Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 60: Chương 60




CHƯƠNG 60 QUYẾT CHÍ THỀ KHÔNG ĐỔI

Mục Cẩm dặn dò Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc các loại công việc xong liền lập tức quay về chủ doanh. Khi đến gần chủ doanh đã nghe được tiếng ho khan truyền ra từ bên trong doanh trướng, tiếng ho không lớn nhưng Mục Cẩm vẫn nghe ra được.

Bước nhanh về phía trước, đẩy mành ra liền thấy Mạch Sương buông tay áo đứng bên cạnh kỷ trà, không hề có gì khác thường. Hắn buông mành xuống đi về phía trước.

“Vừa rồi ta nghe thấy tiếng ngươi ho.”

Mạch Sương bình thản đáp:

“Chỉ là uống trà nên bị sặc thôi.”

Mục Cẩm nhìn lướt qua kỷ trà bên cạnh y, quả nhiên là có một chén trà nóng. Nhưng khi đi đến gần, đồng tử Mục Cẩm nở to ra một chút, trên làn da trắng nõn bên miệng Mạch Sương rõ ràng còn có một nốt màu đỏ.

“Sao thế?”

Mục Cẩm nhìn y:

“Ngươi gạt ta?”

“Ơ?”

Mục Cẩm túm chặt lấy cánh tay y đang giấu dưới ống tay áo, hơi kéo lên, cổ tay áo trượt xuống theo cánh tay để lộ cổ tay phía trên. Trên tay y đang nắm một cái khăn tay, trên chiếc khăn trắng thuần có một đốm màu đỏ, tựa như mấy đóa hoa mai đột ngột nở rộ giữa nền tuyết trắng.

Mục Cẩm không nói một câu mà chỉ nhìn chiếc khăn tay dính máu kia, hắn vươn tay cầm lấy chiếc khăn trên tay Mạch Sương, lật sang mặt không dính máu rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu còn chưa kịp khô bên môi y.

Mạch Sương nắm chặt bàn tay hắn:

“Ta không sao.”

“Ta biết là ngươi không sao.”

Lời này nói ra ngay cả hắn cũng cảm thấy rất giả, ngón tay cầm chiếc khăn siết lại trắng bệch, lòng thầm hận sự bất lực của bản thân.

Mạch Sương buông tay hắn ra, nói sang chuyện khác:

“Điện hạ đã nói rõ ràng với hai vị tướng quân chưa?”

Mục Cẩm gật đầu:

“Những gì nên nói đã nói rồi.”

“Vậy nhân ngày hôm nay, ngài mau sắp xếp ổn thỏa công việc hậu chiến đi.”

“Ta biết.”

Mục Cẩm dịch về phía trước một bước nhỏ, thân mình dán lên người Mạch Sương, bàn tay đặt lên phía sau lưng y:

“Về sau ngươi không được phép giấu diếm ta nữa.”

“Nào có.”

“Đau chỗ nào, không thoải mái chỗ nào đều phải nói cho ta biết, không được chịu đựng một mình, càng không được cố ý không cho ta biết. Mặc dù ta không biết y thuật, nhưng ngày mai Lưu Bán tiên sẽ đi theo, ông ta biết.”

Mạch Sương ôn hòa nói:

“Thực ra ta cảm thấy điện hạ là lo lắng quá, thân mình ta hai mươi năm qua vẫn như vậy.”

Mục Cẩm thở dài:

“Ta biết.”

Mặc dù biết thể chất của Mạch Sương từ nhỏ đã như vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Mục Cẩm cùng Mạch Sương xuất phát từ quân doanh đến núi Lăng Vân ở Linh Châu. Mục Cẩm hai ngày trước đã cho người chuẩn bị xe ngựa, trên xe ngựa được phủ một lớp nệm bông rất dày. Xe chạy đi nhất định sẽ xóc nảy không ít, mà đệm bông vừa lúc có thể dùng để giảm xóc.

Đi theo có mấy người thị vệ, Đông Linh và Lưu Bán tiên. Hai chiếc xe ngựa thì hắn với Mạch Sương ngồi một chiếc, Đông Linh cùng Lưu Bán tiên ngồi một chiếc.

Vì bận tâm đến than thể của Mạch Sương, đoàn người đi được một canh giờ sẽ dừng lại nghỉ ngơi khoảng một khắc, coi như đi ra ngoài hít thở chút không khí.

Hiện tại đã là cuối xuân, hoa đầu xuân đã tàn rụng gần như không còn, cây cối lại trở nên sum xuê tươi tốt. Hai bên đường là hàng cây xanh um, ra ngoài phơi nắng nhìn lướt qua một lượt liền ngửi thấy hương rừng nhàn nhạt.

Những cây đào mọc ở ven đường đã kết thành mấy quả màu xanh cùng màu với lá cây, nếu không đến gần nhìn kĩ sẽ không nhìn ra được. Hai thị vệ trèo lên cây, Đông Linh đứng dưới tàng cây, chỉ vào mấy chùm quả nói:

“Bên kia có một quả to!”

“Còn nữa, trên đỉnh đầu huynh cũng có!”

Lưu Bán tiên cầm một quả đào xanh, nhíu mày:

“Mấy quả này vẫn còn chưa chín, ăn vào cẩn thận đau bụng!”

Đông Linh cầm một quả đào lên cắn một miếng, nói:

“Đừng lo đừng lo, ăn không chết người là được.”

Mục Cẩm và Mạch Sương chỉ đứng nhìn từ phía xa. Đông Linh gặm xong một quả đào, sau đó chọn ra hai quả khác chạy đến trước mặt Mạch Sương, dâng lên:

“Công tử, quả đào này lớn nhất, chắc chắn là ngọt.”

Mạch Sương đón lấy, nói:

“Mấy quả này đều chưa chín, ngươi ăn ít thôi.”

“Nô tì từ bé đã ăn như thế rồi.”

Đông Linh cười cười, cầm quả còn lại trên tay đưa cho Mục Cẩm:

“Điện hạ, quả này cho ngài.”

Mục Cẩm đón lấy, ngắm nghía một lúc rồi mới cắn một miếng, trái cây chưa chính hẳn ăn vào thấy rất giòn.Mạch Sương hỏi:

“Điện hạ thấy mùi vị thế nào?”

“Hơi chát, vị cũng tạm được.”

Mạch Sương cũng cắn một miếng, nói:

“Quả này của ta lại khá ngọt.”

“Để ta nếm thử.”

Nói đoạn, hắn nghiêng qua cắn một miếng ở chỗ mà Mạch Sương vừa cắn xong, Đông Linh nhìn thấy tình hình như vậy, rất tự giác yên lặng xoay người rời đi.

Mục Cẩm nhai xong mới nói:

“Quả của ngươi đúng là ngọt hơn chút.”

“Dù sao vẫn là chưa chín, ngài ăn một miếng là được rồi, đừng ăn nhiều.”

Mục Cẩm vẫn ăn hết chỗ đào còn lại.

Bên kia, Đông Linh nhét đào mà các thị vệ hái được vào trong mấy cái túi, dự định vừa đi đường vừa ăn, một gốc đào còn chưa chín hết quả đã bị hái xuống gần hết.

Buổi chiều, bọn họ nghỉ chân ở một khách ***.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ hắt ánh sàng dìu dịu vào trong phòng. Bên trong màn giường, Mạch Sương chậm rãi mở to mắt, quay đầu nhìn Mục Cẩm nằm bên cạnh. Mục Cẩm nằm nghiêng quay mặt vào y, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của hắn phả lên bên má Mạch Sương.

Trong phòng không thắp nến nên chỉ có thể nhìn ra phần nào đường nét của hắn, cũng không thể nhìn rõ được gương mặt hắn.

Mạch Sương nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn.

Y từ nhỏ đã sống trong quan đạo, cũng từng cho rằng cả đời này mình sẽ phải lẻ loi một mình. Lúc trước nhận được thánh chỉ muốn y lấy thân nam tử gả cho Thái tử, trong lòng y tuy rằng có chút không muốn nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Đến hiện tại, y cảm thấy thật may mắn vì có thể gặp được hắn, may mắn có thể nếm được mùi vị của ái tình lúc còn sống. Tình là gì? Câu trả lời cực kì đơn giản, đó là có thể làm bạn với nhau, ăn cơm cùng bàn, ngủ cùng một giường, cùng nhìn ngắm phong cảnh, làm bạn bên nhau đến hết cuộc đời.

Ngực y bất chợt nhói lên, cổ họng truyền đến vị tanh ngọt, khóe môi tràn máu. Mạch Sương hơi cau mày, nhẹ nhàng xốc chăn lên ngồi dậy, cẩn thận bước qua Mục Cẩm. Phía sau bất chợt có động tĩnh, người kia lên tiếng:

“Mạch Sương?”

Mạch Sương hơi ngẩn ra, nhưng vừa mở miệng đã bắt đầu ho khẽ mấy tiếng. Mục Cẩm vội vàng ôm lấy y, vỗ vỗ lên lưng y:

“Đau ở đâu?”

Tiếng ho khẽ khàng ngừng lại, giọng nói của Mạch Sương vang lên trong bóng tối:

“Ta không sao.”

Ánh sáng quá mờ tối nên hắn không thể thấy rõ dáng vẻ của Mạch Sương, Mục Cẩm vội vàng đứng dậy thắp nến, ánh nến xua tan bóng tối, chiếu Mạch Sương ngồi ở bên mép giường cực kì rõ ràng. Dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống cằm y rồi rơi lên chiếc áo trong trắng như tuyết.

Đáy lòng Mục Cẩm thắt lại đau đớn.

“Chỉ chảy chút máu thôi, không đau.”

Mạch Sương nhẹ nhàng bình thản nói, giống như đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Y đứng dậy lấy một chiếc khăn tay trên móc áo, lau đi máu trên tay và khóe miệng.

Mục Cẩm đi đến bên cạnh y, cầm lấy chiếc khăn trên tay y:

“Để ta giúp ngươi.”

Bàn tay Mục Cẩm đang lau máu cho y hơi run rẩy, Mạch Sương nắm lấy cổ tay hắn, nhìn hắn nhẹ giọng nói:

“Đừng lo, chỉ chảy ít máu thôi, không tổn thương đến tính mạng được.”

“Ta đi gọi Lưu Bán tiên đến.”

“Giờ đã là nửa đêm, ban ngày ông ấy đi đường nhất định đã mỏi mệt, đừng quấy rầy ông ấy.”

“Nhưng mà ngươi như vậy khiến ta lo lắng.”

Không đến nửa khắc sau, Lưu Bán tiên còn đang ngái ngủ bị mời đến.

Sau khi bắt mạch, kiểm tra rồi hỏi thăm mấy câu, Lưu Bán tiên thở dài, nói:

“Lục phủ ngũ tạng của công tử suy yếu, thỉnh thoảng ho ra máu cũng không có gì lạ.”

Mục Cẩm vội hỏi:

“Có cách nào cản được không?”

Lưu Bán tiên lắc đầu:

“Thảo dân bất lực.”

Mục Cẩm lạnh lùng nói:

“Cái này bất lực cái kia cũng bất lực, bản cung còn dùng được ông vào việc gì?!”

“Điện hạ, ngài bớt giận chút, việc này không thể trách thầy thuốc Lưu.”

Mạch Sương nói xong lại khẽ ho mấy tiếng.

Mục Cẩm nghe thấy tiếng y ho liền căng thẳng trong lòng, sợ y lát nữa lại đổ máu nên vội vàng xoa xoa lưng cho y.

Mạch Sương nhìn về phía Lưu Bán tiên, nói:

“Đêm khuya quấy rầy thật ngại quá, thầy thuốc Lưu đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Lưu Bán tiên đứng dậy, chắp tay cáo từ:

“Thảo dân cáo lui.”

Đợi Lưu Bán tiên ra ngoài, Mạch Sương nhìn về phía Mục Cẩm:

“Điện hạ.”

“Ừ?”

“Hứa với ta, về sau dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ngài cũng không được dễ dàng cáu giận.”

Mục Cẩm im lặng thật lâu mới gật đầu:

“Được, ta hứa với ngươi.”

Mạch Sương đứng dậy.

“Đã khuya lắm rồi, ngài mau đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi tiếp nữa.”

“Vậy ngươi…”

“Ta không sao.”

Mạch Sương xoay người đi đến bên giường, xốc chăn lên nằm xuống.

Mục Cẩm cũng leo lên giường, dùng chỉ phong dập tắt ánh nến rồi buông màn giường nằm xuống. Mạch Sương đắp chăn cho hắn, lại bất chợt bị hắn ôm chầm lấy.

Trong bóng đêm, Mục Cẩm đặt môi lên môi y, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Điện hạ muốn?”

Mạch Sương đặt tay lên hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mục Cẩm nắm chặt lấy bàn tay bên hông mình.

“Không phải.”

Hắn biết Mạch Sương thanh tâm quả dục nên luôn luôn khống chế hết mức có thể với mấy chuyện phòng the, gần đây thân thể Mạch Sương lại không tốt, hắn cũng không quá muốn.

Ở địa phương Chu Châu có lưu truyền một loại truyền thuyết rằng một ngàn năm trước người dân Chu Châu từng mắc phải một loại quái bệnh, dù có là thần y y thuật cao minh cũng không thể chữa khỏi. Lúc ấy số người chết vì bệnh lên đến cả ngàn vạn, ngay khi dân chúng Chu Châu tuyệt vọng thì có một vị nữ thần y tên Bạch Chỉ xuất hiện.

Nữ thần y Bạch Chỉ đã nghiên cứu chế tạo ra một loại phương pháp chữa bệnh chưa từng thấy trước nay để chữa khỏi bệnh cho dân chúng Chu Châu, nhưng vì ngày ngày đêm đêm không ngừng khám chữa trị cho người bệnh nên cuối cùng bà qua đời vì vất vả quá độ.

Sau khi Bạch Chỉ mất, thân thể bà qua bao năm không hề hư thối, cuối cùng hóa thành một pho tượng đá. Sau đó, bà báo mộng cho toàn bộ dân chúng trong thành Chu Châu, nói bà đã hóa thành tiên.

Dân chúng Chu Châu vì mang ơn bà nên đã xây dựng một ngôi miếu trên ngọn núi cao nhất ở Chu Châu, chuyên dùng để thờ phụng thần y Bạch Chỉ.

Đoàn người Mục Cẩm đi vào Chu Châu, khi đặt chân đến một gian khách *** liền nghe được bên cạnh có người nói về thần y Bạch Chỉ.

“Mấy ngày trước dượng của ta ở phía Nam thành bị bệnh nặng, từ trên xuống dưới trong nhà đều cho rằng mệnh ông ấy không còn dài lâu, ngay cả quan tài cũng đã đặt làm. Ai ngờ dì ta đến núi Bạch Chỉ một chuyến, lúc quay về thì bệnh của dượng đã lành, đến giờ vẫn bừng bừng sức sống.”

“Còn có cả việc đấy ư?”

“Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy dượng mình đang bệnh nặng đột nhiên khỏi hẳn, ta cũng không tin. Ta đoán, đây nhất định là thần y Bạch Chỉ hiển linh.”

Mục Cẩm ngồi ở bàn bên cạnh nghe được liền vui vẻ trong lòng, lại có chút nhấp nhổm không yên. Đi đến trước bàn của hai người kia, hắn hỏi cực kì lễ độ:

“Xin thứ cho tại hạ đường đột, không biết lời vừa rồi huynh đài đây nói có phải là thật không?”

“Ý các hạ là việc thần y Bạch Chỉ hiển linh?”

“Đúng vậy.”

“Là thật.”

“Xin hỏi phải làm như thế nào thì thần y Bạch Chỉ mới hiển linh?”

“Việc thì phải xem các hạ thành tâm đến mức nào, nếu như không có lòng thành thì dù có cầu xin ba ngày ba đếm trước tượng đá của thần y Bạch Chỉ thì cũng không làm nên trò trống gì. Phải thành tâm dập đầu từng bước một từ dưới chân núi lên đỉnh núi, sau đó dập đầu ba cái trước mặt thần y Bạch Chỉ, dâng một nén hương là có thể khiến thần y hiển linh.”

Mục Cẩm vội hỏi:

“Các hạ có thể nói rõ ràng hơn chút không?”

Mạch Sương đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mục Cảm, nói với hai nam tử kia:

“Đã quấy rầy rồi.”

Y lại quay sang nhìn Mục Cẩm, nói:

“Đồ ăn nguội mất.”

“Ta đi ngay.”

Mục Cẩm chắp tay nói với hai nam tử kia:

“Đã quấy rầy, mong hai vị thông cảm. Hôm nay rượu và thức ăn trong lâu hai vị cứ tùy ý gọi, phí tổn cứ ghi lại cho ta là được.”

“Sao có thể như vậy được?”

“Xin đừng ngại, là ta làm phiền hai vị trò chuyện nên coi như tạ lỗi, hai vị không cần khách sáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.