Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 63: Chương 63




CHƯƠNG 63 ÁI TÌNH KHUYNH THẾ

Tiên Quân Lan Chu ẩn thân cách đó không xa thu hồi tiên ấn trong tay, một mảnh hoa sen nở rộ lập tức héo tàn rũ xuống, một mảnh phồn hoa ngắn ngủi thực sự không còn tồn tại.

Vẻ mặt của người trong lòng cực kì tĩnh lặng yên bình, đôi môi tái nhợt khép lại, không thể nhìn ra được y thực sự đã ngừng thở mà giống như chỉ đang ngủ say mà thôi.

Một giọt nước mắt trượt xuống cằm Mục Cẩm rồi rơi xuống gương mặt của người trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt an tường của người kia, bàn tay run rẩy nâng lên lau đi một giọt nước mắt của hắn vừa mới rơi trên mặt y.

Lau đi một giọt lại có nước mắt cuồn cuộn không ngừng tuôn rơi, mọi tiếng động đều lặng yên, ngay cả tiếng giọt nước mắt rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ngươi đã từng thử một lần mất đi người yêu dấu nhất đời chưa?

Sắc trời tối dần, đám lá sen cao hơn nửa thân người ngăn ánh nắng chiều, một chiếc thuyền lá cô độc lướt trên mặt hồ bị bao phủ dưới bóng của đám lá sen, khung cảnh xung quanh đập vào mắt chỉ còn lại những đường nét mờ ảo.

Màn đêm buông xuống, bốn phía chìm vào một mảnh tối đen không bờ bến, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ của người trong ngực.

Cái gọi là tuyệt vọng không phải là chìm sâu vào trong bóng tối vô tận, mà là liều mạng dốc hết sức nhưng không thể giữ lại được người quan trọng nhất trong lòng mình.

Cái gọi là vỡ nát tâm can không phải là gặp phải việc không như ý, mà là phải mở to mắt nhìn người quan trọng nhất của mình ra đi, từ nay về sau không còn gặp được nữa.

Cái gọi là ái tình không phải là gặp được một người khiến mình đỏ mặt tim đập nhanh, mà là khi ngươi phát hiện ngươi đã yêu thương một người, nếu rời khỏi người đó thì không thể sống tiếp.

Phật viết: Đời người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà phải xa nhau, sống quá lâu, cầu không được, không thể từ bỏ.

Trong bóng tối vang lên tiếng nỉ non rất nhỏ, vểnh tai lên lắng nghe mới nghe được, là hắn đang lẩm nhẩm: Mạch Sương, Mạch Sương, mạch thượng sương, như tuyết mà không phải tuyết, lạnh lẽo thấu xương, thuần khiết không thể chạm đến…

“Điện hạ! Công tử! Điện hạ! Công tử…”

Cách đó không xa truyền đến tiếng của Đông Linh và thị vệ, Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi mãi không về, bọn họ liền ngồi thuyền hoa đi tìm.

Thuyền hoa được thắp bảy tám chiếc đèn ***g càng lúc càng đến gần, ánh sáng nhạt nhòa mơ hồ chiếu ra được hai thân ảnh trên chiếc thuyền lá nho nhỏ kia. Đông Linh phát hiện ra trước tiên:

“Ở kia! Công tử và điện hạ ở kia!”

Người chèo thuyền đẩy mái chèo, nghiêng thân thuyền từ từ đến gần, Mục Cẩm vẫn không hề động đậy, giống như không hề phát hiện ra có thuyền đến gần.

Đông Linh hô lên:

“Điện hạ!”

Mục Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía thuyền hoa ở trước mặt. Dựa vào ánh sáng mỏng manh kia, hắn gục đầu xuống nhìn người trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên gò má y:

“Trời tối rồi, chúng ta về thôi.”

Nhưng không có ai đáp lại hắn.

Một thị vệ vươn người xuống ghép thuyền nhỏ và thuyền hoa lại với nhau.

Mục Cẩm ôm y từ từ đứng dậy, bước từng bước đến chỗ mũi thuyền rồi lên thuyền hoa. Đông Linh vội chạy đến đây, nhìn Mạch Sương nằm trong lòng hắn mà nước mắt lã chã tuôn rơi:

“Công tử ngài ấy làm sao vậy?”

Mục Cẩm khàn giọng nói:

“Y đang ngủ, ngươi đừng đánh thức y.”

Sống mũi Đông Linh cay cay, vội vàng che miệng lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, một thị vệ bước đến vỗ vỗ vai nàng ta:

“Đừng khóc.”

Đông Linh vùi mặt vào trong hõm vai của thị vệ, nức nở nói:

“Công tử… Công tử ngài ấy đi rồi.”

Mục Cẩm đưa Mạch Sương về khách ***, đặt y lên giường rồi kéo chăn đắp lên cho y, ngón tay vén gọn tóc mai cho y. Sau đó, chính hắn cũng leo lên giường nằm xuống bên cạnh Mạch Sương. Tựa như những ngày bình thường trước đây, bọn họ cùng ngủ một giường, cùng dùng một chiếc gối mềm, cùng đắp một chiếc chăn gấm.

Dường như không có gì thay đổi, nhưng thực ra tất cả mọi thứ đã đổi khác.

Ánh nến trong phòng cả đêm không tắt, hai mắt Mục Cẩm cả một đêm cũng không hề khép lại. Hắn lẳng lặng nhìn y, trong tầm mắt không còn chứa nổi thêm bất cứ thứ gì khác, tay vẫn cầm bàn tay lạnh lẽo của Mạch Sương.

Sáng sớm ngày hôm sau, tia nắng ban mai xuất hiện, Mục Cẩm cả đêm không ngủ đứng dậy lau mặt cùng tay cho người kia, vén tóc mai cho người kia rồi lại cúi người đặt một nụ hôn trên trán y.

Hắn nhẹ giọng nói:

“Thời tiết hôm nay cũng tất tốt, ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng ngươi.”

Sắc mặt an tường của nam tử không hề thay đổi.

Hôm qua một thị vệ của Mục Cẩm đã chạy suốt đêm đến núi Lăng Vân, mời Đạo trưởng Lý Sâm của Lăng Vân Quan đến.

Lý Sâm giục ngựa vội vội vàng vàng chạy đến thì vẫn chưa đến giữa trưa.

Đông Linh lau lau đôi mắt sưng đỏ, khóc nức nở nói:

“Điện hạ đưa công tử đến hồ Thính Vũ rồi.”

Đoàn người lập tức đuổi đến hồ Thính Vũ.

Bên hồ Thính Vũ có một thảm cỏ xanh mướt, trên thảm cỏ có một hàng liễu rủ xanh um. Cỏ màu lục, liễu màu lục, nước cũng màu lục, toàn bộ khiến hai thân ảnh một tím một trắng kia nổi bật cực kì rõ ràng.

Mục Cẩm ngồi dưới tàng liễu ven hồ, trong lòng ôm nam tử áo trắng đã không còn hơi thở, tựa như cả đời này cũng sẽ không buông ra.

Lý Sâm đứng cách bọn họ khoảng ba trượng, đau lòng nhìn Mạch Sương đã không còn hơi thở, trong mắt cũng dâng lên nước mắt trong suốt. Môi hắn khẽ giật, trầm giọng nói:

“Điện hạ, để đệ ấy xuống mồ bình an đi.”

Mục Cẩm ôm chặt lấy người trong lòng, không đáp.

“Ngài như vậy, đệ ấy không thể nào yên nghỉ.”

Mục Cẩm cúi đầu nhìn người trong lòng, đưa tay lên vuốt hàng mi của y, không đáp.

Ngôi mộ mà Lý Sâm chọn nằm trên một ngọn đồi cách hồ Thính Vũ không xa.

Lý Sâm nói:

“Đệ ấy rất ít khi rời khỏi núi Lăng Vân, bảy năm trước lần đầu tiên ta dẫn đệ ấy xuống núi có đi ngang qua nơi đây, khi ấy hoa sen trong hồ Thính Vũ vừa đến độ nở rộ.”

Mạch Sương cũng từng nói rằng y thích hoa sen trong hồ Thính Vũ, cho nên ngôi mộ phải chọn đặt ở nơi có thể nhìn thấy hoa sen.

Mục Cẩm nhẹ nhàng đặt y vào trong quan tài bằng gỗ, lại vuốt ve gò má y. Mạch Sương lẳng lặng nằm trong quan tài, sắc mặt vẫn bình yên như trước, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Lý Sâm chậm rãi đậy nắp quan tài, Mục Cẩm vẫn luôn nhìn gương mặt bình yên kia không hề chớp mắt.

Nắp quan tài đóng kín, hắn không thể nhìn thấy được gì nữa. Bên tai truyền đến tiếng đóng quan tài ‘cộp cộp’, nước mắt hắn chảy xuống theo hai má rơi xuống nắp quan tài bằng gỗ.

Trong tầm mắt trở nên mơ hồ vì nước mắt, chiếc quan tài gỗ màu đen từ từ được hạ xuống huyệt mộ đã được đào sẵn. Lý Sâm ngồi xổm xuống hất một nắm đất cát lên nắp quan tài, đất cát rơi lên nắp quan tài càng lúc càng nhiều, một lát sau đã hoàn toàn vùi lấp cả chiếc quan tài.

Trên đời này không còn một ai có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nam tử kia nữa, chỉ có nhìn thấy phần mộ này mà thôi.

Lúc này, một đám bướm trắng từ trên trời cao bay xuống, đàn bướm chậm rãi vờn quanh phần mộ, lúc cao lúc thấp, mãi sau vẫn không rời đi. Trên phần mộ từ từ mọc lên những đám hoa dại xanh mướt, những đóa hoa dại này chỉ lớn bằng đầu ngón tay, màu thuần trắng không có chút tỳ vết nào.

Cỏ xanh hoa trắng hoàn toàn bao trùm phần mộ, những cánh bướm trắng cuối cùng hợp thành một rồi bay đến trước mặt Mục Cẩm, mãi vờn quanh hắn.

Mục Cẩm nhìn cánh bướm trắng kia, nhẹ nâng tay lên, cánh bướm trắng liền đậu lên tay hắn.

Là ngươi ư?

Mạch Sương…

Bắt đầu từ ngày ấy, trên ngọn đồi canh hồ Thính Vũ xuất hiện một ngôi nhà nhỏ đơn sơ được dựng nên từ trăm cây trúc, có một phòng ngủ và một phòng khách.

Bên ngoài căn nhà có một ngôi mộ được bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt cùng những đóa hai dại trắng muốt điểm xuyết.

Người ở trong căn nhà trúc là một nam tử khoảng hai mươi tuổi. Mỗi ngày hắn đều quét dọn phần mộ bên ngoài căn nhà, mỗi ngày thắp một nén hương, việc này chưa bao giờ ngắt quãng.

Một tháng sau, Hoàng đế hạ thánh chỉ truyền triệu Thái tử Mục Cẩm cấp tốc về kinh, nhưng hắn cố tình ở lại.

Viên Ngọc Chi thân kiều thịt quý cũng trèo đèo lội suối đến Linh Châu, đứng cách đó không xa nhìn Mục Cẩm quỳ gối trước phần mộ:

“Điện hạ, ngài tội gì phải làm như thế?”

“Ngươi không nên xuất hiện ở đây, y nhất định không muốn nhìn thấy ngươi.”

Đưa tay vỗ về bia mộ, Mục Cẩm nói:

“Ta cũng thật lạ, ngươi từng tổn thương y vô số lần, vậy mà ta lại không cẩn thận bảo vệ y.”

Viên Ngọc Chi im lặng thật lâu mới mở miệng:

“Điện hạ, ngài theo thiếp về kinh đi, thần thiếp không thể không có ngài, triều đình càng không thể không có ngài!”

“Trái tim ta đã chết, cũng đã được chôn cất ở đây, cho nên đời này ta sẽ không đi đâu cả.”

“Điện hạ.”

“Cô đi đi, Mạch Sương thích thanh tịnh, cô ở đây sẽ quấy rầy đến y.”

Viên Ngọc Chi suy sụp rời đi. Cuối cùng ả cũng hiểu được, ngay cả thánh chỉ cũng không thể khiến Mục Cẩm quay về, ả đến thì có thể làm được gì?

Một cơn gió thổi qua, đám hoa dại màu trắng trên phần mộ hơi lay động, một cánh bướm trắng lọt vào trong tầm mắt. Mục Cẩm giơ tay lên để bướm trắng đậu lên tay hắn, nói:

“Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”

Râu của bướm trắng rung rung, yên lặng ngoan ngoãn đậu trên tay hắn. Mục Cẩm dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cánh nó, lực đạo nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn như sợ làm nó bị tổn thương.

Nháy mắt, hoa sen trong hồ Thính Vũ đã úa tàn, trên mặt hồ chỉ còn lại lá tàn hoa héo, khung cảnh cực kì tiêu điều. Lại một trận gió thổi đến, gió này hơi se lạnh, ấy là dấu hiệu đã vào thu.

Cây cối hoa cỏ xung quanh dần ngả sang sắc vàng, dù là lá của đám cây cối thường xanh thì cũng có xu hướng chuyển thành màu lục đậm, không còn mang sắc xanh nhạt giống như những ngày xuân nữa. Chỉ có những ngọn cỏ thấp bé cùng đám hoa dại nho nhỏ trên phần mộ là vẫn mềm mại như ban đầu, không hề có một bông hoa úa tàn cũng không có bất kì gốc cỏ nào héo rũ.

Lý Sâm mang theo một bầu rượu, chân đạp lên lớp cỏ khô vàng ghé thăm.

Trong khoảng thời gian này, hắn cứ cách mấy hôm lại đến đây một lần.

Mục Cẩm nhìn rượu trên tay hắn:

“Mạch Sương không uống được rượu.”

“Rượu là mang cho ngài.”

Lý Sâm cầm bầu rượu đi vào trong nhà, Mục Cẩm cũng đi vào nhà theo rồi lấy ra hai cái chén.

Lý Sâm rót ra hai chén rượu, đặt một ly trước mặt Mục Cẩm:

“Rượu là thứ tốt, nó có thể khiến ngài quên đi tất cả.”

Mục Cẩm cầm chén rượu lên, chậm chạp không uống:

“Nhưng ta không muốn quên.”

Lý Sâm cầm chén rượu lên uống cạn rồi đặt chén xuống, nhìn hắn nói:

“Nếu đệ ấy ở dưới suối vàng biết được thì tuyệt không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ngài.”

Mục Cẩm nhìn bóng dáng mình phản chiếu trong chén rượu.

Lý Sâm nói tiếp:

“Đệ ấy một lòng muốn ngài trở thành một thánh quân minh chủ, hiện giờ ngài suy sụp sống qua ngày, nếu như đệ ấy nhìn thấy thì sẽ có phản ứng gì?”

Mục Cảm từ tốn đáp:

“Một người không còn tâm thì không thể gánh vách trọng trách với xã tắc nữa.”

Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

“Vậy ngài cam nguyện ở đây trốn tránh cả đời ư?”

Trên gương mặt Mục Cẩm xuất hiện một nét cười khổ:

“Không phải là cam nguyện hay không cam nguyện, nhưng trái tim của ta ở ngay đây, không thể đi nơi nào khác.”

Hắn cầm bầu rượu lên rót cho mình một chén nữa, lại ngửa đầu uống cạn.

Lý Sâm nhìn hắn, không còn lời nào để nói.

Sáng sớm thức dậy liền thấy một tầng bọt nước mỏng manh màu trắng phủ lên trên lớp cỏ, là sương.

Thì ra giờ đã là cuối thu đầu đông, thì ra hắn đã rời khỏi kinh thành được nửa năm.

Mục Cẩm đạp lên lớp sương dưới chân, tiếng ‘lách tách’ lập tức vang lên. Đi đến trước phần mộ, bàn tay hắn đặt lên bia mộ, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan tràn khắp toàn thân hắn. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay lướt xuống dọc theo mép bia mộ, ngón tay vuốt ve mấy chữ ‘Mộ của ái thê Mạch Sương’ được khắc bên trên.

Mạch Sương, Mạch Sương, Mạch Sương, như tuyết mà không phải tuyết, lạnh lẽo thấu xương, thuần khiết không thể chạm đến.

Mục Cẩm nhìn hai chữ ‘Mạch Sương’ trên bia mộ, dịu dàng nói:

“Hôm nay có sương, có lẽ chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ rơi. Bông tuyết tung bay khắp nơi, ngàn dặm hóa thành một màu trắng thuần, ngươi nhất định sẽ thích.”

Lúc này một cánh bướm trắng bay đến, đậu lên trên bia mộ.

Mục Cẩm nhìn nó, khóe môi nhếch lên mỉm cười:

“Trời lạnh như thế, sao ngươi còn ra đây?”

Hắn lập tức vươn tay ra:

“Nào, theo ta vào trong nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.