Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61 NẮM TAY LÀM BẠN

Sau đó, Mục Cẩm phái người đi điều tra về nam tử ở phía Nam thành, phát hiện quả thực là có việc này. Tâm tình Mục Cẩm rất tốt, hắn vốn không phải là người mê tín, nhưng nếu trên đời này có yêu tinh tồn tại thì nhất định cũng sẽ có thần tiên tồn tại. Thần tiên có hiển linh cũng không phải chuyện gì hoang đường.

Đoàn người chuyển đến ở trong một khách *** cách núi Bạch Chỉ không xa. Sau khi mặt trời lặn, Mục Cẩm lấy cớ muốn đi dạo xung quanh, thực chất là hắn mang theo một thị vệ đến dưới chân núi Bạch Chỉ.

Ban ngày người lên núi Bạch Chỉ bái tế thần y Bạch Chỉ rất đông, đến tối thì trên con đường lên núi lại không có một bóng người.

Mục Cẩm khoanh tay đứng dưới chân núi, thị vệ theo bên cạnh có xách theo một chiếc đèn ***g, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ chiếc đèn chiếu sáng trong phạm vi khoảng một trượng.

Hôm nay hắn đã hỏi thăm rõ ràng, từ chân núi đến đỉnh núi có chín trăm chín mươi chín bậc thang, chỉ có người mang theo tấm lòng thành dập đầu trên từng bậc thang một, đến bậc thang cao nhất dâng một nén hương trước mặt thần y mới có thể khiến thần y hiển linh.

Mục Cẩm nhìn con đường lên núi mịt mờ trước mắt, ánh mắt thầm trầm. Vì người mình yêu, làm việc ngốc nghếch một lần cũng không sao. Hắn vén vạt áo đằng trước lên, hai đầu gối gập lại, quỳ xuống.

Thị vệ bên cạnh không đành lòng, bèn nói:

“Thái tử điện hạ, hay là để ty chức làm thay ngài.”

“Không cần.”

Ánh mắt Mục Cẩm cực kì kiên nghị, nói xong hai tay liền chấm đất, khom người dập đầu. Lại đứng dậy bước lên một bậc thang, quỳ xuống, dập đầu.

Quỳ xuống, dập đầu, quỳ xuống, dập đầu… Động tác này lặp đi lặp lại liên tục, thị vệ đi đằng sau cầm theo đèn ***g đi lên theo hắn từng bước từng bước một.

Ánh trăng tròn nhô lên cao chiếu sáng, núi Bạch Chỉ được bao phủ trong một lớp ánh trăng mỏng manh, thỉnh thoảng có tiếng một hai con côn trùng kêu vang phá vỡ sự tĩnh lặng.

Lúc đi được hơn một trăm bậc thang, một giọng nói dễ nghe liền vang lên ở phía sau:

“Điện hạ.”

Mục Cẩm nghe được giọng nói này thì ngẩn ra, quay đầu lại liền thấy được nam tử mặc áo trắng đứng trên thềm đá cách hắn không xa, ánh sáng từ đèn ***g hắt ra chỉ có thể mơ hồ chiếu đến y.

Hai đầu gối của Mục Cẩm hãy còn quỳ trên thềm đá, xoay người nhìn y:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Mạch Sương đã bước đến nâng hắn dậy:

“Theo ta về thôi.”

“Ngươi đi về trước, một lát nữa ta sẽ quay về.”

“Cái gọi là thần y hiển linh chỉ là nhất thời trùng hợp, mệnh do trời định, nếu đã được định sẵn từ trước thì bất kể là người thay thần đều không thể thay đổi.”

“Dù vậy ta vẫn muốn thử một lần.”

Hắn cũng chỉ là ôm một tia hi vọng xa vời, nhưng nếu không thử, hắn lại không cam lòng.

“Cho dù đến cuối cùng không được tác dụng gì, ta cũng sẽ không hối hận.”

Mạch Sương kinh ngạc nhìn hắn:

“Từ lúc nào mà ngài trở nên ngốc nghếch như vậy?”

“Ta cũng không biết là từ lúc nào, chỉ là khi phát hiện thì đã không chữa nổi rồi.”

Mạch Sương không nói gì, cũng không biết là nên nói cái gì. Người tên Mục Cẩm này khiến y cảm thấy thật ấm áp, nhưng cũng khiến y cảm thấy đau lòng.

“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ trở về muộn một chút.”

Mục Cẩm nói:

“Ngươi yên tâm, thân thể ta rất cường tráng, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nói xong Mục Cẩm lại bước lên một bậc thang, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu. Mạch Sương nhìn theo bóng dáng hắn quỳ xuống, không hiểu sao càng thấy đau xót.

Thị vệ cầm đèn ***g nói:

“Thái tử phi ngài về trước đi, ty chức sẽ đưa điện hạ bình an trở về.”

Biết rõ hắn đang làm chuyện điên rồ nhưng y lại không có cách nào ngăn cản, Mạch Sương nhìn Mục Cẩm không ngừng quỳ lạy, nói:

“Nếu ngài ấy không đi, ta sao có thể đi được.”

Nếu như hắn cố tình làm chuyện ngốc ngếch, vậy y làm cùng hắn.

Đến được trước mặt tượng đá trên đỉnh núi thì đã là canh ba, Mục Cẩm thắp ba nén hương dập đầu ba cái trước mặt thần y Bạch Chỉ, trong lòng thành tâm cầu nguyện.

Lúc này giữa không trung chợt xuất hiện một bóng người sắc xanh, đó chính là Tiên Quân Lan Chu. Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Sương, đang định bắt ấn làm phép thì thân ảnh của Minh Vương đột nhiên xuất hiện.

“Ngươi không cứu được y.”

Tiên Quân Lan Chu chợt nhìn về phía người bên cạnh, nói:

“Ngươi còn dám nói, lúc trước ngươi phụng lệnh đuổi lệ khí trong người Tiên Quân Tử Nguyệt đi, nhưng trong cơ thể phàm trần của Tiên Quân Tử Nguyệt vẫn còn lệ khí, ngươi định giải thích thế nào?”

Minh Vương đáp:

“Lúc trước y xâm nhập vào trong cơ thể Yêu Vương khiến lệ khí xâm phạm sâu vào trong lục phủ ngũ tạng, năng lực của bổn vương dù có cao đến đâu cũng không thể đuổi sạch đi được.”

“Vậy chẳng lẽ y…”

Tiên Quân Lan Chu cau mày.

“Thế này của y có một kiếp nạn, nếu có thể sống sót vượt qua sẽ có thể trường mệnh trăm tuổi.”

“Nếu như không vượt qua được thì sẽ thế nào?”

Minh Vương liếc mắt nhìn Tiên Quân Lan Chu:

“Tiên Quân Lan Chu cần gì phải biết rõ còn cố hỏi.”

Nói đoạn hắn liền vung tay lên, Minh Vương một thân y phục đen liền biến mất giữa không trung.

Tiên quân Lan Chu còn định nói gì đó nhưng không thốt ra được, cúi đầu nhìn Mạch Sương ở bên dưới, hắn thở dài một tiếng, xoay người rồi cũng biến mất giữa không trung.

Khi Mục Cẩm cùng Mạch Sương quay về khách *** thì đã gần đến canh tư.

Mạch Sương cầm hòm thuốc tùy mang theo bên người mấy ngày hôm nay ra, nói với Mục Cẩm:

“Đến đây ngồi xuống.”

Mục Cẩm đi qua ngồi xuống, có chút khó hiểu nhìn Mạch Sương:

“Sao thế?”

Mạch Sương mở hòm thuốc ra, nói:

“Bôi thuốc.”

Nói đoạn, Mạch Sương ngồi xổm xuống trước mặt Mục Cẩm, nâng chân hắn lên cởi giày cho hắn. Mục Cẩm vội rút chân lại:

“Để ta tự làm.”

“Đừng cử động.”

Mạch Sương giúp hắn cởi nốt chiếc giày kia, vén ống quần của hắn lên tận trên đầu gối, chỗ đầu gối đã sưng đỏ một mảng lớn. Mạch Sương ngước mắt nhìn Mục Cẩm:

“Đây là lần thứ năm.”

“Có ngươi bôi thuốc cho, có thêm mấy lần cũng không sợ.”

Mạch Sương lặng lẽ thở dài:

“Ngài ấy…”

Y đổ rượu thuốc lên tay, nhẹ nhàng thoa lên đầu gối hắn rồi xoa đều.

Mục Cẩm nhìn y:

“Ngươi có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Mạch Sương hơi mím môi, nói:

“Khá hơn nhiều.”

Mục Cẩm vui vẻ đến độ đuôi lông mày nhướn lên cao cao:

“Thật à?”

“Ừ.”

Mục Cẩm lại đổ thêm chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa lên một bên chân khác của hắn.

Mục Cẩm nhìn Mạch Sương không chớp mắt, vẻ vui mừng xuất hiện trên gương mặt vừa rồi dần dần biến mất, ngoài miệng thì nói là khá hơn nhiều chẳng qua cũng chỉ là an ủi mà thôi. Sắc mặt của Mạch Sương không hề có chút biến chuyển nào, gương mặt vẫn trắng bệch đầy vẻ bệnh tật, đôi tay xinh đẹp kia cũng gầy đến mức nhìn rõ ràng được cả xương cốt.

Đi thẳng về hướng Đông Bắc thêm hai ngày mới đến được vùng Giang Nam, nơi này cách Linh Châu không xa, chỉ cần đi thêm ba ngày nữa là có thể đến được.

Vừa mới đến được Giang Nam thì trời đã đổ mưa liền hai ngày, đây là trận mưa cuối xuân đầu hạ. Bởi vì mưa quá lớn, Mục Cẩm không thể không quyết định dừng chân lại Giang Nam hai ngày.

Nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, những hạt mưa đập vào lá cây vang lên tiếng ‘lộp độp’, Mạch Sương nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm, nói muốn đánh đàn.

Mục Cẩm liền đội mưa đến tiệm đàn gần đó, mua về cho y một chiếc đàn tơ tằm tốt nhất ở Giang Nam.

Mạch Sương ngồi ngay ngắn sau chiếc đàn, ngón trỏ càng ngày càng gầy yếu lướt trên dây đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng thoải mái chậm rãi vang lên khiến lòng người mê say. Mục Cẩm đứng ở vị trí cách y không xa, mắt hơi khép lại, hắn đã sớm không còn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, thứ duy nhất có thể lọt vào tai chính là tiếng đàn tựa như suối trong này, lắng nghe tiếng đàn thật giống như đang đặt mình vào trong núi rừng thâm u.

Mưa dần dần cũng tạnh. Mây đen trên bầu trời tán đi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống dưới, không trung cực kì quang đãng. Những chiếc lá trên tán cây sum xuê được mưa rửa sạch phản chiếu lại ánh mặt trời, một giọt nước trong suốt rơi xuống đập vào phiến lá cây xanh mướt.

Tiếng đàn ngừng lại, tiếng đẩy cửa rất nhỏ vang lên, Đông Linh bưng một bát thuốc đi vào:

“Công tử, nên uống thuốc.”

Uống này là Lưu Bán tiên kê, dùng để điều trị cho Mạch Sương mỗi ngày, ngày nào cũng phải uống.

“Để ta.”

Mục Cẩm đón lấy bát thuốc đang tỏa ra hơi nóng, dùng thìa quấy quấy, đặt bên môi thổi cho nguội bớt rồi đưa đến trước mặt Mạch Sương.

Mạch Sương bưng bát thuốc kia lên uống một hơi cạn sạch. Uống thuốc với y mà nói có thể ví như ăn cơm bữa, lúc bé thể yếu nhiều bệnh, mỗi ngày y gần như không thể rời được ấm thuốc.

Mục Cẩm nhìn y uống xong liền đón lấy chiếc bát, để Đông Linh bưng xuống.

Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hắn nói:

“Trời quang mây tạnh rồi, buổi chiều hôm nay có thể khởi hành, nhiều nhất ba ngày là chúng ta có thể đến Linh Châu.”

Mạch Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng phía cuối chân trời làm nổi bật lẫn nhau, giữa màu lam và trắng không có thêm bất cứ màu sắc nào khác.

Hai ngày tiếp theo đều rất sáng sủa, đoàn người Mục Cẩm đi dọc theo bờ sông lên hướng Bắc.

Xe ngựa đi thẳng trên quan đạo, mắt thấy đã sắp đến gần địa giới Linh Châu. Trong xe, Mạch Sương tựa vào trong lòng Mục Cẩm nhắm mắt nghỉ ngơi. Bất chợt, y mở to mắt ra, hô:

“Có yêu khí!”

Mục Cẩm thầm kinh hoảng, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài thùng xe đã vang lên một loạt tiếng xôn xao.

Một thị vệ kêu lên:

“Bảo vệ điện hạ!”

Mạch Sương gỡ thanh kiếm treo trên vách thùng xe xuống, Mục Cẩm vội vàng ngăn cản:

“Ngươi ở lại đây, dù thế nào cũng đừng đi ra, ta ra bên ngoài xem thế nào.”

Mục Cẩm cầm kiếm, vén mành đi ra ngoài. Bầu trời bên ngoài toàn là dơi màu đen thui, tiếng kêu ‘chít chít’ còn ồn ào hơn cả khu chợ đông đúc nhất. Thị vệ bên ngoài vung kiếm lên về phía đàn dơi, mỗi con dơi bị kiếm đâm trúng đều biến thành một luồng khói đen rồi biến mất, thế nhưng đàn dơi vẫn ào ạt bay đến không ngừng.

Mục Cẩm nhìn một thị vệ, hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Ty chức cũng không rõ, đột nhiên có một lượng dơi khổng lồ bay đến.”

Một thị vệ khác tiếp lời:

“Điện hạ, ngài và Thái tử phi mau đi đi, ty chức sẽ ở lại đối phó với đám dơi này.”

Bảo vệ tốt cho Mạch Sương mới là chuyện quan trọng nhất, Mục Cẩm nhanh chóng quyết định, nói:

“Các ngươi nhớ cẩn thận một chút!”

Mục Cẩm định tự mình đánh xe ngựa đưa Mạch Sương rời đi, vừa mới vung roi lên thì một vật thể màu đen từ trên không trung nhào xuống, móng vuốt sắc bén của nó nhào về phía Mục Cẩm.

Đợi đến lúc thấy rõ hình dáng của vật thể kia mới phát hiện ra đây là một con dơi không lồ, nó chính là con dơi hắn đã gặp ở Linh Châu lần trước!

Mục Cẩm dùng kiếm che chắn, không ngờ thanh kiếm bị con dơi khổng lồ dùng móng vuốt quắp lấy rồi kéo đi, Mục Cẩm cũng bị kéo lên theo. Buông tay ra khỏi kiếm, Mục Cẩm bình yên rơi xuống đất.

Một đám dơi con ụp lên người hắn, Mục Cẩm tay không tấc sắt, chỉ dùng tay không cũng đánh rơi được rất nhiều dơi. Con dơi khổng lồ lại nhào đến tấn công lần nữa, đám dơi con lập tức dạt ra tan tác.

Một thị vệ nhảy đến chăn trước mặt Mục Cẩm, vung kiếm lên ngăn cản đòn tấn công của con dơi khổng lồ. Thế nhưng đao kiếm bình thường chẳng có chút tác dụng nào với con dơi khổng lồ, một kiếm đâm đến chẳng tổn thương gì được đến nó. Thị vệ bị cánh của con dơi gạt mạnh một cái, văng ra ngoài hai trượng.

Mục Cẩm phi thân lên vươn chân ra một đòn, con dơi khổng lồ lao thẳng từ trực diện đến, Mục Cẩm lại bị cánh của nó gạt ra xa. Mục Cẩm ngã xuống dưới đất, con dơi khổng lồ lập tức mở cái miệng rộng to như bồn máu của nó ra lao về phía hắn, tốc độ cực nhanh.

Mắt thấy nó sắp lao đến trước mặt, đột nhiên con dơi khổng lồ khựng lại, gào thét giãy dụa. Mục Cẩm nhìn về phía xe ngựa liền thấy Mạch Sương tay bắt pháp ấn, con dơi khổng lồ lập tức bị một sợi dây phép trói chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.