CHƯƠNG 62 THIÊN HẠ VÔ SONG
Con dơi khổng lồ giãy dụa, cái miệng lớn phát ra tiếng gào rú, một đám dơi con cũng kêu lên hưởng ứng rồi nhào đến tấn công Mạch Sương. Lúc này, nếu Mạch Sương quay sang đối phó với đám dơi nhỏ thì nhất định phải buông pháp ấn, không thể tiếp tục trói chặt con dơi khổng lồ nữa.
Mục Cẩm phi thân lên, đứng trên càng xe ôm Mạch Sương vào trong ngực bảo hộ. Mạch Sương vội vàng biến ra thêm một pháp ấn khác, triệu ra mấy ngọn lửa, đám dơi nhỏ không dám đến gần mà ào ào chạy trốn.
Lồng ngực Mạch Sương nhói lên, khóe miệng tràn ra một tia máu, lúc này y dùng pháp lực chẳng khác nào đang tự làm tổn hại lục phủ ngũ tạng. Mục Cẩm nhìn thấy máu tràn ra bên khóe môi y thì đau lòng nói:
“Ngươi mau vào trong, để ta đối phó với nó.”
Mạch Sương lắc đầu:
“Ngài không có pháp lực, không phải là đối thủ của nó.”
Con dơi khổng lồ thoát khỏi trói buộc liền đập cánh lao đến, ánh mắt phát ra tia sáng đỏ khát máu, răng nanh sắc nhọn nhe ra trắng nhởn.
Mạch Sương đẩy Mục Cẩm ra, rút kiếm đối phó với dơi khổng lồ. Dơi khổng lồ định dùng móng vuốt quặp lấy kiếm của Mạch Sương thì đột nhiên rú lên một tiếng, móng vuốt của nó đã bị tổn thương.
Trên thân kiếm của Mạch Sương có kết pháp ấn, yêu vật chạm vào sẽ bị bỏng.
Dơi khổng lồ bị bỏng liền nổi giận, đôi cánh kích động giang ra, Mạch Sương thân thể suy nhược không thể tránh đi, bị dơi khổng lồ quạt một cái ngã xuống càng xe.
Mục Cẩm vội vàng đỡ lấy y, Mạch Sương lại nôn ra một ngụm máu nữa, máu nhiễm đỏ xiêm y trắng như tuyết của y. Mục Cẩm ôm y thật chặt:
“Ngươi cứ đứng ở đây đi, để ta bảo vệ ngươi.”
Mạch Sương tự biết bản thân không đủ sức đối đầu với dơi khổng lồ, bèn đưa thanh kiếm trên tay cho hắn:
“Dùng kiếm của ta.”
Mục Cẩm cầm lấy thanh kiếm trên tay Mạch Sương, đánh thẳng về phía dơi khổng lồ. Dơi khổng lồ lơ lửng giữa không trung, Mục Cẩm lại đứng dưới đất, vị trí bất lợi, dù có thể bay lên nhưng không thể giữ lâu được.Cuối cùng, Mục Cẩm phi thân lên giả vờ như muốn đâm vào cánh dơi khổng lồ, động tác của dơi khổng lồ cực nhanh đánh bay hắn ra ngoài. Mục Cẩm bị hất bay ra khoảng một trượng. Hắn nằm dưới đất, định đứng lên nhưng lại phát hiện mình không đứng dậy nổi.
Dơi khổng lồ vèo một cái bay đến phía trên Mục Cẩm, miệng há to nhằm về phía hắn. Thấy một màn như vậy, Mạch Sương kinh hãi cực độ:
“Điện hạ!”
Y hô to lên, miệng lập tức ho khan vài tiếng, khóe môi không ngừng có máu chảy ra.
Đột nhiên, một tiếng gào thét cuồng loạn chấn trời dậy đất. Sau đó, bốn phía khôi phục sự yên tĩnh, ngàn vạn con dơi nhỏ dần dần hóa thành đám tro bụi đen ngòm rồi biến mất giữa không trung.
Thân thể dơi khổng lồ nằm bên cạnh Mục Cẩm che kín toàn bộ người hắn. Đông Linh và Lưu Bán tiên nhảy xuống khỏi xe ngựa, thấy một màn như vậy liền cho rằng Mục Cẩm đã chết, bèn hô lớn:
“Điện hạ!”
Một trận gió thổi qua, thân thể của dơi khổng lồ cũng từng bước từng bước biến thành một đám bụi mù màu đen, từ từ tán đi.
Cho đến khi nó biến mất hoàn toàn mới nhìn thấy được thân thể của Mục Cẩm. Vừa rồi hắn là cố ý bị đánh bay ra ngoài, khiến dơi khổng lồ cho rằng có cơ hội tấn công để dụ nó đến, nhân lúc nó không kịp chuẩn bị hắn liền dùng kiếm đâm trúng vào trái tim nó.
Mục Cẩm dồn sức vào hai chân làm điểm tựa rồi ngồi dậy, nhìn về phía Mạch Sương ở bên kia, Mạch Sương nhếch môi mỉm cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Hai mắt Mục Cẩm trợn to, sải bước lao đến ôm lấy y, nhẹ nhàng lắc lắc y mấy cái.
“Mạch Sương, Mạch Sương…”
Màn đêm buông xuống, vạn vật trong thế gian bị màn đêm bao phủ.
Khi Mạch Sương tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một gian khách ***, Mục Cẩm ngồi ngay bên cạnh y, nhìn hắn như vậy có vẻ như đã không ngủ cả đêm.
“Tỉnh rồi.”
Mục Cẩm nhẹ giọng nói, lập tức đặt lên trán y một nụ hôn nhẹ nhàng.
Gương mặt Mạch Sương mang theo một nét cười thản nhiên, tay giật giật lại phát hiện ra bàn tay mình đang được Mục Cẩm nắm lấy.
Mục Cẩm vươn bàn tay vỗ về lên má y:
“Chúng ta đã đến Linh Châu, đi từ đây đến núi Lăng Vân chỉ mất nửa ngày đường.”
“Ừ.”
Mục Cẩm vuốt ve bàn tay gầy trơ xương như que củi của y:
“Ngươi có đói bụng không? Ta kêu Đông Linh đi nấu cho ngươi một bát cháo.”
Mạch Sương lắc đầu:
“Không đói.”
“Có đau chỗ nào không?”
“Không đau.”
Mục Cẩm đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của y, hôm qua lúc y bị ngất xỉu, hắn bị dọa đến độ suýt bay mất hồn vía.
Mạch Sương nghiêng đầu, thông qua cánh cửa sổ nhìn lên bầu trời không nhiễm chút bụi bẩn nào bên ngoài:
“Thời tiết hôm nay thật tốt.”
Mục Cẩm nói:
“Mấy ngày nay trời mưa to liên tục, chắc là thời tiết mấy ngày hôm nữa đều sẽ rất sáng sủa.”
Mạch Sương lập tức thu hồi tầm mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ lại, nhìn Mục Cẩm:
“Điện hạ có biết phong cảnh nơi nào là đẹp nhất Linh Châu không?”
“Không biết.”
“Giang Nam có hai hồ đẹp nhất, hồ Tây ở Hàng Châu và hồ Thính Vũ ở Linh Châu, độ nổi tiếng của hồ Thính Vũ dù không sánh bằng hồ Tây, nhưng phong cảnh lại không thua gì hồ Tây.”
“Ngươi từng đến đó rồi?”
“Nhiều năm trước có đi qua một lần.”
Mục Cẩm cầm tay Mạch Sương đặt lên má mình, dịu dàng nói:
“Chờ ngươi khỏe lại, ta đi cùng ngươi.”
“Nếu ta muốn đi hôm nay, điện hạ có đi cùng ta không?”
“Đi, ngươi muốn đi đâu ta cũng theo.”
“Vậy hôm nay đi luôn nhé?”
Mục Cẩm nhìn y, nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Mục Cẩm lập tức cho người đi chuẩn bị xe ngựa, đến hồ Thính Vũ.
Hồ Thính Vũ cách khách *** mà bọn họ ở không xa, đi nửa canh giờ đã đến nơi. Mục Cẩm ôm Mạch Sương xuống xe ngựa, đứng bên hồ Thính Vũ.
Cuối xuân đầu hạ, không trung tựa như một miếng ngọc bích được tẩy rửa, thỉnh thoảng có một hai đóa mây trắng trôi đến tô điểm cho nó thêm đẹp đẽ.
Dọc theo hồ Thính Vũ có một loạt hàng liễu rủ tựa như hàng rào chắn màu lục soi bóng xuống nước hồ xanh biếc, không thể phân biệt rõ được nước biếc là do bóng cây hay là cây xanh nhiễm màu nước.
Mục Cẩm ôm Mạch Sương lên một chiếc thuyền lá con ở ven hồ. Đây là do Mạch Sương nói, dạo chơi trên hồ Thính Vũ ngắm hoa sen không nên ngồi thuyền hoa, đi thuyền con như vậy là thích hợp nhất.
Chỗ hai mái chèo đáng lẽ là của người chèo thuyền lại không có ai, chỉ có hai người bọn họ. Mục Cẩm một tay chèo thuyền, một tay khác ôm chặt người trong ngực. Thuyền nhỏ chậm rãi lướt đi, nhích từng chút từng chút một đến thánh địa hoa sen ở giữa hồ.
Bóng dáng một tím một trắng dần dần đi xa, khi thuyền nhỏ lách vào giữa thánh địa hoa sen liền hoàn toàn bị lá sen xanh biết che khuất.
Hoa sen trong hồ Thính Vũ phân bố theo dạng hình chữ Điền, khoảng giữa giống như ngã tư đường trên đất liền thông ra bốn phía, giúp người ngắm hoa có thể đến gần thưởng thức một cách rõ ràng.
Lá sen xanh biếc trong hồ giống như những chiếc ô dầu vươn lên khỏi mặt hồ cao đến nửa thân người, cũng có vài cọng lá thấp bé đan cài vào nhau, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc không hề có màu sắc khác chen giữa chứ đừng nói chi là hoa sen xinh đẹp.
Thế nhưng ở giữa đám lá cây vẫn có thể phát hiện ra những nụ hoa hình thoi, đây đều là những nụ hoa xuất hiện sớm nhất, nhưng xem ra còn phải đợi thêm năm sáu ngày nữa mới có thể nở rộ.
“Thì ra hoa sen ở hồ Thính Vũ này vẫn chưa nở.”
Người trong ngực nói, trong ngữ khí còn xen tiếng thở dài.
Mục Cẩm nói:
“Ngoài này còn chưa nở, đi tiếp vào bên trong có lẽ có thể nhìn thấy.”
“Hoa sen giữa mùa hè là nở đẹp nhất, hiện giờ vừa mới vào hè, chỉ e là không thể nhìn thấy.”
“Sao có thể, cứ đi tiếp vào bên trong khắc có.”
Im lặng hồi lâu, Mạch Sương chợt hỏi:
“Cảnh sắc đẹp nhất mà điện hạ từng thấy là ở đâu?”
Mục Cẩm:
“Ở thành Lệ, lúc ngắm biển hoa với ngươi.”
Đó là một lần trước đó không lâu, bọn họ được ngắm cả một biển hoa sau khi thoát khỏi bàn tay của Chung Ly Thiệu.
Mạch Sương nhớ lại tình cảnh ngày ấy:
“Phong cảnh đó quả thực hiếm gặp.”
“Nhưng ta vẫn thích hoa sen.”
“Vì sao?”
Mục Cẩm đáp:
“Mạch Sương tựa sen, mọc từ nước bùn mà không nhiễm bùn, thuần khiết vô cùng, tựa như tiên hạ phàm trong nước, thiên hạ vô song.”
Mạch Sương hơi nhắm mắt lại, trên gương mặt thanh nhã hiện lên một nét cười như có như không.
Lúc này, trong không trung phía trên hồ Thính Vũ xuất hiện một thân ảnh màu xanh, hắn đứng ở nơi cách mặt hồ không xa nhìn nam tử áo trắng. Trên tay kết một tiên ấn, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú, một cơn gió nhẹ phất qua, lá cây cọ vào nhau phát ra tiếng ‘lào xào’ nho nhỏ, giữa lớp lá xuất hiện từng nụ hoa.
Những nụ hoa hình thoi nhẹ lay động trong gió, dần dần lớn lên rồi cuối cùng hiện lên chút sắc hồng ở chóp nụ. Đóa hoa thoát ra khỏi trói buộc từng chút từng chút một, từng cánh từng cánh hoa chậm rãi nở rộ.
Mùi hoa sen thơm ngát được gió nhẹ đưa đi quẩn quanh khắp mặt hồ.
Mục Cẩm chỉ vào một mảnh hoa sen ở đằng trước, nói:
“Ngươi nhìn phía trước kìa!”
Mạch Sương nhìn những đóa sen ở đằng trước, bên môi xuất hiện một nét cười:
“Ta đã thấy.”
Hoa sen hồng nhạt xen lẫn giữa những tán lá, lay động trong gió nhẹ tựa như tiên tử trên Thiên Cung.
Mục Cẩm đẩy mái chèo lướt đến gần nơi có hoa sen nở rộ, hắn cúi đầu hỏi người trong ngực:
“Có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Mạch Sương khẽ đáp:
“Có thể nhìn thấy hoa sen ở hồ Thính Vũ này, thật không uổng một đời.”
Động tác chèo thuyền của Mục Cẩm khựng lại, hắn nói:
“Nếu như ngươi thích, về sau mỗi năm hoa sen ở hồ Thính Vũ nở, ta đều sẽ đến ngắm cùng ngươi.”
“Chỉ e không thể.”
“Sao lại không thể, ta đã hứa với ngươi thì nhất định sẽ cùng ngươi đến đây.”
Người trong ngực nhẹ nhàng bình thản nói:
“Điện hạ, ta phải đi.”
Mục Cẩm khó khăn lắm mới mở miệng nổi:
“Đi đâu?”
“Đến một nơi mà ngài không nhìn thấy ta nữa, nhưng ta lại vẫn có thể nhìn thấy ngài.”
Mạch Sương chậm rãi nói:
“Ta sẽ ở nơi đó luôn luôn dõi theo ngài, nhìn ngài quân lâm thiên hạ, nhìn ngài chăm lo việc nước, nhìn ngài được dân chúng trong thiên hạ tán tụng, nhìn ngài lưu danh trong sử sách.”
Mục Cẩm buông mái chèo, hai tay ôm chầm lấy y:
“Ngươi có thể nhìn thấy ta nhưng ta lại không thể nhìn thấy ngươi, như vậy thật không công bằng.”
“Sao lại thế, ta chẳng phải vẫn luôn ở trong lòng điện hạ đấy sao?”
“Nhưng ta không muốn ngươi chỉ ở trong lòng ta, ta muốn ngươi làm bạn bên cạnh ta. Ngươi đi đâu, ta sẽ theo đến đó.”
“Nhưng nơi mà ta đến, điện hạ không thể đến được.”
“Không có gì là không thể, ta đi theo ngay đằng sau ngươi, ngươi đi ta cũng đi, lúc nào cũng có thể ở bên cạnh nhau.”
“Không được. Mệnh số của điện hạ chưa tới, không thể cùng đi với ta.”
Giọng nói của Mạch Sương càng lúc càng nhỏ:
“Hơn nữa, điện hạ phải gánh vác giang sơn xã tắc này, quyết không thể vì một người mà từ bỏ toàn bộ thiên hạ.”
Hai mắt Mục Cẩm đã tích đầy nước mắt, hắn ôm chặt người trong ngực, nói:
“Vậy ngươi hứa với ta, đừng đi, ở lại bên cạnh a.”
Bàn tay vô lực của Mạch Sương vỗ nhẹ Mục Cẩm:
“Sau này chắc chắn sẽ có một người bạch đầu giai lão với điện hạ.”
“Không thể, trên đời này ta không cần bất kì ai khác ngoại trừ Mạch Sương, chỉ cần có ngươi, chỉ ngươi mới có thể bạch đầu giai lão với ta.”
Mạch Sương hết cách với hắn, bất đắc dĩ cười khổ:
“Điện hạ đây là muốn ta không thể nhắm mắt được rồi.”
Mục Cẩm ngẩn ngơ, thật lâu sau không thốt nổi nên lời.
Hàng mày xinh đẹp của Mạch Sương cau lại, mí mắt không chống đỡ nổi nữa mà sụp xuống, hơi thở yếu đến độ lúc nào cũng có thể ngừng lại. Nhân lúc vẫn còn một hơi thở, y yếu ớt nói:
“Điện hạ, hứa với ta, sau khi ta đi rồi ngài nhất định phải tiếp tục sống tốt.”
Mục Cẩm không đáp, y liền nhắc lại:
“Hứa với ta.”
Môi Mục Cẩm run rẩy:
“Được, ta hứa với ngươi.”
Trên gương mặt Mạch Sương hiện lên một nét cười đầy thỏa mãn:
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, mí mắt nặng tựa ngàn cân kia chậm rãi khép lại, hàng mi dài dày rũ xuống tạo thành một cái bóng mờ mờ phủ lên da thịt trắng như tuyết. Bàn tay tái nhợt vô lực trượt từ trên tay Mục Cẩm xuống rơi xuống bụng, ngón tay thon dài hơi co lại cực kì tự nhiên.
Gió ngừng thổi, vạn vật tĩnh lặng.
Ban đầu vốn có hơi thở của hai người, giờ khắc này lại chỉ còn một người.
Trên đời này không còn một Doãn Mạch Sương nữa.