Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52 SA TRƯỜNG · CHINH CHIẾN

Mục Cẩm cùng Mạch Sương vừa mới đi ra khỏi khu phố sá sầm uất, ngựa đã chờ sẵn ở đằng trước thì bất chợt có năm sáu người đi từ con phố bên cạnh sang chặn đường họ.

Mục Cẩm đề cao cảnh giác:

“Các ngươi là ai?”

Thị vệ đi đằng sau Mục Cẩm thấy có sự khác thường liền lập tức chạy đến.

Kẻ cầm đầu nói:

“Thiếu gia nhà ta muốn gặp vị công tử áo trắng này, mời công tử đi theo chúng ta một chuyến.”

Mạch Sương có chút ngạc nhiên:

“Thiếu gia nhà các người là ai?”

“Công tử đến gặp sẽ biết.”

Mục Cẩm lại tức giận nói:

“Nếu như muốn gặp người, không tự giới thiệu thì thật không phải phép.”

“Thiếu gia nhà ta chỉ muốn gặp vị công tử áo trắng này, không liên quan đến ngươi.”

Mục Cẩm chợt nhớ đến vị công tử áo lam vừa rồi họ gặp trong hành lang dài kia, nhìn tình hình này thì mười phần chắc tám chín là kẻ đó. Mục Cẩm mỉm cười:

“Sao lại không có liên quan đến ta? Vị công tử áo trắng này là phu nhân của ta, phu nhân phải đi gặp nam tử khác, ngươi nói kẻ làm phu quân như ta sao có thể yên tâm được.”

Kẻ cầm đầu biến sắc nhưng vẫn nói:

“Ta chỉ nghe lệnh đến đưa công tử áo trắng về gặp thiếu gia nhà ta, nếu như người khác cứng đầu muốn xen vào việc không phải của mình thì xin đừng trách ta không khách khí.”

Mục Cẩm liếc mắt nhìn năm kẻ bên kia một cái, rất có xu thế muốn bạo lực.

Mạch Sương lên tiếng:

“Hôm nay đã tối muộn rồi, tại hạ có việc nên thật sự không thể đi theo các vị một chuyến, mong các vị lượng thứ.”

Kẻ cầm đầu nói:

“Ta chỉ vâng lệnh nhất định phải đưa được công tử về, mong công tử gác những việc khác sang một bên.”

Đây rõ ràng là một lời mời nhưng là ngầm ép buộc, Mục Cẩm nén giận trong lòng:

“Các người một vừa hai phải cho ta! Nếu không đừng trách ta xuống tay không nể nang!”

Kẻ cầm đầu vừa mới định đặt tay lên đao thì Mục Cẩm đã nhanh hơn gã một bước, hắn lập tức rút kiếm của thị vệ bên cạnh ra chỉ thẳng vào cổ họng gã. Kẻ cầm đầu trợn tròn mắt nhìn mũi kiếm sáng loáng lóeánh vàng kia, không khỏi run rẩy.

Mục Cẩm gằn từng chữ:

“Quay về bẩm báo rằng đương kim Thái tử Mục Cẩm muốn gặp hắn, giờ Thân ngày mai gặp ở dưới cổng thành ở thành Lệ, hắn tốt nhất là đến đúng giờ cho bản cung!”

Kẻ cầm đầu vừa nghe người kia nói là đương kim Thái tử Mục Cẩm thì thầm bối rối, khí thế vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, vội vàng nhanh chân bỏ chạy.

Đông Linh nhìn thấy đám người chạy trốn kia, đứng ở bên cạnh Mạch Sương nói:

“Đúng là không biết tốt xấu, dám đắc tội với cả Thái tử điện hạ.”

Mục Cẩm thu kiếm đưa cho thị vệ đứng bên cạnh, lại nhìn Mạch Sương:

“Lần sau nếu ra ngoài thì ngươi nhớ phải đội chiếc mũ trùm kia lại, miễn cho có kẻ nổi lòng háo sắc.”

Hắn lại đưa tay ra vuốt ve mặt y:

“Sau này, dung mạo của ngươi chỉ có thể để cho một mình bản cung được nhìn.”

Đông Linh đứng ở bên cạnh che miệng cười trộm, Mạch Sương khẽ ho một tiếng, hơi lùi một bước nhỏ về đằng sau:

“Không còn sớm nữa, cần phải về thôi.”

Từ thành Phàn quay về thành Lệ phải mất hơn một canh giờ, cũng may hôm nay là ngày Nguyên Tiêu trăng tròn, dù không thắp đèn ***g cũng có thể nhìn thấy rõ đường đi.

Đám người bị Mục Cẩm dọa chạy vội quay về một gian khách *** trong thành Phàn phục mệnh.

Trong nhã gian ở tầng hai của khách ***, ánh nến trong phòng được thắp lên hai ngọn, trên mặt bàn tròn được trải vải gấm đã bày sẵn rượu ngon để chiêu đãi khách quý ngày hôm nay. Một nam tử khoanh tay đứng bên cửa sổ, đầu hơi ngẩng lên nhìn trăng sáng lơ lửng giữa trời đêm đen như mực.

Người quỳ dưới đất nói:

“Ty chức đáng chết, không thể đưa vị công tử kia về cho điện hạ.”

Công tử áo lam đứng trong phòng xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn:

“Vô dụng!”

Kẻ dẫn đầu nói:

“Kẻ áo tím bên cạnh công tử áo trắng kia là Thái tử của nước Khải, ty chức sợ bại lộ thân phận nên không dám làm quá.”

Công tử áo lam vừa nghe nói đó là Thái tử của nước Khải thì nét mặt hiện lên vẻ sâu thẳm:

“Trên đời thì ra còn có việc trùng hợp như thế.”

Người này chính là Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu của nước Khâu, lần này việc xâm chiếm biên cảnh của nước Khải là do một tay hắn khơi lên. Để đoạt được vị trí Thái tử, hắn không tiếc dấy lên chiến loạn nhằm cướp được vài tòa thành của nước Khải, chứng tỏ năng lực của hắn với Hoàng đế và văn võ bá quan.

Chung Ly Thiệu nhìn người đang quỳ dưới đất:

“Hắn còn nói gì?”

Kẻ cầm đầu chần chừ hồi lâu mới lắp bắp:

“Hắn còn kêu… kêu điện hạ giờ Thân ngày mai đến bên dưới cổng thành Lệ gặp hắn.”

Chung Ly Thiệu khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường:

“Khẩu khí không nhỏ!”

Trong ánh mắt tràn ngập sự u ám, hắn thấp giọng nói:

“Một khi đã như vậy, bản cung sẽ cho hắn được như nguyện!”

Trong phòng khôi phục sự yên lặng, Chung Ly Thiệu xoay người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng lại nhớ đến nam tử áo trắng tựa như tiên hạ phàm kia. Hắn sớm đã nghe nói Thái tử của nước Khải lập một nam tử làm phi, xem tình hình này thì nam tử áo trắng đó chính là vị Thái tử phi trong tin đồn.

Nghĩ đến một ngày nào đó có thể chiếm được nam tử tuyệt sắc kia cho riêng mình, nét cười bên khóe miệng Chung Ly Thiệu càng sâu.

Ngày hôm sau, đám người Mục Cẩm, Trần Tư Trúc cùng Diệp Chuẩn ở trong doanh trướng bàn bạc kế sách đẩy lùi quân địch, Mạch Sương thân là quân sư cũng ngồi bên cạnh bày mưu tính kế.

Đột nhiên, một thám báo chạy vào:

“Khởi bẩm điện hạ, quân Khâu đang tiến về phía chúng ta, chúng đang ở địa điểm cách đây mười dặm!”

Mục Cẩm ngẩn người, không ngờ nổi động tác của quân địch lại nhanh như thế. Ngẫm đi ngẫm lại thì bọn họ cũng đang định tìm đến cửa, hiện giờ đám kia tự đưa mình đến cũng bớt chút công sức cho họ.

Mục Cẩm hỏi:

“Binh lực của quân địch thế nào?”

“Hồi điện hạ, ty chức phỏng đoán sơ lược thì quân địch có khoảng năm vạn binh mã!”

Mục Cẩm hiểu rõ, bèn xoay người nói với Phó tướng Diệp Chuẩn:

“Truyền lệnh xuống, toàn quân cảnh giới, chuẩn bị nghênh chiến!”

Diệp Chuẩn ôm quyền đáp:

“Vâng!”

Sau đó lĩnh mệnh nhanh chóng rời khỏi doanh trướng.

Mục Cẩm lại nói với Trần Tư Trúc:

“Trần Tướng quân, ngươi lập tức điểm sáu vạn binh mã theo bản cung xuất chiến!”

Ngữ khí mạnh mẽ đanh thép, cực kì quyết đoán.

Trần Tư Trúc ôm quyền:

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Những người khác cũng nhận lệnh rời khỏi doanh trướng, cuối cùng bên trong doanh trướng chỉ còn lại Mục Cẩm và Mạch Sương. Mục Cẩm đi đến trước mặt Mạch Sương, ánh mắt cách một tầng mũ trùm nhìn y chứa ngàn vạn nhu tình:

“Ngươi ở đây chờ ta về.”

Mạch Sương nhẹ gật đầu:

“Được.”

Mục Cẩm cầm lấy bội kiếm trên bàn, vén mành rồi sải bước ra khỏi doanh trướng.

Không đến một khắc sau, sáu vạn binh mã được huấn luyện nghiêm khắc tập trung chỉnh tề toàn vẹn ở mảnh đất trống trước doanh trướng, chiến kỳ tung bay, mọi người đã vận sức chờ xông lên. Mục Cẩm đứng ở hàng đầu mặc một thân khôi giáp màu trắng bạc, áo choàng sắc đỏ tung bay, hắn ngồi thẳng một cách mạnh mẽ trên lưng hắc mã, tư thế oai hùng hiên ngang!

Một tiếng hiệu lệnh vang lên, đội quân chỉnh tề đồng loạt rảo bước về phía trước, vó ngựa bước qua nơi nào là bụi đất ở nơi đó tung lên cuồn cuộn, che lấp bầu trời cũng che khuất mặt trời.

Hai quân gặp mặt ở phía trước một ngọn núi, Mục Cẩm nhìn thấy thủ lĩnh của quân địch từ đằng xa đã nhận ra đó là nam tử áo lam đã gặp ở trong lễ hội đèn hoa hôm qua.

“Không ngờ chính là ngươi!”

Mục Cẩm cao giọng hô.

“Bất ngờ đúng không?”

Vẻ mặt Chung Ly Thiệu rất cao ngạo, hắn nâng cằm lên nói:

“Hôm qua ngươi kêu ta hôm nay đến gặp ngươi, hiện giờ ta đã đến, Thái tử điện hạ có vừa lòng không?”

“Chủ động đến cửa chịu chết, vì sao ta lại không hài lòng?”

“Bớt dùng võ mồm đi, còn không biết hôm nay ai sẽ là kẻ chết đâu.”

Ánh mắt Mục Cẩm trở nên sắc bén:

“Vậy thử xem hôm nay rốt cuộc là ai chết!”

Chung Ly Thiệu cố ý khiêu khích:

“Trước tiên ta phải nói rõ trước với ngươi, nếu như ngươi chết, vị Thái tử phi xinh đẹp tựa như tiên giáng phàm kia của ngươi sẽ là của ta.”

“Cứ mơ đại mộng Xuân Thu của ngươi đi!”

Nói đoạn, Mục Cẩm vung kiếm trong tay lên, hét lớn:

“Giết!”

Vừa dứt lời, mỗi tướng sĩ ở đằng sau đều cao giọng hét:

“Giết!”

Hai quân cùng lao vào nhau, tiếng đao kiếm va chạm cực kì vang dội, tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên la cùng xen lẫn vào nhau, máu văng đầy trên thảm cỏ vừa mới đâm chồi, mùi máu tươi nồng nặc ập đến khiến người ta buồn nôn.

Lúc đánh giáp lá cà thì tướng lĩnh hai quân đều đánh đến hăng say, không ai muốn buông tha ai, công phu của hai người lại ngang bằng nhau nên lúc đầu cũng không biết được ai thắng ai thua, nhưng đại chiến nửa canh giờ thì thể lực dần dần không chống đỡ nổi.

Mục Cẩm liều mạng tấn công, trong đầu chỉ luôn có một ý niệm ngự trị: Nếu như hắn thua thì Mạch Sương sẽ bị kẻ khác chiếm mất, vậy nên dù bất kì giá nào cũng không thể thua. Trong lòng có động lực, mặc dù thân thể mệt mỏi không chịu nổi nhưng hắn cũng không hề có chút ý định lùi bước nào.

Hai mắt Chung Ly Thiệu đỏ lên, chiến mã đã không còn nghe sai khiến, lúc hắn lùi về đằng sau một chút, hơi sơ sẩy đã để cánh tay trúng một kiếm của Mục Cẩm, kiếm đâm xuyên qua khôi giáp tiến chọc sâu vào xương thịt, miệng vết thương rất sâu, máu tươi tuôn xối xả, Chung Ly Thiệu liền quát khẽ một tiếng.

Mục Cẩm nhân lúc này muốn cho hắn một kích trí mạng thì đột nhiên một bóng đen nhảy ra từ phía bên trái, Mục Cẩm bị bóng đen lao đến đánh rơi khỏi lưng ngựa ngã nhào dưới đất, còn chưa kịp phản ứng thì hắc y nhân đeo mặt hạ đen ở phía trên lại đánh về phía hắn, trên tay gã quấn đám móc sắt giống như vuốt ưng cực kì sắc bén.

Mục Cẩm kinh hãi, vội vàng xoay ngang tay vung kiếm lên chắn, kiếm trong tay bị vuốt ưng kia bẻ gãy gọn. Mục Cẩm vội vàng xoay người né tránh.

Một giọng nói kêu lớn:

“Bảo hộ điện hạ!”

Rất nhanh, năm sáu binh sĩ vây quanh Mục Cẩm. Thế nhưng không được bao lâu, những binh sĩ che chở cho hắn đều chết dưới móng vuốt sắc bén kia.

Một cánh tay của Chung Ly Thiệu đang ngồi trên lưng ngựa chảy đầy máu, vẻ mặt cũng đã tái nhợt, hắn hạ lệnh cho kẻ đeo mặt nạ:

“Giết hắn! Bản cung sẽ trọng thưởng!”

Kẻ đeo mặt nạ nhào về phía Mục Cẩm cực nhanh, võ công của Mục Cẩm vốn không phải là đối thủ của gã, hiện giờ sức cùng lực kiệt nên thực chất không còn sức lực để ứng phó. Nhưng hiện tại không còn lựa chọn nào khác, hắn rút một thanh trường thương cắm dưới đất từ bên cạnh lên chuẩn bị ứng chiến.

Mấy vuốt ưng trên tay kẻ đeo mặt nạ cực kì sắc bén, chẳng mấy chốc trường thương trên tay Mục Cẩm đã bị cắt thành mấy đoạn, ngay sau đó, vuốt ưng vung về phía ***g ngực hắn đúng ở vị trí trái tim.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người màu trắng phi thân đến, người đó túm lấy Mục Cẩm bay lên rồi rơi xuống nơi cách đó khoảng một trượng. Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn nam tử một thân áo trắng đầu đội mũ trùm kia, thầm kinh ngạc:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Chung Ly Thiệu nhìn thấy nam tử áo trắng đột nhiên xuất hiện thì đồng tử nở lớn, hạ lệnh cho kẻ đeo mặt nạ:

“Bắt lấy nam tử áo trắng cho bản cung!”

Mục Cẩm đẩy Mạch Sương ra đằng sau bảo vệ:

“Nằm mơ!”

Lúc này, Diệp Chuẩn mang theo vài tướng sĩ chạy đến vây quanh Mục Cẩm cùng Mạch Sương:

“Bảo vệ điện hạ!”

Võ công của kẻ đeo mặt nạ sâu không lường được, bọn họ nào phải đối thủ của gã. Mặc dù lấy mười địch một thì cũng không thể tổn thương kẻ đeo mặt nạ dù chỉ một chút, Diệp Chuẩn bị vuốt ưng trên tay gã cào qua phần lưng, ba vết máu dài nhìn mà ghê người xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.