Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59 TÌNH SÂU NGHĨA NẶNG

Quân y mời vị thầy thuốc y thuật cao minh ở thành Phàn đến, xem mạch xong còn cẩn thận xem xét một lượt, ông ta trầm ngâm nói:

“Mạch của công tử giống như chứng suy nhược nhưng không phải mới chỉ một sớm một chiều, có thể nói đây là do thân thể yếu ớt nhiều bệnh từ nhỏ.”

Mạch Sương:

“Đúng vậy.”

Lưu Bán tiên vuốt vuốt túm râu trên cằm, nói:

“Bệnh này của công tử đã có từ trong bụng mẹ, nếu là người thường chỉ e đã chết non sau khi sinh ra không lâu, công tử có thể sống đến hiện giờ đã có thể coi là kì tích.”

Nghe những lời này, Mục Cẩm sốt ruột đến khó hiểu:

“Đừng quanh co nữa, ông mau nói xem phải làm thế nào mới chữa khỏi được?”

Lưu Bán tiên vuốt vuốt râu, thở dài nói:

“Chứng suy nhược từ bên trong của công tử đây không thể chữa khỏi, hiện giờ muốn chữa trị tận gốc, chỉ e dù là thần tiên cũng không có sức cứu vãn.”

Đáy lòng Mục Cẩm thắt lại đau đớn:

“Thân thể y chẳng qua chỉ suy yếu một chút, ông thân là thần y, có gì mà khó chữa?”

Lưu Bán tiên hơi khó xử:

“Hồi điện hạ, chứng suy nhược thân thể của công tử đây không giống bình thường, bệnh này đã bị từ nhỏ, trừ phi thay sạch lục phủ ngũ tạng của công tử đây, bằng không không có bất cứ cách nào có thể chữa khỏi.”

Mục Cẩm nhìn ông ta, nói:

“Bất kể là dùng cách nào, nếu ông chữa khỏi cho y, bản cung sẽ cho ông hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt cuộc đời này! Nếu như không chữa khỏi, bản cung sẽ kéo cái bảng hiệu thần y của ông xuống!”

Lưu Bán tiên cau mày, cúi thấp đầu nói:

“Việc này… Thảo dân thật sự bất lực.”

“Điện hạ, ngài đừng làm khó ông ấy, bản thân mình ra sao ta là người biết rõ nhất, nếu năm đó có thể chữa khỏi thì đã sớm chữa rồi, không cần thiết phải chờ đến lúc này.”

Chân mày của Mạch Sương hiện lên ý cười như có như không, an ủi hắn:

“Hơn nữa đã nhiều năm trôi qua như thế, chẳng phải ta vẫn còn sống đây ư?”

Mục Cẩm nắm chặt tay y:

“Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm được thần y thực sự cho ngươi, nhất định có thể chữa cho ngươi khỏi hẳn, nhất định thế.”

Mạch Sương nhìn hắn, y có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong mắt hắn. Phần kiên quyết này là thứ khiến y hoàn toàn không biết làm sao, người tên Mục Cẩm này yêu hận rõ ràng, một khi hận sẽ hận đến triệt để, nhưng đã yêu thì sẽ yêu đến độ bất chấp tất cả.

Mạch Sương đương nhiên không thể ngăn cản hắn nổi, từ lần trước Mục Cẩm đánh mất lí trí khi y bỏ đi, y đã hiểu được điều ấy.

Tiên có chấp niệm, nhẹ sẽ thành ma; người có chấp niệm sẽ vứt bỏ tất cả, lún sâu trong đó không thể khống chế bản thân.

Đêm xuống.

Mục Cẩm đứng bên con suối nước chảy róc rách, tay chắp sau lưng, ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời tối đen như mực rải một làn ánh sáng màu bạc lên người hắn. Có người đi đến từ phía sau hắn, chắp tay, giọng nói già nua vang lên:

“Thảo dân tham kiến điện hạ.”

Mục Cẩm không quay đầu lại, vẫn chắp tay nhìn xuống bóng của ánh trăng dưới làn nước suối trong suốt, trầm giọng hỏi:

“Thành thật nói cho bản cung, y còn có thể sống được bao lâu?”

Lưu Bán tiên im lặng hồi lâu, sau đó lặng lẽ thở dài:

“Chuyện này thảo dân cũng khó nói. Nhưng điện hạ không cần quá lo lắng, dù sao nhiều năm qua vị công tử ấy vẫn chịu đựng được đến tận giờ.”

Mục Cẩm xoay người nhìn ông ta:

“Ý ông là chuyện này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của y?”

Vẻ mặt Lưu Bán tiên tràn đầy khó xử, nếu nói không có ảnh hưởng gì thì lả giả, người thường lục phủ ngũ tạng bị hao tổn thì mệnh nhất định không dài lâu, Mạch Sương không hiểu sao lại có thể sống thêm nhiều năm như thế, ông nhất thời không thể nói rõ được, đành nói:

“Vậy thì đành phải xem tạo hóa của vị công tử ấy.”

Mục Cẩm nhắm chặt mắt lại, đáy lòng dâng lên cảm giác bất lực, cái gọi là tạo hóa cực kì hư vô mờ mịt, điều ấy chỉ khiến hắn luôn lo lắng đề phòng không thôi.

Mục Cẩm mở to mắt nhìn người trước mặt.

“Tạm thời ông hãy ở lại trong quân doanh, sẵn sàng chờ lệnh truyền bất cứ lúc nào.”

“Thảo dân hiểu rõ.”

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, nhấc chân đi về phía quân doanh. Từ xa xa đã nghe được tiếng reo hò của các binh sĩ, hôm nay đại phá quân địch, lúc này trong quân doanh đang mở tiệc mừng công.

Sắc mặt Mục Cẩm cực nặng nề đi về phía doanh trướng của chủ soái, những binh sĩ gặp được trên đường đều lần lượt vấn an hắn, sắc mặt hắn không chút thay đổi đi qua. Diệp Chuẩn ôm một vò rượu bắt kịp hắn:

“Điện hạ! Điện hạ!”

Mục Cẩm dừng bước, Diệp Chuẩn đã chạy đến kịp, hai gò má ửng đỏ, mỉm cười nói:

“Hôm nay quân ta giành được toàn thắng, các huynh đệ đều đang uống rượu ăn mừng, vừa rồi mạt tướng đến chủ doanh mời ngài uống rượu cùng các huynh đệ nhưng không gặp ngài, vừa lúc ngài đi qua đây, các huynh đệ đều đang chờ ngài.”

Hiện giờ Mục Cẩm thật sự không có chút hứng thú uống rượu mừng công nào, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, hắn thân là chủ soái nếu không ra mặt thì đúng là không ra làm sao. Im lặng hồi lâu, hắn mới lên tiếng:

“Các ngươi cứ uống trước, lát nữa bản cung sẽ ra ngay.”

“Được, vậy mạt tướng ra nói cùng mọi người một câu.”

Diệp Chuẩn ôm bình rượu chậm rãi quay về phía đám đông bên kia, Mục Cẩm đứng lặng một lúc rồi lại nhấc chân đi về phía doanh trướng của chủ soái.

Vén rèm đi vào trong doanh trướng, Mạch Sương ngồi bên ánh nến đọc một quyển sách, gương mặt như tranh vẽ hơi cúi xuống. Mục Cẩm đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn y, nam tử vận đồ trắng lại nâng mắt khỏi quyển sách, nhìn hắn nhẹ giọng nói:

“Vừa đi đâu thế?”

“Đi dạo quanh một lát.”

Mạch Sương đặt sách sang bên cạnh, nói:

“Vừa rồi Diệp Tướng quân đến mời ngài đi mừng công cùng với những người khác, ngài đã quay về rồi thì nhanh chóng qua đó đi, đừng khiến bọn họ phải chờ lâu.”

“Đợi lát nữa đi ra cũng không muộn.”

Mục Cẩm vừa nói vừa đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh y.

Mạch Sương nghiêng đầu nhìn hắn:

“Điện hạ muốn nói gì ư?”

Mục Cẩm nhìn thẳng vào trong mắt y:

“Chiến sự ở biên cảnh đã kết thúc, ta muốn đưa ngươi quay về núi Lăng Vân một chuyến.”

Năm đó Mạch Sương thể yếu nhiều bệnh, mỗi ngày phải dựa vào một chén thuốc đen ngòm để sống qua ngày, sau đó y được đưa đến núi Lăng Vân, bệnh lại khá dần lên. Nếu như đưa Mạch Sương đến đó, nhất định sẽ có cách chữa trị.

Mạch Sương:

“Nếu điện hạ muốn đến núi Lăng Vân một chuyến, vậy cũng phải đợi sau khi ngài về kinh phục mệnh rồi hẵng tính tiếp.”

“Việc hồi kinh phục mệnh giao cho hai vị Tướng quân Trần, Diệp là đủ, ta cùng ngươi khởi hành từ đây đến núi Lăng Vân, hành trình chắc chỉ mất thời gian nửa tháng thôi.”

Mạch Sương khẽ lắc đầu:

“Không ổn.”

“Có gì không ổn?”

“Việc quay về núi Lăng Vân là nhỏ, việc điện hạ quay về kinh phục mệnh mới là lớn, không thể lẫn lộn trước sau.”

Mục Cẩm vẫn khăng khăng:

“Trong mắt ta, trên đời này không còn chuyện gì khác quan trọng hơn việc ngươi được khỏe mạnh bình an.”

“Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến việc quay về núi Lăng Vân.”

“Sao lại không? Ta nhớ rõ Doãn phu nhân từng nói, ngươi từ nhỏ thân thể đã yếu đuối nhiều bệnh, sau khi đưa đến núi Lăng Vân mới đỡ hơn một chút, cho dù đưa ngươi về phủ Thừa tướng thì mấy ngày sau ngươi sẽ lại bệnh nặng, cho nên quay về núi Lăng Vân nhất định sẽ có thể tìm được cách chữa khỏi cho ngươi.”

Núi Lăng Vân từng là một tòa núi tiên, trong núi quả thực có chút linh khí, nhưng linh khí trong núi không phải là thuốc nên không thể chữa bệnh được, nhiều nhất cũng chỉ khiến chứng bệnh dịu đi mà thôi. Lúc trước Mạch Sương có thể sống tiếp được, một mặt là nhờ có linh khí trong núi hỗ trợ, mặt khác còn là bởi vì Đạo trưởng Hư Trưởng đã kéo dài tuổi thọ cho y, về sau còn nhờ việc bản thân y cũng tu tập đạo pháp.

Hiện giờ lục phủ ngũ tạng của y càng lúc càng suy nhược hơn, đã khô kiệt đến độ không còn gì nên đương nhiên không thể dựa vào đạo pháp của bản thân và linh khí trên núi Lăng Vân để duy trì. Mục Cẩm lại một lòng tin tưởng rằng chỉ cần quay về núi Lăng Vân là có thể tìm được cách chữa khỏi, Mạch Sương không muốn đánh vỡ chút tia vọng lấp lóe trong lòng hắn, cũng không muốn thấy y vì mình mà cả ngày mặt ủ mày chau. Y đành nói:

“Vậy được, ngài và ta cùng quay về núi Lăng Vân.”

“Ừ.”

Mục Cẩm dựa sát lại gần, đặt một nụ hôn lên môi y.

Mạch Sương nhắc nhở:

“Cũng không còn sớm nữa, chúng tướng còn đang chờ ngài mừng công, ngài mau ra đi.”

“Lần này đại phá quân địch, công lao của ngươi là lớn nhất, ngươi cũng đi cùng ta.”

“Nhưng…”

Mục Cẩm đỡ Mạch Sương đứng dậy.

“Chỉ ra ngoài lộ diện một lúc, không uống rượu.”

Mạch Sương cứ thế bị Mục Cẩm dắt ra ngoài, ra đến bên ngoài doanh trướng y liền buông tay ra.

Không khí bên ngoài doanh trướng vương đầy mùi rượu, mấy binh sĩ tửu lượng kém đã bị chuốc say ngã vật ra, nằm trên mặt đất ngủ ngon lành. Mục Cẩm và Mạch Sương đi đến trước lửa trại, mấy tướng sĩ đang uống rượu trợ hứng vội vàng ôm quyền hành lễ.

Mục Cẩm nâng một chén rượu lên, cao giọng nói:

“Quân ta có thể giành được toàn thắng đều là nhờ công lao của mọi người. Hôm nay không phân thân phận, đại lễ quân thần cũng bỏ qua, chỉ cần chè chén ăn mừng!”

Các tướng sĩ vây quanh lửa trai giơ bát rượu lên, khắp nơi cực kì ồn ào. Mạch Sương ngồi bên cạnh Mục Cẩm nhìn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Diệp Chuẩn ôm vò rượu rót ra một chén, hai má đỏ bừng cười tươi như hoa nở đặt chén rượu kia trước mặt Mạch Sương, nói:

“Lần này có quân sư áp chế kẻ đeo mặt nạ trợ uy cho quân ta, công lao của ngài là lớn nhất, ta mời ngài một chén!”

Mạch Sương còn chưa kịp mở miệng, Mục Cẩm đã đón lấy bát rượu trên tay Diệp Chuẩn:

“Thân thể quân sư không tốt nên không thể uống rượu, bản cung uống thay y.”

Diệp Chuẩn áy náy nhìn Mạch Sương, gãi gãi đầu nói:

“Thật ngại quá, lúc nãy ta cũng không biết là thân thể quân sư không khỏe.”

“Là ta chưa kịp giải thích, Diệp Tướng quân không cần bận tâm.”

Diệp Chuẩn cười cười:

“Lại nói, đã qua lâu vậy rồi mà ta vẫn chưa biết tục danh của quân sư, không biết quân sư có thể tiết lộ được không?”

Mục Cẩm vội ho một tiếng, trả lời thay y:

“Quân sư họ kép Mộ Dung, tên một chữ Tuyết.”

Cộng lại chính là Mộ Dung Tuyết, ‘Mục’ trong Mục Cẩm đồng âm với ‘Mộ’, ‘Sương’ trong Mạch Sương lại na ná Tuyết, cũng mệt cho hắn nghĩ ra.

Diệp Chuẩn mỉm cười ôm quyền:

“Ngày sau ta mạn phép gọi ngài một tiếng Mộ Dung công tử.”

Mạch Sương bị Mục Cẩm giữa chừng đặt cho một cái tên tỏ ra rất thản nhiên:

“Việc xưng hô cứ tùy ý Diệp Tướng quân.”

Sau đó Mục Cẩm lại uống thêm mấy bát với các vị Thượng úy, vừa uống rượu vừa nhìn mấy tướng sĩ múa kiếm bên cạnh lửa trại trợ hứng. Mục Cẩm cùng Mạch Sương ngồi dưới đất nhìn đoàn người vây quanh lửa trại, đến khi thấy canh giờ không còn sớm, hắn mới lấy cớ rồi đưa Mạch Sương về chủ doanh trước.

Ngày hôm sau, Mục Cẩm triệu Diệp Chuẩn cùng Trần Tư Trúc đến, nói cho bọn họ biết việc mình sẽ lập tức đi núi Lăng Vân.

“Bản cung đã viết một bức thư cho người ra roi thúc ngựa mang về kinh thành, báo cáo tình hình chiến sự cho phụ hoàng. Hai vị lần này lập được nhiều công lớn, sau khi hồi kinh nhất định sẽ được phong thưởng không ít. Bản cung có việc cần phải đến núi Lăng Vân một chuyến, không thể cùng mọi người về kinh.”

Diệp Chuẩn cảm thấy khó hiểu:

“Điện hạ, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc hồi kinh phục mệnh nữa?”

“Có chút việc riêng, việc này cực kì quan trọng.”

“Khi nào điện hạ khỏi hành?”

Trần Tư Trúc hỏi.

“Hôm nay bắt đầu chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu khởi hành.”

“Gấp đến vậy ư?”

“Đúng.”

Mục Cẩm gật đầu, lại nói tiếp:

“Công việc về sau bản cung sẽ sắp xếp thỏa đáng trong hôm nay, về phần những việc lớn nhỏ khác trong quân, hai người cứ xem tình hình rồi làm là được.”

Diệp Chuẩn cùng Trần Tư Trúc liếc nhìn nhau, chắp tay:

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.