Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 51: Chương 51




CHƯƠNG 51 NGUYÊN TIÊU · ĐÈN HOA

Hai người đi đến thềm đá bên bờ sông, bên cạnh có một đôi nam nữ thanh niên khác cũng đang thả đèn hoa. Mục Cẩm khom lưng xuống đặt đèn hoa lên mặt sông, để mặc cho nước sông đang chậm rãi chảy xuôi đưa nó đi.

Hai người đứng bên bờ sông nhìn đèn hoa càng trôi càng xa, bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, đèn hoa lắc lắc trên mặt nước mấy cái rồi bị thổi lật, ánh nến tắt lụi, đèn hoa bị thổi lật từ từ chìm xuống.

Mục Cẩm thầm giật mình, nhớ đến lời nói của nữ tử vừa rồi, rằng đèn hoa càng trôi xa thì số ngày hai người được ở cùng nhau càng dài lâu, nhìn đèn hoa từ từ chìm xuống, trong lòng hắn bất an đến khó hiểu.

Mục Cẩm có phần nôn nóng:

“Chiếc vừa rồi không tính, chúng ta đi mua lại một chiếc mới, vừa rồi có gió.”

Mạch Sương nắm chặt tay hắn, ôn hòa nói:

“Mấy lời đồn đó đều là do dân chúng bịa đặt ra, sao có thể coi là thật được.”

“Dù là giả cũng không sao, ta đi mua một chiếc mới, ngươi chờ ở đây.”

Mục Cẩm vội vội vàng vàng đi mua một chiếc khác, viết tên lên, nắm chặt trong tay, lòng lặng lẽ thầm mong lát nữa nó có thể trôi theo con sông ra thẳng biển rộng. Tâm tình hắn cực kì thấp thỏm lúc đặt đèn hoa lên trên mặt sông.

Nhìn chiếc đèn hoa dần dần trôi xa, đáy lòng Mục Cẩm căng như dây đàn, chỉ sợ chiếc đèn kia lại lụi tắt.

Mạch Sương liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, nói:

“Chúng ta đi đến đằng trước nhìn xem.”

Mục Cẩm lưu luyến không rời mà nhìn theo chiếc đèn hoa kia, cùng Mạch Sương tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đi được không xa lắm thì chiếc đèn hoa kia cũng trôi đến bên dưới cầu, một đứa trẻ đứng trên cầu ném một miếng điểm tâm còn chưa ăn xong xuống dưới, trúng vào chiếc đèn hoa, ánh nến lụi tắt, đèn hoa cũng bị nhấn chìm.

Hai chữ Mục Cẩm và Mạch Sương lại dần dần nhạt đi trong làn nước.

Đi thêm về phía trước liền thấy một hành lang uốn khúc được xây dọc theo bờ sông, trên hành lang uốn khúc có treo đủ các loại đèn hoa, trên mỗi chiếc đèn hoa đều dán một mảnh giấy, mảnh giấy này chính là câu đố đèn.

Người treo những chiếc đèn hoa này lên là hai thư sinh, vốn họ bán tranh chữ, nhưng hôm nay vừa lúc gặp ngày hội Nguyên Tiêu nên chuyển qua bán câu đố đèn. Mỗi người chỉ cần đưa một đồng tiền là có thể đoán một lần, nếu đoán đúng có thể mang đèn hoa đi, nếu đoán không đúng thì đèn hoa ấy sẽ đi vào trong túi của hai người ấy.

Đèn này cũng không thể mang đi dễ dàng như thế, câu đố trên đèn hoa này đều không đơn giản, nếu muốn đoán ra thì thực sự phải tốn một ít công sức.

Mục Cẩm cùng Mạch Sương đi đến trước một chiếc đèn hoa, trên đèn hoa viết: Tự cố bất giản đan, hữu nhân dã hữu sơn, sơn đảo nhân đĩnh lập, năng đính bán thiên biên.(Trước giờ không đơn giản, có người ắt có núi, núi đổ người đứng lên, gánh được nửa bầu trời)– Đoán một chữ.

Mục Cẩm đọc xong thì khóe môi nhếch lên:

“Ngươi có thích đèn hoa này không?”

“Điện hạ đã có đáp án?”

“Nếu ngươi thích thì ta sẽ thử xem, nếu không thích thì cần gì phải lãng phí một đồng tiền.”

Mạch Sương cười khẽ một tiếng:

“Nếu ngài có thể lấy nó xuống thì ta sẽ thích.”

“Vậy được.”

Mục Cẩm nhìn quản sự đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay với người đó ý bảo ông ta đến đây.

Thư sinh trung niên khom người nói:

“Công tử có gì dặn dò?”

Mục Cẩm lấy một mẩu bạc vụn ra đặt vào trong tay ông ta, chỉ vào một câu đố đèn trên chiếc đèn ***g, nói:

“Đằng trước có một câu ‘hữu nhân dã hữu sơn’, đó vốn là một chữ ‘Tiên’, nhưng vì ‘sơn đảo nhân lập đỉnh, năng đỉnh bán thiên biên’, nam nữ trên thế gian là bán thiên, đảo sơn sẽ là chữ ‘phụ’. Ta nói đúng không?”

Thư sinh trung niên mỉm cười:

“Công tử thông tuệ, đáp án này đúng.”

Mục Cẩm cười không nói gì mà nhìn về phía Mạch Sương, tựa như đang chờ Mạch Sương khen ngợi.

Thư sinh trung niên vội vàng kiễng chân tháo đèn ***g xuống:

“Công tử, đèn ***g này thuộc về ngài.”

Mục Cẩm đón lấy đưa cho Mạch Sương, lại nói với thư sinh trung niên:

“Bạc vừa rồi ta đưa có thể đoán được bao nhiêu lần?”

Thư sinh trung niên đáp:

“Vừa rồi công tử đưa là một lượng bạc, có thể đoán một ngàn lần.”

Mục Cẩm tiếp đoán câu đố đèn, hắn đi đến đằng trước chiếc đèn hoa thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn mảnh giấy trên đèn hoa:Nhị tam tứ ngũ lục thấtbát cửu– Đoán bốn chữ.

Mục Cẩm ngắm nghía hồi lâu nhưng thật sự không nhìn ra mấy con số này có gì không đúng. Mạch Sương lên tiếng:

“Điện hạ có nghĩ ra không?”

“Vẫn chưa, ngươi đã nhìn ra?”

“Ta chỉ nhìn thấy đầu đuôi đoạn này thiếu những thứ gì.”

Y vừa nhắc đến điều đó, Mục Cẩm lập tức bừng tỉnh:

“Đoạn này đầu đuôi thiếu ‘nhất’ thiếu ‘thập’, hài âm chính là thiếu ăn thiếu mặc.”

Mục Cẩm không kìm được nhìn về phía thư sinh trung niên đứng đằng sau:

“Không biết đáp án này có đúng không?”

Thư sinh trung niên cười cười:

“Công tử đã đoán đúng.”

Đang định gỡ đèn hoa xuống thì lại bị Mạch Sương ngăn cản:

“Đèn ***g này treo lên vẫn đẹp hơn, để cho nó ở lại đây đi.”

Mục Cẩm tiếp tục đi đến chiếc đèn hoa đằng trước: Họa thì viên, tả thì phương, hữu tha noãn, một tha lương. (Vẽ thì tròn, viết thì vuông, có nó thì ấm, thiếu nó thì lạnh.)

Ngẫm nghĩ một lúc, Mục Cẩm nhìn sang Mạch Sương:

“Chẳng lẽ là chữ ‘lửa’?”

Mạch Sương lắc đầu:

“Hai câu ở đằng sau coi như hợp nhau, nhưng hai câu đằng trước ‘vẽ thì tròn, viết thì vuông’ lại không phù hợp.”

“Để ta nghĩ tiếp.”

Mạch Sương nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của hắn thì bên môi hiện lên một nét cười, trong lòng đã sớm biết đáp án nhưng vẫn chờ cho đến khi hắn nghĩ ra.

Thật lâu sau, Mục Cẩm lắc đầu:

“Không nghĩ ra, ngươi có nghĩ ra chưa?”

“Còn định nghĩ tiếp không?”

“Nên nghĩ thì đã nghĩ hết rồi, ta thật sự chẳng biết là thứ gì.”

Mạch Sương nói với thư sinh trung niên đứng bên cạnh:

“Không biết tiên sinh có thể cho mượn chút bút mực không?”

“Công tử hãy chờ, tại hạ sẽ đi lấy.”

Thư sinh trung niên mang giấy bút đến, còn mang theo một quyển sách để kê, Mạch Sương liền cầm bút lên viết xuống tờ giấy một chữ ‘Nhật’ (Mặt trời).

Thư sinh trung niên đứng bên cạnh nói:

“Đẹp thay, đẹp thay!”

Mục Cẩm cười khẽ một tiếng:

“Thì ra là chữ này, hại ta suy nghĩ cả buổi.”

Mạch Sương đáp:

“Nếu ngài nghĩ tiếp thì có lẽ đã nghĩ ra.”

Mà lúc này, ở bờ sông bên kia, một nam tử mặc y phục màu lam nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía Mạch Sương, từ lúc Mạch Sương kêu thư sinh mang giấy bút đến vừa rồi, hắn đứng cách một con sông nhìn lướt qua liền không chuyển mắt đi được nữa, cứ đứng ngây ra ở bờ bên kia mà nhìn y.

Trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, hắn chưa từng nhìn thấy nam tử xinh đẹp lại ôn nhuận như ngọc đến vậy, hồn phách hắn đã sớm bị câu đi mất bảy tám phần.

Đứng cách một con sông mà nhìn theo dường như cũng không thể khiến hắn thỏa mãn, lúc này vừa vặn có một con thuyền hoa lướt qua, chỉ thấy vị công tử áo lam kia phi thân lên, mũi chân điểm lên mui của khoang thuyền để mượn lực rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong hành lang dài.

Công tử áo lam có hành động cao ngạo như thế khiến rất nhiều đôi mắt mang theo ý tán thưởng nhìn sang, Mạch Sương và Mục Cẩm cũng quay đầu lại nhìn hắn, đúng lúc này ánh mắt của công tử áo lam nhìn thẳng vào mắt Mạch Sương, môi nhếch lên mỉm cười cực kì ái muội.

Mục Cẩm cũng ý thức được ánh mắt bất thường của nam tử kia, hắn vội vàng ôm chặt lấy bả vai của Mạch Sương:

“Chúng ta đi đoán câu kế tiếp.”

Mạch Sương nghiêng đầu nhìn hắn:

“Hôm nay ngài muốn đoán được hết mấy câu đố đèn này mới cam tâm hay sao?”

“Được đến đâu hay đến đó.”

Mạch Sương không nói gì mà đi theo Mục Cẩm đến bên dưới chiếc đèn ***g kế tiếp, mà công tử áo lam đứng cách đó không xa nhìn theo mọi hành động của hai người bọn họ, lại sinh ra cảm giác chán ghét với nam tử áo tím đi bên cạnh Mạch Sương.

Trên chiếc đèn tiếp theo chỉ có hai chữ: Mùng một. – Đọc một câu thành ngữ.

Mục Cẩm ngẫm nghĩ, nhìn sang Mạch Sương, nói:

“Ta có nghĩ đến một câu, ngươi có nghĩ ra câu nào không?”

Mạch Sương trầm ngâm thật lâu:

“Mùng một chính là ‘Tân nguyệt chi sơ’ (ngày đầu tháng mới), nhưng cũng có thể coi là ‘cựu nguyệt chi mạt’ (ngày cuối tháng cũ), nếu như là nêu thành ngữ thì nên là ‘Nhật tân nguyệt dị’ (biến chuyển từng ngày).”

Mục Cẩm cười cười:

“Anh hùng sở kiến lược đồng.” (Ý là: Ta cũng có cùng ý kiến với ngươi.)

Lúc này, bên cạnh chợt có người lên tiếng:

“Vị công tử đây, xin thứ cho tại hạ mạo muội đến làm phiền.”

Mạch Sương nhìn nam tử chắp tay đứng trước mặt, đó chính là nam tử áo lam vừa bay từ bờ sông bên kia sang đây, hắn ôn hòa nói:

“Chẳng hay các hạ có điều gì chỉ giáo?”

Công tử áo lam nói:

“Vừa rồi tại hạ vừa mắt một chiếc đèn hoa, thế nhưng lại thực sự không đoán ra câu đố trên chiếc đèn ấy, thấy công tử đây bác học đa tài nên có ý nhờ công tử giúp đỡ một chút.”

Mạch Sương đang định uyển chuyển từ chối thì lại nghe Mục Cẩm nói:

“Chi bằng cứ nhìn qua trước xem có giúp được không, sau đó tính tiếp.”

Mạch Sương gật đầu.

Công tử áo lam đưa bọn họ đến bên dưới một chiếc đèn hoa, trên đèn hoa viết: Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất. (Đạp hoa quay về, bươm bướm vờn quanh đầu gối) – Gọi tên một loại thảo dược.

Mục Cẩm vừa thấy là tên một loại thảo dược liền cau mày, hắn có thể nói là mù tịt về mấy loại thảo dược, nói ra được tên mấy vị thảo dược bình thường đã là rất giỏi.

Mục Cẩm nói:

“Đèn hoa này rõ ràng là được giữ lại cho một thầy thuốc ở trong hẻm.”

Ánh mắt của công tử áo lam vẫn đặt trên người Mạch Sương, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của y đến mức gần như xuất thần. Mục Cẩm thấy hắn nhìn chằm chằm vào phu nhân nhà mình như vậy, bèn muốn nói bọn họ không thể giúp được câu đố trên chiếc đèn này rồi kéo Mạch Sương đi.

Mạch Sương lại mở miệng nói:

“Đạp hoa quy lai điệp liễu tất, nếu ta đoán không sai thì đó là Hương phụ. Mùi hoa thơm nức, đạp hoa quay về chắc chắn sẽ bị mùi hương bám lên, sau đó mới dẫn đến nhiều bươm bướm vây quanh đầu gối.”

Công tử áo lam nghe y nói vậy mới bừng tỉnh, lại nói với thư sinh trung niên đứng đằng sau:

“Vị công tử này đoán là Hương phụ có đúng không?”

Thư sinh trung niên không thán phục cũng không được:

“Công tử quả là người có kiến thức rộng rãi, không gì không biết, tại hạ bội phục, bội phục.”

“Tiên sinh quá khen.”

Mạch Sương nói với thư sinh trung niên:

“Vị công tử đây muốn có chiếc đèn hoa này, làm phiền chưởng quầy gỡ xuống.”

“Được, để tại hạ lấy xuống.”

Thư sinh trung niên kiễng trên mũi chân gỡ đèn hoa xuống, đưa cho vị công tử áo lam kia.

Công tử áo lam đón lấy chiếc đèn hoa, lại nhìn Mạch Sương:

“Nói chuyện đã lâu như vậy mà tại hạ còn chưa biết tục danh của công tử.”

Mục Cẩm đáp thay Mạch Sương:

“Chỉ là bèo nước gặp nhau, ngày sau chưa chắc đã gặp lại, cần gì phải phạm kiêng kị mà hỏi tên.”

Công tử áo lam cực kì khó chịu mà nhìn Mục Cẩm, ánh mắt phiếm một tia sáng lạnh:

“Ta nhớ rõ ta đang nói chuyện với vị công tử áo trắng này.”

Mục Cẩm đang định tranh cãi, Mạch Sương lại nói:

“Nếu như sau này có duyên sẽ gặp lại, lúc ấy nói tục danh cũng chưa muộn.”

Ánh mắt của công tử áo lam mới vừa rồi còn lạnh lẽo, khi nhìn về phía Mạch Sương thì nháy mắt đã trở nên dịu dàng:

“Vậy được, lần sau gặp lại công tử nhất định phải nói tên đấy nhé.”

“Được.”

Mạch Sương đáp.

Mục Cẩm liếc mắt nhìn công tử áo lam kia một cái, hắn thật sự không chịu nổi ánh mắt của tên kia khi nhìn Mạch Sương, hắn bèn khoác vai Mạch Sương, nói:

“Giờ đã không còn sớm, chúng ta cũng nên về thôi.”

Công tử áo lam cầm đèn ***g nhìn Mạch Sương rời đi, khóe môi hơi cong lên, hắn chắc chắn phải có được người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.