Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 32: Chương 32




Chu Hầu ngơ ngác ngồi trên sofa, đột nhiên cánh cửa bật mở, một bóng người cùng mùi hôi thối bay vào nhà, Tiêu Kiến Quân ôm túi rác nhào đến trước mặt anh, hưng phấn la lên: “Chu Hầu! Tớ vừa gặp một cô gái, là mỹ nữ 100%!”

Chu Hầu ỉu xỉu nhìn anh ta: “Không phải cậu đi vứt rác hả? Sao mang lại về nhà thế kia? Cậu muốn ăn chúng à?”

“Quên túi rác đi!” Hai mắt Tiêu Kiến Quân phát sáng: “Là mỹ nữ 100% đó! Ở cùng tầng với cậu đó! Người anh em, cậu phải để ý giúp tớ, nhớ phải ghi lại thói quen ra ngoài của cô ấy nhé! Mục tiêu sống bây giờ của tớ chính là cô ấy!”

“Tớ không biết mấy người hàng xóm, cũng không có tâm trạng tìm hiểu!” Chu Hầu tức giận nhìn anh ta: “Cậu đến chỗ khác tìm mục tiêu sống đi!”

“Này này! Trước kia tớ bỏ lỡ mấy mỹ nữ 70, 80% đã tiếc đứt ruột rồi, đằng này lại là mỹ nữ 100% đấy! Không được, không phải là cô ấy thì tuyệt đối không được, tớ vừa gặp đã yêu rồi! Ở cùng tầng với cậu đấy, rất thuận tiện mà! Hay là tớ chuyển đến sống cùng cậu nhé, dù sao ở Bắc Kinh, tớ cũng chỉ ở khách sạn thôi. Nhà cậu cũng có phòng trống nữa.”

“Thôi đi, cứ cách mấy ngày là cậu lại đưa phụ nữ về, quản lý tiểu khu còn tưởng nhà tớ là nhà chứa đấy…” Chu Hầu liếc anh ta, mất kiên nhẫn, hỏi: “Tớ để ý giúp cậu cũng được, cậu miêu tả cô gái ấy đi.”

“À, rất đáng yêu! Cao khoảng từ 1m62 đến 1m65, da trắng, mắt to. Gương mặt mũm mĩm như trẻ con, khi cười còn có lúm đồng tiền, đặc biệt là mái tóc đen dài mềm mại…” Tiêu Kiến Quân cười si mê: “Cô ấy xách theo hai túi đồ rất lớn, là kiểu túi xách du lịch ca rô sọc xanh, trắng, có lẽ là vừa chuyển đến.”

“Này, người anh em, cậu sao thế? Choáng à?” Tiêu Kiến Quân đẩy Chu Hầu đang trợn mắt há mồm.

“Người anh em, đây là cái gì?” Chu Hầu nghiêm túc hỏi.

“Ngón tay.” Tiêu Kiến Quân nhìn Chu Hầu đang giơ ngón tay ra trước mặt mình với vẻ kỳ quái.

“Cậu hãy nhìn theo hướng ngón tay của tớ…” Chu Hầu chỉ xuống chân mình: “Xin hỏi hai túi xách to mà cậu nói có phải là hai cái túi này không?”

“Ơ? Đúng là hai cái này!” Tiêu Kiến Quân giật mình, bật dậy: “Sao lại ở chỗ cậu?”

“Quân Tử! Mắt của cậu có bị sao không? Hay đầu có vấn đề?” Chu Hầu lo lắng hỏi.

“Cậu có ý gì?”

“Cậu đã từng gặp cô ấy rồi! Trong bệnh viện! Cậu đã từng gặp cô ấy một lần rồi!”

“Không thể nào!” Tiêu Kiến Quân nói: “Tớ đều nhớ những người phụ nữ mà mình từng gặp! Chắc chắn là tớ chưa gặp cô ấy!”

“Cậu gặp rồi!” Chu Hầu khẳng định: “Cô ấy là người đã nói nếu ném tớ vào bồn cầu thì bồn cầu cũng phải phun ra đó! Cậu cũng đã so sánh cô ấy với Phượng tỷ, còn nói ảnh hưởng đến mắt của cậu nữa!”

“Đánh quái thăng cấp?” Tiêu Kiến Quân chợt lùi về sau một bước, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

“Đúng! Chính là đánh quái thăng cấp!” Chu Hầu gật đầu.

“Không đúng, không đúng, không đúng!” Tiêu Kiến Quân lắc đầu: “Dáng người của cô gái này chỉ hơi đầy đặn một tí, còn cô nàng ở bệnh viện chính là cái đầu heo! Nói đúng hơn là đầu heo đầy mụn nước!”

“Lúc đó cô ấy bị dị ứng phấn hoa nên… người sưng phồng.”

“Nhưng cô nàng trong bệnh viện gần như không thấy mắt đâu hết, còn đôi mắt của cô gái vừa nãy rất to!”

“Mí trên, mí dưới đều bị sưng nên mắt bị híp lại.”

“Mũi vừa tròn vừa to, còn đỏ nữa…”

“Cũng bị sưng.”

“Cái miệng như hai miếng xúc xích…”

“Như trên.”

“Hơ…” Tiêu Kiến Quân sợ hãi ôm túi rác ngồi phịch xuống, một lát sau mới nói: “Quả nhiên sự thật sẽ được thời gian chứng minh, mỗi người phụ nữ đều rất đẹp! Thì ra cô ấy đẹp đến thế! Sớm biết thế thì lúc ở bệnh viện, tớ đã giúp cậu trả tiền rồi!”

“Cậu bị mù à?” Chu Hầu la lên: “Cô ấy mà đẹp á?”

“Rất đẹp!” Tiêu Kiến Quân nói: “Gương mặt của cô ấy không có chỗ nào không đẹp! Đạt điểm tối đa! Cậu đừng đem Nữ thần băng giá ra so sánh với người phàm trần. Cô nàng vô cùng thông minh, khí chất trang nhã, xinh đẹp thoát tục, có tình có nghĩa của cậu chính là cực phẩm trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng, tớ đã muốn nhét cô nàng vào sách rồi.”

Anh ta cười tủm tỉm, ôm túi rác mà sao thấy êm quá: “Tớ thích người như cô gái vừa nãy. Cậu không biết đâu, lúc nãy ở cửa thang máy, cô ấy nhìn tớ với vẻ bình tĩnh, điềm đạm, nhã nhặn, kiên định! Còn mang theo chút… kỳ lạ nữa! Không biết phải nói sao nữa… Rất cuốn hút! Rất xáo động!”

Cô ấy không thấy kỳ lạ mới lạ! Chu Hầu rên rỉ ôm đầu, cậu không nhận ra cô ấy nhưng cô ấy biết cậu! Người anh em à, cậu còn có thể mất mặt hơn nữa được không?

Anh nghĩ tới thắc mắc của Đường Nam Nam khi nãy: Tại sao Tiêu Kiến Quân nhìn tôi cười quái đản như vậy, có phải cậu đã nói nhăng nói cuội gì với cậu ta đúng không? Không có! Ngay cả tên cô tôi còn không nhắc đến nữa là! Vậy cậu ta có bệnh à…

“Cậu có bệnh!” Chu Hầu đột nhiên hét lên với Tiêu Kiến Quân.

“Gì thế?!” Tiêu Kiến Quân giật mình khi bị anh đột ngột hét lên.

Chu Hầu không để ý tới anh ta, trong đầu anh đang ngổn ngang trăm mối. Đường Nam Nam đẹp? Cô ấy đẹp? Cô ấy… đẹp?

Nếu lần đầu tiên gặp nhau, bạn nhìn thấy trạng thái xấu xí nhất của cô ấy thì sau này, cho dù làm gì, cô ấy chỉ có thể đẹp hơn trong mắt bạn mà thôi, không thể xấu hơn được.

Cũng như khi ấn tượng đầu tiên về một người của bạn là xấu khủng khiếp thì sau này, cho dù cô ấy có đẹp lên mỗi ngày thì bạn cũng sẽ không biết, vì trong tiềm thức của bạn, cô ấy rất xấu. Vì thế nên khi em gái dẫn bạn trai về nhà, người anh trai mới giật mình nhận ra cô em gái còn chảy nước mũi ngày nào của mình giờ đã lớn rồi.

Cũng như nếu hỏi Đường Nam Nam rằng giữa Tiêu Kiến Quân và Đường Vương, ai đẹp trai hơn thì đáp án chắc chắn là Tiếu Kiến Quân vì cô không thấy em trai mình đẹp chỗ nào.

Đó chính cảm giác lúc này của Chu Hầu. Nghĩ kỹ lại, mặc dù Đường Nam Nam thua xa Mạc Mặc nhưng cũng rất đẹp!

Phát hiện này khiến anh hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt thèm khát của Tiêu Kiến Quân càng làm anh khó chịu.

“Tốt bụng nhắc cậu một câu, mặc dù ngoại hình của cô ấy vừa mắt cậu nhưng tính cách có vấn đề đấy!” Chu Hầu lạnh lùng nói: “Cậu không thích mấy cô gái quen cậu vì tiền đúng không? Tớ cam đoan với cậu là đời này, cậu không thể tìm được ai yêu tiền như cô ta! Chỉ cần cậu phe phẩy hai trăm tệ trước mặt cô ta, chắc chắn cô ta sẽ đi theo cậu ngay lập tức.”

“Cậu đùa à?” Tiêu Kiến Quân cười: “Hai trăm tệ đã thỏa mãn mà nói là tham tiền? Đó là cô gái tốt mà người ta đốt đèn lồng cũng không tìm ra đấy! Chẳng lẽ cậu đi tán gái mà còn vắt chày ra nước?”

“Cậu có ý gì?” Chu Hầu đỏ mặt đến tận mang tai, quát: “Cậu có ý gì? Cậu thật sự muốn theo đuổi cô ta?”

Tiêu Kiến Quân nghi hoặc nhìn anh: “Tớ muốn theo đuổi cô ấy thì sao? Không phải chứ, người anh em, cậu… thích cô ấy à?”

“Đùa kiểu gì vậy!” Chu Hầu gào thét, tức giận gào thét, dùng hết sức lực gào thét: “Tớ không bụng đói ăn quàng như cậu đâu! Tớ không đồng ý!”

“Cậu không đồng ý?” Tiêu Kiến Quân cũng đứng lên: “Tớ làm chuyện có lỗi với cậu à? Tại sao tớ không thể theo đuổi cô ấy? Tại sao không được? Trừ khi đó là cô gái của cậu, tớ sẽ không cướp, như vậy là thiếu đạo đức! Cậu nói đi, cậu và cô ấy có quan hệ gì?”

“Không có!” Chu Hầu cười lạnh, nói: “Sao tớ và cô ta có quan hệ gì được chứ?”

“Chu Hầu, trông tớ giống thằng ngốc lắm hả? Nếu không thì cậu kích động cái gì? Tớ nói nè, cậu muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi, kẻo sau này hối hận không kịp đấy! Cậu xác định là cậu không có hứng thú với cô ấy?”

“Hứng thú?” Chu Hầu cười to: “Dạ dày của tớ không được tốt như cậu. Cậu cẩn thận có ngày chết vì ói khi ăn khúc thịt to đó đấy.”

“Đó là chuyện của tớ, tớ sẽ tự chịu trách nhiệm với khẩu vị của mình!” Tiếu Kiến Quân nói: “Cậu tức giận như vậy là vì cái gì? Nếu không phải vì có hứng thú thì chẳng lẽ là vì có thù với cô ấy?”

“Đúng! Có thù!” Chu Hầu cười lạnh: “Tớ quét thẻ của cô ta, nợ tiền cô ta! Cô ta là Diệt Tuyệt sư thái dùng rìu chém cửa nhà tớ! Nếu hứng thú với loại người như vậy, tốt nhất cậu nên mua bảo hiểm rồi hãy theo đuổi!”

“Tuyệt!” Mắt Tiêu Kiến Quân sáng như sao: “Tớ còn chưa quen cô bạn gái nào như vậy đâu! Quá tốt rồi! Người anh em, cậu không lừa tớ đấy chứ? Cậu xác định là cậu không thích cô ấy?”

“Tất nhiên!” Chu Hầu ngạo mạn hất cằm: “Người tớ thích là Mạc Mặc! Còn cô gái kia làm bạn thì được, chứ làm bạn gái thì chưa đủ đẳng cấp đâu!”

“Xứng với tớ là được! Quan điểm tình yêu khác nhau thì đẳng cấp người yêu cũng khác nhau.” Tiêu Kiến Quân nói: “Bây giờ hào phóng thế này thì sau này hối hận cũng ráng mà chịu nhé!”

“Tớ nghĩ… Thực tế là… Thật ra…” Chu Hầu nói vẻ khó khăn: “Thật ra Đường Nam Nam là người bạn rất tốt, nhưng nếu là bạn gái thì khác, nhỡ chia tay thì rắc rối to. Cô gái ấy rất đáng sợ, cứ nhìn cửa nhà tớ là biết. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

“Không đâu, nếu có chia tay thì cô ấy cũng sẽ không ghét tớ đâu.” Tiêu Kiến Quân nói: “Phiêu bạt giang hồ đã lâu, không học được bản lĩnh giết người thì cũng phải thông thạo khả năng chạy trốn, đó chính là kỹ năng sinh tồn đấy! Cậu cứ yên tâm!”

Chu Hầu nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta hồi lâu mới từ từ nói: “Được rồi, cậu theo đuổi đi! Cái khác thì tớ không dám nói nhưng cô ta là người bốn có đấy! Để cậu có trải nghiệm mới cũng được.”

“Bốn có?”

“Có lý tưởng, có cầu tiến, có văn hóa, và… có bụng hỏa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.