tháng. Giục ngựa suốt đêm đến bên hồ Thính Vũ ở Linh Châu, ở lại trong căn nhà trúc kia vài ngày, chờ đến khi hoa sen nở, hắn liền mang theo bài vị của Mạch Sương bước lên thuyền nhỏ, dẫn y đi ngắm hoa sen trên hồ Thính Vũ.

Vài năm qua đi, Đông Linh từ một tiểu nha đầu tinh quái đã trở thành mẫu thân của hai hài tử. Việc làm ăn của nàng và Lâm Phong không tính là lớn nhưng ngày qua ngày cũng trở nên giàu có.

Phần mộ của Mạch Sương bốn mùa quanh năm đều sạch sẽ, mấy năm nay nàng vẫn luôn đến đây quét dọn, ngay cả ngôi nhà trúc cũng được quét dọn đến mức không có dù chỉ là một hạt bụi nhỏ.

Mục Cẩm đã từ bỏ công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý chốn nhân gian, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nghe được những đệ tử đồng môn nhắc đến, Hoàng đế tuổi cao đã băng hà, quân chủ kế vị chính là Thập nhị Hoàng tử Trăn Vinh.

Sau khi tân đế kế vị, chiến tích mặc dù kém các vị quân chủ anh minh sáng suốt đời trước nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, giang sơn xã tắc dưới sự cai trị của hắn cũng coi như quốc thái dân an.

Mục Cẩm khoanh tay đứng trên đỉnh núi Cửu Dương nhìn xuống đại địa bên dưới biển mây, gió thổi vạt áo lam của hắn tung bay phần phật. Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao bên trên, trong sắc xanh thẳm cùng những đám mây trắng như bông dường như có bóng hình của nam tử áo trắng lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt Mục Cẩm dần dần hiện lên một nét cười bình thản.

Nháy mắt đã qua năm mươi năm, Mục Cẩm vẫn kiên trì xuống núi vào ngày giỗ của Mạch Sương như trước, giục ngựa chạy suốt đêm đến bên hồ Thính Vũ, ở lại trong căn nhà trúc cũ nát kia vài ngày.

Đông Linh đã không còn tại thế, con cháu nàng vẫn như trước cứ cách một khoảng thời gian lại đến đây quét tước, phần mộ của Mạch Sương được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Đám cỏ xanh hoa trắng trên phần mộ vẫn um tùm tươi tốt giống như năm mươi năm trước, không hề thay đổi chút nào. Nếu không phải căn nhà trúc xây bên cạnh ngôi mộ đã cũ nát xập xệ, Mục Cẩm tuyệt không nghĩ đến thì ra nhân gian đã trôi qua năm mươi năm.

Sau khi Mục Cẩm tu luyện đạo tiên thì bề ngoài không hề thay đổi. Hàng năm hắn đến hồ Thính Vũ, đầu tiên là ở lại mấy ngày, chờ đến khi hoa sen nở liền ôm chiếc bài vị cũ kĩ kia, bước lên thuyền nhỏ đi ngắm hoa sen trong hồ Thính Vũ.

Người gặp gỡ ven đường, từng gương mặt quen thuộc đều không ngừng già đi, chỉ có hắn là không hề thay đổi.

Lại thêm năm mươi năm nữa trôi qua.

Thời gian năm mươi năm so ra kém thương hải tang điền, nhưng lại có thể khiến một thiếu niên tóc còn để chỏm biến thành một ông lão râu bạc.

Hồ Thính Vũ vẫn như trước. Mỗi khi đến độ sen nở, luôn có một thân ảnh sắc tím đến đây. Một tay hắn chèo thuyền con, một tay khác ôm một tấm bài vị, chậm rãi lướt xuyên qua giữa nhưng bông sen cao khoảng hai thước so với mặt nước, thanh tịnh mà xinh đẹp.

Trên trời một ngày bằng một năm dưới đất. Nhân gian đã qua trăm năm, mà trên Thiên Cung mới chỉ có một trăm ngày trôi qua.

Thiên Cung điện ngọc lâu các quanh năm ẩn mình giữa những tầng mây, mắt thường của người phàm không thể nhìn thấy được. Các tiên nga trong Thiên Cung cưỡi mây đi từ trong cung ra đến trước cung điện của Vương Mẫu nương nương, hôm qua Vương Mẫu nương nương nói muốn đến vườn Bàn Đào ngắm hoa đào ba ngàn năm mới nở một lần, vì thế các tiên nga đều phải đến làm bạn bên cạnh người.

Thái Thượng Lão Quân lại luyện ra được một mẻ tiên đan nữa, lão thao thao bất tuyệt nói về sự kì diệu của viên tiên đan này trước mặt chúng tiên. Chúng tiên nhàn rỗi nghe thấy thú vị liền lén lút tặng lễ, mong Lão Quân có thể nể mặt mà tặng cho một viên.

Mỗi ngày của chúng tiên sinh ra ở Tiên Cung đều cực kì nhàn nhã, đầu này mấy vị tiên tụ lại một chỗ uống rượu bàn chuyện, đầu kia lại có vài vị Tiên Quân hẹn hò muốn đến Bắc Minh thăm thú một lần.

Chỉ có cung Bích Lộ là cực kì yên tĩnh, một ngày khó có thể nghe được chút tiếng động nào, ngay cả tiếng cá chép bơi trong ao sen gần đó tung mình làm văng ra chút bọt nước cũng có thể nghe được cực kì rõ ràng.

Hai tiên nữ phụ trách quét dọn trong Tiên cung đi từ trong điện ra.

“Tiên Quân trở về từ nhân gian đã hơn trăm ngày mà đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, chắc là không sao chứ?”

“Tiên Quân Lan Chu đã nói rồi, Tiên Quân là do Tiên nguyên chưa hồi phục nên mới thể, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là ổn thôi.”

“Chi bằng lại kêu Thái Thượng Lão Quân đến xem thử, nói không chừng tiên đan của ngài ấy có thể giúp Tiên Quân tỉnh lại sớm hơn một chút.”

“Cứ để đó đã, nếu như qua mấy ngày nữa mà Tiên Quân chưa tỉnh lại, lúc ấy hẵng đi mời Thái Thượng Lão Quân đến một chuyện.”

Trong điện, cánh cửa sổ hơi hé ra một chút, ngọn gió mát trong Thiên Cung nhẹ nhàng lướt vào từ bên ngoài cửa sổ. Quanh giường ngọc được rèm lụa trắng rủ xuống bao phủ, khi gió thổi qua, lụa trắng liền nhẹ nhàng lay động. Một nam tử tuyệt thế đang nằm trên giường ngọc, môi y hơi mím lại, vẻ mặt rất yên bình.

Đột nhiên, hàng mi dài dày của y hơi run lên, không bao lâu sau đôi mắt hé mở để lộ đôi con ngươi giống như mặc lưu ly.

Tay y khẽ cử động, đầu nghiêng sang nhìn bài trí trong phòng mới hiểu được mình đang ở trong Thiên Cung. Y chống thân mình ngồi dậy, xuống giường đi đến trước giá gỗ mặc vào một bộ bạch y như tuyết, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.

Hoa sen trong cung Bích Lộ đang kì nở rộ, trong ao sen không quá lớn có mười đóa hoa sen màu hồng nhạt đứng thẳng vươn ra khỏi mặt nước, quanh thân có vài phiến lá sen tô điểm, mấy giọt nước tựa như trân châu bám trên lá sen lay động như sắp rơi xuống khiến cho phiến lá cũng rung lên. Mấy con cá chép trong hồ vung vẩy mấy chiếc đuôi đủ màu sắc đang vui chơi thỏa thích, thỉnh thoảng chúng lại nhô đầu ra khỏi mặt nước, miệng đớp không khí vài cái rồi lại lặn vào trong nước.

Bên ao thỉnh thoảng lại dâng lên một đám sương tiên giống như một tấm lụa mỏng, nam tử áo trắng đứng bên bờ ao, tầm mắt đặt trên đám hoa sen có độ cao không đồng nhất, con ngươi tựa hồ nước trong không hề có chút gợn sóng.

Sau khi lẳng lặng đứng bên ao một lúc thật lâu, đám sương tiên trắng muốt dần dần bao phủ thân ảnh trắng thuần của y.

Có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên phía sau lưng, nam tử áo trắng xoay người nhìn lại. Cách đó không xa, một nam tử mặc y phục màu lam đang đứng thẳng, khung cảnh dường như ngừng lại ngay khoảnh khắc bốn tầm mắt giao nhau.

Bên cạnh ao sen sương trắng lượn lờ, hoa sen trong ao đang độ nở rộ, cá chép trong hồ chậm rãi bơi qua bơi lại, hai thân ảnh một lam một trắng không hề có bất cứ động tác, vạn vật khắp bốn phía cũng đều trở nên yên lặng.

Nam tử áo lam chợt chắp tay nói:

“Tiểu tiên Mục Cẩm hôm nay vừa mới phi thăng thành tiên, đặc biệt đến đây thỉnh an Tiên Quân.”

Bên môi nam tử áo trắng chậm rãi hiện lên nét cười như có như không, gương mặt thiên hạ vô song càng thêm xinh đẹp khiến hoa sen trong ao đều mất đi vẻ rạng rỡ.

— Kết thúc chính văn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.