“Thưa cô, mật mã không đúng ạ!”
“Lạ quá!” Đường Nam Nam siết chặt phần ngực áo rộng thùng thình của mình, nói: “Mình nhớ rõ ràng là 36 mà ta…” Đột nhiên cô im bặt, vì nhớ ra đó không phải là mật mã của cô mà là của Chu Hầu.
Cô gái thu ngân ở siêu thị nhìn cô bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được. Đường Nam Nam cũng vờ như người phô diễn bộ ngực của mình như con ngốc vừa rồi không phải là mình, cô nhìn chằm chằm lại cô thu ngân, cho đến khi cô ấy thua trận dời mắt đi chỗ khác thì cô mới nhập lại mật mã thẻ ngân hàng của mình. Sau đó ôm hai túi thức ăn to về nhà. Sức nặng ở hai bàn tay khiến cô nhíu mày, cô quên mất là Nhị sư huynh không còn ở nhà cô nữa, sao lại mua nhiều thức ăn như vậy chứ?
Rất nhiều đồ đạc cần phải được dọn dẹp lại. Chiếc sofa giường ở phòng khách có thể trở lại thành sofa, bàn chải, cốc súc miệng, kem cạo râu trong nhà vệ sinh có thể đem đi vứt, nhưng dép mang trong nhà và quần áo của nam trong tủ đồ thì phải xử lý thế nào? Cả bộ ga giường, áo gối trong phòng ngủ cũng không biết phải cất ở đâu.
Phòng trọ chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, lúc ở hai người thì không thấy chật chội gì cả, nhưng bây giờ chỉ có một người mà không biết phải cất đồ ở đâu.
Đường Nam Nam thẫn thờ ngồi trên giường có in một bông hồng trắng, rõ ràng khắp nơi đều chất đầy đồ đạc vừa thu dọn nhưng cô lại thấy hơi trống trải.
Trong tiểu khu Lục Ba, Chu Hầu sải tay sải chân nằm trên sofa bằng da to đùng, anh rất muốn nói với Đường Nam Nam là chỉ riêng cái sofa này của anh cũng đã hơn hai vạn!
Sổ tay ghi mật mã, số điện thoại nằm trong ngăn kéo của bàn uống nước ở trước mặt nhưng anh không vội lấy ra mà chú tâm xem CD.
Anh cầm điều khiển ấn nút tua nhanh, trên màn hình liên tục xuất hiện vô số hình ảnh, nhưng những con người, những hành động đó đều không thể thu hút sự chú ý của anh. Mãi đến khi màn hình hiện lên hình ảnh một cô gái đứng trong thang máy, anh mới cho dừng lại, cẩn thận quan sát.
Cô gái mặc một cái váy đen, vẻ mặt và động tác rất buồn cười, càng xem càng thấy buồn cười, hiếm có ai soi gương ở trong thang máy mà buồn cười như vậy. Chắc chắn ai xem được hình ảnh một cô gái lúc thì bước đi như người mẫu, lúc thì ưỡn ngực, lúc thì làm vẻ mặt thật ngầu thì đều sẽ thấy buồn cười thôi, mặc dù cô gái đang tìm tư thế và vẻ mặt mà mình đẹp nhất.
Nhưng tại sao lúc này Chu Hầu lại không cười nổi?
Cùng với vẻ mặt đặc sắc cuối cùng của Đường Nam Nam, đoạn phim “thang máy kinh hoàng” cũng đã hết, Chu Hầu lại lấy điều khiển tua lại đoạn vừa rồi.
Tắt âm thanh, trên màn hình chỉ còn lại những hình ảnh, Chu Hầu nằm trên sofa, mắt từ từ khép lại. Lúc chuẩn bị nhắm mắt, trên màn hình là hình ảnh Đường Nam Nam tạo dáng Phù Dung tỷ tỷ kinh điển, rốt cuộc khóe môi của Chu Hầu cũng hiện lên nét cười.
Khóa cửa bị hư, chẳng những không khóa được mà cửa cũng không khép chặt được, ánh đèn len ra khỏi nhà, tạo thành một vệt sáng thẳng tắp ngoài hành lang.
Anh ngủ rất say, đến khi mặt trời lên cao, rèm cửa sổ không được kéo, điều hòa cũng không được bật, sau một buổi tối thì toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cô Mập! Nóng chết tôi rồi!” Anh vừa nhắm mắt vừa rên ư ử: “Phiền cô bật điều hòa giùm, tiền điện cứ tính cho tôi!”
Nhưng không ai đáp lại lời anh. Chu Hầu ngơ ngác ngồi dậy, trở lại với thực tế, thì ra cái sofa bằng da có giá hai vạn còn không thoải mái bằng sofa giường bằng vải có giá chín trăm tám mươi tệ, không thoải mái chút nào!
Điện thoại chợt reo chuông, là một dãy số lạ. Chu Hầu bắt máy: “Alo, Chu Hầu nghe.”
“Biết cậu là Chu Hầu rồi! Mới đó mà đã quên số điện thoại của tớ rồi!” Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng quen thuộc: “Sao rồi người anh em, cậu đã tóm được Nữ thần băng giá chưa?”
“Quân Tử!” Chu Hầu kích động la to: “Con mẹ nó cậu còn biết gọi điện thoại cho tớ cơ đấy! Con mẹ nó thời gian qua cậu đã làm gì hả? Con mẹ nó sao cậu không gọi điện thoại sớm cho tớ, sớm hơn một ngày cũng được! Con mẹ nó lúc cần cậu gọi điện thì cậu không gọi, bây giờ không cần nữa thì cậu lại gọi!”
“Nè nè nè… Tớ nói nè người anh em, cậu làm sao vậy? Mẹ tớ chọc giận cậu à? Dù gì mẹ tớ cũng là Đại tá trong quân đội đấy nhé! Tớ đã bảo cậu là phải ăn nói đàng hoàng, nếu nói bậy thì mẹ tớ sẽ đánh chết cậu rồi mà!” Tiêu Kiến Quân bất mãn.
“Quân Tử!” Chu Hầu vội nói: “Đừng nói nhảm nữa, cậu đang ở đâu? Tớ đến hội sở cậu thường đi để tìm cậu nhưng không thấy cậu đến đó. Một tháng nay cậu đã ở đâu?”
“Một tháng rồi hả? Nhanh thế, tớ còn tưởng chỉ mới mấy ngày thôi chứ!” Tiêu Kiến Quân nói: “Tớ đi Thượng Hải, nhà máy bên đó có vấn đề, tớ phải đến đó giải quyết. Vốn định gọi cho cậu nhờ giúp đỡ, nhưng nghĩ khó khăn lắm cậu mới thích một cô gái nên tớ không quấy rầy. Vấn đề được giải quyết mới đây thôi, tối qua tớ mới về Bắc Kinh, sáng ra đã gọi cho cậu, thấy tớ nhớ cậu cỡ nào chưa người anh em?” Anh ta cười to.
“Vấn đề gì? Bị thoát khí à?” Chu Hầu hoảng hốt, nhà máy cũng có sản xuất khí độc, nếu bị thoát khí thì xảy ra chuyện lớn rồi.
“Xem cậu sợ chưa kìa! Chẳng phải chính con rùa biển(1) là cậu đã đích thân giám sát hệ thống an toàn của nhà máy ư? Để đạt yêu cầu trên trời của cậu, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền đấy!” Tiêu Kiến Quân nói: “Nhà máy không có chuyện gì, chỉ gặp rắc rối về thủ tục thôi. Thủ tục của các nhà máy hóa chất rườm rà quá, không biết sao mà có một thủ tục không đạt tiêu chuẩn nên phải ngừng sản xuất đợi bổ sung. Tớ phải nhờ vả đến cấp dưới ngày xưa của ba tớ mới mò ra được.” Anh ta hít một hơi: “Khó khăn lắm nhà máy mới hoạt động ổn định, thế mà giờ phải bồi thường mấy đơn hàng vì không thể giao đúng hạn, tổn thất không ít.”
(1) rùa biển: ý chỉ những người từ nước ngoài về.
“Vậy phải làm sao?” Chu Hầu nói: “Tớ còn đang định mượn cậu một khoản tiền đó!”
“Bao nhiêu?”
“Khoảng hai, ba vạn, tớ muốn thanh toán thẻ tín dụng.”
“Tớ khinh! Làm tớ sợ muốn chết!” Tiêu Kiến Quân la lên: “Hai, ba vạn mà dám nói là một khoản tiền? Tớ còn tưởng cậu định mượn hai triệu ba trăm vạn đấy! Nhiêu đó thì tớ không có, chứ hai ba vạn thì không thành vấn đề. Mà tớ nói này, đại ca sao thế? “Một khoản tiền” hai, ba vạn mà cũng mượn? Chẳng lẽ Nữ thần băng giá xài tiền nhiều lắm à? Không ngờ cô ấy là người như vậy đấy!”
“Tớ… Haiz!” Chu Hầu nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là tất cả thẻ ngân hàng của tớ đều bị đóng băng, giấy tờ bị mất hết rồi, chìa khóa xe bị kẹt trong khóa cửa nhà nên tớ không về nhà được, phải ngủ ở ghế đá công viên…”
“Cái này mà bảo là không có chuyện gì?” Tiêu Kiến Quân nói to: “Thật hay giả đó? Cuộc đời cậu có thể làm thành bộ phim truyền hình dài hai mươi tập rồi đó! Người anh em, cậu đang ở công viên nào? Tớ lái xe đến đón cậu.”
“Tớ đang ở nhà.”
“Không phải là cậu không về nhà được sao? Không phải cậu vừa nói chìa khóa xe bị kẹt trong khóa cửa sao?”
“Ừ… Tớ gặp một… cô gái, tớ dùng thẻ tín dụng của cô ấy, cô ấy dùng rìu phá cửa để tớ thanh toán thẻ.”
“Hự! Người anh em, cậu còn sống không?” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu chờ một chút, tớ đến ngay! Cậu cố chịu đựng một chút thôi!”
Tiêu Kiến Quân cúp điện thoại, vội vã mang giày rồi lao ra ngoài. Chu Hầu lắc đầu cất điện thoại, có chuyện gì đáng sợ lắm à? Vừa rồi, giọng của Tiêu Kiến Quân nghe cứ như cậu ta gặp Sadako(2) vậy.
(2) Sadako: con ma trong bộ phim kinh dị nổi tiếng “The Ring” của Nhật Bản.
Một lát sau, Tiêu Kiến Quân và Chu Hầu mỗi người cầm một lon bia quan sát cánh cửa.
“Ra tay quá ác! Vừa ác vừa chuẩn!” Tiêu Kiến Quân nói: “Có lẽ nào cô ta theo học khóa bổ củi ở phái Nga Mi(3)?”
“Quả thật bổ rất chuẩn!” Chu Hầu uống một hớp bia lạnh, nói: “Tớ thấy khí thế ấy đúng là của Diệt Tuyệt sư thái(4)!”
(3) Phái Nga Mi: là một môn phái võ thuật Trung Hoa ra đời tại núi Nga Mi do nữ giới sáng lập và chỉ có nữ giới mới được nhập môn.
(4) Diệt Tuyệt sư thái: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung, bà là chưởng môn của phái Nga Mi.
“Đáng ngạc nhiên thật đấy, bạn gái của tớ còn không làm ra được loại chuyện này. Người anh em, xin mời phát biểu ý kiến.” Anh ta lấy một ít thức ăn từ tủ lạnh: “Tớ còn chưa ăn sáng, đành vừa ăn vừa nghe vậy!”
“Cô ấy đâu phải bạn gái của tớ, tớ có thể nói gì cơ chứ.” Chu Hầu nhướn mắt: “Mà cậu nữa, ở lì nhà tớ làm gì? Sao về Bắc Kinh rồi mà không đi tìm Lý Toa của cậu?”
“Lý Toa giờ đã là quá khứ, chia tay vào tháng trước rồi.” Tiêu Kiến Quân đếm đầu ngón tay, nói: “Sau Lý Toa là Lily, sau đó là Tiểu Lộ, kế tiếp là Tina, lúc tớ đến Thượng Hải thì là Jojo, nhưng đã chia tay trước khi tớ về Bắc Kinh. Hiện tại tớ không có bạn gái, là một thanh niên độc thân đau khổ…” Anh ta cười, lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau đó mặt liền biến sắc, lập tức phun ra: “Phì! Phì! Thịt bị hư rồi! Gớm quá! Nước đâu? Mau cho tớ súc miệng!”
“Hơn một tháng không đụng tới tủ lạnh, không hư mới lạ! Tớ đã bảo chỉ uống bia thôi mà, ai khiến cậu lục lọi lung tung?” Chu Hầu liếc anh ta: “Mà cậu cũng hay thay đổi ghê đấy, chẳng biết cậu đang nói đến bạn gái hay quần áo nữa.”
“Tất nhiên là bạn gái rồi!” Tiêu Kiến Quân nói: “Với mỗi cô bạn gái, tớ đều thật tâm thật ý, xin có trời đất chứng giám! Tớ đối xử với bọn họ rất tốt, nếu không tin thì cậu cứ đi hỏi xem có ai nói tớ không tốt không. Hợp thì quen, không hợp thì chia tay thôi. Thời buổi bây giờ ai cũng có quyền lựa chọn mà. Cậu sống ở nước ngoài mà tư tưởng còn cổ hủ hơn cả ba của tớ nữa! Ba tớ không để ý thì thôi, cậu ý kiến làm gì!”
“Vì ba cậu không quản được cậu thôi!” Chu Hầu nói: “Quân Tử, cậu nói xem, cậu không muốn tìm một cô gái tốt, cô gái có thể hạ gục trái tim của cậu ấy, rồi sống hạnh phúc bên nhau à?”
“Vậy cậu nói xem thế nào là cô gái tốt?” Tiêu Kiến Quân hỏi.
Chu Hầu sửng sốt một chút rồi nói: “Một cô gái tốt là người có khuôn mặt đẹp, thân hình chuẩn, tính cách tốt, có học thức, có phong cách, có khí chất, không ham hư vinh, như Mạc Mặc vậy đó. Cậu cứ bụng đói rồi ăn quàng, có lẽ ba cậu thấy họ không xứng với cậu nên mới không nói gì thôi.”
“Thôi xin, người anh em. Loại cậu vừa nói không phải là mỹ nữ, mà là thần nữ! Thần nữ thì phải dâng cho thần! Tớ không có yêu cầu cao như vậy đâu.” Tiêu Kiến Quân lắc đầu, nói: “Phụ nữ như nhau cả thôi, người càng xinh đẹp, càng xuất sắc thì càng chảnh chọe, càng kiêu kỳ. Nữ thần băng giá của cậu đúng là đẹp thật nhưng quá khó theo đuổi, một mình cậu chịu khổ là đủ rồi, tớ không muốn tự ngược đãi bản thân đâu. Tớ chỉ muốn chọn một người bình thường, còn thể loại đại mỹ nữ luôn cần được quan tâm, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia thì tớ xin kiếu. Trong lúc cậu khúm na khúm núm, dè dặt cẩn thận với cô ta thì tớ đã theo đuổi được hai mươi người rồi, mối quan hệ còn là có thể lên giường nữa cơ! Cuộc sống rất ngắn ngủi, việc gì phải sống khổ cực như vậy!”
Chu Hầu nghe xong thì sững sờ, cậu ta nói đúng không nhỉ?
“Cậu suy nghĩ đi, người anh em!” Tiêu Kiến Quân hớp một ngụm bia, đắc ý nhìn Chu Hầu: “Đó là kinh nghiệm được tích lũy bao nhiêu năm nay của tớ đấy! Chắc chắn không hại cậu đâu.” Nói xong, anh ta thuận tay lấy một miếng thịt, lúc đưa lên miệng thì chợt nhớ ra thịt bị hư nên vội vàng dừng lại.
“Hư rồi thì đừng để trong tủ lạnh, tránh hại một kiếp người! Tớ phải dọn tủ lạnh của cậu mới được!” Anh ta lục lọi tủ lạnh một hồi, lấy ra rất nhiều thực phẩm hết hạn sử dụng: “Nhiều sữa bị lên men quá! Sữa lên men có thể dùng để đắp mặt, nhưng mà mấy thứ này lên men quá độ rồi.”
Anh ta ôm một túi to thực phẩm hết hạn ra ngoài, định đem ra bỏ ở hành lang, nhưng đi được hai bước thì ngừng lại.
“Hi!” Anh ta ôm túi thực phẩm hết hạn, cười tươi như hoa nhìn cô gái đối diện. Wow! May mắn là gì? Đó chính là vừa về Bắc Kinh đã có ngay mục tiêu mới!
“Cô lên tầng mấy?” Đôi đồng tử của Tiêu Kiến Quân xoay tròn: “Có thể bấm thang máy giúp tôi được không? Tôi mang nhiều đồ quá, không dùng tay bấm thang máy được.” Với thân hình cao 1m85 và gương mặt đẹp trai của mình, Tiêu Kiến Quân luôn thuận lợi với phụ nữ.
Quả nhiên cô gái này cũng không ngoại lệ, cô ấy gật đầu rồi giúp anh ta bấm thang máy: “Tầng mấy?”
“Cô lên tầng mấy? Tôi sao cũng được.” Anh ta phát hiện dưới chân cô gái có hai túi đồ to, xem ra đồ đạc mà cô ấy mang theo còn nhiều hơn của anh ta nữa.
“Tôi ở tầng này, anh muốn lên tầng mấy để tôi bấm giúp.”
“À… tầng cao nhất.” Tiêu Kiến Quân nở một nụ cười quyến rũ với cô gái.
Sau đó… Sau đó tất nhiên anh ta không thể không ôm túi rác bước vào thang máy.
Phải biết giữ chừng mực, sau đó tạo ra cảnh giới cao nhất là tình cờ gặp nhau vô số lần! Biết cô ấy ở tầng này rồi, có lý nào lại không có cơ hội gặp nhau? Anh ta hài lòng để mặc thang máy đưa mình lên tầng cao nhất.
Có tiếng gõ cửa, lúc mở cửa ra, Chu Hầu sửng sốt, nhưng anh lập tức vô cùng vui vẻ, giọng nói lộ rõ sự kích động: “Cô Mập! Cô đến rồi!”
“Tôi đến để đưa quần áo, giày dép của cậu để ở nhà tôi.” Đường Nam Nam ném hai túi to vào nhà: “Cứ coi là tôi mua, cậu không cần trả tiền.”
“À… Không cần đâu, cô mặc đi.”
“Tôi mặc quần áo đàn ông?” Đường Nam Nam trừng anh.
“A, phải ha!” Chu Hầu nói: “Tôi nhất thời lỡ mồm, chưa kịp suy nghĩ nên nói nhảm. Cô mau vào đi, mang nhiều đồ như vậy có mệt không?”
“Khỏi!” Đường Nam Nam cười lạnh: “Tôi không vào đâu, tránh trường hợp tôi có ý định nhăm nhe nhà cậu nữa.”
“Haiz, Cô Mập à, không phải vậy đâu mà. Tôi không cố ý thật mà, cô đừng giận nữa, nhé?” Chu Hầu nói: “Có câu tâm khoan thể bàn(5), thế nên cô đừng hẹp hòi như vậy chứ, không thể làm… hổ thẹn vóc dáng của mình được.”
(5) Tâm khoan thể bàn: là một câu thành ngữ, ý nói nhưng người rộng lượng, bao dung thường không lo nghĩ gì nên tư tưởng thoải mái, vì thế sẽ mập hơn người khác.
“Ngậm miệng chó của cậu lại!” Đường Nam Nam hung dữ trừng anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi tôi gặp Tiêu Kiến Quân ngoài cửa thang máy. Cậu đã liên lạc được với cậu ta rồi thì tôi cũng không còn gì phải lo nữa. Tôi đi đây!”
“Cô Mập… Cô, cô ngồi một lát đã.”
“Không ngồi!” Đường Nam Nam nghiêm mặt: “Đúng rồi! Tôi hỏi cậu, tại sao người anh em của cậu vừa nhìn thấy tôi thì cười quái đản như vậy, có phải cậu đã nói nhăng nói cuội gì với cậu ta đúng không?”
“Tôi không có!” Chu Hầu kêu lên với vẻ oan uổng: “Ngay cả tên cô, tôi còn không nhắc đến nữa là!”
“Vậy cậu ta có bệnh à?” Đường Nam Nam lầm bầm, xoay người rời đi, đột nhiên quay lại nói: “Nhớ thanh toán thẻ!”
“Tôi nhớ rồi, nhớ rồi, đánh chết cũng không quên đâu!” Vẻ mặt của Chu Hầu như đưa đám, nhìn cô khoa trương giơ nắm đấm, sau đó vào thang máy rời đi.