Kiếp Trước Kiếp Này Chi Thái Tử Phi

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50 MẠCH SƯƠNG TỰA SEN

Bên ngoài doanh trướng ngược lại có chút ồn ào, đám binh lính đã có thói quen mừng năm mới ở bên ngoài, mười mấy người vây quanh một đám lửa trại uống rượu ăn thịt, cũng coi như là đón xuân về.

Bên ngoài doanh trướng có binh sĩ gọi to:

“Điện hạ!”

Mục Cẩm từ trước đến giờ đều không cho phép những người khác bước vào trong chủ doanh vì sợ làm bại lộ thân phận của Mạch Sương, vì thế hắn đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Phó tướng Diệp Chuẩn đứng ở ngay sau mành trướng, Mục Cẩm chắp tay nhìn hắn:

“Có việc gì?”

Diệp Chuẩn thưa:

“Đêm nay là đêm giao thừa đón năm mới đến, nếu như điện hạ không ngại thì xin hãy đến uống một chén rượu mừng cùng với các huynh đệ.”

Mạch Sương không tiện lộ diện nên Mục Cẩm cũng không định đi.

“Bản cung đang có việc bận nên không đi được, mọi người cứ ăn mừng đi.”

Diệp Chuẩn mỉm cười:

“Nếu đã như vậy, mạt tướng không tiện quấy rầy điện hạ nữa.”

Mục Cẩm xoay người đi vào trong doanh trướng, Mạch Sương liền đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn hắn nói:

“Ngươi vẫn chưa quen thuộc hết với các tướng sĩ, đi uống cùng bọn họ chút rượu coi như thắt chặt thêm tình cảm cũng tốt.”

“Ngày thường thời gian giao tiếp với bọn họ cũng không ít, cũng không thiếu một lúc này.”

Lúc này, bên ngoài doanh trướng lại có giọng nói vang lên:

“Thái tử điện hạ.”

Mục Cẩm nghe ra là giọng của Đông Linh, bèn nói:

“Vào đi.”

Đông Linh bưng một chiếc khay trên tay, quay người lại dùng lưng gạt mành cửa ra, nàng nói:

“Hôm nay là giao thừa, tập tục của dân gian đều sẽ ăn bánh chẻo, nô tì làm hai chén bánh chẻo, điện hạ, công tử mau đến ăn một chút đi.”

Mục Cẩm và Mạch Sương nhìn nhau, cùng mỉm cười. Hai người đi qua ngồi xuống, Đông Linh đặt hai bát bánh chẻo lên bàn, chỉ vào một bát, nói:

“Bát này là bánh chẻo rau hẹ cho công tử, bát này là bánh chẻo thịt cùng rau hẹ dành cho Thái tử điện hạ.”

Mục Cẩm cầm thìa múc bánh chẻo lên cắn một miếng, vị rất khác với bánh chẻo trong cung, bánh chẻo này có thêm chút hương vị của gia đình.

“Điện hạ, bánh chẻo này có hợp với khẩu vị của ngài không?”

Đông Linh ôm khay hỏi, chỉ sợ vị Thái tử điện hạ quen sống an nhàn sung sướng này không ăn quen món bánh chẻo thịt rau hẹ mà nhà dân chúng bình thường hay ăn.

Mục Cẩm cười cười:

“Mùi vị không tệ, rốt cuộc cũng không uổng công giữ ngươi lại.”

Đông Linh cười hì hì:

“Vậy là tốt rồi.”

Mạch Sương múc mấy chiếc bánh chẻo rau hẹ từ trong bát mình vào trong bát của Mục Cẩm:

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”

Mục Cẩm dịu dàng nói:

“Ta có bát này là đủ rồi, tự ngươi cũng ăn đi.”

Đông Linh hùa theo:

“Đúng đấy công tử, trong nồi vẫn còn một ít, nếu như điện hạ ăn không đủ thì nô tì sẽ đi múc thêm cho ngài ấy, mấy chiếc không bỏ thịt này đều là để cho ngài ăn.”

Mục Cẩm cắn một miếng bánh chẻo rau hẹ mà Mạch Sương múc sang, chẳng hề có chút nước dùng nào, hơn nữa vỏ bánh chẻo vốn đã không có vị, quả thực là còn lâu mới sánh bằng mấy chiếc có thịt được.

Mục Cẩm nhìn Mạch Sương ăn bánh chẻo rau hẹ mà mặt không đổi sắc, vừa khó hiểu lại vừa thấy đau lòng, y từ nhỏ đến lớn luôn chỉ ăn chút đồ ăn đạm bạc ấy, ít được ăn vị thịt cũng thật là khiến y thiệt thòi.

Đêm giao thừa, mỗi người một bát bánh chẻo cứ thế trôi qua.

Khi đến thành Lệ ở biên cương thì đã là ngày mười bốn tháng Giêng.

Thành Lệ ở phương Nam, lúc đi còn có thể nhìn thấy cây xanh ở ven đường, khi đi qua làng quê thôn xóm thì thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy cây hoa mai của nhà ai đó vươn cành ra bên ngoài, tựa như một đámlửa đỏ rực rỡ ướt át.

Mười vạn nhân mã chậm rãi đi trên con đường rộng rãi, trên đường đi thấy người ít ỏi chẳng có bao nhiêu, dân chúng trong thành bởi vì chiến loạn mà đều đã bỏ chạy đến những nơi khác.

Người nghênh đón Mục Cẩm chính là Tướng quân Trần Tư Trúc được phái đến đây đóng giữ từ ba năm trước. Người này Mục Cẩm cũng không xa lạ gì, Trần Tư Trúc là môn sinh của Thượng thư lệnh Viên Cương, bất kể là trên triều đình hay trong Viên phủ thì họ đều đã gặp mặt nhiều lần, chỉ là chưa có duyên đến mức có thể nói chuyện với nhau mà thôi.

Trần Tư Trúc đóng doanh địa ở bên ngoài thành Lệ chính là vì muốn ngăn cản quân địch công thành. Mấy ngày gần đây đã sắp đến Tết, hai quân tạm thời đình chiến, quân địch cũng không có gì quá khác thường.

Sau khi sự yên lặng qua đi thì sẽ có một trận sóng to gió lớn, đợi những ngày Tết này trôi qua, hai quân không tránh khỏi một trận chiến dữ dội.

Mặc dù người còn ở trong thành Lệ rất thưa thớt, nhưng thành Phàn cách thành Lệ không xa lại có cảnh tượng rất náo nhiệt. Phần lớn dân chúng ở thành Lệ đã di cư đến đây, chờ chiến loạn qua đi cũng tiện chuyển trở về.

Có thêm người dân ở thành Lệ vào ở, tòa thành nhỏ ở phương Nam này càng trở nên tấp nập hơn, hoàn toàn đối lập một cách rõ ràng với số người thưa thớt ở tòa thành bên cạnh.

Đến ngày lễ Nguyên Tiêu, người dân có tập tục ăn bánh trôi, ngắm đèn hoa và đoán câu đố trên đèn. Buổi tối, những con đường ven bờ sông chảy xuyên qua thành cực kì náo nhiệt.

Con đường ven bờ sông được trưng ra đủ loại đèn ***g, đủ loại màu sắc tựa như ngày xuân trăm hoa đua nở, ánh sáng của ngàn vạn chiếc đèn ***g khiến hai bên bờ sông sáng rực như ban ngày.

Trên mặt sông, cứ cách một đoạn lại có một chiếc cầu đá vắt ngang qua, trên mỗi chiếc cầu cong cong hình vòm cũng có treo đèn màu, từ xa nhìn lại có cảm giác con sông này giống như một con rồng lửa đang sống dậy.

Hôm nay Mục Cẩm nghe Trần Tư Trúc nói về hội đèn hoa ngày lễ Nguyên Tiêu ở thành Phàn liền mang theo Mạch Sương đến nơi náo nhiệt này thăm thú, cũng coi như giải trí một chút sau bao ngày bôn ba mệt nhọc.

Hai người mặc thường phục đi trên bờ sông đông đúc, Mục Cẩm mặc y phục màu tím, Mạch Sương mặc y phục màu trắng, phía sau có Đông Linh và hai thị vệ theo sau. Đông Linh cũng coi như đã hoàn toàn quen thuộc với hai người thị vệ này, lúc ở phủ Thái tử dù không mấy khi gặp mặt nhưng thỉnh thoảng cũng chào hỏi một hai câu, xem như cũng có chút giao tình.

Ba người vì không muốn quấy rầy hai người kia nên đi tụt lại rất xa phía đằng sau.

Trên đường đầy người đến người đi, có người đi cùng cả nhà, cũng có những đôi phu thê làm bạn với nhau, có cả những tiểu thư thiên kim kết thành đoàn đi chơi cùng đám công tử, văn nhân, thư sinh phong lưu túm năm tụm ba.

Mùi thơm của các loại bánh nướng cùng mấy thứ ăn vặt như đậu phộng và hạt dưa rang bay khắp nơi, cũng có nơi bán cả đèn hoa, nặn tượng đất, bán đồ trang sức, tiếng rao hàng hỗn tạp lại với nhau, mặc dù cực kì ồn ào nhưng lại khiến cho tâm tình của người ta vui vẻ.

Mục Cẩm nắm chặt bàn tay Mạch Sương ngay dưới ống tay áo, ống tay áo dài rộng che kín hai bàn tay đan cài, hai người đi sát cạnh nhau cũng không khiến người qua lại phát hiện. Lúc đi bên dưới đèn hoa, bóng của hai người luân phiên biến từ dài thành ngắn, Mục Cẩm chỉ vào chiếc cầu cách đó không xa:

“Chúng ta lên đó thử xem.”

“Được.”

Đi lên cầu đá rồi nhìn về phía đèn màu ở chạy dọc về phía xa xa ở hai bên bờ sông, đủ loại ánh sáng rực rỡ nhiều không đếm xuể. Bên bờ sông đã có người bắt đầu bắn pháo hoa, pháo nổ ‘đùng’ một tiếng rồi bay lên bầu trời đêm, lại ‘pạch’ một tiếng nổ tung ra tạo thành các quầng sáng trên không, sau đó biến thành từng đốm lửa giống như những ngôi sao màu sắc rực rỡ.

Một vài hài tử tuổi còn nhỏ nên trí tò mò rất cao, nhìn thấy khói lửa cùng đèn hoa rực rỡ liền nhún nhảy kêu to, cười cực kì vui vẻ.

Mạch Sương hơi ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa vọt lên trên trời trong nháy mắt kia, bất giác thất thần. Đây là lần đầu tiên y được nhìn pháo hoa ở khoảng cách gần như thế.

Những thứ kiểu như pháo hoa này Mục Cẩm thực ra đã được xem rất nhiều lần, mỗi năm nhân dịp năm mới hoặc quốc khánh đều có cung nhân đốt pháo hoa. Khi có bé hắn còn ham nhìn vài lần, tuổi lớn hơn chút hắn cũng mất đi hứng thú.

Hiện giờ đứng trên chiếc cầu đá này cùng với Mạch Sương nhìn đám lửa ngũ sắc trên không trung, tâm tình hắn lại tốt đến mức không thốt nên lời, nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Mạch Sương bị ánh đỏ của đèn hoa nhuộm màu, hắn nhịn không được nghiêng qua nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên má y.

Đây là nơi công cộng trước mặt mọi người đó! Mạch Sương kinh ngạc hồi thần, quay sang nhìn liền đối diện với gương mặt tràn đầy ý cười của Mục Cẩm.

Nhìn thấy hắn cười vui vẻ như thế lại không thể trách cứ hắn không biết lựa chọn nơi chốn, y ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn pháo hoa đang không ngừng nở rộ trên không trung.

Đông Linh cùng hai thị vệ đứng ở đằng xa nhìn thấy. Đông Linh vội ho một tiếng, nói với một trong hai thị vệ:

“Ta nói này, điện hạ nhà các người sao lúc nào cũng thích ăn đậu hũ của công tử nhà ta thế?”

Một thị vệ ôm kiếm mỉm cười nói với nàng:

“Đương nhiên là bởi vì điện hạ thích công tử nhà cô.”

Bên dưới cầu đá, một chiếc thuyền hoa từ từ đến đây, có ba nữ tử đang đứng trên thuyền hoa, nhìn là biết là thiên kim đại tiểu thư nhà ai đó. Ba nữ tử kia nhìn thấy hai nam tử đang đứng trên cầu thì châu đầu ghé tai lại không biết là đang nói cái gì, ánh mắt đầy mờ ám nhìn qua, trên mặt lập tức xuất hiện một rạng mây hồng.

Mục Cẩm nhìn xuống mấy nữ tử ở dưới cầu, lập tức nắm chặt tay Mạch Sương:

“Đằng trước còn có thứ càng đẹp hơn.”

Mạch Sương bị dắt xuống dưới cầu, ba nữ tử trên thuyền hoa thấy bọn họ muốn đi thì không khỏi cảm thấy mất mát, ánh mắt luyến tiếc nhìn theo bọn họ đi xuống cầu cho đến lúc liếc mắt thấy hai bàn tay đang nắm chặt, bọn họ hai mặt nhìn nhau, lúc này mới hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Xuống cầu đá rồi đi thêm một đoạn nữa liền thấy một cửa hàng xây thông quay về hai phía, vào cửa hàng còn có thể nhìn thấy sóng nước ở phía bên kia.

Tiểu nhị đứng ở trước cửa hàng vắt một chiếc khăn trắng trên vai, đứng trước cửa hàng lớn tiếng hô hào:

“Bánh trôi năm văn tiền một bát, bánh to vỏ mỏng, chỉ tốn năm văn tiền một bát! Mời khách quan vào trong ngồi!”

Hai người Mục Cẩm và Mạch Sương đi vào, đi đến trước cửa thì Mạch Sương rút bàn tay bị Mục Cẩm nắm chặt lại, hai người ngồi ở vị trí trong cùng sát mép bờ sông.

Đông Linh cũng hai thị vệ cũng vào cửa hàng nhưng lựa chọn vị trí ngồi ở cạnh cửa. Không bao lâu sau, tiểu nhị bưng hai bát trôi nước đến:

“Mời khách quan từ từ dùng.”

Vừa ăn bánh trôi nước nóng hôi hổi vừa ngắm đèn hoa giăng đầy bên sông là điều cực kì thú vị. Trên mặt sông có đủ loại đèn hoa nhỏ chậm rãi trôi đến đây, Mục Cẩm nhìn đèn hoa hình bông sen ở trước mắt hình như còn được viết thêm chữ, nhưng vì khoảng cách quá xa nên hắn không thể nhìn rõ.

Bàn bên cạnh là một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, nữ tử nói:

“Tề lang, huynh xem trên sông kia có nhiều đèn hoa thật xinh đẹp!”

Nam tử nói:

“Nếu muội thích, đợi lát nữa chúng ta mua vài cái về.”

“Đèn hoa này không có mang về được đâu.”

Nữ tử nhìn tình lang của mình.

“Mua đèn hoa xong phải lập tức viết tên của mình và ý trung nhân lên trên đèn, thắp lên rồi đặt xuống nước sông cho nó trôi đi, nó trôi càng xa thì ngụ ý hai người được ở bên nhau càng dài lâu. Lát nữa chúng ta cùng đi thử xem.”

“Được được được, muội nói đi thì đi.”

Mục Cẩm nghe rõ đoạn đối thoại của hai người ở đằng sau lưng mình, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mạch Sương ngồi đối diện, trong lòng hắn cũng có cùng ý tưởng như thế.

Ra khỏi cửa hàng, Mục Cẩm vẫn luôn để ý đến mấy quầy hàng bán đèn hoa. Trên sông vẫn còn đèn hoa được thả, như vậy nói rõ rằng nơi bán đèn hoa nằm ở chỗ thượng du.

Tìm được hàng bán đèn hoa, Mục Cẩm liền kéo tay Mạch Sương vội vàng chạy đến, cực kì hưng phấn bắt đầu lựa chọn trên quầy hàng. Mạch Sương khẽ thì thầm:

“Sao còn giống như đứa trẻ con như thế.”

“Như vậy cũng không phải là không tốt.”

Mục Cẩm cầm hai chiếc đèn hoa quơ quơ trước mặt Mạch Sương:

“Ngươi nói xem, hai cái này thì cái nào đẹp hơn?”

Mạch Sương ngắm nghía, chỉ vào chiếc hình hoa sen:

“Cái này.”

Mục Cẩm mỉm cười, nói:

“Mạch Sương tựa liên, mọc lên từ bùn mà không nhiễm bùn, đương nhiên là lấy cái này.”

Mạch Sương nhìn hắn cười giống hệt như một đứa trẻ thì bên môi cũng xuất hiện một nét cười nhẹ nhàng. Mục Cẩm hỏi mượn chủ quán bút mực, viết hai cái tên Mục Cẩm và Mạch Sương lên đèn hoa rồi thắp một ngọn nến bên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.