Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 56 TÌNH Ý TRIỀN MIÊN

Giục ngựa quay về quân doanh liền thấy đoàn người Trần Tư Trúc và Diệp Chuẩn đang chuẩn bị xuất binh đến bên quân Khâu cứu người.

Nhìn thấy Mục Cẩm quay về, Diệp Chuẩn lập tức sải bước lớn tiến đến chào đón:

“Điện hạ, cuối cùng ngài cũng quay về, nghe nói ngài bị quân địch bắt đi nên các huynh đệ đều đang lo lắng, nếu không chờ được ngài trở về, chúng ta sẽ đem quân đến chỗ quân Khâu cứu người.”

Mục Cẩm nói:

“Nhanh đi truyền lệnh, nói rằng bản cung đã bình yên vô sự quay về.”

“Vâng, mạt tướng đi ngay.”

Diệp Chuẩn đi rồi, Đông Linh lo lắng bất an suốt cả một buổi chiều vội vàng bước lên đón:

“Công tử! Điện hạ!…”

Nhìn Mạch Sương nằm trong ngực Mục Cẩm, nàng lo lắng hỏi:

“Công tử, ngài làm sao thế?”

Mạch Sương khẽ đáp:

“Chỉ trúng phải độc khiến toàn thân mất hết sức lực thôi, không đáng ngại.”

Nàng dùng tay láo lau lau đôi mắt sưng đỏ:

“Công tử, ngài khiến nô tì lo lắng chết mất.”

“Khóc cái gì, chẳng phải ta đã bình yên vô sự quay về hay sao?”

Đông Linh quệt cái mũi đỏ hồng, gật đầu, trong lời nói còn mang theo âm khóc nức nở:

“Vâng vâng, công tử phúc lớn mạng lớn, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ đều gặp dữ hóa lành.”

Mục Cẩm ôm Mạch Sương vào trong doanh trướng của chủ tướng, đặt y xuống giường. Mạch Sương nhìn Đông Linh đi theo vào, nói:

“Đi lấy hòm thuốc đến.”

“Vâng.”

Đông Linh xoay người chạy đi lấy hòm thuốc.

Mục Cẩm ngồi ở bên giường dịch góc chăn cho y, Mạch Sương chống tay muốn ngồi dậy nhưng hai tay lại chẳng có chút sức lực nào.

Mục Cẩm nhẹ giọng nói:

“Ngồi dậy làm gì, nhanh nằm xuống.”

Mạch Sương đã ngồi dậy được:

“Không sao.”

Đông Linh đem hòm thuốc đến.

“Công tử, hòm thuốc đây.”

Mạch Sương:

“Để sang bên đó trước, ngươi đi múc một chậu nước vào đây.”

Đông Linh đặt hòm thuốc xuống, lại đi ra ngoài múc nước.

Nước được bưng tới, Mạch Sương đầu tiên là dùng khăn vải rửa sạch vết máu trên cổ tay Mục Cẩm, máu do vệt dây hằn lên đã đọng lại, nơi bị rách da cắt thịt sâu đến độ có thể nhìn thấy được cả xương cổ tay, chẳng biết lúc ấy rốt cuộc hắn đã dùng sức lớn đến mức nào.

Mục Cẩm cầm lấy cổ tay hắn, nói:

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta tự làm.”

Mạch Sương:

“Vết thương nằm ngay trên cổ tay ngài, tự mình làm mới là không tiện ấy.”

Mạch Sương rửa xung quanh vết thương thật cẩn thận, ngón tay thon dài trắng nõn dù không có bao nhiêu sức nhưng vẫn còn khí lực bôi thuốc cho hắn một chút.

Mục Cẩm nhìn y cúi đầu cẩn thận bôi thuốc băng bó cho mình, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Kiếp sau sống lại, dù chỉ được một phần nhỏ bé như thế này thôi cũng có thể khiến đáy lòng hắn thỏa mãn.

Băng bó xong cho hai cổ tay của hắn, Mạch Sương thả lại chỗ băng vải thừa vào trong hòm thuốc. Mục Cẩm ôm lấy bờ vai y, để y tựa lên người mình:

“Tên súc sinh Chung Ly Thiệu kia dám hạ nhục ngươi, vài ngày nữa ta chắc chắn sẽ thay ngươi đòi lại gấp bội.”

Mạch Sương nắm chặt tay hắn, nói:

“Ngài là người cầm đầu quân đội, trên sa trường phải lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.”

“Ừ, ta biết.”

Mạch Sương rời khỏi cái ôm của hắn:

“Mau cởi y phục ra, trên người ngài vẫn còn vết thương chưa được bôi thuốc.”

Mục Cẩm lại ấn y vào trong ***g ngực mình:

“Đợi lát nữa bôi cũng không muộn, trước tiên cứ để ta ôm một cái đã.”

Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ có một người nào khiến hắn lo được lo mất như thế, chỉ hận không thể giờ nào khắc nào cũng mang theo y bên cạnh. Cảm giác mất đi hắn đã từng được nếm trải, cảm giác ấy quá mức thống khổ, đau đớn đến không thể thở nổi. Hắn đã không biết phải tồn tại như thế nào trong một thế giới không có y.



Con vịt đã đến bên miệng còn chạy mất, Chung Ly Thiệu bừng bừng lửa giận. Sau đó nhớ lại việc này liền cảm thấy kì quái, Mục Cẩm rõ ràng là chạy trốn từ trong doanh trướng của chủ soái, dù đi ra được khỏi doanh trướng thì bên ngoài chính là doanh địa được canh phòng nghiêm mật, có ngàn vạn tướng sĩ đang chờ hắn ngoài đó, nhưng cố tình lại không có một ai nhìn thấy hắn chạy trốn, sau đó phái người đi tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng dáng của bọn họ, chẳng lẽ hắn còn có thuật ẩn thân ư?

Nhớ đến một đám lửa đột nhiên bùng cháy trong doanh trướng cùng một đòn ai đó vô duyên vô cớ đánh vào mình, hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất thường.

Chung Ly Thiệu nheo mắt lại nhìn nam tử đeo mặt nạ.

“Ngươi nói xem, chẳng lẽ có quỷ?”

Kẻ đeo mặt nạ cất tiếng nói trầm thấp:

“Doãn Mạch Sương kia học đạo pháp nhiều năm nên có lẽ biết dùng phép thuật, điều hôm nay điện hạ nhìn thấy chỉ e là do thuật pháp của y biến ra.”

Chung Ly Thiệu vẫn cảm thấy không ổn:

“Nhưng bản cung đã cho y dùng thuốc, theo lý mà nói thì toàn thân y sẽ không dùng được chút sức nào mới đúng, y dùng phép kiểu gì?”

“Chuyện này…”

Chung Ly Thiệu lại liếc nhìn kẻ đeo mặt nạ một cái, nói:

“Ngươi đi tra xét thử xem, bản cung thực muốn biết là kẻ nào giở trò quỷ.”

Kẻ đeo mặt nạ chắp tay:

“Ty chức lĩnh mệnh.”



Sáng sớm Mục Cẩm đi ra khỏi doanh trướng, tự mình dẫn binh đi thao luyện.

Mạch Sương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được sức lực, nhưng sau khi ngủ một giấc thì đi lại đã không còn đáng ngại.

Vén mành đi ra khỏi doanh trướng của chủ soái, từ xa xa đã nghe thấy tiếng thao luyện ‘hây hây dô dô’ của các tướng sĩ. Trên thảm cỏ cạnh dòng suối dưới chân núi, Mục Cẩm dẫn binh sĩ đến thao luyện, Mạch Sương lẳng lặng đứng ở trên vách núi nhìn xuống người đứng bên dưới.

Đột nhiên, đôi mày xinh đẹp của y chau lại, tay che miệng bắt đầu ho mấy tiếng.

Ho vài tiếng xong mới ngừng lại, nhưng vị tanh ngọt trong miệng cùng vết máu đỏ rực tựa như hoa bỉ ngạn kia lại không thể che giấu được.

Y giấu thân mình đằng sau một gốc cây đại thụ tươi tốt, lấy khăn lụa trong tay áo ra lau đi vết máu trên miệng cùng trên tay, vẻ mặt ung dung bình tĩnh giống như không hề khó chịu.

Cất khăn lụa dính máu xong mới đi từ sau thân cây ra, y liếc mắt nhìn Mục Cẩm đang thao luyện cho binh sĩ bên cạnh dòng suối nhỏ, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Y tự biết thời gian của mình không còn nhiều nhưng vẫn không dám nói cho Mục Cẩm, chỉ sợ hắn không chịu nổi.

Vận mệnh của y dường như đã sớm được định đoạt, lúc nhỏ y thể yếu nhiều bệnh, sau này vào đạo quan tu tập đạo pháp mới kéo dài được sự sống. Nhưng sự sống được kéo dài không có nghĩa là nó sẽ tiếp tục kéo dài mãi, dù gì cũng sẽ đến điểm cuối.

Thân thể y từ lúc mới sinh ra đã yếu ớt, lục phủ ngũ tạng không thể chịu đựng nổi chút kích thích, không ăn được thức ăn mặn cũng không thể uống rượu, càng không thể tức giận, cho dù là chút bực bội nho nhỏ như giận chó đánh mèo cũng sẽ khiến cho ngũ tạng của y bị hao tổn.

Chính bởi vì như thế mới có một Mạch Sương thanh tâm quả dục, lạnh nhạt hơn bất cứ ai như bây giờ.

Mục Cẩm dẫn binh thao luyện bên suối chợt cảm thấy có người đang nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Mạch Sương trên vách núi, khóe môi hắn từ từ hiện lên một nét cười, Mạch Sương thấy hắn cười cũng đáp lại một nụ cười với hắn.

Buổi sáng Mục Cẩm tự mình dẫn binh sĩ đi thao luyện, buổi chiều vẫn luyện võ như trước, Mạch Sương ở bên cạnh chỉ dẫn. Từ sau ngày ấy bị kẻ đeo mặt nạ đánh lén ở chỗ thác nước, Mạch Sương nhận được một bài học nên chỉ luyện kiếm trên bãi cỏ cách quân doanh không xa.

Trong tiết trời giữa xuân, cây cỏ tràn đầy sức sống, giữa đám cỏ xanh thỉnh thoảng xuất hiện một hai đóa hoa dại mềm mại lay động. Mục Cẩm một thân y phục sắc lam, Mạch Sương thì mặc bạch y thuần trắng, tay áo hai người tung bay giống như cánh bướm chơi đùa giữa thảm cỏ xanh.

Buổi tối quay về quân doanh, Mục Cẩm đứng trước bàn chuyên tâm nghiên cứu một tấm bản đồ địa hình, ngón tay thon dài lướt qua tấm bản đồ da dê, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên thâm trầm.

Mạch Sương xem hết một quyển sách, tự mình pha một ấm trà, ngồi bên bàn nhìn về phía Mục Cẩm đang nghiên cứu bản đồ địa hình ở bên kia. Người nọ có một đôi mày kiếm rất đẹp, chân mày hiện đang hơi cau lại như đang tự hỏi điều gì đó.

Có lẽ là vì hôm nay luyện kiếm quá mức, Mục Cẩm cảm thấy bả vai hơi đau nhức, hắn giơ tay lên bóp bóp vai, ánh mắt rời khỏi bản đồ, ngước mắt lên liền nhìn thẳng vào một đôi mắt xinh đẹp.

Mạch Sương có hơi thất thần, bên môi Mục Cẩm hiện lên một nét cười nhạt, chân mày đang cau lại cũng giãn ra.

Mạch Sương không nhanh không chậm bưng một chén trà vẫn đang tỏa ra nhiệt khí sang.

“Là trà Bích Loa Xuân Động Đình vừa mới pha xong, muốn nếm thử không?”

“Vừa lúc ta thấy hơi khát nước.”

Mục Cẩm đi đến ngồi xuống chiếc ghế dựa ở cạnh bàn, Mạch Sương rót một chén trà nóng rồi bưng bằng hai tay đưa cho hắn.

Mục Cẩm đón lấy, đặt dưới mũi ngửi gửi rồi mới nhẹ nhấp một hơi, trong miệng liền tràn đầy hương trà.

“Hương như lan quế, vị như nắng hạn gặp mưa, thì ra cảm giác đó là như vậy.”

Mạch Sương đặt chén trà trên tay xuống, nhìn Mục Cẩm:

“Đây là lần đầu tiên điện hạ uống trà này?”

“Phải nói là lần đầu tiên được uống trà do ngươi pha.”

Mục Cẩm đáp.

Mạch Sương mỉm cười không nói gì.

Mục Cẩm lại nhấp thêm một hớp trà, chậm rãi nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức. Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy Mạch Sương đứng dậy đi vòng ra phía sau mình.

Mục Cẩm nghiêng đầu:

“Sao thế?”

“Đừng động.”

Mạch Sương đặt hai tay lên vai hắn, dùng lực độ vừa phải bắt đầu xoa bóp vai cho hắn.

Mạch Sương vừa mới miết mấy cái, cảm giác đau nhức trên vai dần dần biến mất, máu trong toàn thân đều lưu thông, thoải mái thả lỏng ra. Nghĩ đến vừa rồi mình chỉ vô tình bóp vai một cái, chắc là y thấy được nên mới đến bóp vai cho hắn.

Nhớ đến lần đầu tiên kêu Mạch Sương bóp vai cho mình chẳng qua là vì nhất thời nhanh miệng lấy một cái cớ, không ngờ y không hề oán giận câu nào mà nghe theo. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến giờ đó dường như đã trở thành một việc rất tự nhiên.

Họ giống như một đôi phu thê đã nắm tay cùng nương tựa vào nhau nhiều năm vậy.

Mục Cẩm không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ba mươi năm sau, bọn họ đều có mái tóc hoa râm, trên mặt cũng có dấu vết của năm tháng, nhưng khi tầm mắt giao nhau thì nét mặt đều mang ý cười, trong lòng vẫn có sự đằm thắm yêu thương không thể nghi ngờ.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, bên môi Mục Cẩm lại xuất hiện một nụ cười, hắn buông chén trà xuống rồi nắm lấy mấy ngón tay thon dài trắng nõn đang đặt trên vai mình. Mạch Sương bị nắm lấy liền dựng lại một chút, động tác xoa nắn cũng dừng theo.

Mục Cẩm đứng dậy nhìn Mạch Sương, nói:

“Ngươi ngồi xuống.”

“Hở?”

“Cứ ngồi xuống là được.”

Mạch Sương ngồi xuống chỗ mà Mục Cẩm vừa ngồi. Mục Cẩm buông tay y ra, vén toàn bộ mái tóc đen của y đặt gọn ra sau lưng, hai tay đặt lên vai y, học theo động tác vừa rồi của y mà bắt đầu xoa bóp.

Mạch Sương đặt tay lên tay hắn, quay đầu lại nói với người đứng sau:

“Ngài mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ sớm đi.”

“Không thấy thoải mái à?”

“Vai ta không mỏi.”

Mục Cẩm:

“Ta còn tưởng rằng ngươi là đang ghét bỏ tay nghề của ta.”

“Nào có.”

“Nếu không thì ngồi xuống.”

Nói đoạn, Mục Cẩm lại bắt đầu xoa bóp vai cho y.

Mục Cẩm đã khăng khăng như vậy, Mạch Sương cũng tùy theo hắn.

Về việc thảo phạt quân Khâu, Mục Cẩm triệu tập toàn bộ tướng sĩ dưới trướng vào trong doanh trướng bàn bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.