Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57 KỀ VAI CHIẾN ĐẤU

Bảy tám vị tướng sĩ cấp Thượng úy trở lên đứng một vòng vây quanh bàn, Mục Cẩm cũng đứng trong hàng chỉ vào bản đồ địa hình, nói:

“Quân ta có hơn mười hai vạn, đến lúc ấy hai vạn ở lại canh giữ doanh địa, bảo hộ lương thảo, đề phòng quân địch gài bẫy. Mười vạn binh sĩ khác chia làm ba đường, một đường bảy vạn theo bản cung tấn công chính diện, dẫn quân địch đến nơi này giao chiến. Một vạn quân theo Trần Tướng quân đánh bất giờ vào doanh địa của quân địch, bởi vì không biết quân địch để lại bao nhiêu quân bảo vệ doanh địa nên không cần phải giao đấu chính diện, chỉ cần phóng hỏa đốt doanh, cắt đứt lương thảo là được.”

Mục Cẩm chỉ vào một đoạn khe sâu, tiếp tục nói:

“Hai vạn quân còn lại theo Diệp Phó tướng mai phục ở đoạn này, nếu quân địch muốn rút lui thì đánh cho chúng không còn manh giáp.”

Diệp Chuẩn hỏi:

“Nếu như lúc hai quân giao chiến, quân địch chiếm thế thượng phong thì phải làm thế nào ạ?”

“Nếu là như thế, ngươi liền mang binh rời khỏi trận địa quay về trợ giúp. Đánh bất ngờ từ đằng sau vừa lúc có thể khiến chúng trở tay không kịp.”

“Mạt tướng hiểu rõ.”

Mục Cẩm nhìn về phía mấy vị tướng sĩ khác xung quanh:

“Chư vị còn có ý kiến gì không?”

Trần Tư Trúc ôm quyền, nói:

“Kế này của điện hạ thực sự tuyệt diệu, mạt tướng không còn lời nào để nói.”

Diệp Chuẩn cũng nói:

“Không ngờ điện hạ vừa ra sa trường không lâu đã có thể nghĩ được kế sách chu đáo chặt chẽ như thế, mạt tướng không thể không bội phục.”

Mục Cẩm mỉm cười, nhìn lướt qua Mạch Sương đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy tự hào:

“Đều là do quân sư mà bản cung mời về tài giỏi, những thứ này đều là do y nghĩ ra.”

Vẻ mặt Mạch Sương cực lạnh nhạt:

“Nào có, tại hạ kiến thức nông cạn, mới chỉ đọc qua sách về việc mang binh tác chiến, điện hạ là người bày mưu, tại hạ chỉ đề xuất một vài ý kiến mà thôi.”

Mục Cẩm:

“Quân sư xin đừng khiêm tốn, mấy này qua năng lực của ngươi thế nào, chúng ta đều hiểu rõ như ban ngày.”

Trần Tư Trúc cũng phụ họa:

“Công tử võ công cao cường, mưu trí song toàn, chúng ta đều nhìn thấy cả.”

Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, lại nhìn sang những người khác:

“Hiện tại nói kế sách này tốt hay xấu vẫn còn quá sớm, thành hay bại còn phải đợi sau trận chiến mới có thể nói rõ.”

Mục Cẩm trầm ngâm:

“Lời quân sư nói rất đúng, hiện giờ bàn luận kế sách vẫn chỉ là lý luận suông, đợi sắp tới giao chiến thực tế mới là điều quan trọng nhất, nếu không nắm chắc thì dù có kế sách tốt đến đâu cũng vô dụng.”

Diệp Chuẩn chợt nghĩ đến điều gì đó, nói:

“Điện hạ đã nghĩ ra cách đối phó với kẻ đeo mặt nạ kia chưa?”

Mục Cẩm nghe vậy thì trầm ngâm hồi lâu, đáp:

“Đến lúc kẻ đeo mặt nạ xuất hiện thì ngàn vạn lần không thể đơn thương độc mã chiến đấu với gã. Mấy người chúng ta cùng bao vây tấn công một mình gã, xem gã còn có thể kiêu ngạo nữa không.”

Lần trước Diệp Chuẩn đã nhìn thấy Mạch Sương giao chiến với kẻ đeo mặt nạ, trong mắt hắn thì chỉ có một mình Mạch Sương là có thể đối phó với kẻ đó:

“Không biết lần này quân sư có cùng xuất chiến không?”

Mục Cẩm biến sắc, đang định nói quân sư sẽ ở lại trong quân doanh canh chừng thì không ngờ Mạch Sương lại lên tiếng nhanh hơn hắn:

“Tại hạ đã quyết định sẽ theo quân xuất chiến.”

Diệp Chuẩn mừng rỡ, kích động nói:

“Quân ta chỉ có quân sư là có võ công có thể địch lại kẻ đeo mặt nạ, quân sư có thể xuất trận, quân ta nhất định sẽ như hổ thêm cánh.”

Những người khác cũng phụ họa:

“Đúng vậy, quân địch có kẻ đeo mặt nạ, quân ta có một quân sư võ công cao cường, không cần phải e ngại bọn chúng!”

Trần Tư Trúc nhìn về phía Mục Cẩm, sắc mặt Mục Cẩm hiện tại đã chuyển sang màu xám ngoét.

Mạch Sương nói:

“Chư vị quá lời, tại hạ luyện võ chỉ để khiến thân thể mạnh khỏe, chỉ e lúc ấy cũng không giúp được việc gì.”

Cuối cùng Mục Cẩm lạnh mặt mở miệng:

“Mấy ngày gần đây thân thể của quân sư không khỏe, bản cung thấy ngươi vẫn nên ở lại trong quân doanh nghỉ ngơi đi.”

Ý cười trên mặt những người xung quanh dần cứng ngắc:

“Chuyện này…”

Mạch Sương khẽ mỉm cười:

“Đa tạ điện hạ đã quan tâm, mấy ngày trước tại hạ quả thật bị nhiễm chút phong hàn, nhưng mấy ngày hôm nay đã đỡ hơn nhiều, không còn gì đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, quân sư cần phải để ý thân thể cẩn thận.”

Diệp Chuẩn nói. Hắn vừa nói như vậy, những người khác cũng đồng loạt nói mấy câu đại loại như bảo trọng thân thể.

Sắc mặt Mục Cẩm trở nên cực kì khó coi. Chúng tướng đều hi vọng Mạch Sương xuất chiến, mà Mạch Sương cũng đã hứa trước mặt chúng tướng rằng mình sẽ xuất trận, hiện giờ hắn ra mặt ngăn cản thì đương nhiên là cực kì vô lý.

Mục Cẩm vội ho một tiếng, lấy một tấm bản đồ bày trận từ trong tay áo bày ra trên mặt bàn, chuyển đề tài:

“Nói tiếp đến việc bày trận.”

Nghe vậy, chúng tướng lập tức chuyển lực chú ý tập trung lên bản đồ bày trận mà Mục Cẩm trải ra, nghe hắn giảng giải thế bày trận sắp tới.

Sau đó, Mục Cẩm cùng Mạch Sương quay lại doanh trướng của chủ soái.

Mục Cẩm vừa mới bước vào doanh trướng đã quay lại nói với Mạch Sương:

“Ngươi không thể xuất chiến, hãy ở lại đây trông chừng quân doanh.”

“Nhưng ta đã nhận lời xuất chiến trước mặt chúng tướng, điện hạ muốn ta lật lọng ư?”

Mục Cẩm nghiêm mặt nói:

“Bất kể như thế nào ta cũng không đồng ý.”

“Vì sao?”

Mục Cẩm nhếch môi, nhìn Mạch Sương nói:

“Kẻ đeo mặt nạ kia võ công cao cường, ta không muốn để ngươi đi đối phó với gã, ta rất lo lắng.”

“Nhưng lần này ta đi theo cũng không phải là muốn đi đối phó với kẻ đeo mặt nạ.”

Mạch Sương nói:

Mục Cẩm ngẩn người.

“Thế là…”

Bên môi Mạch Sương hiện lên ý cười như có như không:

“Là vì vướng bận trong lòng.”

Mục Cẩm sửng sốt. Nét cười tựa như gió xuân ấm áp trên gương mặt tuyệt thế nam tử khiến hắn nhất thời thất thần. Một câu ‘Vì vướng bận trong lòng’ này đã nói ra hết toàn bộ tình cảm, không thể nghi ngờ đây là lời tâm tình khiến người ta mê say nhất mà Mục Cẩm từng nghe được.

Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, từ tốn nói:

“Một khi con người ta có vướng bận thì sẽ liều chết bảo vệ điều đó. Ngài chiến đấu vì giang sơn xã tắc này, ta lại chiến đấu vì vướng bận trong lòng, điện hạ chắc sẽ hiểu rõ điểm ấy.”

Mục Cẩm kinh ngạc nhìn y, nhớ đến ngày ấy ở trong doanh trướng của Chung Ly Thiệu, hắn quả thực đã vì cứu y mà dốc hết toàn bộ sinh mạng của mình. Cái gọi là liều chết bảo hộ hắn đương nhiên đã từng nếm trải, hắn vẫn luôn muốn bảo hộ người vướng bận trong lòng mình, lại chưa từng nghĩ đến Mạch Sương cũng muốn bảo hộ người vướng bận trong lòng y.

Mục Cẩm bước lên một bước vòng tay ôm lấy Mạch Sương, không ngừng siết chặt thêm:

“Hiểu được… Sao ta có thể không hiểu chứ.”

Mạch Sương ôm thắt lưng hắn:

“Một khi đã như vậy, ngài ta kề vai chiến đấu được không?”

“Được.”

Mục Cẩm đẩy ra một khoảng cách giữa hai người, nhìn thẳng vào trong mắt y gằn từng chữ:

“Kề vai chiến đấu, cùng tiến cùng lùi, cùng vào sinh ra tử.”

Ngày xuất chiến, Mục Cẩm tự tay mặc khôi giáp ngân bạch gần như giống bộ của hắn y đúc vào cho y. Nam tử ôn nhuận như ngọc sau khi phủ thêm một lớp khôi giáp vẫn không thể che giấu được khí chất văn nhã phát ra từ tận sâu bên trong người y.Mục Cẩm nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, cảm khái:

“Ngươi quả nhiên không thích hợp ra chiến trường.”

“Sao lại nói như thế?”

“Bởi vì dung mạo của ngươi quá đẹp.”

Mạch Sương:

“…”

Mục Cẩm cười khẽ một tiếng, ôm lấy thắt lưng y, nói:

“Ngươi ta đều phải cẩn thận bảo trọng bản thân, không ai được phép bỏ lại ai.”

Mạch Sương lên tiếng:

“Được.”

“Chúng ta xuất phát thôi.”

Đội quân trùng trùng điệp điệp xuất phát rời khỏi quân doanh. Mục Cẩm dẫn theo bảy vạn binh mã đi trước, cố ý khiến cho thám tử nước Khâu ở gần đó chú ý, đợi thám tử quay về bẩm báo, Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc mới bí mật dẫn binh đến quân doanh nước Khâu đánh úp và mai phục ở khe sâu.

Mục Cẩm gióng trống khua chiêng dẫn binh chậm rãi đi đến trước doanh địa của quân Khâu, đi tiếp về đằng trước chính là biên cảnh nước Khâu, Chung Ly Thiệu đương nhiên sẽ không để cho quân Khải đánh vào biên cảnh nước Khâu mà xuất binh nghênh chiến.

Quả nhiên, sau khi đến một khu bình nguyên phía sau chân núi, bóng dáng của quân địch liền xuất hiện.

Hai quân gặp mặt dưới chân núi, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh quân sĩ đông nghìn nghịt giống như một đàn kiến, chiến kỳ đón gió tung bay phấp phới, tiếng trống trận vang rền như tiếng sấm, khí thế hào hùng rung trời dậy đất.

Kỵ binh có động tĩnh trước, tiếng vó ngựa cộc cộc vang dội, ngay sau đó là tiếng kim loại va vào nhau trong trận đánh giáp lá cà.

Trên thảm cỏ xanh của bình nguyên trong nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi cùng với hơi thở của cái chết đến từ địa ngục Tu La.

Mạch Sương nhìn trận chém giết này, vẻ mặt tuy ung dung bình thản nhưng đáy lòng đang nổi sóng cuồn cuộn.

Không đến một khắc, trên chiến trường xuất hiện một bóng đen quỷ mị, gã đeo mặt nạ trên mặt, vuốt ưng sắc bén trong tay lướt qua nơi nào là nơi đó máu đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

Mục Cẩm cùng Mạch Sương cưỡi ngựa xông đến, hai người dự định cùng đối phó với gã.

Nhưng giữa đường lại có một Chung Ly Thiệu nhảy ra, hắn nắm trong tay một thanh trường thương ngăn cản Mục Cẩm:

“Đối thủ của ngươi là ta!”

Mục Cẩm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, thấy Mạch Sương đã phi thân xuống ngựa cầm kiếm đi về phía kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm lo lắng cho an nguy của y, kiếm trên tay liền chỉ thẳng về phía Chung Ly Thiệu:

“Ta không có thời gian rảnh rỗi phung phí cho ngươi, mau ra tay!”

“Khẩu khí khá lắm!”

Chung Ly Thiệu hung hăng nói, cầm trường thương đánh về phía Mục Cẩm.

Mục Cẩm vung kiếm ngăn lại. Trong vòng một tháng này hắn luôn chăm chỉ học võ công nên công phu tiến triển hơn rất nhiều, hắn có thể chiếm được thế thượng phong khi đối phó với Chung Ly Thiệu.

Bên kia, Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ đã giao chiến với nhau. Giữa chiến trường chém giết kinh khủng chợt trống ra một khoảng, Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ kia giao chiến tựa như sấm sét, không một ai dám đến gần.

Mục Cẩm gắng sức đối phó với Chung Ly Thiệu lại còn phải phân tán để ý đến Mạch Sương, khó có thể tập trung hết sức, mặc dù võ công hơn hẳn một bậc cũng khó tránh khỏi sẽ bị thương.

Trường thương của Chung Ly Thiệu xẹt qua gò má hắn, trên mặt lập tức xuất hiện một vết thương, cũng may là chỉ rách một chút da và rịn ra một chút máu.

Mục Cẩm bắt đầu tập trung tinh thần một lòng một dạ đối phó với Chung Ly Thiệu, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này để đến giúp đỡ cho Mạch Sương. Thế nhưng bên cạnh Chung Ly Thiệu còn có người bảo vệ, một mình Mục Cẩm đối phó với ba người thật sự là không xuể.

Đúng lúc này, Trình Thượng úy vội chạy đến giúp hắn một tay.

Đầu kia, Mạch Sương đánh văng kẻ đeo mặt nạ rồi cấp tốc lùi về phía sau mấy bước ổn định bước chân, bóng người màu đen quỷ mị kia lại tiếp tục tấn công nhanh như tia chớp, vuốt ưng sắc bén đánh thẳng về phía trái tim y.

Thấy một màn như vậy, trái tim của Mục Cẩm suýt chút nữa đã vọt lên tận cổ họng, mắt thấy vuốt ưng kia sắp chạm đến ***g ngực của Mạch Sương, tình thế quả thực như chỉ mành treo chuông, thân ảnh màu trắng lại đột nhiên dùng thắt lưng làm điểm tựa ngửa hẳn về phía sau, động tác nhanh như chớp tránh né đòn tấn công.

Vuốt ưng của kẻ đeo mặt nạ nháy mắt thay đổi phương hướng vồ xuống dưới, Mạch Sương nhấc chân đá trúng cánh tay gã, kẻ đeo mặt nạ lập tức lùi lại, Mạch Sương đang ngửa người ra phía sau nhẹ nhàng xoay người một cái, lập tức đứng vững.

Kẻ đeo mặt nạ tiếp tục lao đến tấn công, vuốt ưng cùng thanh kiếm làm bằng huyền thiết va vào nhau, tiếng vang ‘leng keng leng keng’ tựa như tiếng mưa rơi, chiêu thức của cả hai nhanh đến mức gần như không thể nhìn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.