CHƯƠNG 54 SI TÂM VỌNG TƯỞNG
Mục Cẩm một lòng nghĩ đến việc nên luyện chiêu tiếp theo như thế nào nên hoàn toàn không chú ý đến Đông Linh tới đây. Trên người hắn đầm đìa mồ hôi, mồ hôi thấm ướt cả y phục màu tím hắn đang mặc.
Mạch Sương lên tiếng:
“Điện hạ, nghỉ ngơi dùng bữa trước đã.”
Mục Cẩm nghe được tiếng của Mạch Sương liền thu kiếm lại, đứng thẳng, miệng hãy còn thở hổn hển. Mạch Sương chu đáo đưa khăn vải qua cho hắn lau mồ hôi, Mục Cẩm đón lấy, lau lau mồ hôi trên mặt và trên cổ.
Đông Linh bày nước trà cùng điểm tâm trong giỏ ra:
“Điện hạ, công tử, mau đến ăn đi.”
Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi qua, trên phiến đá lớn kia còn một khối đá khá bằng phẳng khác, thứ này là do Đông Linh dọn đến mấy ngày trước, có thể coi như một chiếc bàn trà nhỏ.
Hai người Mục Cẩm và Mạch Sương ngồi xếp bằng, uống chút nước trà và ăn mấy miếng điểm tâm.
Sau đó Đông Linh dọn đồ đi, Mục Cẩm tiếp tục luyện kiếm mãi cho đến lúc sắc trời tối đen mới chịu quay về.
Khi mặt trời triều ngả về Tây, Mục Cẩm đã luyện đến mức sức cùng lực kiệt. Mấy ngày nay hắn vì có thể tăng cường võ công mà buổi chiều mỗi ngày đều đến đây luyện kiếm liên tục hai ba canh giờ.
Y phục trên người chỗ ướt chỗ khô, cực kì ẩm thấp.
Trên người dính dính rất không thoải mái, Mục Cẩm dứt khoát cởi y phục ra, chỉ để lại mỗi tiết khố rồi lập tức nhảy vào trong đầm nước bên cạnh, bơi lội thỏa thích giống như cá gặp nước.
Mạch Sương ở lại trên bờ gấp gọn y phục Mục Cẩm vừa cởi ra, từng chiếc từng chiếc được xếp chỉnh tề đặt ở một bên.
Bơi đến sát bờ, Mục Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Mạch Sương:
“Ngươi cũng xuống đây!”
Mạch Sương:
“Thôi, sắc trời không còn sớm, điện hạ bơi một lát rồi nhanh chóng lên đi.”
“Không rồi, nước này cực kì thoải mái, ta bơi thêm một lúc nữa đã.”
Mục Cẩm vung vẩy tứ chi, lại bơi ra giữa đầm.
Mạch Sương bất đắc dĩ, đành phải đứng trên bờ nhìn hắn bơi đi, đột nhiên Mục Cẩm hô to một tiếng, tay chân không ngừng giãy dụa giống như gặp phải tình huống bất ngờ. Sắc trời đã tối đem, Mạch Sương không nhìn được quá rõ ràng nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức phi thân lên, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước một cái lại bay lên muốn vớt Mục Cẩm lên mặt nước, ai ngờ Mục Cẩm đúng lúc này ôm lấy thắt lưng y, kéo y vào trong nước.
‘Ùm’ một tiếng, Mạch Sương chìm vào trong nước làm bọt nước văng tung tóe.
Hai người hiện tại đều ở trong nước, đầm nước không sâu, mực nước chỉ vừa đến ngang ngực. Mục Cẩm mặt đầy bọt nước cười cười:
“Thế nào, nước này có mát không?”
Toàn thân Mạch Sương ướt sũng nước:
“Ngài…”
“Gọi ngươi xuống đây ngươi không chịu xuống, ngươi xem, y phục ướt hết rồi này.”
Mạch Sương cười trách:
“Ngài còn nói nữa.”
Dưới ánh chiều tà, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo, Mục Cẩm lẳng lặng nhìn Mạch Sương, nhịp tim cũng có chút dồn dập, hắn nghiêng đầu hôn lên môi y, bên tai cũng chỉ còn tiếng thác nước đổ ào ào.
Hai người ướt sũng đi về quân doanh, Đông Linh chạy vội ra đón thì thấy hai người ướt đẫm toàn thân:
“Đây, đây là…”
Mục Cẩm dặn dò:
“Lát nữa mang một bồn nước ấm đến đây.”
Hắn lại nhìn sang Mạch Sương:
“Ngươi đi thay một bộ y phục khác đi.”
Mạch Sương đi vào doanh trướng của chủ tướng, Mục Cẩm cũng đi vào theo, hắn còn cài nút của mành cửa lại để tránh có người xông vào. Mạch Sương lấy y phục của Mục Cẩm từ trong hòm ra:
“Điện hạ thay y phục trước đi.”
Mục Cẩm vội nói:
“Đừng bận tâm đến ta, ngươi cứ thay đồ trước đã.”
“Nhanh nào.”
Mạch Sương nhét y phục vào trong ngực hắn. Y phục của Mục Cẩm vốn không hề bị ướt, nhưng vì muốn giống Mạch Sương, hắn mặc đầy đủ y phục vào lại ‘ùm’ một cái nhảy vào trong đầm nước.
Mục Cẩm tháo thắt lưng ở ngay trước mặt Mạch Sương, cởi hai ba cái đã hoàn toàn trần truồng, Mạch Sương quay mặt đi nơi khác, Mục Cẩm thấy y quay mặt đi thì cười khẽ một tiếng:
“Tránh cái gì, cái nên nhìn sớm đã nhìn hết rồi.”
“Không muốn nhìn.”
Mạch Sương nói, cầm y phục lên đi đến phía sau bình phong.
Mục Cẩm bị đả kích rất lớn, chẳng lẽ bản thân mình chẳng hề quyến rũ chút nào sao?
Lại nhìn lên chiếc bình phong thêu hình ngàn sơn,thấy bóng dáng Mạch Sương thay đồ in lên bình phong thì trong lòng lại nổi ý xấu. Buộc xong dây lưng của áo trong, hắn nhấc chân đi đến đằng sau bình phong, liền được nhìn toàn bộ khung cảnh phía sau bình phong không sót chút gì.
Mạch Sương vừa mới cởi y phục ra, cầm chiếc áo trong sạch sẽ định mặc vào lại nhìn thấy Mục Cẩm đột nhiên xuất hiện, y hơi ngẩn người ra nhưng vẫn lập tức tỏ ra lạnh nhạt:
“Sao vậy?”
Tầm mắt Mục Cẩm lướt từ đầu đến chân y, cảm thấy bụng dưới nóng lên, hắn nói:
“Lau khô thân thể trước đã rồi hẵng mặc y phục.”
“Không cần, đã lau xong rồi.”
“Cho ta vuốt ve chút.”
Mạch Sương:
“…”
Mục Cẩm thật sự vươn tay đặt lên thân mình của Mạch Sương, cảm giác rất trơn mượt giống như đang vỗ về một miếng ngọc bích. Mục Cẩm được một tấc lại muốn lấn một thước, thân mình cũng tựa sát vào người kia, bàn tay thì dạo chơi ở trên người y.
Mạch Sương đặt tay lên vai Mục Cẩm đẩy ra:
“Điện hạ.”
Hơi thở của Mục Cẩm rõ ràng là đã nặng nề hơn:
“Ngoan, đừng cử động.”
Áo trong vừa mặc vào còn chưa kịp buộc dây đã bị Mục Cẩm kéo xuống, bàn tay hắn luồn ra phía sau lưng y nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay càng lúc càng lần xuống dưới. Hơi cúi đầu hôn lên phần gáy ngọc ngà của Mạch Sương, nụ hôn nóng cháy này mang theo chút công kích.
Hai tay Mạch Sương đặt lên lưng hắn, để mặc cho hắn làm. Mấy ngày nay Mục Cẩm chăm chỉ luyện võ công, mỗi ngày quay về đều cạn kiệt sức lực, buổi tối đi ngủ sớm nên cũng đã cách một khoảng thời gian không có làm chuyện kia, thân thể nhất định đã tích một ngọn lửa rồi.
Đột nhiên, giọng nói của Đông Linh vang lên bên ngoài:
“Điện hạ, công tử, ty chức đưa nước ấm đến.”
Mạch Sương nhẹ đẩy Mục Cẩm ra, khẽ nói:
“Đông Linh đang ở bên ngoài đó.”
Mục Cẩm thở hổn hển, cực kì không nỡ:
“Nha đầu kia đúng là biết chọn thời điểm.”
“Nhanh mặc y phục vào.”
Mục Cẩm đi ra ngoài mặc y phục, Mạch Sương cũng mặc đồ chỉnh tề đi từ phía sau bình phong ra ngoài. Đông Linh bưng nước ấm đi vào, liền đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Mục Cẩm, tâm cũng run rẩy.
Nàng ta vội vàng chạy đến bên Mạch Sương, thấp giọng hỏi:
“Công tử, Thái tử điện hạ làm sao vậy ạ? Sao nô tì lại cảm thấy ngài ấy muốn giết nô tì.”
Mạch Sương cười nhạt:
“Đừng để ý đến ngài ấy.”
Thật vất vả mới chờ được Đông Linh đi, bữa tối lại đến. Dùng bữa tối xong, Trần Tư Trúc mời Mục Cẩm đi bàn bạc công chuyện, tóm lại là không có nổi một khắc an nhàn.
Lúc quay lại doanh trướng thì đã là đêm khuya, hơn nữa hắn mệt mỏi cực độ, thật sự không còn tinh lực nên đành ôm mỹ nhân đi ngủ.
Ngày hôm sau lại đến bên dưới thác nước luyện công, Mạch Sương đầu tiên là múa một bộ kiếm pháp, Mục Cẩm đứng bên cạnh xem, nhìn thân ảnh bạch y như tuyết tay áo tung bay thì không khỏi xuất thần.
Mạch Sương múa xong một bộ kiếm pháp liền hỏi hắn:
“Điện hạ đã nhớ kĩ chưa?”
Mục Cẩm lấy lại tinh thần, mấy chiêu thức lúc đầu hắn còn nhớ, nhưng đến đoạn sau thì hắn chỉ nhìn người, những thứ khác thì… Mục Cẩm không chắc chắn lắm mà nói:
“Ta thử xem.”
Mạch Sương đi sang bên cạnh xem hắn, Mục Cẩm cầm kiếm, lúc đầu coi như không có trở ngại, nhưng qua mấy chiêu đầu thì bắt đầu bối rối hỗn loạn không hề có trật tự. Mạch Sương nhìn chiêu thức rối loạn của hắn, khẽ thở dài.
Đúng lúc này một bóng đen nhào đến trên đầu hắn, Mạch Sương thầm kinh ngạc, vội hô:
“Điện hạ cẩn thận! Coi chừng phía trên!”
Mục Cẩm vừa ngẩng đầu lên đã thấy một kẻ mặc áo đen nhảy từ phía trên xuống, trong tay còn cầm kiếm, Mục Cẩm vội vàng nhảy tránh, lúc này trên núi lại có thêm ba kẻ mặc áo đen khác cùng nhảy xuống, trên mặt mấy kẻ áo đen này đều đeo mặt nạ, trong đó có một kẻ đeo vuốt ưng trên tay, chính là kẻ lần trước họ gặp phải trên chiến trường.
Kẻ địch có bốn, bọn họ có hai, Mục Cẩm thấy tình hình không ổn liền đưa mắt ra hiệu cho Mạch Sương:
“Đi!”
“Nằm mơ!”
Kẻ đeo mặt nạ nói.
Nói xong, bốn kẻ đeo mặt nạ đồng loạt xông lên. Mạch Sương đối phó với kẻ đeo mặt nạ cầm vuốt ưng, Mục Cẩm đối phó với ba kẻ đeo mặt nạ còn lại. Võ công của Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ không kém nhau là bao, Mục Cẩm đối chiến với ba kẻ đeo mặt nạ khác thì võ công lại cao hơn một bậc, mấy ngày nay luyện võ công cũng không uổng.
Nhưng lấy một địch ba khiến hắn không đấu xuể, đánh với tên trước mặt lại không rảnh bận tâm đến hai tên ở ở hai bên, vừa mới đâm bị thương được kẻ đeo mặt nạ trước mặt thì kiếm trên tay kẻ đeo mặt nạ đứng bên cạnh chỉ thẳng lên cổ hắn.
Mục Cẩm còn muốn chống cự, đột nhiên có một đám bột trắng bị ném tới từ bên cạnh khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Bên kia, Mạch Sương vẫn còn đang đánh với kẻ đeo mặt nạ, thanh kiếm bằng huyền thiết va chạm với vuốt ưng sắc bén phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mục Cẩm đã ngất xỉu bị hai kẻ đeo mặt nạ vác đi, Mạch Sương đang định cứu hắn nhưng kẻ đeo mặt nạ lại không hề cho y cơ hội, vuốt ưng trên tay chộp lấy cổ y rồi lại ném một đám bột phấn trắng lên mặt y, Mạch Sương cũng hôn mê bất tỉnh theo.
Kẻ đeo mặt nạ khiêng Mạch Sương lên vai, nhanh chóng rời đi.
Đông Linh vừa đến định đưa điểm tâm và nước trà cùng một thị vệ đúng lúc nhìn thấy, Đông Linh kêu to:
“Công tử!”
Thị vệ định đuổi theo, ai ngờ khinh công của kẻ đeo mặt nạ đó không phải loại thường, hắn có muốn đuổi theo cũng không được.
Khi Mạch Sương mở to mắt ra liền nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo trước mặt, đợi tầm mắt từ từ rõ ràng y mới nhìn rõ đó là Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu của nước Khâu.
Chung Ly Thiệu nhẹ vỗ về gương mặt y:
“Ngươi tỉnh rồi?”
Mạch Sương giật nhẹ tứ chi nhưng không thể dùng được chút sức lực nào, thân thể y đang nằm trên một chiếc giường, nhìn khung cảnh xung quanh thì có lẽ đang ở trong một doanh trướng.
Chung Ly Thiệu thấy y muốn cử động liền nói một câu đầy thâm ý:
“Tác dụng của thuốc còn chưa hết, ngươi không động đậy nổi đâu.”
Hắn đã được biết về võ công của Mạch Sương nên cũng đã sớm hạ thuốc cho y.
Mạch Sương không cố gắng cử động nữa, y nhìn hắn:
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Bên môi Chung Ly Thiệu hiện lên một nét cười:
“Từ ngày đó liếc mắt nhìn thấy ngươi trong lễ hội đèn hoa, bản cung đã nhớ mãi không quên, ngươi chính là người đầu tiên khiến bản cung nhớ thương như thế. Kẻ thông minh như ngươi ắt hẳn sẽ hiểu được ý của bản cung.”
Mạch Sương hơi cau mày, mím môi không đáp.
Chung Ly Thiệu nói tiếp:
“Ngươi họ Doãn, tên Mạch Sương, là nhi tử của Thừa tướng Doãn Thăng của nước Khải, thế nhưng trước đó Doãn Thăng vì tội tham ô trái phép nên bị xử trảm. Một năm trước ngươi phụng hoàng mệnh gả vào trong phủ Thái tử làm Thái tử phi, nhưng hơn một tháng trước Hoàng đế nước Khải đã phế bỏ phong hào Thái tử phi của ngươi rồi biếm ngươi làm thứ dân. Đúng không?”
Chuyện này hắn đã phái người điều tra rõ ràng. Chung Ly Thiệu nhẹ tay vuốt ve chân mày của Mạch Sương, si ngốc nói:
“Thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên bản cung thấy một nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như thế, người giống như ngươi hẳn là nên được một người giống như bản cung nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu.”
Dừng lại một chút, hắn nói:
“Sau này ngươi hãy theo bản cung, bản cung sẽ cho ngươi thứ tốt nhất, đợi bản cung đăng lên ngôi cao sẽ lập tức phong ngươi là Hoàng hậu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.”
Mạch Sương quay mặt đi, né tránh bàn tay của Chung Ly Thiệu:
“Tâm ta đã sớm có chốn về.”
Chung Ly Thiệu nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường:
“Tên Thái tử hèn yếu của nước Khải đó không xứng đôi với ngươi!”
Lúc này có tiếng động truyền đến, Mạch Sương quay qua nhìn thì thấy Mục Cẩm đang bị trói trên cọc gỗ, miệng bị nhét vải trắng. Hắn đang cố sức thoát ra đến mức đầu rịn đầy mồ hôi.
“Điện hạ.”
Mạch Sương gọi hắn.
Miệng Mục Cẩm phát ra mấy tiếng ‘ô ô’, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạch Sương, toàn thân dùng sức muốn thoát ra khỏi sợi dây thừng đang trói trên người. Chung Ly Thiệu đứng dậy đi đến trước mặt Mục Cẩm:
“Sao hả? Muốn chạy trốn?”
Mục Cẩm hung hăng trừng mắt liếc hắn, Chung Ly Thiệu gập tay lại đấm một cái thật mạnh vào ngực Mục Cẩm, Mục Cẩm rên lên một tiếng, vẻ mặt trông cực kì thống khổ. Chung Ly Thiệu đánh hắn mấy cái liên tục, miếng vải trắng nhét trong miệng Mục Cẩm đã nhiễm lên sắc đỏ, vẻ mặt cũng cực kì khó chịu.
“Dừng tay!”
Mạch Sương hô lên một tiếng, muốn dùng sức nhưng lại bất chợt ngã xuống khỏi giường. Chung Ly Thiệu thấy y ngã xuống đất mới dừng tay lại, vội vàng chạy đến bên giường ôm lấy Mạch Sương rồi lại đặt y lên trên giường.