Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53 BÁI SƯ · HỌC NGHỆ

Thấy kẻ đeo mặt nạ kia kiêu căng độc ác như thế, Mục Cẩm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết lại thật chặt. Mạch Sương nắm lấy tay hắn, nói:

“Ngươi đứng đây đừng làm gì, ta đi đối phó với gã.”

Nói đoạn liền lao lên đón đầu, đáy lòng Mục Cẩm liền thắt lại đau đớn:

“Không!”

Mạch Sương cầm kiếm ứng phó với vuốt ưng trên tay kẻ đeo mặt nạ. Kiếm trong tay y được làm bằng huyền thiết không thể bẻ gãy, khi va chạm với vuốt ưng còn bắn ra tia lửa.

Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tươi, tiếng đánh nhau cùng tiếng rên la không ngừng vang lên, sau khi trải qua gần một canh giờ chiến đấu, xác chết ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất, nhìn còn đáng sợ hơn cả địa ngục Tu La.

Mạch Sương một thân áo trắng đối chiến với kẻ đeo mặt nạ mặc tuyền đồ đen giữa chiến trường cuồn cuộn khói lửa, chiêu thức thay đổi liên tục không khỏi khiến người ta thán phục.

Vuốt ưng trên tay kẻ đeo mặt nạ vung xuống đầu Mạch Sương, Mạch Sương lùi về đằng sau, mũ trùm màu trắng trên đầu lập tức chia năm xẻ bảy, lụa trắng bồng bềnh rơi xuống đất để lộ gương mặt tuyệt mỹ của Mạch Sương, vẻ mặt y vẫn lạnh lùng bình thản như ngày thường.

Đáy lòng Mục Cẩm căng thẳng, vì sợ Mạch Sương xảy ra chuyện nên hắn cướp lấy đại đao của một binh sĩ bên cạnh, muốn trợ giúp y một tay. Mạch Sương vừa ứng phó với kẻ đeo mặt nạ vừa nói:

“Đừng đến đây!”

Bước chân Mục Cẩm khựng lại, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Mạch Sương đánh nhau với kẻ đeo mặt nạ, trái tim giống như bị treo lên lơ lửng. Tuy rằng biết Mạch Sương có võ công cao cường, nhưng kẻ đeo mặt nạ kia tàn nhẫn độc ác, không biết sẽ dùng đến chiêu nào bẩn thỉu nữa.

Lúc này, Chung Ly Thiệu chảy máu không ngừng cưỡi trên lưng ngựa, nhìn hai bên vẫn chưa phân thắng bại liền hạ lệnh:

“Rút!”

Nghe được hiệu lệnh của tướng lĩnh, quân Khâu lập tức thu hồi binh khí, hoảng hốt rút lui. Kẻ đeo mặt nạ mặc đồ đen cũng đột ngột cất vuốt ưng rồi bay đi.

Mục Cẩm vội vàng tiến lên, túm chặt bả vai Mạch Sương đánh giá một lượt:

“Có bị thương không?”

Mạch Sương thu kiếm, lạnh nhạt nói:

“Ta không sao.”

Trần Tư Trúc giục ngựa chạy đến, ghìm dây cương lại, móng trước của ngựa vung lên không trung, hắn xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Mục Cẩm hỏi:

“Điện hạ, có cần đuổi theo không?”

Mục Cẩm nhìn lướt qua tình hình chiến trường một lượt, trận chiến này hai quân có thể nói là ngang nhau, hắn vung tay nói:

“Các tướng sĩ đã sức cùng lực kiệt, hiện giờ truy kích chưa chắc đã có thể phân được thắng bại. Chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức đã, ngày sau tái chiến!”

“Rõ!”

Trần Tư Trúc xoay người, vung kiếm trong tay lên cao giọng hô với các tướng sĩ:

“Khải hoàn về doanh!”

Quy về trong doanh trướng.

Mục Cẩm cùng mấy vị tướng sĩ ngồi trong doanh trướng tổng kết lại trận chiến ngày hôm nay.

Trần Tư Trúc nói:

“Hôm nay điện hạ cũng đã thấy đó, kẻ mang mặt nạ bên quân địch có võ công sâu không lường được, lần trước giao chiến, chỉ một mình gã đã làm tổn hại hơn một ngàn binh sĩ của ta.”

Hôm nay Mục Cẩm cũng đã tận mắt chứng kiến, nếu không phải Mạch Sương xuất hiện kịp thời thì chỉ e hôm nay hắn sẽ cửu tử nhất sinh:

“Có biết lai lịch của kẻ đó không?”

“Mạt tướng đã phát người đi tìm hiểu, nghe nói kẻ này là ám vệ trong phủ của Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu của nước Khâu.”

Mục Cẩm trầm ngâm một hồi, lại nhìn tướng sĩ được triệu tập vào trong doanh trướng:

“Chư vị có ý kiến gì với trận chiến ngày hôm nay không?

Một người bước ra khỏi hàng nói:

“Điện hạ, kẻ đeo mặt nạ kia võ công cực cao, đó chính là uy hiếp cực lớn với quân ta, nếu như không sớm ngày trừ bỏ thì hậu hoạn sẽ vô cùng.”

“Kẻ này đương nhiên là phải trừ.”

Trần Tư Trúc than nhẹ một tiếng, nói:

“Nhưng kẻ này võ công cao thâm, nếu muốn đối phó chỉ e cũng chẳng phải chuyện dễ.”

Có người lên tiếng:

“Võ công của gã tuy cao nhưng võ công của quân sư chúng ta cũng chẳng thấp, hôm nay mạt tướng đã tận mắt nhìn thấy quân sư đối chiến với kẻ đeo mặt nạ kia, võ công hai bên tương xứng, nếu như mượn sức của quân sư lại thêm sự phối hợp của chúng ta, muốn trừ kẻ đeo mặt nạ cũng không khó!”

Mục Cẩm lập tức bãi bỏ:

“Không được!”

Trần Tư Trúc nhìn về phía Mục Cẩm:

“Điện hạ, chuyện này…”

Mục Cẩm nói:

“Quân sư là người bản cung mời đến để bày mưu tính kế, sao có thể khiến y bước lên chiến trường.”

“Có thể nói rõ nguyên do với quân sư…”

Trần Tư Trúc còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã ngắt lời:

“Việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ vẫn nên bàn bạc kĩ hơn.”

Mọi người thấy Mục Cẩm kiên quyết như thế, không nói gì thêm nữa.

Đến đầu mùa xuân, băng tuyết tan chảy, vạn vật phục sinh. Con suối nhỏ bên cạnh thảm cỏ đầy ắp nước, nước suối trong suốt đến độ có thể nhìn thấu đáy lững lờ chảy xuôi, trời xanh mây trắng.

Mạch Sương một thân áo trắng ngồi xổm bên dòng suối vò chiếc khăn tay dính máu. Bỗng nhiên chân mày xinh đẹp của y cau chặt, vị ngọt tanh dâng lên trong miệng, khóe miệng có một tia máu chảy xuống.

Vắt khăn tay lau đi vết máu bên khóe miệng, hắn lại vò sạch chiếc khăn tay vừa có thêm một vết máu đỏ yêu dị.

Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Mạch Sương vội vàng đặt khăn tay dính máu vào trong nước vò mạnh, vết máu lập tức nhạt đi, người kia cũng vừa lúc đi đến phía sau:

“Ngươi khiến ta đi tìm thật lâu.”

Mạch Sương tỏ ra bình thản đứng dậy, xoay người nhìn hắn:

“Tìm ta làm chi?”

“Quay về doanh trướng lại không tìm thấy ngươi, vậy nên ta đi tìm.”

Mạch Sương cười ảm đạm:

“Ngươi không cần đi tìm, ta cũng sẽ quay về.”

Mục Cẩm đi đến trước mặt y, ánh mắt nhìn y lộ ra sự dịu dàng vô tận:

“Sao hôm nay lại xuất hiện trên chiến trường?”

Mạch Sương đáp:

“Đây là lần đầu điện hạ ra chiến trường, ta cảm thấy không yên lòng nên cũng ra đó xem.”

Mục Cẩm vươn tay ra ôm lấy y:

“Ta nên nói ngươi cái gì mới được đây.”

Mạch Sương lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn:

“Không cần nói gì cả.”

Ngày xuân trời chiều ngả về Tây, trên thảm cỏ xanh rờn cạnh dòng suối nhỏ, hai thân ảnh một đỏ một trắng tựa sát vào nhau, hồ điệp bay đến vờn quanh hai người.

Sau đó Trần Tư Trúc lại lén đi tìm Mục Cẩm bàn về chuyện đối phó kẻ đeo mặt nạ kia.Trần Tư Trúc nói:

“Điện hạ, chi bằng để mạt tướng ra mặt thương lượng với quân sư một chút, nếu như y không muốn thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”

“Không cần nói lại, bản cung tuyệt đối không đồng ý việc này.”

Trần Tư Trúc cực kì khó hiểu vì sao Mục Cẩm lại khăng khăng đến cùng như thế:

“Điện hạ, mạt tướng không hiểu.”

Mục Cẩm thở dài nhìn về phía Trần Tư Trúc, trầm giọng nói:

“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có nguyện vì mục đích riêng của bản thân mà bắt người thương phải liều mạng làm bừa không?”

Trần Tư Trúc ngẩn người, dường như không phản ứng kịp:

“Chuyện này…”

Mục Cẩm lại nói:

“Còn chuyện gì không rõ ư?”

Trần Tư Trúc lấy lại tinh thần, gật đầu:

“Mạt tướng hiểu được, việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ còn cần bàn bạc kĩ hơn.”

Mục Cẩm cảm thấy vẫn còn có thể tin được Trần Tư Trúc này.

“Ngươi truyền lệnh xuống, người trừ được kẻ đeo mặt nạ kia sẽ được quân công hạng nhất.”

“Rõ.”

“Còn nữa, vết thương của Diệp Phó tướng sao rồi?”

Mục Cẩm hỏi. Hôm qua Diệp Chuẩn dính một nhát cào của kẻ đeo mặt nạ kia nên lưng bị thương nặng, hôm qua kêu người đưa hắn về rồi nhưng Mục Cẩm vẫn chưa đi thăm được.

Trần Tư Trúc đáp:

“Vết thương của Diệp Phó tướng đã không còn đáng ngại nhưng lại mất máu quá nhiều, miệng vết thương lại ở ngay lưng, chỉ e còn phải nằm trên giường mấy ngày.”

“Vậy kêu hắn ấy nghỉ ngơi đầy đủ, mấy ngày tới, sự vụ trong quân đành phải làm phiền Trần Tướng quân quan tâm hơn chút.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Sau khi Trần Tư Trúc rời khỏi đây, Mục Cẩm lật một quyển binh thư ra xem, trong lòng lại nghĩ đến một màn kinh tâm động phách ngày hôm qua, nếu không phải Mạch Sương kịp thời xuất hiện thì chỉ e trên người hắn đã có thêm mấy vết cào.

Mỗi lần gặp nguy hiểm luôn là Mạch Sương đến cứu hắn, nếu như Mạch Sương gặp nguy hiểm thì chưa chắc hắn đã cứu được. Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bản thân mình vô dụng, chỉ hận không thể khiến võ công của mình cao cường thêm một chút.

Nghĩ đến võ công, Mục Cẩm liền nghĩ đến Mạch Sương.

Quay lại doanh trướng của chủ tướng, Mạch Sương vẫn còn đang tìm hiểu trận pháp, lúc trước y ít có cơ hội tiếp xúc với binh pháp, nhưng chỉ cần đọc mấy quyển binh pháp rồi lật xem mấy quyển trận pháp tác chiến đã có thể nói được rõ ràng rành mạch trước mặt các vị tướng sĩ, khiến người ta ngợi khen không thôi.

Mục Cẩm vòng tay ôm y từ phía sau, Mạch Sương bèn dùng một quyển sách đang cầm trên tay gõ nhẹ lên trán hắn:

“Lại làm sao đây?”

“Có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

Mục Cẩm buông y ra, cầm lấy tay y:

“Ngươi đi theo ta.”

Mạch Sương không biết hắn muốn làm gì nên đành đặt quyển sách trên tay xuống, đi theo hắn.

Đi đến trước một cái kỷ cao chuyên dùng để đặt ấm và chén trà, Mục Cẩm buông tay Mạch Sương ra, nhấc ấm trà châm trà.

Mạch Sương nhìn hắn nhưng không nhận thấy được có điều gì khác thường. Đột nhiên, Mục Cẩm cầm chén trà trong hai tay, quỳ xuống:

“Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ nhi.”

Mạch Sương:

“…”

“Mời sư phụ uống trà.”

Mạch Sương nhìn Mục Cẩm chằm chằm:

“Không uống.”

Mục Cẩm ngẩn người:

“Vì sao không uống?”

“Ngụ ý trong chén trà này không được bình thường, nếu như uống rồi, sao ta biết được liệu có hậu quả gì không.”

Mục Cẩm cười cười:

“Chén trà này là chén trà bái sư, nếu ngươi uống tức là sẽ có thêm một đồ đệ là ta.”

“Ta không nhận đồ đệ.”

“Đồ đệ khác không nhận, chẳng lẽ cũng không nhận đồ đệ là ta?”

“Không nhận.”

Nghe vậy, Mục Cẩm đứng dây, vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng Mạch Sương:

“Ta đây thành tâm mà ngươi không chịu nhận, vậy chắc là ta cần phải giở trò xấu.”

“Điện hạ muốn giở trò xấu thế nào?”

Mục Cẩm liền cầm chén trà lên uống đầy một hớp trà, sau đó nghiêng qua phủ lên môi Mạch Sương, đẩy nước trà trong miệng mình vào trong miệng y. Mạch Sương bị nước trà đột nhiên tràn vào trong miệng làm sặc, khẽ ho mấy tiếng.

Mục Cẩm mỉm cười xấu xa:

“Chén trà bái sư này cuối cùng ngươi cũng uống rồi.”

Đúng lúc này Đông Linh vén màn đi vào, thấy hết một màn như vậy thì ánh mắt mở to tròn xoe. Mục Cẩm và Mạch Sương nhận ra có người đi vào liền nghiêng đầu nhìn qua, thấy được Đông Linh đang trợn mắt há hốc miệng.

Đông Linh dùng hai tay che mắt:

“Nô tì… Nô tì không nhìn thấy gì cả, điện hạ ngài tiếp tục!”

Rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Mục Cẩm cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn Mạch Sương, cười đến độ có thâm ý khác:

“Nha đầu kia kêu ta tiếp tục, ngươi nói xem bước tiếp theo nên làm cái gì?”

Mạch Sương rời khỏi ***g ngực hắn:

“Trước tiên điện hạ nên nói cho rõ ràng, ngài muốn bái sư làm gì?”

“Bái sư đương nhiên là vì muốn học nghệ.”

Mạch Sương:

“…”

“Ý là muốn ngươi dạy võ công cho ta.”

Dưới chân núi cách quân doanh không xa có một thác nước rất đẹp, phía trước thác nước là một đầm nước đọng, bốn phía quanh đầm nước được bao phủ bởi những thân cây đại thụ phủ bóng mát, ngoài ra còn có một tảng đá bằng phẳng cực lớn.

Mấy ngày nay hễ Mục Cẩm xử lý xong quân vụ, rảnh rỗi là sẽ đến nơi này luyện công, Mạch Sương ở bên cạnh chỉ dẫn, thỉnh thoảng cũng sẽ so kiếm với hắn. Cái gọi là bái sư học nghệ chính là chỉ việc này.

Đông Linh cầm một chiếc giỏ trúc đi đến, bên cạnh còn có một thị vệ của Mục Cẩm đi theo.

Nàng từ phía xa đã nhìn thấy Mạch Sương và Mục Cẩm, bèn giơ tay lên vẫy vẫy:

“Điện hạ, công tử, ty chức mang đồ ăn đến cho hai người!”

Hai tiếng ‘ty chức’ này nàng mở miệng nói ra cực kì thông thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.