Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58 MỘT TRẬN CHIẾN BÁO THẮNG TRẬN

Sau một hồi vật lộn thật lâu, tiếng đánh nhau đột nhiên ngừng lại, hai thân ảnh một đen một trắng cùng lùi về đằng sau. Mạch Sương vẻ mặt bình thản cầm kiếm đứng thẳng không hề động đậy. Kẻ đeo mặt nạ vì có chiếc mặt nạ che khuất nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt của gã lúc này, đầu ngón tay trên tay trái của hắn nhỏ một giọt máu rơi lên mặt cỏ ở dưới chân, mặc dù cách một lớp mặt nạ thì vẫn có thể đoán được ánh mắt gã lúc này nhất định là bừng bừng sát khí.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của gã truyền đến từ bên dưới chiếc mặt nạ:

“Trên đời này không một ai có thể làm ta bị thương.”

Mạch Sương cầm kiếm, không nói gì.

Kẻ đeo mặt nạ vung vuốt ưng trên tay phải lên, dữ tợn nói:

“Ta phải giết ngươi!”

Nói đoạn, thân hình gã nhoáng lên như một tia sáng lao về phía Mạch Sương, tiếng ‘keng’ khi binh khí va chạm vào nhau lại vang lên lần nữa.

Mục Cẩm ở bên kia hãy còn đang bị Chung Ly Thiệu quấn lấy, hắn nghiến răng dốc sức vung kiếm lên ngăn cản trường thương của Chung Ly Thiệu lại. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Chung Ly Thiệu dùng là trường thương, hắn lại dùng kiếm, thân thương của hắn lại làm bằng kim loại nên không thể dễ dàng chém gãy.

Vì thế chờ lần tiếp theo hắn đâm tới, Mục Cẩm dùng cánh tay kẹp chặt trường thương của hắn, Chung Ly Thiệu vận sức rút trường thương ra, Mục Cẩm lại đột nhiên thả tay khiến thân thể Chung Ly Thiệu suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Mục Cẩm nắm lấy thời cơ đâm thanh kiếm trong tay về phía hắn trúng vào giữa hõm vai, Chung Ly Thiệu kêu lên một tiếng đau đớn, Mục Cẩm định bồi thêm một đòn, nào ngờ hộ vệ bên cạnh hắn lập tức nhảy lên phía trước bảo vệ hắn.

Mục Cẩm thấy hắn ôm bả vai, trên tay dính đầy máu liền biết một kiếm vừa rồi của mình đã tổn thương hắn không nhẹ. Không tiếp tục giao chiến cùng thị vệ bên cạnh hắn nữa, Mục Cẩm vội vàng phi thân xuống ngựa, gia nhập vào trong trận chiến đối phó với kẻ đeo mặt nạ.

Mạch Sương thấy Mục Cẩm đã đi qua thì vội vàng lùi về đứng bên cạnh Mục Cẩm, nói:

“Tay trái gã bị thương, ngài phải ta trái cùng hợp sức tấn công cùng đối đầu với gã.”

“Được!”

Nói xong, hai người đồng loại liều chết xông lên, cùng tấn công kẻ đeo mặt nạ từ hai bên trái phải.

Trận chiến này vốn từ hai người tăng lên thành ba người, tình hình càng thêm quyết liệt, kẻ đeo mặt nạ bị tấn công từ hai bên nên không rảnh ứng phó. Mà trong lúc bọn họ giao chiến, bốn phía cũng đang chém giết đến hăng say.

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng, mà thi thể dưới đất cũng càng ngày càng nhiều, mặt cỏ khoảng một canh giờ trước hãy còn xanh mượt nay đã biến thành một khu mộ phần khổng lồ mai táng ngàn vạn người.

Phần lưng Mục Cẩm dính đủ thương tích từ vuốt ưng của kẻ đeo mặt nạ, áo giáp màu trắng bạc đã bị cắt rách, ba vết cào tàn nhẫn đến mức khiến người ta nhìn mà gai cả người, cũng may khôi giáp được làm để bảo vệ nên vết thương không quá sâu.

Giao chiến ác liệt thêm hơn một canh giờ mà vẫn bất phân thắng bại, nhưng kẻ đeo mặt nạ rõ ràng là đã rơi xuống thế hạ phong. Cuối cùng, một nhát kiếm của Mạch Sương lướt qua mặt nạ của gã kia khiến mặt nạ chắc chắn vỡ toác, để lộ gương mặt thật cực kì hung tàn của gã.Mục Cẩm nhân cơ hội này đâm một kiếm trúng bụng của gã, tiếng da thịt rách ra truyền vào trong tai, Mục Cẩm rút kiếm lại, kẻ đeo mặt nạ ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu, nhưng khí lực vẫn còn nên gã lại vung vuốt ưng trên tay về phía Mục Cẩm.

Mạch Sương xuất kiếmcực nhanh ngăn cản vuốt ưng của kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm lại thừa dịp đâm thêm cho kẻ đeo mặt nạ một kiếm, kẻ đeo mặt nạ lại nôn ra một ngụm máu, bước chân cũng dần dần không còn vững vàng.

Sau khi lảo đảo đi mấy bước cuối cùng, gã ngã xuống đất không đứng dậy nổi nữa.

Trình Thượng úy thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết liền vung đại đao, cao giọng hô:

“Kẻ đeo mặt nạ đã chết!”

Sĩ khí của quân Khải đại chấn, Chung Ly Thiệu được mười mấy hộ vệ che chở ở đầu kia thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết thì hận đến nghiến răng, lòng thầm biết trận chiến này không có phần thắng, vì thế lập tức hạ lệnh lui binh.

Sau khi Chung Ly Thiệu hạ lệnh lui binh, quân Khâu giống như nước thủy triều rút lùi về phía quân doanh của mình. Lần này Mục Cẩm hạ lệnh truy kích.

Mục Cẩm nhìn Mạch Sương đứng bên cạnh:

“Chúng ta cũng mau đuổi theo!”

Mạch Sương thu kiếm trên tay, nói:

“Được.”

Mục Cẩm nắm tay y bước vài bước đến bên cạnh ngựa, Mục Cẩm quay ra đằng sau, nói:

“Ngươi lên trước…”

Còn chưa nói xong hắn đã ngẩn ra, bên khóe môi Mạch Sương xuất hiện một vệt máu, sắc mặt y tái nhợt như giấy, nhìn tình trạng này thì có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào. Đáy lòng Mục Cẩm thắt lại, vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy y rồi ôm y vào trong ngực:

“Ngươi bị thương?”

Khóe môi Mạch Sương mang theo một nét cười, nhẹ giọng nói:

“Yên tâm, ta không sao.”

Một tay Mục Cẩm ôm lấy y, tay còn lại khẽ run lên lau đi vết máu bên khóe môi y:

“Bị thương ở đâu? Mau nói cho ta biết.”

Mạch Sương tựa đầu lên vai hắn, tay choàng lên hai vai hắn:

“Ta chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi xong sẽ khỏe.”

“Ta đưa ngươi về quân doanh trước.”

“Nhưng ngài là chủ soái, việc truy kích quân địch sao có thể thiếu ngài.”

“Bên đó có Diệp Phó tướng cùng Trình Thượng ý bọn họ khống chế, không sao đâu.”

Mục Cẩm ôm y đứng dậy:

“Ngươi ta cùng về quân doanh.”

Mục Cẩm ôm Mạch Sương phi thân nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, một tay ôm chắc thân thể của Mạch Sương, chân đá vào bụng ngựa một cái phi về phía quân doanh.

Trình Thượng úy dẫn binh truy kích quân địch, đuổi đến chỗ khe sâu thì đã sớm có người của Diệp Chuẩn mai phục.

Trên khe sâu đột nhiên xuất hiện quân Khải, hơn nữa còn có một ngàn cung thủ đồng loạt bắn tên, những đợt tên giống như mưa ‘rào rào’ rơi xuống, quân Khâu dựng thẳng tấm chắn lên để che, Chung Ly Thiệu bị thương nặng được mười mấy thị vệ bao quanh bảo vệ, nhìn thấy quân Khải đầy trên khe sâu, hai mắt hắn mở trừng trừng, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra đầm đìa.

Đợi cơn mưa tên qua đi, Diệp Chuẩn lại dẫn binh xông lên tấn công từ đầu kia của khe sâu, phía sau cũng có truy binh lao đến, hai mặt cùng tấn công, quân Khâu có chạy đằng trời.

Một trận chiến này, ai thắng ai thua đã rõ ràng.

Mục Cẩm đưa Mạch Sương quay trở về quân doanh, ôm y vào doanh trướng. Đông Linh lập tức ra đón:

“Điện hạ, công tử sao thế?”

Mục Cẩm đặt Mạch Sương lên giường, nói với Đông Linh:

“Nhanh đi gọi quân y đến đây.”

Đông Linh gật đầu:

“Nô tì đi ngay.”

Mục Cẩm đỡ Mạch Sương ngồi dậy, cởi khôi giáp trên người y xuống đặt sang bên cạnh. Dùng tay lau đi vết máu bên môi Mạch Sương, chân mày hắn cau chặt, dịu dàng hỏi:

“Có đau ở đâu không?”

Mạch Sương nắm chặt tay hắn, khẽ nói:

“Không đau.”

“Ngươi đừng có giấu ta.”

“Sao có thể.”

Mạch Sương nhìn hắn, nói:

“Ngược lại là ngài ấy, đằng sau lưng bị thương, phải nhanh chóng xử lý vết thương đi.”

Mục Cẩm quan tâm Mạch Sương nên đã sớm quên mất vết thương đau đớn ở sau lưng:

“Chút thương tích trên da thịt thôi, không đáng ngại.”

Đúng lúc này, Đông Linh dẫn quân y đi vào.

Quân y trung niên đặt tay lên cổ tay Mạch Sương bắt mạch, trầm giọng nói:

“Phủ tạng công tử suy yếu, khí huyết không đủ, mạch khí yếu ớt, đây là chứng suy nhược, chắc hẳn mấy ngày gần đây lục phủ ngũ tạng bị thương nặng nên mới có mạch tượng như thế này.”

Mục Cẩm:

“Ý ông là y bị nội thương?”

“Có thể nói như thế.”

Mục Cẩm nhớ đến khung cảnh Mạch Sương giao chiến với kẻ đeo mặt nạ, thầm nghĩ chẳng lẽ y bị nội thương từ lúc đó?

“Có cách nào chữa trị không?”

“Cái đó…”

Quân y nhíu mày cực kì khó xử:

“Y thuật của vi thần không cao, nhiều nhất chỉ có thể kê mấy vị thuốc điều trị, nếu muốn trị dứt chỉ e còn phải tìm cao nhân khác.”

Thầy thuốc trong quân đều là cao thủ chữa vết thương bên ngoài, hiểu biết về nội thương thiếu sót cũng là bình thường. Mục Cẩm thở dài, nhìn quân y nói:

“Xung quanh đây có thầy thuốc nào y thuật cao minh không?”

“Hồi điện hạ, phía Nam thành Phàn có một thầy thuốc biệt danh là Lưu Bán tiên, nhân xưng là Hoa Đà tái thế, chữa đâu khỏi đó, diệu thủ hồi xuân. Vi thần từng may mắn được nói chuyện với ông ấy mấy câu, nếu như mời ông ấy đến thì chắc sẽ có cách.”

Mục Cẩm mừng rỡ:

“Mau mời đến đây!”

Quân y chắp tay:

“Vi thần đi ngay.”

Chờ quân y đi ra ngoài, Mạch Sương dùng hai tay chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhìn Mục Cẩm nói:

“Điện hạ.”

Mục Cẩm vội vàng ngồi xuống bên giường, đỡ lấy thân mình y:

“Sao rồi?”

“Ta từ nhỏ lục phủ ngũ tạng đã yếu ớt hơn người thường rất nhiều chứ chẳng phải nội thương gì đâu, ngài không cần lo lắng quá nhiều.”

Mục Cẩm đặt má mình lên trán y:

“Ngươi sẽ không sao, cho nên ta không hề lo lắng.”

Mạch Sương hơi mím môi, khép mắt lại tựa vào ngực của hắn.

Một lúc lâu sau, y chợt nhớ ra sau lưng Mục Cẩm còn có vết thương, bèn kêu Đông Linh đi lấy hòm thuốc đến.

Mục Cẩm cởi khôi giáp và áo bên trong để lộ ra nửa thân trên, lưng đưa về phía Mạch Sương. Ba vết cào kinh khủng sau lưng hắn không còn bị che kín lộ ra trước mắt, máu đọng trên vết thương đã chuyển thành màu đỏ sẫm.

Mục Cẩm ngồi thẳng lưng, Mạch Sương dùng khăn thấm nước nhẹ nhàng lau rửa vết máu xung quanh miệng vết thương cho hắn.

“Đây là lần thứ tư.”

Mục Cẩm chợt lên tiếng.

Mạch Sương hơi ngẩng đầu lên.

“Ừ?”

Mục Cẩm hơi quay mặt sang:

“Đây là lần thứ tư ngươi xử lý vết thương cho ta.”

Bên môi Mạch Sương xuất hiện ý cười:

“Điện hạ vẫn còn nhớ rõ.”

“Đương nhiên. Lần đầu tiên là khi gặp yêu hồ, ngươi giúp ta hút máu độc trên cánh tay ra. Lần thứ hai là ở Linh Châu, ta bị thương nặng, là ngươi cứu ta từ dưới móng vuốt của dơi yêu. Lần thứ ba là mới cách đây mấy ngày, đây là lần thứ tư.”

“Kiểu gì cũng là bị thương, ngài còn không biết ngượng mà nói ra.”

Mục Cẩm vươn tay ra phía sau nắm lấy tay Mạch Sương:

“Cho nên, về sau ngươi phải làm bạn bên cạnh ta, nếu như ta bị thương, ngươi phải băng bó cho ta.”

“Không thể.”

Mạch Sương thản nhiên nói.

Ánh mắt Mục Cẩm trầm xuống, trong giọng nói lộ vẻ mất mát không thể che giấu:

“Vì sao?”

Mạch Sương:

“Đây là làn cuối cùng điện hạ bị thương, sau này sẽ không bị nữa.”

Bên ngoài doanh trại có người báo cáo:

“Điện hạ, Trần Tướng quân cầu kiến!”

Mục Cẩm lúc này còn đang ở trần thân trên, miệng vết thương cũng vẫn chưa được xử lý xong.

“Ngươi kêu ngài ấy đợi một lát, bản cung sẽ đi ra ngài.”

Trần Tư Trúc dẫn một vạn binh mã đi chỉ còn lại sáu ngàn, lại mang thêm về được súc vật cùng ngựa của quân địch. Quân doanh của quân địch bị đốt thành tro tàn, quân Khâu không trốn chạy cũng bỏ mạng.

Không bao lâu sau, Diệp Chuẩn cùng Trình Thượng úy cũng mang binh về doanh, dẫn theo mấy trăm tù binh của quân địch, Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu của nước Khâu vốn đang bị thương cũng bị trói đưa về, trong lòng biết bản thân đã đến đường cùng, sợ bị Mục Cẩm làm nhục để trả thù nên cuối cùng hắn cắn lưỡi tự sát.

Toàn bộ quân Khâu đều bị tiêu diệt, quân Khải đại chiến một trận giành toàn thắng, các tướng sĩ đều vui mừng khôn xiết, giơ cao binh khí trong tay gào to.

Trận chiến này đã hoàn toàn thắng lợi, tâm tư Mục Cẩm lại đặt trên người Mạch Sương, hôm nay nhìn thấy y nôn ra máu thì lòng y nặng nề như đeo đá tảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.