Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 55: Chương 55




CHƯƠNG 55 TRỜI CAO ƯU ÁI

Ánh mắt Chung Ly Thiệu lập tức tràn đầy thương tiếc.

“Có bị ngã đau không?”

“Ngươi muốn đánh thì hãy đánh ta, đừng tổn thương ngài ấy.”

“Ngươi thấy đau lòng ư?”

Mạch Sương không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Khóe môi Chung Ly Thiệu nhếch lên:

“Nếu ngươi muốn bản cung không tổn thương hắn, ngươi phải đồng ý với một điều kiện của bản cung.”

“Nói.”

“Về sau theo bản cung, cho dù bản cung không dùng thuốc với ngươi thì ngươi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời bản cung, giống như cách ngươi đối xử với Thái tử bất lực kia.”

Mục Cẩm liều mạng giãy dụa, đầu lắc lắc thật mạnh, Mạch Sương hơi quay đầu sang nhìn liền thấy Mục Cẩm ở bên kia đang lắc đầu.

Chung Ly Thiệu kéo mặt Mạch Sương lại:

“Hiện giờ ngươi hẳn là nên nhìn bản cung mới đúng.”

“Dưa xanh hái không ngọt, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ điểm ấy?”

Mạch Sương nói.

“Nhưng dưa bị ép chín này mới là ngọt ngào nhất với bản cung.”

Chung Ly Thiệu mỉm cười, thân mình cúi xuống ghé sát bên Mạch Sương:

“Ngươi không đồng ý với bản cung cũng không sao, dù gì thì hiện giờ ngươi cũng đang nằm trong tay bản cung, bản cung muốn làm gì thì sẽ làm thế đó.”

Nói xong, hắn đang định đặt một nụ hôn lên môi Mạch Sương thì Mạch Sương vội vàng nghiêng đầu né tránh, Chung Ly Thiệu lập tức hụt vào khoảnh không.

“Thẹn thùng như vậy làm gì.”

Chung Ly Thiệu hổi một hơi lên cổ Mạch Sương, cười âm hiểm:

“Ngươi nói xem, nếu như bản cung cùng ngươi điên loan đảo phượng ngay trước mặt Thái tử hèn yếu kia, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?”

Nghe vậy, Mục Cẩm lại càng liều mạng giãy dụa, mồ hôi trên trán tuôn rơi, hắn tức đến mức trán nổi gân xanh, ánh mắt trợn trừng tròn xoe, hắn cuồng loạn kêu lên nhưng tiếng kêu truyền tra liền biến thành tiếng ‘ô ô’. Bàn tay bị trói vào cọc gỗ bị cọ ra máu lúc giãy dụa, hai tay bị dây thừng trói chặt đã bị cắt đến mức máu thịt lẫn lộn, máu nhiễm đỏ dây thừng.

Chung Ly Thiệu nhìn Mục Cẩm giống như đang xem trò vui, hắn nói với Mạch Sương:

“Ngươi xem, bản cung chỉ mới nói thôi mà hắn đã kích động như thế, nếu đợi lát nữa làm thật, vậy thì… Chậc chậc…”

Mạch Sương đau lòng nhìn Mục Cẩm, Chung Ly Thiệu thấy Mạch Sương cứ mãi nhìn Mục Cẩm bèn đứng dậy đi đến trước mặt Mục Cẩm, bàn tay lại co lên đánh vào ngực hắn một quyền, miếng vải nhét trong miệng Mục Cẩm đã nhiễm máu đỏ rực.

“Điện hạ!”

Mạch Sương đau lòng hô lên.

Chung Ly Thiệu nhìn Mạch Sương, nói:

“Ngươi nhìn hắn một lần, bản cung sẽ đánh hắn một lần, ngươi còn gọi hắn, bản cung sẽ đánh hắn hai cái.”

Mạch Sương vô lực từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ chảy ra một giọt nước.

Mục Cẩm hệt như một con mãnh thú muốn thoát khỏi sự giam cầm, cổ hắn cũng nổi lên gân xanh, Chung Ly Thiệu lại lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc màu đỏ quơ quơ trước mặt Mục Cẩm:

“Ngươi có biết đây là thuốc gì không?”

Mục Cẩm trừng mắt nhìn Chung Ly Thiệu đầy căm giận, Chung Ly Thiệu bèn nói:

“Thuốc này tên Hồn Tiêu, là loại xuân dược mạnh nhất trên thế gian này, lát nữa ta sẽ cho Mạch Sương ăn vào, ngươi nói xem sẽ ra sao?”

Chung Ly Thiệu không bận tâm đến ánh mắt đầy căm tức của Mục Cẩm, hắn ghét sát bên tai người kia, nói:

“Y sẽ sống chết ôm lấy ta, thở gấp nói ‘A, ưm, điện hạ, đâm vào ta, nhanh, ta không chịu nổi’.”

Nói xong, Chung Ly Thiệu liền cười ha ha mấy tiếng.

Bàn tay máu thịt lẫn lộn ở đằng sau của Mục Cẩm vẫn còn giãy dụa, máu toàn thân dường như muốn nổ tung, gân xanh gồ lên, ánh mắt đỏ vằn giận dữ nhìn Chung Ly Thiệu chằm chằm như muốn băm xác hắn ra.

Chung Ly Thiệu đi đến bên giường vỗ về gương mặt của Mạch Sương:

“Lời vừa rồi ngươi nghe được đúng không?”

Hắn đặt viên thuốc đến bên miệng y:

“Nào, ngoan ngoãn nuốt xuống, lát nữa bản cung chắc chắn sẽ khiến ngươi sung sướng.”

Mạch Sương ngậm chặt miệng, dù thế nào cũng không để cho hắn thực hiện được, Chung Ly Thiệu lại bóp chặt cằm y dùng sức mạnh hơn một chút, môi Mạch Sương vừa hé mở thì viên thuốc kia đã bị nhét vào. Chung Ly Thiệu vươn tay cầm lấy chén trà đặt bên cạnh, nâng y dậy đút cho y uống hết.

Mạch Sương khẽ ho mấy tiếng, ngay cả khi y là người thanh tâm quả dục nhìn thấu vạn sự trên thế gian thì lúc này vẫn không khỏi có chút phẫn nộ, thấp giọng nói:

“Hèn hạ.”

Chung Ly Thiệu nửa ôm lấy y, cúi đầu ghé bên tai y nói:

“Rất nhanh, rất nhanh thôi ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về bản cung.”

Tay hắn men theo vạt áo của Mạch Sương chuyển đến bên hông, Mạch Sương vặn vẹo thân mình muốn giãy dụa, thế nhưng sức lực trên người y vẫn còn chưa khôi phục.

Đột nhiên, Chung Ly Thiệu bị một luồng lực mạnh đánh ngã dưới đất, Chung Ly Thiệu vội vàng đứng dậy nhìn quanh bốn phía:

“Kẻ nào?! Đi ra cho bản cung!”

Tiên Quân Lan Chu ẩn thân xuất hiện trong doanh trướng, nói với Chung Ly Thiệu:

“Tiên Quân Tử Nguyệt không phải là người ngươi có thể chạm vào! Bản Tiên Quân nhất định phải cho ngươi nếm chút đau khổ!”

Lời này Chung Ly Thiệu không thể nghe thấy.

Không đợi Tiên Quân Lan Chu ra tay, Mục Cẩm ở bên kia đã tự bộc phát ra một cỗ sức mạnh phi thường, dây thừng trói trên người hắn cũng bị giật đứt. Chung Ly Thiệu nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, Mục Cẩm đã thoát được khỏi dây thừng liền giống như một con dã thú thoát ra khỏi khống chế mà vung một đấm thật mạnh vể phía hắn.

Chung Ly Thiệu bị một quyền kia đánh cho ngã rạp dưới đất, miệng phun ra một ngụm máu.

Dã thú Mục Cẩm nhìn Mạch Sương đang nằm trên giường, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, vội vàng đi qua nâng y dậy rồi ôm chặt lấy y, dùng chất giọng khàn khàn nói:

“Khiến ngươi chịu khổ rồi.”

“Ta không sao.”

Mạch Sương nói.

Chung Ly Thiệu lúc này đã đứng dậy, rút kiếm ra đang định chém về phía Mục Cẩm, cũng may Tiên Quân Lan Chu ra tay kịp thời, đầu ngón tay hắn bắn ra một tia sáng lạnh đánh bật Chung Ly Thiệu ra ngoài.

Người ở ngoài nghe thấy tiếng động bên trong doanh trướng thì đều tràn vào, Chung Ly Thiệu đã bị thương chỉ vào Mục Cẩm hô:

“Mau bắt bọn chúng lại!”

Một đám binh sĩ ào đến, Tiên Quân Lan Chu bắt tiên ấn, mặt đất liền xuất hiện một đám lửa ngăn cách toàn bộ đám binh sĩ ở phía bên kia.

Tiên Quân Lan Chu biến thành hình dáng của một binh sĩ, xé mở một lỗ hổng bên kia doanh trướng, nói với Mục Cẩm:

“Nhanh chạy bên này!”

Mục Cẩm lập tức hiểu ý, ôm lấy Mạch Sương chạy về phía lỗ hổng đó thoát ra ngoài. Vốn tưởng rằng bên ngoài chính là doanh trại của quân địch, không ngờ rằng lại nhìn thấy một bãi đất trống, trên bãi đất trống còn có một con ngựa.

Mục Cẩm ôm Mạch Sương phi thân lên ngựa, kéo dây cương, tuấn mã tung vó trước lên rồi lập tức chạy đi.

Mục Cẩm nhìn về phía sau lưng nhưng chỉ thấy một mảnh xanh ngút mắt, không có gì cả, tựa như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. Mục Cẩm không dám trì hoãn quá lâu, hắn ôm Mạch Sương giục ngựa rời đi.

Đi được một quãng rất xa, sau khi xác nhận đằng sau không có truy binh thì hắn mới thả chậm tốc độ. Đằng trước là một biển hoa có đủ loại hoa màu sắc rực rỡ đang nở rộ, vố số ong bướm vờn quanh vui đùa.

Mới thoát khỏi hiểm cảnh lại gặp được cảnh đẹp nhường này, đáy lòng Mục Cẩm nháy mắt đã thoải mái vui sướng. Lay lay người trong lòng, hắn thì thầm bên tai y:

“Ngươi nhìn đằng trước kìa.”

Hơi thở của người trong lòng có chút nặng nề, gương mặt như quan ngọc hiện lên một mạt ửng đỏ cực kì khác với ngày thường. Mục Cẩm sờ lên trán y, thấy nhiệt độ tuy rằng không quá cao nhưng vẫn hơn thường ngày rất nhiều.

Lại nghĩ đến vừa rồi tên khốn kiếp Chung Ly Thiệu kia cưỡng ép bắt y nuốt hồn tiêu. Mục Cẩm ít nhiều gì cũng đã nghe qua danh hồn tiêu, đây là xuân dược nổi tiếng trên giang hồ, ăn vào rồi thì dù là thánh nhân cũng sẽ chẳng chịu nổi.

Nhìn dáng vẻ của Mạch Sương, quãng đường này y hẳn là vẫn luôn chịu đựng!

Mục Cẩm kéo dây cương, ngựa dừng lại. Mục Cẩm ôm lấy Mạch Sương phi thân xuống ngựa.

Mạch Sương hé mắt ra, thấp giọng hỏi:

“Sao không đi nữa?”

Mục Cẩm cúi đầu nhìn y:

“Để ta giải dược cho ngươi rồi đi tiếp.”

“Không cần, không đáng ngại.”

Mục Cẩm nhìn dáng vẻ của y là biết y đang nhẫn nhịn đến khó chịu, uy lực của thuốc này cực lớn, nếu đổi là người khác thì khéo đã sớm bị thuốc này bức phát điên. Mạch Sương thanh tâm quả dục không dễ động tình, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là y không khó chịu.

Mục Cẩm đặt y xuống tựa vào bên dưới một tàng cây, vì sợ có người ở gần đây đi đến nên hắn tìm một khoảng đất bằng phẳng ở đằng sau một bụi hoa cao đến nửa thân người, hắn trải hoa xuống dưới, cởi y phục của mình ra trải lên phía trên đám hoa làm thành một cái giường giản dị.

Quần áo của Mục Cẩm trải hết trên thảm hoa nên trên thân chỉ còn lại một cái tiết khố, hắn đi ra khỏi bụi hoa ôm lấy Mạch Sương rồi đi về phía ‘giường’.

Đặt Mạch Sương lên chỗ đã dùng y phục trải lên, hắn nửa ôm lấy y bắt đầu cởi bỏ y phục, cúi đầu nhìn hai má phiếm một mạt đỏ ửng của y cùng đôi môi hơi hé ra thở dốc nặng nề.

Trong lòng biết là y đã nhẫn nhịn đến mức cực kì khó chịu, Mục Cẩm đặt môi lên môi y trằn trọc hôn liếm. Tay Mạch Sương quấn lên lưng hắn, nụ hôn này đã hoàn toàn khơi lên dục vọng mà Mạch Sương áp chế lúc trước.

Trong bụi hoa trăm hoa đua nở, hương thơm tản ra bốn phía, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mấy đóa hoa rơi xuống trên da thịt như ngọc của Mạch Sương. Bên trong bụi hoa, hai thân thể quấn quít chặt chẽ, không ai muốn buông đối phương ra, tiếng thở dốc nặng nề cũng tiếng than nhẹ thỉnh thoảng cất lên tiêu tán trong gió xuân cùng hương hoa xung quanh.

Sau đó Mục Cẩm ôm lấy Mạch Sương, thấp giọng hỏi:

“Đã đủ chưa?”

“Điện hạ còn muốn nữa?”

“Ta chỉ sợ dược hiệu trong người ngươi còn chưa trừ hết.”

“…”

Mạch Sương ngẩng đầu lên nhìn trời:

“Sắc trời không còn sớm, chúng ta nhanh đi về thôi, bằng không đám người Trần Tướng quân sẽ lo lắng.”

“Được.”

Mục Cẩm ngồi dậy, lấy y phục của Mạch Sương đến mặc vào cho y.

Mạch Sương để ý đến một mảnh tím bầm trước ngựa hắn, đó là vết tích do bị Chung Ly Thiệu đánh, còn cả vết thương hằn lên trên cổ tay tạo thành lúc hắn thật sự thoát được khỏi sợi dây thừng, vết thương này rất sâu, máu đã biến sang màu đỏ sậm.

Mạch Sương xót xa nói:

“Đợi lát nữa quay về nhớ phải bôi thuốc lên vết thương.”

“Ừ.”

Mục Cẩm nghiêng mặt qua đặt một nụ hôn lên trán y.

Sức lực của Mạch Sương còn chưa hồi phục, Chung Ly Thiệu hạ lượng thuốc không ít, muốn đợi tác dụng của thuốc hoàn toàn tan hết chỉ e còn phải cần thêm hai ngày.

Mục Cẩm mặc xong y phục cho Mạch Sương, đặt y ngồi ổn ở một bên rồi mới nhặt xiêm y của mình ở dưới đất lên mặc vào, phía trên còn vương lại mùi xạ hương nhàn nhạt lúc bọn họ triền miền.

Ôm lấy Mạch Sương, hắn cúi đầu ôn hòa nói:

“Ngươi nhìn xung quanh xem.”

Mạch Sương nhìn quanh, đập vào mắt y là một biển hoa rì rào, mà y và Mục Cẩm đang đứng ở giữa biển hoa ấy, gió nhẹ thổi qua khiến hương thơm tán ra từng trận, bươm bướm vỗ cánh lượn lờ dạo chơi xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng còn có một hai chú chim hót vang, hòa vào trong gió xuân tạo thành một khúc nhạc tuyệt vời.

Mạch Sương liếc mắt nhìn Mục Cẩm, khóe môi mang theo một nét cười nhàn nhạt xinh đẹp tựa tiên giáng trần. Đáy lòng Mục Cẩm xao động, ngây ra một lát mới mỉm cười đáp lại y.

Một canh giờ trước hắn còn liều mạng muốn bảo vệ y nhưng lực bất tòng tâm, loại cảm giác ấy còn tuyệt vọng đến điên cuồng hơn cả cái chết, khiến hắn đã gần như sụp đổ mất.

May mà y vẫn còn bình yên vô sự, đây là sự ưu ái lớn nhất mà trời cao dành cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.